CHIẾN THẦN BẤT BẠI

Đối mặt với Kim Cương ép tới như một tòa núi nhỏ, gương mặt tú lơ khơ của Binh vẫn thờ ơ, hai hàng mi rủ xuống, cặp mắt nhỏ bắt đầu híp lại.
Thời gian nghỉ ngơi khiến Hổ và hắn đều khôi phục từ cơn mệt mỏi, đây là thói quen hắn vẫn giữ từ thời đại binh đoàn. Đi một quãng đường dài như vậy, nghỉ ngơi còn cần thiết hơn di chuyển. Sử dụng thể lực, luôn giữ mình trong trạng thái đủ thể lực để chiến đấu, đây đã là bản năng của Binh.
Cho nên khi đối mặt với Kim Cương hùng hùng hổ hổ, hắn không hề sợ hãi.
Nếu là võ giả thông thường có lẽ còn nghi hoặc, vì sao đối phương lại đột nhiên động thủ. Nhưng Binh với vô số kinh nghiệm đại chiến, không hề chần chờ, gần như ngay lập tức đã phản kích.
Thân hình Thiên Không Hổ lay động khẽ, thân thể Kim Cương khổng lồ phản ứngl ại theo bản năng, nhưng ngay lúc này, Thiên Không Hổ cúi xuống, như một tia chớp màu xanh da trời, lập tức xuất hiện bên dưới xương sườn Kim Cương!
Tốc độ thật nhanh!
Liễu Á Chi thầm run rẩy, sắc mặt đại biến!
Người trong nghề vừa ra tay là biết thực lực, Liễu Á Chi vốn rất tự nhiên về thực lực của mình, đương nhiên không phải loại vô dụng, nhãn lực cũng vượt xa người bình thường.
Gặp phải tay cứng rồi!
Liễu Á Chi biến chiêu cũng cực nhanh, thế xông tới của Kim Cương không đổi, đầu gối trái lại như một tảng đá bay tới.
Gương mặt tú lơ khơ của Binh vẫn tĩnh lặng, như không thấy cú lên gối trước mắt.
Chân của Kim Cương cường tráng vô cùng, cái lên gối này thế lớn lực trầm, cho dù chỉ sạt qua cũng có thể làm đứt tay cụt chân. Liễu Á Chi hiểu rõ Kim Cương như lòng bàn tay, bộ giáp máy hoàn toàn mới này là kết tinh của biết bao tâm huyết bọn họ, là kiệt tác dung hợp tinh hồn thú và lực lượng huyết mạch.
Giáp huyết mạch lực lượng cường đại vượt xa nhân loại, Kim Cương lại là sản phẩm nổi bật trong số đó. Trong số những giáp huyết mạch mà bọn họ thử chế tạo, Kim Cương không phải võ giáp cường đại nhất, nhưng nếu luận lực lượng, không bộ nào khác so nổi với nó.
Kim Cương phô bày ra lực lượng cường đại tới mức những người nhìn thấy đều giật mình hoảng sợ.
Chỉ cần đá trúng một cái, giáp máy có cường đại hơn nữa cũng mất sạch sức chiến đấu.
Đối phương không ngờ lại không trốn!
Trong mắt Liễu Á Chi hiện vẻ trào phúng, hắn có thể tưởng tượng được, bộ giáp máy đẹp đẽ này sẽ lập tức tan tành, những phiến giáp kia sẽ nổ tung văng khắp nơi!
Những giáp máy mà hắn thí nghiệm, không cái nào không chịu chung kết cục này.
Cú lên gối của Kim Cương mang theo bóng mờ khổng lồ, nuốt chửng cả bộ giáp máy màu xanh da trời.
Con ngươi Liễu Á Chi co rụt lại, không tốt, là tàn ảnh!
