Chương 1109: Trong trà có độc
Trán đám lính đánh thuê ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Long Vương xuất hiện thì chắc chắn cao thủ của điện Thần Long sẽ ở xung quanh đây.
Chỉ dựa vào mấy người bọn chúng thì đâu phải là đối thủ của cường giả điện Thần Long.
“Đừng nghe anh ta nói nhảm, quanh đây không có ai cả, anh ta… không phải là Long Vương”.
Thanh niên mũ lưỡi trai dùng kính viễn vọng của súng bắn tỉa quan sát xung quanh một lúc lâu, sau đó kiên định nói.
“Dù anh có là Long Vương thì một mình đến đây cũng là đâm đầu vào chỗ chết”.
“Đúng thế, giết chết Long Vương thì không còn điện Thần Long nữa”.
“Mọi người bao vây lấy hắn!”
Mười mấy người lập tức tản ra bao vây Tiêu Chính Văn lại.
Mặc dù trong đám lính đánh thuê này, người mạnh nhất chỉ mới là chiến thần địa cấp ba sao.
Nhưng vì cùng nhau hành động quanh năm suốt tháng nên chúng phối hợp rất ăn ý.
Trong mắt bọn chúng, dù là long soái năm sao cũng chưa chắc đã có thể đánh bại bọn chúng.
Tiêu Chính Văn là long soái năm sao của Hoa Quốc, chuyện này không còn là bí mật nữa, chỉ giao đấu với một long soái năm sao thì chúng vẫn còn hy vọng rất lớn.
“Các anh còn dám phản kháng à?”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng đảo mắt nhìn mấy tên lính đánh thuê.
“Ha ha, có lẽ hôm nay người phải bỏ mạng là anh đấy. Nhiệm vụ của chúng tôi vốn dĩ không có tên anh, nhưng nếu anh đã tự dâng mình đến thì đầu của anh xem như là quà tặng kèm đi”.
Thanh niên mũ lưỡi trai nói xong liền giơ súng bắn tỉa lên nhắm vào giữa trán Tiêu Chính Văn, sau đó bóp cò.
Hai người chỉ đứng cách nhau chưa đến mười mét, thanh niên đó tự tin cho rằng Tiêu Chính Văn tuyệt đối không tránh được viên đạn này.
Dù anh may mắn thoát được thì cũng không trốn được vòng vây của mười mấy người xung quanh.
Ngay lúc nổ súng, hắn như đã nhìn thấy cảnh tượng Tiêu Chính Văn chết thảm dưới họng súng của mình.
“Pằng!”
Khẩu súng bắn tỉa đặc biệt tóe ra tia lửa, một đầu đạn có đường kính một centimet lóe lên ánh lửa lao về phía trán Tiêu Chính Văn.
Mấy tên lính đánh thuê còn lại cũng nở nụ cười hiểm ác, nhìn chăm chăm vào Tiêu Chính Văn.
Bất kể anh có chạy đường nào thì cũng phải đối mặt với vòng vây của mười mấy người.
“Đây…”
Ngay khi tất cả mọi người đều cho rằng Tiêu Chính Văn đã bị bắn chết, hoặc đã chạy trốn sang một bên, thì một cảnh tượng khiến bọn chúng kinh ngạc đã xảy ra!
Viên đạn của súng bắn tỉa xoay với tốc độ cực nhanh đó bỗng phát ra tiếng kêu cót két rồi dừng lại giữa không trung!
Trước mặt Tiêu Chính Văn, cách chưa đầy ba centimet, dường như có một bức tường không khí đã cản viên đạn lại.
“Chuyện này…”
Thanh niên đội mũ lưỡi trai thậm chí không dám tin cảnh tượng mà hắn đang nhìn thấy trước mắt!
Hắn đang đứng ở phim trường quay phim ảo thuật sao?