CHIẾN THẦN BẤT BẠI

Chương 1114 Thiên Tử Các là khu vực cấm

Đôi mắt Đông Phương Viêm kinh ngạc nhìn con dao quân đội năm cạnh đâm vào bả vai mình, máu văng lên cả mặt hắn.

 

Cảm giác đau đớn khiến Đông Phương Viêm hét lên rất thảm thiết.

 

Nhưng ngay sau đó cơn đau xuyên thấu tâm can lại ập đến, hắn chỉ cảm thấy cánh tay trái đột nhiên trở nên trống không.

 

Bộp!

 

Một vật thể mềm rơi xuống đất.

 

Đông Phương Viêm cúi đầu nhìn xuống, chất lỏng màu đỏ che mất tầm nhìn của hắn.

 

Xuyên qua chất lỏng đó hắn như nhìn thấy cánh tay còn mặc đồ vest yên lặng nằm dưới đất.

 

Ủa?

 

Tay ai rơi xuống đất thế?

 

Cánh tay?

 

“A!”

 

Bả vai Đông Phương Viêm bỗng có cảm giác đau đến xé nát tâm can.

 

Đông Phương Viêm hét lên một tiếng như lợn bị chọc tiết rồi ngã xuống đất, sau đó lăn lộn trên mặt đất.

 

Một tay Tiêu Chính Văn che mắt Khương Vy Nhan, đồng thời một tay khác vẫy trong không trung, con dao quân đội năm cạnh lại trở về trong tay anh, sau đó anh lạnh lùng nói: “Tạm thời giữ lại cho mày một mạng!”

 

“Chúng ta đi thôi!”

 

Tiêu Chính Văn dìu Khương Vy Nhan nhanh chóng rời khỏi Túy Tiên Lâu, để lại một mình Đông Phương Viêm không ngừng kêu gào lăn lộn dưới đất.

 

Đợi đến khi người nhà Đông Phương chạy đến cứu Đông Phương Viêm thì hắn đã ngất xỉu vì mất máu quá nhiều.

 

Ra khỏi Túy Tiên Lâu, Tiêu Chính Văn giơ tay vẫy một chiếc taxi rồi lên xe cùng Khương Vy Nhan.

 

Sau khi nói địa chỉ với tài xế, Tiêu Chính Văn ôm Khương Vy Nhan vào lòng nói: “Lần sau ra ngoài em nhất định phải cẩn thận hơn, bây giờ em đang mang thai, không khác gì người bình thường”.

 

Khương Vy Nhan nặng nề gật đầu.

 

Cô cũng không ngờ người mà Lý Quốc Hào giới thiệu cho mình lại là tên Đông Phương Viêm không bằng cầm thú này.

 

Về đến biệt thự, Tiêu Chính Văn chuẩn bị nước ấm cho Khương Vy Nhan, bảo cô đi tắm, nghỉ ngơi một lát để ổn định lại tâm trạng căng thẳng lúc nãy.

 

Còn Tiêu Chính Văn lại đến phòng ngủ tiếp tục nghiên cứu nội dung trong cuốn Thiên Sơn Thư Lục.

 

Khương Vy Nhan ngâm mình trong bồn tắm nước ấm xong, vừa lau mái tóc ướt đẫm, vừa đi đến đằng sau Tiêu Chính Văn, nhìn lướt qua những ký hiệu kỳ lạ trong Thiên Sơn Thư Lục, cô nhíu mày nói: “Chồng ơi, trong này viết gì thế?”

 

“Là một ký hiệu đặc biệt, chỉ có người nhà họ Tiêu mới có thể hiểu, đợi khi nào có cơ hội anh sẽ phiên dịch cho em”.

 

Tiêu Chính Văn mỉm cười nói.

 

Ý anh nói phiên dịch ở đây là dịch từng ký hiệu từ văn bản gốc ra để Khương Vy Nhan tự tìm hiểu và tiếp thu nó.

 

Mặc dù trong này đều là các văn tự khá rắc rối, cùng một câu, mỗi người sẽ có những cách hiểu khác nhau.

 

Nhưng đây cũng là điểm khác biệt của Thiên Sơn Thư Lục.

 

“Vâng, có phải những thứ trong này rất khó hiểu không? Chỉ có mười mấy mảnh giấy nhưng sao em cứ có cảm giác anh nghiên cứu lâu lắm rồi mà vẫn chưa nghiên cứu hết?”

 

Khương Vy Nhan nhíu mày hỏi.

 

Tiêu Chính Văn khẽ cười lắc đầu nói: “Không phải khó hiểu mà là vô cùng khó hiểu, hơn nữa cùng một câu thì mỗi người sẽ có những cách hiểu khác nhau, sức hấp dẫn của nó nằm ở đây, không có đáp án chính xác một trăm phần trăm”.

 

Dứt lời, Tiêu Chính Văn cất Thiên Sơn Thư Lục vào, sau đó vươn tay ôm Khương Vy Nhan vào lòng.

 

 

Lúc này ở Long Kinh.

 

Một tướng quân trên vai gắn ba sao nhanh chóng bước vào Thiên Tử Các.

 

“Đứng lại! Thiên Tử Các là khu vực cấm!”

 

Hai binh sĩ canh gác Thiên Tử Các bước đến chặn người này lại.

 

“Tin tức chiến sự, tin tức chiến sự cực kỳ khẩn cấp! Lúc này không thể chậm trễ, nếu làm lỡ chuyện, liệu các cậu có chịu trách nhiệm nổi không?”

 

Tướng quân đó vừa nói vừa đẩy hai binh sĩ ra, nhanh chân chạy về phía Thiên Tử Các.

“Tin tức chiến sự, vô cùng khẩn cấp!”

Bình luận

Truyện đang đọc