CHIẾN THẦN BẤT BẠI

Lấy Thánh Điện làm trung tâm, khu vực vòng tròn bán kính mười lăm dặm, mười hai cái Trụ Phán xử phân bố đan xen.

Mười hai danh Hồn tướng kỵ sĩ, từng người đến trước một trụ Phán xử. Tại trước mặt hỏa trụ phóng lên cao, bọn họ nhìn qua rất nhỏ bé, chỉ cần ngọn lửa cuốn qua bọn họ sẽ bị thôn phệ, thiêu đốt đến mức ngay cả bụi cũng không còn.

Bọn họ không chần chừ, cùng lúc bước vào hỏa trụ, trong nháy mắt thân thể liền tiêu thất tại trong hỏa trụ.

Tô Phỉ nhìn bọn họ bước vào trong Thánh viêm cuộn trào mãnh liệt, bèn than thở một tiếng, cũng không tiếp tục do dự mà bước vào hỏa trụ trước mặt. Thân hình nàng bị Thánh viêm nhấn chìm, nàng không biết vài ngày sau đi ra mình sẽ biến thành bộ dáng gì, có còn nhớ Charles không? Còn nhớ mọi người không?

Có lẽ không nhớ mới tốt đó...

Khi một điểm quang minh sau cùng tiêu thất, nàng triệt để đặt mình trong thế giới kim sắc. Thánh viêm chảy, tản ra khí tức thần thánh. Không biết vì sao, loại khí tức thần thánh này lại thân thiết như thế ấm áp như thế, thân thể của nàng không chịu khống chế mà muốn chạm vào Thánh viêm kim sắc, không chịu khống chế muốn thả người nhảy vào vòng tay phiến ấm áp này. Tựa như từ chỗ sâu trong thân thể nàng có thanh âm đang không ngừng nói với nàng, chỉ cần hiến dâng toàn bộ cho phiến ấm áp này, toàn bộ bàng hoàng và mờ mịt của nàng lúc này đều sẽ có được đáp án, toàn bộ bi thương lúc này và mất mát đều sẽ được cứu rỗi.

Con mắt Tô Phỉ trong suốt như nước, nàng nhìn kỹ hải dương kim sắc trước mặt, trong lòng nàng yếu ớt than thở.

Quá khứ đều đã qua đi, mất đi cũng đã mất rồi, có cứu hay không cứu thì có quan hệ gì? Ngay cả lí do để sống mình cũng chỉ còn lại có một lí do này mà thôi.

Nàng thả người nhảy, nhảy vào trong phiến Thánh viêm chi hải kim sắc kia.

Phía xa xa, ánh mắt đại trưởng lão thủy chung dừng lại trên người Tô Phỉ. Khi lão ta nhìn thấy Tô Phỉ do dự và chần chừ, tự dưng hừ lạnh một tiếng, hàn khí xung quanh tràn bốn phía.

Đến tận khi nhìn thấy Tô Phỉ cũng tiến vào hỏa trụ, lão ta mới xoay người ly khai.

Lão đi dọc theo Thánh Điện trống trải, lão bước đi kiên định, mỗi một bước đều nặng tựa thiên quân đạp trên mặt đất làm hỏa tinh bắn tung toé. Những tiếng vọng não nề không làm lão ta có bất cứ chần chừ và cảm khái gì, mắt lão ta nhìn thấy Thánh Điện trống trải, trong óc lại tưởng tượng sau này nơi đây phồn vinh náo nhiệt cỡ nào.

Tân Thánh Điện sẽ thống trị toàn bộ thế giới, vô luận là Thánh Vực hay là Thiên lộ, tất cả đều thuộc về Thánh Điện.

Một Thánh Điện cường đại trước đó chưa từng có, sinh ra trong tay lão. Một thời đại vĩ đại sắp sinh ra từ trong tay lão.

Lão tin tưởng vô cùng vững chắc!

Hỏa diễm kim sắc dừng lại tại trước mộ Charles.

Nhìn chăm chú mộ bia, khí tức đau thương bao phủ toàn bộ mộ địa.

"Đáng tiếc, ngươi không thấy được cái thời đại vĩ đại này."

Tiếng thở dài từ trong hỏa diễm vang lên, chỉ vào lúc này, trong thanh âm đại trưởng lão mới có một phần già nua và đau thương. Lão dừng lại tại trước mộ rất lâu, đến tận khi màn đêm buông xuống.

