CHIẾN THẦN BẤT BẠI

Rầm rầm rầm!
Tiếng đập cửa liên hồi khiến Đường Thiên không thể không ngừng việc tu luyện lại, đây đã là lần thứ ba gã bị quấy rầy... hai lần trước là Vũ Hầu và Lâm trưởng lão. Đường Thiên mở cửa, là Minh Hầu.
Minh Hầu sắc mặt vội vã, Đường Thiên ra hiệu ngăn cản rồi lẩm bẩm: “Ta biết ngươi định nói gì, ừ, địa chỉ ở đây, tuyến đường thế nào ngươi phải tự tìm.”
Dứt lời đưa Minh Hầu một tờ giấy nhỏ rồi đóng sập cửa lại.
Ánh mắt Minh Hầu đảo qua tờ giấy nhỏ, trên đó có viết “Hồn khu, thành Tam Hồn, cửa hàng giáp máy Sylar”. Minh Hầu tinh thần chấn động, hóa ra cửa hàng này ở hồn khu, tuy hắn không biết thành Tam Hồn, nhưng chỉ cần ở hồn khu là có thể tìm được.
Không nói một lời, hắn lập tức xoay người bỏ đi, chưa được mấy bước lại đã gặp Vân trưởng lão.
Ánh mắt Vân trưởng lão hạ xuống tờ giấy nhỏ trong tay Minh Hầu, Minh Hầu nào dám đắc tội Vân trưởng lão, vội chủ động lên tiếng: “Chắc trưởng lão tới chỗ Đường sư phụ hỏi chỗ bán giáp máy?”
Vân trưởng lão a một tiếng: “Chẳng lẽ ngươi cũng thế?”
Minh Hầu thần sắc cung kính dâng tờ giấy nhỏ lên: “Đây là thứ Đương sư phụ đưa thuộc hạ.”
Vân trưởng lão cầm lên, nhìn xong thỏa mãn gật đầu: “Không tồi.” Đứt lời bèn cầm tờ giấy đi thẳng, Minh Hầu thẩm thở phào, may là mình đã ghi lại địa chỉ.
Thành Tam Hồn. Tiệm giáp máy Sylar!
Cho dù phải trả giá ra sao bọn họ cũng nhất định phải tìm được cửa hàng này!
๑๑۩۞۩๑๑
Xong việc, Đường Thiên cũng vứt chuyện vặt này ra sau đầu, mục tiêu của gã lại quay lại phần tu luyện. Hiệu suất hôm nay của gã đã đạt tới một ngày sáu miếng đe sắt.
Mài nhiều hơn, kinh nghiệm cũng càng lúc càng phong phú. Chân lực trên ngón tay không ngừng biến đổi hình dạng, gã đang tìm kiếm hình dạng nào mới có thể khiến cho hiệu suất trở nên cao nhất.
Quỷ Trảo không dạy gã Hỏa Liêm Quỷ Trảo mà chỉ bảo Đường Thiên mài đe sắt, tất cả tinh thần của Đường Thiên cũng vùi vào miệc mài đe, gã quên cả mục tiêu Hỏa Liêm Quỷ Trảo của mình, tất cả mục tiêu của gã đều ở một vạn miếng đe sắt.
Mục tiêu quá xa xôi là chuyện khó khăn với cái đầu ngốc nghếch của Đường Thiên.
Nhưng chỉ có một vạn miếng đe sắt...
Đường Thiên nghiến răng nghiến lợi dùng hai chữ “chỉ có” sau đó lại ra sức tu luyện. Tốc độ mài đe sắt của gã càng lúc càng nhanh, cho dù lực ma sát rất mạnh nhưng cánh tay gã lướt qua tấm đe sắt vẫn nhanh tới mức tạo thành hư ảnh.
Khi Đường Thiên mài đe sắt, miếng đe luôn bao phủ trong ánh lửa chói mắt. Tốc độ tia lửa biến mất không kịp tốc độ sinh ra, nhờ vậy mới tạo thành cảnh tượng kỳ diệu này.
Cố lên nào!
Đường Thiên!
Đường Thiên lại vận hết sức lực, ra sức mài đe sắt, ngón tay mài nhiều sưng to như củ cà rốt, ban đêm lại bôi thuốc, không hề buông lỏng chút nào. Mỗi khi chân lực tiêu hao sạch gã lại dùng đá ngôi sao tu luyện.
Tiêu xài xa xỉ như vậy đã nhiều lắm, tới mức quen luôn rồi.
Khiến Đường Thiên kinh ngạc nhất là gã có thể cảm nhận được kinh mạch tương liên trong mười ngón tay gã đã cường tráng hơn nhiều. Điều này khiến gã chú ý, kinh mạch cường tráng hơn vô cùng hấp dẫn với một võ giả.
Cường hóa kinh mạch có thể khiến chân lực lưu chuyển nhiều hơn, cũng đồng nghĩa với uy lực chiêu thức gia tăng. Hơn nữa kinh mạch cường hóa cũng khiến võ giả trở nên kiên cố hơn, có thể giảm bớt khả năng bị thương hay tẩu hỏa nhập ma.
