CHIẾN THẦN BẤT BẠI

Chương 1039: Thiên Tử qua đời

Thái Tử mỉm cười không phủ nhận nói: “Là tôi!”

Tiêu Chính Văn nhíu mày, Long Kiếm trong tay lại bộc phát thêm mấy phần uy lực, vô cùng đáng sợ!

“Thất Kiếm cản đường tôi cũng là do anh sai khiến đúng không?”, Tiêu Chính Văn lại hỏi, sát khí ngút trời hiện lên giữa hai hàng mày.

“Cũng là tôi”.

Thái Tử tiếp tục thừa nhận.

Lúc này cả quảng trường đều lặng im như tờ.

Mọi người không dám thở mạnh, chỉ sợ thở thôi cũng sẽ gây ra chuyện lớn kinh thiên động địa.

Lúc này uy lực trên người Tiêu Chính Văn đã đạt đến mức cao nhất.

Kiếm khí Long Kiếm trong tay anh tỏa ra khắp bốn phía.

Khí thế kiếm khí màu vàng lướt qua cả hàng chục nghìn kilomet.

Vút!

Tiêu Chính Văn giơ tay lên vung kiếm chém xuống.

Mọi người đều trợn to mắt.

Tiêu Chính Văn muốn giết Thái Tử.

“Tiêu Chính Văn, dừng tay!”

Lúc này Thiên Tử cao giọng gọi.

Long Kiếm trong tay Tiêu Chính Văn đang chém xuống bỗng chốc dừng lại.

Nhưng kiếm khí của Long Kiếm đã cắt một một đường nhẹ trên cổ Thái Tử.

Máu chảy xuống dọc theo cổ của Thái Tử, cảnh tượng vô cùng đáng sợ.

Lúc này Thiên Tử được mấy người Giang Vạn Long đỡ đứng dậy bước đến trước.

Tiêu Chính Văn cau mày, vung Long Kiếm trên tay cất vào thắt lưng, sau đó xoay người kinh hãi nhìn về phía Thiên Tử lúc này đã trở nên già cỗi.

Mới bao lâu không gặp mà Thiên Tử đã thành ra như vậy rồi.

“Thiên Tử!”

Tiêu Chính Văn nói.

Thiên Tử lắc đầu xua tay nói: “Cậu đến đúng lúc lắm, trước mặt các quan chức, tứ lão Long Các, thập lão chiến bộ và… Thái Tử, tôi phong cậu làm Đại nguyên soái Hoa Quốc!”

Ông ấy vừa dứt lời, các quan chức quỳ xuống lớn giọng hô: “Chào Đại nguyên soái Hoa Quốc!”

Mấy người Giang Vạn Long và thập lão chiến bộ cũng vui mừng ra mặt.

Lúc này Thái Tử đứng một bên đã cau chặt mày.

Tiêu Chính Văn được phong làm Đại nguyên soái Hoa Quốc là chuyện đã chắc chắn.

Tiêu Chính Văn cũng quỳ một gối xuống nói: “Tuân lệnh Thiên Tử!”

Thiên Tử mỉm cười đỡ Tiêu Chính Văn đứng dậy, thành khẩn nói: “Tiêu Chính Văn, sau này Hoa Quốc sẽ giao cho lớp trẻ các cậu. Cậu nên cố gắng hỗ trợ cho Thái Tử, mở rộng sự nghiệp muôn đời cho Hoa Quốc!”

Tiêu Chính Văn nhíu mày nhưng vẫn kính cẩn đáp: “Vâng!”

Sau đó Thiên Tử nhìn Thái Tử nói: “Thái Tử, cậu là gốc rễ của Hoa Quốc, màn kịch náo loạn này nên kết thúc rồi. Sau này Hoa Quốc là của cậu, tôi mong cậu có thể một lòng vì nước vì dân”.

Thái Tử vội vàng cúi người xuống nói: “Thiên Tử chỉ dạy chí phải, tôi phải cố gắng hết sức vạch ra kế hoạch phát triển Hoa Quốc. Trời đất chứng giám cho lời nói này!”

Thiên Tử gật đầu.

Sau đó ông ấy nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Tiêu Chính Văn, cậu hãy nhớ câu này của tôi, Long Kiếm nằm trong tay cậu, nếu ông trời bất công, cậu có thể cầm kiếm đánh phạt. Nếu Thiên Tử mới không biết đúng sai, cậu cũng có thể dùng kiếm giết Thiên Tử mới. Từ xưa đến nay, Long Kiếm là kiếm dùng để uy hiếp Thiên Tử, cậu hiểu chứ?”

Tiêu Chính Văn gật đầu nói: “Tôi hiểu”.

Thái Tử đứng một bên khẽ biến sắc, vẻ mặt trở nên cực kỳ khó coi.

Ý của Thiên Tử đã rất rõ ràng rồi, là đang mỉa mai và uy hiếp hắn.

Sau đó.

