CHIẾN THẦN BẤT BẠI

Quách Lâm sợ tới choáng váng, giờ hắn vẫn không hiểu nổi vì sao đám người ở Tạ Thị kiếm thôn này lại hung hãn không sợ chết như vậy.
Đột nhiên, xa xa vang lên tiếng động trầm trầm.
Mọi người lập tức yên tĩnh lại, Quách Lâm lại như phát điên, chẳng lẽ lão tổ tới?
Song ngay lúc này, một thân dân lảo đảo chạy tới, sắc mặt sợ hãi: “Thạch sa thú! Thạch sa thú tới!”
Lời còn chưa dứt, tiếng động ầm ầm đã từ xa lại gần, mặt đất rung lên như cái sàng.
Không đợi mọi người kịp phản ứng lại đã nghe một tiếng nổ ầm rất lớn, tường đất còn chưa dựng xong lại chia năm sẻ bảy. Vài con thạch sa thú lớn như ngọn núi nhỏ lao thẳng vào trong thôn.
Thạch sa thú nhiều như thủy triều, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta tê dại cả da dầu.
Ánh mắt Tạ Thanh đỏ bừng, khàn giọng nói: “Tất cả nam nhân Tạ gia ngăn cản phía sau! Tạ Uyển, mau mang những người khác rút lui về sau núi!”
Rốt cuộc... Tạ Thị kiếm thôn tồn tại đã bảy trăm năm, cũng đến ngày kết thúc...
Tạ Thanh trong lòng bi thương, nhưng hắn biết giờ không phải lúc đau buồn, hắn chỉ Quách Lâm trầm giọng nói: “Các người cũng xông lên, nếu các ngươi còn sống, ta tha cho các ngươi không chết!”
Quách Lâm sắc mặt trắng bệch, chân run lẩy bẩy, nhưng mũi kiếm Tạ Thanh chỉ thẳng vào cổ họng hắn, sắc mặt lạnh lùng bức người này khiến hắn lập tức tỉnh táo lại, suy nghĩ một lúc rồi cắn răng nói: “Được!”
Trong lòng hắn lại suy tính, nếu lần này còn sống, Tạ Thị kiếm thôn đừng hòng sống được dù chỉ một người.
Tạ Thị kiếm thôn, tất cả nam nhân có thể cầm được kiếm đều đỏ bừng hai mắt, gầm lên xông pha về phía thạch sa thú.
๑๑۩۞۩๑๑
Nhìn thạch sa thú khắp núi khắp đồi như thủy triều, tràn vào Tạ Thị kiếm thôn, khuôn mặt sau tấm mặt nạ của cô gái áo đen lộ vẻ hoảng sợ. bên cạnh nàng là một ông lão mắt mù ngồi xe lăn cùng một nam tử trung niên đẩy xe phía sau.
Lão nhân gầy gò, ánh mắt mờ đục, trên gối là một cây đàn nhị cũ kỹ
“Tạ Thôn bị phá rồi sao?” Ông lão đột nhiên hỏi, giọng nói khô khốc khàn đục, rất khó nghe.
Tỳ Ba giật mình, vội vàng trả lời: “Tường đất đã bị phá, thạch sa thú đã tràn vào thôn.”
“Hy vọng tin tức của ngươi chính xác.” Ông lão thản nhiên nói.
Cô gái áo đen biến sắc, một thứ áp lực vô hình khiến nàng không thở nổi. Nàng miễn cưỡng mỉm cười: “Manh lão yên tâm, Hắc Hồn Mã chắc chắn không sai sót.”
Nếu Đường Thiên thấy cô gái áo đen này chắc chắn sẽ nhận ra. Cô gái áo đen này chính là Hắc Hồn Mã mà gã và Tỉnh Hào đã từng gặp.
“Nghe nói người tìm được bảo khố Thiên Cầm?” Ông lão đột nhiên hỏi.
Cô gái áo đen oán hận nói: “Đáng tiếc gặp phải người của võ hội Quang Minh nên hỏng chuyện!”
Nghĩ tới chuyện lần trước, tâm trạng nàng lại trầm xuống. Nàng tốn biết bao tinh lực mới tìm thấy đầu mối bảo khố Thiên Cầm, không ngờ lại làm lợi cho hai tên khốn kiếp kia!
“Người của võ hội Quang Minh?”Ông lão thản nhiên đáp: “Ngươi muốn ăn mảnh thì trách ai được.”
Cô gái áo đen im lặng.
“Yên tâm, nếu ta tìm thấy thanh kiếm đó, giọt máu kia sẽ thuộc về ngươi.” Ông lão thản nhiên nói: “Muội muội người có tỷ tỷ như vậy cũng coi như mạng tốt.”
Cô gái áo đen thân thể chấn động, ánh mắt trợn tròn, tức giận nói: “Ngươi tra xét ta?”
“Vì sao ta lại không tra?” Ông lão hỏi ngược lại.
Cô gái áo đen tức giận cắn chặt môi tới mức trắng bệch.
“Sao lại dùng thạch sa thú?” Ông lão không buồn để ý tới cơn giận của nàng, hỏi thẳng.
