CHIẾN THẦN BẤT BẠI

Chương 1059 Không dám thở mạnh

Cả người ông Lương toát lên sát khí khủng bố, ông ta nhảy lên từ trong cái hố lớn hình người, thanh kiếm trong tay hoá thành tia sáng, mạnh mẽ chém về phía Tiêu Chính Văn!

Tiêu Chính Văn vừa mới đáp đất đã lập tức tung một cú đá mạnh về phía trước.

Rầm một tiếng!

Cú đá này nhắm thẳng vào ngực của ông Lương, ông ta giống như một viên đạn bay ngược lại, lùi về phía sau thêm lần nữa, đụng đổ mấy bức tường đá phía sau lưng, cứ bay như thế không ngừng, liên tiếp va vào mấy chiếc xe sang, khiến cho chúng lõm lại thậm chí là vỡ nát, di chuyển mười mấy mét rồi mới ngã xuống nền đất!

 

Cú đá này của Tiêu Chính Văn rõ ràng quá là đáng sợ!

Tất cả những người đang túm lại xem ở phía xa đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, không dám thở mạnh!

Tiêu Chính Văn sớm đã chìm trong lửa giận ngút trời, từng bước từng bước tiến lại phía ông Lương đang nằm trên mặt đất!

Lúc này, ông Lương phun ra mấy ngụm máu tươi, cố gắng nhẫn nhịn cơn đau kịch liệt của cơ thể, lảo đảo đứng dậy nhìn Tiêu Chính Văn đang bước về phía mình, cười gằn đầy nham hiểm: “Nhóc con, không ngờ cậu có thể đánh tôi ngã! Cậu đã khiến tôi vô cùng tức giận đấy!”

Rầm!

Tiêu Chính Văn dừng bước, lạnh lùng nhìn ông Lương lúc này cả người đang trào dâng sát khí khủng bố rồi nhíu mày!

Giờ khắc này, ông Lương cứ như biến thành người khác, tóc trắng khắp đầu dựng ngược hết lên, khí thế của Thiên Vương địa cấp ba sao trên người cũng càng lúc càng nồng đậm!

 

Ngay tức khắc, cả người ông ta cứ giống như một loại vũ khí hạt nhân, toát lên hơi thở bùng nổ đầy khủng bố và doạ người!

Ầm!

Chỉ trong nháy mắt, hai chân ông Lương đã mạnh mẽ giẫm lên mặt đất, biến mất khỏi vị trí, tung nắm đấm về phía Tiêu Chính Văn!

Quá nhanh!

Lực bộc phát cực mạnh!

Tiêu Chính Văn cũng không ngờ ông Lương lại có sự đột phá như vậy!

Rầm một tiếng, cú đấm này của ông Lương đập thẳng lên ngực Tiêu Chính Văn khiến cả người anh bay ngược ra sau, thế nhưng Tiêu Chính Văn vẫn giơ tay lên, con dao quân đội năm cạnh trong tay mạnh mẽ lao vút ra, xoẹt một tiếng, cắm thẳng vào một bên của cột trụ đá!

Leng keng!

Sợi xích của con dao quân đội năm cạnh bị kéo thẳng ra, nó giúp ổn định tư thế bay ngược về sau của Tiêu Chính Văn!

Thế nhưng, bên trên mặt đất vẫn lưu lại hai đường dấu chân hẹp dài!

Cùng lúc này, ông Lương đã vung thanh kiếm lên lần nữa, phẫn nộ gầm lớn: “Thằng ranh! Chết đi!”

Tiêu Chính Văn nhíu mày, trong mắt lóe lên tia sáng từ thanh kiếm mà ông Lương đang chém tới!

Nhát kiếm này mang theo khí thế phá trời chém núi, không thể đối kháng!

Tiêu Chính Văn kéo mạnh, dựa vào con dao quân đội năm cạnh, cả người bay vọt ra, xoay một quỹ đạo vòng cung giữa không gian!

Thanh kiếm của ông Lương cũng kêu soạt một tiếng, chém xuống một nhát đầy khủng bố vào nơi mà Tiêu Chính Văn vừa mới đứng vững!

Cả mặt đất đều bị nhát kiếm này của ông Lương chém nứt ra một đoạn dài mười mấy mét đầy khủng bố!