Cường hóa kinh mạch, chỗ lợi thì ai cũng biết nhưng lại rất ít người làm được. Kinh mạch nằm sâu trong cơ thể người, rất khó rèn luyện.
Phương pháp này lại có thể cường hóa kinh mạch!
Hai mắt Đường Thiên bừng sáng, nếu có thể khiến kinh mạch toàn thân cường hóa, vậy hiệu quả sẽ ra sao?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Đường Thiên như có ý tưởng mới.
Nhưng rất nhanh chóng, Đường Thiên không có thời gian suy nghĩ, gã còn cần thanh loan.
Thời gian ba ngày nhanh chóng trôi qua, đã tới lúc tạm biệt.
Cô bé khóc bù lu bù loa, nhưng Đường Thiên lại không mấy thương cảm, chỉ vỗ nhẹ lên đầu cô bé, dặn dò: “Đừng suốt ngày nghĩ tới đi chơi nữa, phải tu luyện chăm chỉ! Đừng làm mất mặt su phụ vĩ đại như thần của ngươi.”
Cô bé vẫn khóc không thôi, tuy nàng nhận tiểu sư phụ mới một thời gian ngắn, nhưng Đường Thiên đã trở thành thần tượng mà nàng sùng bái.
Hôm nay từ biệt, sau này còn gặp lại không, rất khó nói.
Tạm biệt Võ Hầu, Đường Thiên và Lăng Húc ngồi cỗ xe bạc, tiến vào bóng tối mênh mông.
Hành trình giờ mới bắt đầu.
Mà Đường Thiên vùi đầu vào tu luyện, cũng quên bẵng luôn Sylar và Binh tại thành Tam Hồn.
๑๑۩۞۩๑๑
“Chú ý võ hồn!” Giọng Sylar cao vút như muốn đâm thủng màng tai người nghe, Sylar đi một đôi giày cao gót màu đỏ, mặc một bộ áo da bó sát người, tôn lên vóc dáng ma quỷ của nàng.
Nàng chăm chú quan sát Thiên Không Hổ trong sân, sắc mặt đầy bất mãn.
“Này! Chẳng phải ngươi tự xưng là võ giả giáp máy cường đại nhất binh đoàn à? Sao tới giờ vẫn chỉ có chút trình độ ấy?” Giọng điệu Sylar đầy trào phúng: “Võ hồn! Không biết dùng võ hồn? Không cần gượng ép dùng cơ thể ngươi khống chế giáp máy, đó là chiến pháp lỗi thời rồi, ngươi phải học cách sử dụng võ hồn để chiến đấu, võ hồn!”
Binh trong bộ giáp máy vô cùngt ức giận, gương mặt như tấm bài tú lơ khơ đã biến dạng rồi, trước giờ có lúc nào hắn bị người khác phê bình như vậy?
Thân là huấn luyện viên thủ tịch của binh đoàn, trước giờ chỉ có hắn giáo huấn kẻ khác.
Đây không phải hắn khiêm tốn, trong binh đoàn Nam Thập Tự, Binh đúng là không phải người mạnh nhất, nhưng hắn lại là người hoàn thành tất cả những bài kiểm tra xuất sắc nhất!
Rất nhiều chiến tích mà hắn kiêu hãnh hắn chưa từng khoe ra với Đường Thiên, hơn nữa phân nửa số kỷ lục các bài kiểm tra vẫn thuộc về hắn.
Lúc trước hắn được chọn để bồi dưỡng tân binh cũng không phải không có lý do.
Trong lòng Binh dâng lên một luồng ngạo khí.
Phương thức chiến đấu mới? Thế thì đã sao?
Hắn nhủ thầm trong lòng, quyết định dù thế nào cũng phải tinh thông phương thức chiến đấu hoàn toàn mới này.
Đột nhiên, Hoa Hùng Miêu bước tới, nhỏ giọng nói vài câu bên tai Sylar, sắc mặt Sylar kinh ngạc. Nàng lập tức bước khỏi sân tập, ra tiệm.
Một người trung niên thần sắc cung kính đã sớm đợi trong cửa hàng.
“Ngươi tìm ta?” Sylar sắc mặt hồ nghi nhìn đối phương.
“Tại hạ là quản gia của phủ Vũ Hầu của Thiên Hưng tinh quần, phụng mệnh Vũ Hầu tới mong rằng có thể mua một số Mãnh Tốt từ qusy điếm, chúng ta được Đường Thiên sư phụ giới thiệu tới đây.” Quản gia giải thích.
Khách tới cửa!
Sylar tinh thần phấn chấn, thằng nhóc Đường Thiên này không ngờ cũng đáng tin cậy như vậy, mới đó đã có người tới mua rồi.
Nàng lập tức mỉm cười: “Không vấn đề! Các ngươi muốn bao nhiêu bộ? Giá của Mãnh Tốt là hai triệu tinh tệ một bộ, nể mặt Đường Thiên giới thiệu ta giảm giá 10% cho các ngươi, còn một triệu tám.”