Cũng ngay lúc đó, phần gáy bỗng đau nhức kịch liệt, thân thể khổng lồ của Kim Cương không kìm nổi ngã thẳng về phía trước. Liễu Á Chi trong lòng hoảng sợ, cũng mặt kệ tất cả, thừa cơ lăn về phía trước một vòng.
Phốc phốc phốc!
Ba đòn trảm kích liên hồi lướt sát qua thân thể khổng lồ của Kim Cương, đâm thẳng vào bùn đất, làm ba đống bùn bật khỏi mặt đất.
Binh hơi ngạc nhiên, vừa rồi hắn đánh thẳng vào chỗ hiểm, không ngờ đối phương vẫn không sao, xem ra loại giáp mày kỳ quái này vẫn có điểm kỳ diệu.
Liễu Á Chi nhặt được một mạng từ Quỷ Môn quan, sắc mặt trắng bệch sợ hãi. Khoảnh khắc vừa rồi hắn đã chạm sát vào ranh giới tử vong!
Nếu không nhờ trùng hợp, phần gáy của Kim Cương được cơ bắp gia tăng phòng ngự, chỉ một đòn vừa rồi đã khiến hắn mất sức chống cự rồi. Đối mặt với cao thủ như vậy, mất đi chống cự, kết cục duy nhất chỉ có cái chết.
Đúng lúc này, vài tiếng rít vang từ xa tới, Liễu Á Chi tinh thần chấn động, đồng bọn tới rồi!
Kim Cương đột nhiên gào lên rung trời, chỉ rõ phương phướng cho đồng bọn.
Trong lòng đại định, nỗi sợ vừa rồi cũng bị quét sạch, Liễu Á Chi quyết định cuốn lấy đối phương, nổi giận gầm lên một tiếng, đánh về phía Thiên Không Hổ.
Động tĩnh lớn như vậy sao Binh không đoán được? Có điều gương mặt tú lơ khơ của hắn vẫn bình thản như nước, ngay cả đôi mắt nhỏ cũng không chút gợn sóng.
Thong dong trấn tĩnh, cho dù trong thời điểm khẩn cấp Binh vẫn giữ vẻ thong dong, đủ thấy hắn tỉnh táo thê snào.
Thiên Không Hổ mang theo tàn ảnh liên tiếp, Kim Cương mang theo cuồng phong rít gào.
Bộp bộp bộp!
Công kích của Thiên Không Hổ thi thoảng lại rơi vào người Kim Cương, lông tóc bay lung tung. Nhưng lúc này Liễu Á Chi đã hạ quyết tâm dùng lực phòng ngự cường đại của Kim Cương cùng đấu pháp hung hãn không sợ chết cuốn lấy đối phương
Binh cũng đoán được ý đồ của Liễu Á Chi, kinh nghiệm chiến đấu của đôi bên vốn không cùng một cấp bậc.
Kim Cương da dầy thịt cứng, lực phòng ngự quả thực kinh người, cơ thể nó cũng được cường hóa nhiều, so với kim loại bình thường còn cứng cỏi hơn.
Binh không hề nghĩ ngợi, hóa quyền thành chưởng, chưởng đao sắc bén!
Viu!
Ánh xanh lóe lên, trên người Kim Cương đã nhiều thêm một vết đao, một ít máu tươi cũng bắn ra.
Binh rốt cuộc cũng kinh ngạc, cường độ phòng ngự của Kim Cương khiến hắn rất bất ngờ. Đòn chém của Thiên Không Hổ vô cùng xuất sắc có thể dễ dàng phá tan thân thể da dầy thịt cứng của tinh hồn thú, nhưng không ngờ gặp Kim Cương lại chỉ lưu lại một vết thương nông như vậy.
Mặc dù kinh ngạc nhưng Binh vẫn không hề dừng lại, trong tiếng gào thét của Kim Cương, thân hình hắn lại xoay chuyển, xuất hiện tại một góc chết của Kim Cương như quỷ mị.
Viu viu viu!