Mọi người đứng xem xung quanh đều ngơ ngác!

Quá đáng sợ!

Hai người này còn là người bình thường sao?

Ông Lương nhìn thấy nhát kiếm này của mình chém hụt thì mạnh mẽ quay người xoay đầu lại, nhìn Tiêu Chính Văn vừa mới tiếp đất ở phía xa, phẫn nộ gầm lên: “Thằng ranh! Cái loạt nhát cáy! Không dám giao đấu chính diện với tôi à? Vậy thì hôm nay tôi nhất định sẽ giết chết cậu!”

Vừa dứt lời, thanh kiếm trong tay ông Lương đã giống như một bông hoa sen trắng nở rộ, nhắm thẳng về phía Tiêu Chính Văn!

Tiêu Chính Văn nhìn ông Lương đang lao về phía mình thì cau mày, không lùi bước mà ngược lại còn tiến lên, khom lưng, xương bánh chè cong lại, sau đó mạnh mẽ đạp lên mặt đất, bắn vọt ra giống như một viên đạn!

Mặt đất bị đôi chân của anh làm chấn động tới mức chia năm xẻ bảy, lật tung hết lớp này tới lớp khác!

Trong nháy mắt, bên trên quảng trường phía trước nhà hàng bùng nổ sát khí ngút trời!

Tiếng leng keng vang lên không ngừng!

Tất cả mọi người chỉ có thể nhìn thấy hai bóng người không ngừng đan xen và tia lửa loé lên khắp nơi!

Cả mặt đất của quảng trường đã hoàn toàn vỡ vụn, đủ các khe nứt lớn giống như vừa bị một trận mưa bom bão đạn quét qua!

Mà ở bên trong nhà hàng, Khương Vy Nhan đã vội vã chạy xuống, đứng phía trước cửa, vô cùng lo lắng quan sát Tiêu Chính Văn và ông Lương đang đối chiến.

Càng đánh, sát khí hai bên càng mạnh!

Dù sao Tiêu Chính Văn cũng chưa đặt chân vào cảnh giới Thiên Vương địa cấp ba sao.

Mà ông Lương lại là Thiên Vương địa cấp ba sao thực thụ.

Kinh nghiệm đương nhiên mạnh hơn so với Tiêu Chính Văn!

Vậy nên, hai người mới có thể đánh tới mức trời đất tối đen như thế!

Có điều càng về sau, ông Lương càng cảm thấy hãi hùng!

Tên Tiêu Chính Văn này quá đáng sợ!

Rõ ràng vẫn chưa đặt chân vào cảnh giới Thiên Vương địa cấp ba sao, thế nhưng lại có thể đối chiến với mình lâu như vậy, thậm chí còn lờ mờ bắt đầu áp chế được mình!

Đây là tình cảnh mà ông Lương chưa từng gặp phải!

Người này, nếu như không diệt trừ thì chắc chắn sẽ trở thành mầm hoạ lớn!

Vậy nên ông Lương nghiến răng, phun ra một ngụm máu tươi rồi bôi lên trên thanh kiếm!

Trong nháy mắt, cả thanh kiếm màu bạc hoá thành một thanh kiếm màu đỏ huyết, uy thế cũng cao hơn một bậc so với trước đó!

“Thằng ranh, dám giết cậu chủ của nhánh chính gia tộc Đông Phương! Đền mạng đi!”

Ông Lương phẫn nộ gầm một tiếng, dáng vẻ điên dại, tay cầm thanh kiếm màu đỏ huyết chém về phía Tiêu Chính Văn!

Nhát kiếm này mang theo hơi thở màu máu đầy khủng bố!

Trong mắt Tiêu Chính Văn, thanh kiếm này dường như vô hình lớn hơn gấp mười lần, từ trên trời giáng xuống, mang theo hơi thở long trời lở đất mà chém về phía anh!

Tiêu Chính Văn cũng không kịp nghĩ nhiều, cả người lùi nhanh ra sau mười mấy mét, sau đó ấn vào lồng ngực, một tia sáng màu đỏ tươi đột nhiên loé lên từ trong ngực anh!

Bình luận

Truyện đang đọc