Cô gái áo đen im lặng trong chốc lát rồi mới nói: “Thạch sa thú là tinh hồn thú hành thổ, có thể tiềm hành thoải mái dưới mặt đất, mặc dù tốc độ dưới đất rất chậm. Nơi bọn chúng không thể tới gần chính là chỗ giấu bảo kiếm.”
Nàng lại tiếp tục giải thích: “Mấy trăm năm nay, đất đá xung quanh bảo kiếm đều bị lực lượng của nó thay đổi thuộc tích, thạch sa thú không cách nào tới gần.”
“Phương pháp này hay lắm.” Ông lão lên tiếng khen ngơi.
Cô gái áo đen cắn môi, đột nhiên nói: “Đây là địa bàn của Quách Đông.”
“Ta biết hắn.” Ông lão gật đầu, ánh mắt mờ đục như một khoảng hư vô, giọng nói khàn khàn khó nghe như lượn lờ trong hư vô: “Hỏa Nha Đao Phủ, ha ha!”
Lão đột nhiên cười ha ha quái dị khiến cô gái áo đen giật mình.
Cô gái áo đen không dám nhiều lời, ông lão này tính tình thay đổi thất thường song là ma đầu giết người không chớp mắt. Hơn nữa đối phương đã điều tra nàng, khiến nàng càng thêm kiêng kỵ.
Ông lão đột nhiên than nhẹ một tiếng.
Hốc mắt trống rỗng đưa sang phái Tạ Thị kiếm thôn. Cô gái áo đen thấy vẻ khác lạ của ông lão cũng vội nhìn theo. Hôm nay nàng mới tới, mặc dù ông lão không nói nhưng nàng cũng nhận ra lần hành động trước không được thuận lợi.
Một bóng dáng mạnh mẽ xuyên qua đám thạch sa thú, mỗi kiếm đâm ra là một con thạch sa thú ngã xuống.
Tiếng kiếm vang rất xa, đến tận đây rồi vẫn rất rõ ràng.
Ông lão đưa tay lên tai lắng nghe, vẻ mặt tán thưởng: “Tiếng kiếm minh hay lắm! Nếu cho hắn thời gian, tiền đồ không thể đoán nổi.”
“Ngươi sẽ cho hắn thời gian?” Cô gái áo đen hỏi ngược lại.
Ông lão lắc đầu, trả lời rất dứt khoát: “Không.”
Lão lại lẩm bẩm: “Lần tước gặp hai thanh niên cũng rất xuất sắc, lần này lại không xuất hiện, thật kỳ quái.”
Lão vừa như cảm khái, lại vừa như thở dài.
๑๑۩۞۩๑๑
Tạ Thanh xuất kiếm như gió, tiếng kiếm minh như thủy triều vang lên không dứt.
Đột nhiên, keng, một nắm đấm sắt ngăn thanh kiếm của hắn lại.
Con ngươi Tạ Thanh co rụt lại, thạch sa thú vương! Đây là con thạch sa thú vương mà Đường Thiên khổ chiến hôm trước! Tạ Thanh vừa đột phá không hề sợ hãi, cổ tay rung lên, trường kiếm mang theo tiếng vù vù đâm thẳng ra!
Ánh mắt nâu của thạch sa thú vương sáng lên, nắm đấm sắt mang theo chân lực hành thổ mênh mông đánh thẳng về phía Tạ Thanh.
Ngay khoảnh khắc quyền kiếm tương giao, một luồng chấn động vô hình chợt bốc phat!
Sóng khí như cơn gió ầm ầm quét khắp bốn phương.
Đám thạch sa thú như ngọn núi nhỏ bị luồng sóng khí này quét qua cũng ngã trái ngã phải.
Trí tuệ của Thạch sa thú vương khá cao, thấy là bại tướng dưới tay mình ngày trước song hôm nay cũng bất phân thắng bại với mình, lập tức giận dữ, hung tín hbạo phát.
Nó rống lên liên hồi, lại đánh về phía Tạ Thanh.
Tạ Thanh ngưng thần chờ đợi, trường kiếm trong tay rung động liên hồi, tiếng kiếm minh vang lên không dứt bên tai.
Chân lực hành thổ mỗi lần va chạm với Thủ Tâm Kiếm đều gợi lên vô số kình khí.
Ầm ầm ầm!
Từng luồng sóng khí hình tròn lấy bọn họ làm trung tâm không ngừng tỏa ra bốn phía.
Sóng khí tạo thành gió lốc, quét khắp cả chiến tường.
Hai bóng người không ngừng giao đấu thu hút ánh mắt cả chiến trường, bọn họ thế lực ngang nhau, lực lượng cũng ngang nhau. Song rất nhanh chóng, chiến trường lại nghiêng về phía thạch sa thú. Thôn dân của Tạ Thị kiếm thôn không ngăn nổi đám thạch sa thú như thủy triều này.
๑๑۩۞۩๑๑
Trong cỗ xe bạc Thiên Mã, Đường Thiên giữ Lăng Húc đang chuẩn bị xông ra lại.