Màn đêm buông xuống, Thánh Châu vẫn sáng như ban ngày, Thánh viêm chảy trên bầu trời tản ra quang mang kim sắc thần thánh, đuổi hắc ám đi.

Tiếng than thở nhẹ bẫng, hỏa diễm chậm rãi tách ra, một lão giả gầy từ trong hỏa diễm đi ra. Trên khuôn mặt không giận tự uy, tất cả đều là đau thương. Tướng mạo của Đại trưởng lão tại Thánh Điện luôn luôn là bí mật, người từng thấy hình dáng đại trưởng lão đều đã là vài thập niên trước, lúc đại trưởng lão còn trẻ. Sau khi bắt đầu nắm quyền, lão ta liền không lộ dung nhan ra nữa.

Thân thể xám xịt nửa trong suốt, đại khái ai cũng không ngờ đại trưởng lão vững vàng nắm giữ chí cao quyền lực của Thánh Điện, hóa ra là một gã Hồn tướng.

Lão ta vuốt ve mộ bia, nhẹ giọng than thở: "Hài tử a, nghỉ ngơi nhé."

Dứt lời, lão xoay người sải bước rời đi, Thánh viêm kim sắc lại bao phủ thân hình lão. Lão hướng về phía trung tâm Thánh Điện, tế đàn ở trung tâm Thánh Điện là đồng bọn trung thực nhất, hợp tác tin cậy nhất, Tháp Phỉ trưởng lão đang đứng ở nơi đó.

Hắn cũng như thường ngày, tóc chải cẩn thận tỉ mỉ, thánh bào bạch sắc gọn gàng trật tự như mới.

Đại trưởng lão nhìn chăm chú bạn nối khố, trầm mặc một lúc lâu, bỗng nhiên nói: "Ngươi không cần phải như vậy."

"Có cái gì mà cần phải hay không cần phải." Tháp Phỉ cười khẽ một tiếng, hơi hơi khom người: "Ta không còn bao nhiêu năm nữa, xin cho ta vì ngài cống hiến một chút lực lượng sau cùng đi."

Thanh âm Đại trưởng lão mơ hồ có chút kích động: "Ngươi có thể trở thành Hồn tướng, tuy rằng cơ hội không cao nhưng mà tối thiểu còn có cơ hội, chúng ta còn có thể kề vai chiến đấu!"

"Thỉnh cho phép ta ích kỷ." thần thái Tháp Phỉ bình tĩnh: "Mệnh lệnh của Ngài ta vô pháp vi phạm, vô luận trả cái giá gì ta đều nguyện ý chịu. Chỉ là, dính đầy tiên huyết và tội nghiệt khiến ta mất dũng khí đối với sinh mệnh sau này."

"Chúng ta là chính nghĩa! Tháp Phỉ, ngươi đang hoài nghi sự nghiệp của chúng ta sao? Chỉ có quét sạch hết thảy chướng ngại, chúng ta mới có thể trùng kiến Thánh Điện! Ngươi đã quên thệ ngôn chúng ta đã phát ra lúc tuổi còn trẻ sao? Ngươi đã nói ngươi muốn cùng ta kề vai chiến đấu! Ngươi hiện tại lại phải ly khai ta? Tiên huyết tính là cái gì? Tội nghiệt tính là cái gì?"

Hỏa diễm quay cuồng, đại trưởng lão kích động vô cùng, như con bệnh tâm thần.

Tháp Phỉ mỉm cười: "Cho nên ngài là đại trưởng lão, ta là Tháp Phỉ a."

Ký ức thời trẻ như đèn kéo quân hiện lên trước mắt, trong lòng Tháp Phỉ ấm áp, hắn vẫn như bình thường, nghiêm chỉnh cúi người hành lễ: "Xin cho Tháp Phỉ sau cùng vì ngài cống hiến sức lực một lần."

Đại trưởng lão trầm mặc, hỏa diễm đột nhiên đình trệ, bầu không khí vô cùng căng thẳng.

"Thỉnh bảo trọng, Tháp Phỉ về sau vô pháp hầu hạ bên ngài."