Thiên Tử xoay người nhìn lên bầu trời, nhìn tấm bia không chữ, lớn giọng nói: “Cả đời tôi chỉ có một sự nuối tiếc là chưa từng so cao thấp với trời. Tôi không cầu được ghi danh vào lịch sử, không cầu được nhân dân ca ngợi, chỉ cầu làm một người không hổ thẹn với lương tâm!”

“Bắt đầu từ hôm nay, Thái Tử sẽ kế vị tôi!”

Ông ấy dứt lời, Thái Tử lập tức quỳ xuống.

Lạy ba lạy với các quan chức văn võ đại thần.

Sau đó Thiên Tử dần ngã xuống trong tầm mắt của mọi người.

Tiêu Chính Văn nhanh chân bước đến đỡ lấy Thiên Tử.

“Thiên Tử!”

Tiêu Chính Văn lớn giọng gọi.

Lúc này bầu trời Long Kinh hiện lên một đường long khí Quốc Vận màu vàng xoay vòng, sau đó biến mất trên bầu trời Long Kinh.

Cùng lúc đó, một luồng long khí nhạt tản ra khắp cả hàng chục nghìn kilomet trên lãnh thổ Hoa Quốc.

Lúc này mọi người dân Hoa Quốc đều cảm nhận được, mọi người buông công việc trong tay xuống, quỳ xuống về hướng của Long Kinh.

Trên quảng trường Thiên Tử Các, các quan chức quỳ xuống đất, lớn giọng hô: “Thiên Tử!”

Hôm nay Thiên Tử Hoa Quốc qua đời.

Quốc tang!

Cả Long Kinh chìm trong màu trắng tang thương.

Hàng nghìn thành phố ở Hoa Quốc cũng chìm trong màu trắng.

Nhân dân cả Hoa Quốc tự nguyện để tang bảy ngày.

Bảy chiến khu lớn của Hoa Quốc đều treo cờ trắng.

Đây là sự tôn kính lớn nhất của họ với Thiên Tử Hoa Quốc.

Thiên Tử giữ chức vị ba mươi năm, văn võ song toàn, công lao cao như núi, đánh lui các nước, phát triển Hoa Quốc, đưa đất nước đi lên ngày càng lớn mạnh hơn.

Cùng lúc đó, Hoa Quốc cũng trịnh trọng tuyên bố với thế giới, Thiên Tử qua đời!

Trong ngày hôm nay, các nước đều lần lượt gửi công điện đến chia buồn với Hoa Quốc.

Các nước liên minh hạ thấp cờ xuống để tỏ lòng tưởng nhớ Thiên Tử.

Bảy ngày sau quốc tang, Thiên Tử được đưa vào hoàng lăng, vào bục cao của tổ miếu.

Cả Long Kinh, người người tập trung đông đúc, khóc thương cả con phố dài hàng chục kilomet.

Ngày hôm đó, Thái Tử cũng kế vị.

Cùng lúc đó ở Võ Thần Tông, Võ Thí Thiên đứng trước cửa tông môn của Võ Thần Tông nhìn con đường dài treo cờ trắng hàng chục mét của Long Kinh nói: “Một đời nam nhi trai tráng của tôi, một đời chinh chiến của tôi chẳng qua cực kỳ nhỏ bé trong thiên hạ này, thời gian trôi qua cực nhanh. Thiên Tử công lao cao như núi, được người đời sau kính nể, nhưng trong lịch sử dài đằng đẵng đó cũng chỉ là một chốc thoáng qua mà thôi!”

“Chỉ có trường sinh mới là sự theo đuổi lớn nhất cả đời tôi”.

“Hai tháng nữa tôi đã có thể đột phá cảnh giới Thiên Thần tìm đến con đường trường sinh!”

Ông Long ở phía sau kính cẩn nói: “Tông chủ chỉ còn một chút nữa là đột phá bước vào cảnh giới Thiên Thần – cảnh giới tối thượng!”

Lúc này, tổ miếu Hoa Quốc ở Long Kinh.

Tiêu Chính Văn mặc chiến bào hoa văn rồng xanh, bên ngoài khoác đồ tang, đằng sau là ba nghìn Hộ Long Kỵ mặc áo giáp đen.

Tứ lão Long Các, thập lão chiến bộ, thập lão tông miếu võ tông và các vị quan chức quan trọng cũng có mặt ở đây.

Anh bê hũ tro cốt của Thiên Tử từng bước đi vào tổ miếu.

Làm xong hết mọi chuyện, Tiêu Chính Văn rời khỏi tổ miếu.

Nhưng!

Trước mặt, xung quanh bỗng xuất hiện một nhóm binh sĩ cầm súng.

Bao vây mấy người Tiêu Chính Văn ở bên ngoài tổ miếu.

Tướng quân dẫn đầu đoàn quân cầm lá bài của Thiên Tử mới nhậm chức cao giọng nói: “Nghe lệnh của Thiên Tử mới, bắt tên phản đồ Tiêu Chính Văn!”

Bình luận

Truyện đang đọc