Quản gia thở phào một hơi, giá này còn thấp hơn nhiều so với dự tính của hắn, lập tức lên tiếng: “Chúng ta cần hai mươi bộ!”
Sylar mừng to, vội vàng đáp: “Không vấn đề!”
Hai mươi bộ là ba mươi sáu triệu tinh tệ, đây là khoản làm ăn lớn đầu tiên của nàng!
Rất nhanh chóng, quản gia trả tiền đặt cọc, ký kết khế ước, ước định thời gian giao hàng. Mọi chuyện xong xuôi, quản gia đi khỏi rồi, Sylar không nhịn nổi nhảy cẫng lên hô to.
Giá thành phẩm của Mãnh Tốt chỉ có ba trăm ngàn tinh tệ, cho dù giảm giá 10%, một bộ cũng lời được triệu rưỡi tinh tệ. Hai mươi bộ là ba mươi triệu tinh tệ.
Trong mắt Sylar lập tức có vô số tinh tệ bay lượn không ngừng.
Một lát sau, nàng mới khôi phục tinh thần khỏi cơn hưng phấn. Tuy trông vẻ ngoài Đường Thiên rất ngốc nghếch nhưng xem ra chào hàng lại khá tốt, phải lợi dụng nhiều hơn!
Sylar thật không ngờ, đây mới chỉ là khởi đầu.
Không bao lâu sau, lại có ba người tới đặt hàng.
Minh Hầu đặt hai mươi bộ, Lâm trưởng lão và Vân trưởng lão đều đặt mười bộ.
Chỉ trong một ngày đã có sáu mươi bộ được đặt hàng, một bộ lời triệu rưỡi, sáu mươi bộ là chín mươi triệu.
Sylar vô cùng hưng phấn, gào lên không ngừng.
Bốn bộ giáp máy nàng đưa Đường Thiên lúc trước do cần kịp thời gian nên làm rất thô kệch. Giờ lấy ra bán đương nhiên không thể bết bát như vậy, nhưng cũng vì thế một ngày nàng chỉ làm được hai bộ.
Sáu mươi bộ được đặt hàng, nàng cần một tháng.
Đây là một khởi đầu rất tốt.
Hơn nữa có chín mươi triệu tinh tệ, nàng có thể chế tạo một bộ giáp máy trình độ trung đẳng. Thời gian trước một mình trong căn cứ quá buồn chán, nàng cũngd adx thiết kế vài loại giáp máy hoàn toàn mới.
Nhưng thiết kế tốt cũng thường đồng nghĩa với giá thành phẩm tăng cao. Chín mươi triệu tinh tệ cũng chỉ đủ để chế tạo một bộ trong đó.
Nghĩ tới đây nàng càng thêm kích động, đầy động lực.
Giấc mộng của mình là trở thành thợ máy vĩ đại nhất!
Sylar chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, tràn ngập ý chí chiến đấu.
๑๑۩۞۩๑๑
Lòng đã hạ quyết tâm, tiến độ của Binh lập tức nhanh chóng hơn hẳn. Việ tu luyện thông thường với hắn đã chẳng có gì khó. Việc liên kết với võ hồn cũng quen thuộc dần.
Hình thức chiến đấu hoàn toàn mới này đúng là khá lạ lẫm với Binh.
Có điều, cũng đúng như hắn hay khoác loác, bản thân Binh khá nhạy cảm với chiến đấu, điều này khiến hắn nhanh chóng nắm giữ được trọng tâm.
Hoàn thành tu luyện thông thường Binh vẫn thấy chưa đủ.
Binh am hiểu chiến đấu, hắn hiểu việc tu luyện thông thường thế này chưa đủ cho chiến đấu.
Một binh sĩ hoàn thành tu luyện thông thường, thậm chí không thể gọi là hợp lệ.
Hắn cần tu luyện và chiến đấu với cường độ cao để rèn luyện bản thân, chỉ có vậy mới có thể khai sáng ra phương pháp chiến đấu hoàn toàn mới. Từ đầu, Binh đã không nghĩ sẽ thỏa mãn với việc khống chế Thiên Không Hổ thuận lợi.
Thân là huấn luyện viên, Binh vốn vô cùng nhiệt tình với việc nghiên cứu và thăm dò phương pháp chiến đấu.
Bởi vậy, hắn quyết định tới khu săn hồ, tôi luyện phương pháp chiến đấu của bản thân.
Xuất phát từ vấn đề an toàn, hắn quay lại sau cánh cửa ánh sáng, tìm Ma Địch, bảo Ma Địch tới trấn thủ bảo vệ Sylar, giờ Sylar vô cùng quan trọng với bọn họ.
An bài xong xuôi, Binh mang theo bản đồ khu vực phụ cận thành Sylar, một mình một giáp bước vào khu săn hồn.
Hắn muốn bảo vệ sự kiêu hãnh của huấn luyện viên thủ tịch!

Bình luận

Truyện đang đọc