Trên mặt Tháp Phỉ nở nụ cười tươi ấm áp, Thánh viêm kim sắc toát ra từ thân thể hắn vô thanh bập bùng. Từ đầu đến cuối, hắn thủy chung vẫn mỉm cười, không có nửa điểm thống khổ. Khi một luồng hồn phách sau cùng bị thiêu đốt hầu như không còn, kim sắc hỏa trụ phóng lên cao.

Căn hỏa trụ này tráng kiện hơn tất cả, Thánh viêm cuộn trào mãnh liệt.

"Ngươi là tên nhu nhược! Đồ nhút nhát! Ngu xuẩn..."

Hỏa diễm màu vàng kim đột nhiên quay cuồng, âm thanh đại trưởng lão tức giận mắng, mắng mắng, bỗng im bặt, trong hỏa diễm chỉ còn lại có tiếng nức nở.

Phải rất lâu, chỉ còn hỏa diễm phần phật.

Trong hỏa diễm, một thân ảnh mơ hồ ngây ra nhìn hỏa trụ tráng kiện.

Bỗng nhiên, đại trưởng lão nhấc chân, sải bước đi đến hỏa trụ.

"Tháp Phỉ, ta mới đúng! Ta nhất định có thể trùng kiến Thánh Điện! Ta nhất định sẽ thống trị thiên hạ! Chờ xem, Tháp Phỉ!"

Thân ảnh bước vào hỏa trụ tiêu thất, lời nói như đinh đóng cột, phiêu đãng trong gió tịch liêu.

Tại Bạch Tuyết thành, trên không Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) thương hội.

Thẻ Hồn tướng hoàng kim lơ lửng ở không trung hợp thành một phiến vòng tròn kim sắc. Trên kim hoàn, Đường Thiên giang hai tay, tựa như muốn ôm lấy bầu trời.

Thẻ Hồn tướng dưới chân hắn tỏa ra kim quang chói mắt, kim quang ngưng thực cơ hồ nhấn chìm thân hình Đường Thiên. Không khí xung quanh bắt đầu xuất hiện biến hóa, chúng nó dọc theo kim hoàn bắt đầu lưu động, màn gió nhàn nhạt thành hình tại xung quanh kim hoàn.

A Tín Tiểu Nhiên ở phía dưới ngửa mặt nhìn hiếu kỳ, thủ đoạn như vậy bọn họ chưa nhìn thấy tận mắt.

Bỗng nhiên, điểm điểm kim mang rơi vãi, tựa như hoa tuyết kim sắc trông rất đẹp mắt. A Tín đưa bàn tay ra, cố gắng muốn tiếp lấy những quang điểm này, nhưng mà quang điểm lọt qua kẽ bàn tay hắn, rơi xuống mặt đất. Điểm điểm kim mang, rơi xuống mặt đất, mặt đất nhiễm một tầng kim mang nhàn nhạt.

Dần dà, càng ngày kim quang rơi vãi càng nhiều, Tiểu Nhiên thì thầm: "Trên mặt đất có đồ án."

A Tín vội vàng cúi đầu, quả nhiên, kim mang không phải vung vãi mặt đất, mà là phác họa trên mặt đất một đồ án thập phần phức tạp. A Tín di một tiếng, trên mặt hắn lộ ra mấy phần kinh sợ, đồ án trên mặt đất có điểm nhìn quen mắt, tựa hồ đã gặp ở đâu rồi. Cảm giác quen thuộc cổ quái này chợt lóe rồi biến mất, khi hắn tỉ mỉ suy tư cũng nghĩ không ra.

Hắn cố nén kinh ngạc và nghi hoặc trong lòng, nhưng vào lúc này từ phía trên truyền xuống thanh âm Đường Thiên: "Đợi chút nữa có thể sẽ khá thống khổ, các ngươi phải nhịn đó."

A Tín nhạy cảm chú ý tới điểm bất đồng của Đường Thiên khác với bình thường, thanh âm vẫn là thanh âm của Đường Thiên nhưng khá hờ hững. Thời gian bọn họ tiếp xúc với Đường Thiên không ngắn, đối với Đường Thiên có lý giải cơ bản, bình thường Đường Thiên là một người tương đối nhiệt tình.

A Tín và Tiểu Nhiên liếc nhau, đều chú ý tới vẻ nghiêm trọng và kinh hãi trong mắt của nhau. Thực lực Đường Thiên hai người đã âm thầm từng thảo luận qua, hai người bọn họ liên thủ cũng không chắc là đối thủ của Đường Thiên. Hai người đều là người thông minh, Đường Thiên biểu hiện càng không giống với bình thường tức là tình huống càng phức tạp, Đường Thiên phải chịu áp lực càng lớn.