Bọn họ đang tu luyện cũng bị kinh động.
“Buông ta ra!” Lăng Húc trợn mắt nhìn: “Đồ máu lạnh, ngươi định trơ mắt nhìn bọn họ bị thạch sa thú giết chết sao?”
Đường Thiên nhìn sang phía Lăng Húc như nhìn kẻ ngu: “Chẳng lẽ ngươi không nhận ra đám thạch sa thú này có người sai khiến à?”
“Vậy chẳng lẽ chúng ta trơ mắt nhìn thôn dân chịu chết?” Lăng Húc không hề khách khí phản kích.
“Đương nhiên là không rồi!” Đường Thiên vẻ mặt lẫm liệt chính nghĩa nói: “Chỉ cần mình ngươi là đủ giúp bọn họ ổn định thế cục rồi! Ta ở sau tùy cơ hành động, bắt đám người đứng sau đám thạch sa thú này lại.”
“Vậy ngươi kéo ta làm gì?” Lăng Húc trợn mắt.
“Nghe nói thương pháp cổ đại đều có phép phối hợp vật cưỡi đặc biệt, ngươi có biết không?” Đường Thiên hỏi.
“Hả, sao ngươi biết?” Lăng Húc hơi ngạc nhiên: “Vật cưỡi không đơn giản như ngươi nghĩ đâu, hơn nữa thứ đó rất đắt, không chơi nổi.”
“He he, với thiếu niên vĩ đại như thần, vật cưỡi chỉ là vấn đề nhỏ tới không thể nhỏ hơn.” Trong ánh mắt nghi ngờ của Lăng Húc, Đường Thiên lấy Hỏa Liệt Điểu ra, đưa sang: “Cầm lấy!”
Lăng Húc sửng sốt, nhưng ánh mắt nhanh chóng bị Hỏa Liệt Điểu thu hút.
Đường Thiên không biết nhìn hàng, hắn biết.
“Hôm nay ngươi bệnh à?” Lăng Húc nghi ngờ nhìn Đường Thiên: “Hay lại đang có ý xấu gì?”
Đường Thiên sắc mặt vô tội: “Ta là loại người đó sao?”
“Đúng!” Lăng Húc đáp như đinh đóng cột.
Đường Thiên trợn mắt: “Ta lấy lại đây!”
Lăng Húc cười ha hả, tung mình nhảy lên, thúc dục Hỏa Liệt Điểu như một cơn gió lao khỏi cỗ xe.
Binh đột nhiên hiện lên bên cạnh Đường Thiên: “Sao đột nhiên ngươi lại nghĩ tới vật cưỡi?”
Đường Thiên sắc mặt đắc ý: “Thiếu niên vĩ đại như thần, ánh mắt như hỏa nhãn kim tinh! Hạng như ngươi làm sao hiểu được!”
Binh: “...”
Lần trước trong lúc chiến đấu Đường Thiên lại chú ý tới phương thức chiến đấu của Lăng Húc. Trực giác gã vô cùng nhạy cảm, gã thấy tiết tấu công kích của Lăng Húc có chút trì trệ. Theo lý thuyết với thực lực của Tiểu Húc Húc không thể nào trì trệ như vậy được. Sau này gã mới nhận ra, thương pháp Lăng Húc dùng hiện giờ khác với hồi trước ở một số điểm nhỏ.
Suy nghĩ cẩn thân lại, Đường Thiên ý thức được phương thức công kích này của Lăng Húc không nổi tiếp vì thiếu mất vật cưỡi. Gã lập tức nghĩ ngay Hỏa Liệt Điểu được cải tạo từ đà điểu đồng máy.
Giờ có cỗ xe bạc Thiên Mã, Hỏa Liệt Điểu để lại cũng chẳng để làm gì, gã quyết định đưa cho Lăng Húc.
Có điều, vấn đề này nhanh chóng bị vứt lại phía sau, gã nghi hoặc hỏi Binh: “Ông chú, ngươi nói xem ngươi chỉ huy thạch sa thú là ai?”
“Kẻ này rất lợi hại.” Sắc mặt binh âm trầm: “Chờ lúc nữa sẽ biết, chắc chắn bọn chúng cách đây không xa.”
Đường Thiên hứng chí bừng bừng, vô cùng tin tưởng nói: “Chuyện khó khăn như vậy chỉ giao cho thiếu niên vĩ đại như thần mới hoàn thành được!”
Dứt lời, gã nhảy khỏi cỗ xe bạc, lặng lẽ lẩn đi từ phía sau thôn.
Để tránh bầy thạch sa thú, Đường Thiên vòng ra ngoài thôn, đi lòng vòng một dặm ra phía sau bầy thạch sa thú.
Không bao lâu sau, vài bóng người lọt vào tầm mắt gã.
Tinh thần Đường Thiên phấn chấn hẳn lên.
Đám người này chính là đầu sỏ.
Sát khí lặng lẽ dâng lên trong lòng gã, Đường Thiên âm thầm lẻn qua.

 

Bình luận

Truyện đang đọc