Ánh sáng xanh như lưỡi đao thi thoảng lại lóe lên, mỗi luồng sáng lại mang theo một vệt máu tưoi bắn tung lên.
Binh như một họa sĩ vô cùng kiên nhẫn, thi thoảng lại bôi vài vệt đỏ tươi lên thân thể Kim Cương.
Chỉ trong chớp mắt, thân thể như ngọn núi của Kim Cương đã chi chít những vết thương lớn lớn nhỏ nhỏ, máu tươi nhuộm khắp nơi, dáng vẻ vô cùng đáng sợ.
Khi đồng bọn của Liễu Á Chi đuổi tới, chứng kiến cảnh tượng trước mắt đều kinh hãi tới biến sắc.
Giáp huyết mạch tiêu tốn rất nhiều tinh lực của tổ chức,t ừ năm năm trước tổ chức bắt đầu bồi dưỡng võ giả giáp máy. Bỏ ra vô số sức lực và tinh tệ, rốt cuộc cũng có được một số võ giả giáp máy thực lực mạnh mẽ.
Thời đại nay, thực lực võ giả giáp máy không cao, bất cứ võ giả giáp máy nào trong tổ chức đặt ra ngoài đều là cao cấp nhất. Mà chỉ có Liễu Á Chi đủ năng lực sử dụng Kim Cương, đủ nói nên rằng trong tổ chức, nơi tụ tập đầy những thiên tài hắn cũng vẫn rất xuất sắc.
Bằng không, tổ chức sẽ không vì hắn là người chế tạo Kim Cương mà lãng phí một bộ giáp lên người một thợ máy thực lực thấp kém.
Có thể được người trong tổ chức công nhận là cao thủ, song lại bị một võ giả giáp máy khác áp chế hoàn toàn.
Nếu đối phương chỉ là một võ giả, bọn họ chắc chắn không kinh ngạc giật mình như vậy, điểm bọn họ kinh ngạc là đối phương cũng là một võ giả giáp máy.
Mỗi chòm sao đều có vô số cao thủ, cho dù bọn Liễu Á Chi vô cùng tự tin nhưng bọn họ cũng không dám cho rằng mình sánh nổi với những võ giả cường đại thật sự. Cho dù bọn họ tự nhận giáp huyết mạch là thứ giáp máy hiện đại nhất hiện giờ cũng tuyệt đối không dám khiêu chiến anh hùng trong thiên hạ.
Võ giả giáp máy chẳng qua chỉ là một chi nhánh nhỏ trong hệ thống võ giả khổng lồ, điểm này bọn họ vẫn tự hiểu.
Nhưng đối phương cũng là một võ giả giáp máy.
Trong giới võ giả giáp máy, chiến đấu như vậy nghĩa là Liễu Á Chi đã thua.
Liễu Á Chi là cao thủ nổi danh trong tổ chức, mà Kim Cương cũng là một trong số những bộ giáp cường đại nhất.
Nhưng...
Bọn họ nhìn Kim Cương người đầm đìa máu tươi, không dám tin tưởng vào hai mắt mình.
Võ giả thật cường đại! Giáp máy cũng thật cường đại!
Bộ pháp của Kim Cương đã bắt đầu cứng nhắc, giáp huyết mạch tương liên cùng huyết mạch, mất nhiều máu khiến lực lượng Kim Cương nhanh chóng giảm sút.
Chết tiệt!
Liễu Á Chi thật không ngờ bản thân lại rơi vào tình cảnh thế này. Cho dù hắn biết thực lực của đối phương cường đại hơn mình nhưng tính cách kiêu ngạo vẫn khiến hắn vô cùng xấu hổ.
“Ngăn hắn lại!”
Tiếng gào của Liễu Á Chi vang lên, đám đồng bọn tới giúp lúc này mới như bừng tỉnh khói giấc mộng, lao nhao lao tới chiến trường.