Hơn nữa hai người từng thấy Đường Thiên tu luyện thông thường, sức lực liều mạng kia khiến hai người bội phục phục sát đất. Bọn họ chưa từng nghe thấy Đường Thiên kêu khổ gọi mệt, ở trong lòng bọn họ, Đường Thiên tuyệt đối có thể gọi là khối xương số zách.

Thế mà hiện tại, xương cứng số zách nói với bọn họ tiếp theo sẽ có điểm thống khổ, bảo bọn họ chịu đựng làm gì không khiến bọn họ biến sắc?

A Tín nuốt nuốt nước miếng, hắn rất muốn hỏi rõ rốt cuộc là thống khổ cỡ nào.

Biểu hiện của Tiểu Nhiên thì bình thản hơn rất nhiều, nàng chỉ nắm chặt trảm mã đao của mình.

Tốc độ màn gió càng lúc càng nhanh, nó tựa như một vòng xoáy thật lớn, sản sinh hấp lực cường đại, Thánh viêm ở bốn phía đều bị hấp dẫn, dồn dập áp sát bên này. Kim mang trải thành đồ án ở dưới chân lần thứ hai bùng sáng quang mang lên, bọn họ giống như đặt mình tại trong một mảnh vòng xoáy kim sắc.

Câu Ngọc ở trong xó xỉnh, vốn thủy chung không nói một lời, chợt ngước khuôn mặt điên đảo chúng sinh của nàng lên, biểu hiện tràn đầy hoảng sợ giống như nhìn thấy chuyện gì đó đáng sợ.

A Tín cuối cùng nhớ được, đồ án hắn cảm thấy quen thuộc rốt cuộc là cái gì. Tại nơi binh đoàn đóng quân trước đây có rất nhiều năng lượng ốc. Hắn còn chưa hiểu rõ năng lượng ốc dùng tại nơi đây có ích lợi gì, nhưng mà hắn đã ý thức được không ổn, hắn cuống quýt hô to: "Uy uy uy, ta kỳ thực là tham mưu, tham mưu a, tham mưu là tầng lớp cổ cồn a, tầng lớp cổ cồn không lên tiền tuyến a..."
*tầng lớp cổ cồn: nguyên bản là văn nhân viên tức nhân viên văn phòng.

Âm thanh than khóc bị tiếng rít ô ô nhấn chìm.

Thánh viêm bị cuốn vào bên trong kim hoàn do thẻ Hồn tướng hoàng kim hợp thành, chúng nó tựa như bỗng nhiên trở nên sung sướng, tần suất hỏa diễm nhảy lên nhanh hơn rất nhiều. Khu vực này có thứ gì đó hấp dẫn chúng nó.

Mỗi một Thẻ Hồn tướng đều tản ra khí tức của Hồn tướng. Hồn tướng và Thánh viêm, đều là kết quả xen vào giữa hai loại hình thái, cho nên hai loại có thể dung hợp cực kỳ tốt. Sở dĩ vì cái gì đại trưởng lão đặt kỳ vọng ở trên Hồn tướng vì Thánh viêm sẽ không bài xích mà dung hợp hoàn mỹ với nó.

Hồn tướng của Thánh Điện hấp thu Thánh viêm rất thoải mái, hai cái có độ phù hợp cực cao, có thể hấp thu không mất công chút nào. Hồn tướng của Thánh Điện đều là do Quang Minh kỵ sĩ chuyển hóa thành, Quang Minh kỵ sĩ đã tu luyện từ mấy chục năm trước, Thánh viêm tựa như một bộ phận thân thể của bọn họ. Bọn họ chuyển hóa làm Hồn tướng, phần bản năng này được bảo lưu.

Mà A Tín lại không giống, hữu dụng đối với đám A Tín là bộ phận năng lượng hư hóa này. Mà pháp tắc chiếu hình bên trong Thánh viêm lại tựa như độc dược. Nếu như bọn họ cưỡng ép hấp thu, rất có khả năng bất tri bất giác trở thành Hồn tướng của Thánh Điện.

Nhưng mà Đường Thiên đã tìm ra phương pháp.

Bình luận

Truyện đang đọc