Binh nhìn cái lưng lòa lồ trước mắt, khắp nơi chằng chịt những vết thương đáng sợ, đây là sơ hở lớn nhất mà Liễu Á Chi lộ ra từ lúc đầu đến giờ.
Chỉ cần bổ một đao vào đây là có thể đánh chết hăn!
Có điều Binh lại không hề ham chiến, cặp cánh sau lưng Thiên Không Hổ giang ra, trước khi đối phương kịp hình thành vòng vây một giây, thân thể hắn đã bay lên trời, lung lay giữak hông trung, lừa gạt mấy kẻ vô thức chặn đường. Vòng vây vốn chặt chẽ bị Đường Thiên thoải mái mở ra một cái khe rồi nghênh ngang bỏ đi.
Mọi người đều hoảng sợ.
Trên đời này còn có võ giả giáp máy cường địa tới vậy sao?
Nhìn bóng dáng Thiên Không Hổ xanh da trời đi khỏi, không ai dám đuổi theo.
๑๑۩۞۩๑๑
Đường Thiên bị xa phu gọi ra.
“Đại nhân, chúng ta đã bước vào khu vực chòm sao Ô Nha!” Xa phu cung kính nói.
“Nhanh vậy à.” Đường Thiên vẻ mặt mờ mịt, hắn đã tu luyện tới thừa sống thiếu chết. Hôm nay trong đầu hắn chỉ đầy những đe sắt, đe sắt chi chi chít chít nhìn không tới cuối.
Hắn vẫn luôn tiến bộ, hôm nay đã đột phá tới một ngày hai mươi cái đe.
Tiến bộ rất lớn, nhưng mức độ mệt mỏi cũng như nướ clên thuyền lên. Mỗi ngày Đường Thiên chỉ có buổi tối là thanh tỉnh, cả ngày còn lại đều kiên trì trong u mê.
Mệt mỏi thoát lực, hôn mê, đây là chuyện thường ngày.
Nhưng Đường Thiên vẫn tiếp tục kiên trì, không hề lãng phí tới một ngày. Nghị lực và sự dẻo dai phi nhân này khiến Quỷ Trảo cũng phải giật mình.
Một ngày hai mươi cái đe sắt, lại thêm chênh lệch thời gian nhờ cánh cổng ánh sáng, tương đương với một ngày trong hiện thực Đường Thiên mài được tám mươi cái đe sắt. Mà một tháng cũng là hai ngàn bốn trăm đe sắt.
Tốc độ này vô cùng kinh khủng.
Hỏa Liêm Quỷ Trảo không còn xa tới mức không thể với tới nữa.
Xa phu do dự một chút: “Đại nhân, chòm sao Ô Nha không mấy yên bình....”
“Không mấy yên bình?” Đường Thiên còn chưa khôi phục tinh thần.
“Vâng thưa đại nhân.” Xa phu giải thích: “Chòm sao Ô Nha có nhiều kiếm khách nhưng lại không có kẻ thống trị cường đại nào thành ra có rất nhiều kiếm khách lang thang. Những kiếm khách lang thang này đa phần nghèo khó, nơi ở không cố định, đi làm lính đánh thuê, lén lút giết người cướp của, chuyện xấu nào cũng làm. Tiếng tăm của kiếm khách chòm Ô Nha rất không tốt.”
Đường Thiên dần tỉnh táo lại, hơi ngạc nhiên: “Vậyc hẳng phải chòm sao Ô Nha rất loạn ư?”
“Vâng thưa đại nhân.” Xa phu nhắc nhở: “Mặc dù xe bạc thường đám kiếm khách lang thang không dám động tới, nhưng một số kiếm khách lang thang thực lực mạnh mẽ lại coi đó như mồi ngon...”
Đường Thiên ngắt lời xa phu, ánh mắt chăm chú nhìn phía trước, miệng thì thầm: “Xem ra đã có người coi chúng ta là mồi ngon rồi này!”

Bình luận

Truyện đang đọc