CHIẾN THẦN BẤT BẠI

“Sư phụ đang làm gì vậy?” Cô bé chu miệng: “Hai mươi ngày rồi vẫn khó cửa trong phòng, chẳng lẽ hắn đang làm cái gì không muốn người khác biết à?” 

Thanh Loan lập tức không vui, trách móc: “Tiểu thư, sao người lại nói Đường sư phụ như vậy?”

“Vốn là vậy mà!” Cô bé càng chu miệng cao thêm: “Nào có sư phụ nào nhưa vậy, hai mươi ngày rồi vẫn không thấy bóng dáng, vứt đệ tử lại đây, thế thì còn làm sư phụ làm gì...”

Tiếng phàn nàn của cô bé im bặt, trợn tròn hai mắt ngơ ngác nhìn Đường Thiên vừa bước từ trong phòng ra.

Bộ dạng lúc này của Đường Thiên cực kỳ chật vật, mái tóc rối tung, mắt đầy tơ máu, y phục trên người thủng lỗ chỗ. Cô bé thậm chí còn thấy được từng hạt cát rơi từ trên người gã xuống tâm thảm đẹp đẽ giá trị liên thành.

Trên thảm là từng dấu chân đen thui...

Đường Thiên chứng kiến đồ ăn đầy bàn, hai mắt vốn vô thần đột nhiên tỏa ra hào quang màu xanh yếu ớt, nhào về cái bàn nhưu ác hổ. Hai tay đang muốn ăn, lúc này mọi người mới phát hiện mười ngón tay Đường Thiên sưng to như mười củ cà rốt.

Móng tay đen thui của Đường Thiên vừa đụng phải một miếng thịt nướng đã kêu thảm một tiếng, hai tay như bị điện giật. Miếng thịt nướng bị gã va phải lăn lông lốc rớt khỏi mâm thức ăn, mắt thấy sắp rơi xuống tấm thảm lông.

Đột nhiên một bóng người lóe lên, miếng thịt biến mất.

Đường Thiên hai mắt bừng sáng, chạy nhanh như dã thú, mở cái miệng dính máu há miệng ngoạm miếng thịt. Tất cả chỉ diễn ra trong chớp mắt, động tác gã vô cùng lưu loát, khó lòng bắt bẻ.

Thịt nướng màu mỡ, nước thịt ngọt ngào đều vòa miệng Đường Thiên, khiến gã hoàn toàn điên cuồng.

Cô bé và bọn Thanh Loan trợn tròn hai mắt nhìn cảnh ăn uống hung tàn nhất từ trước tới giờ.

Rắc rắc!

Cắn một cái, xương cốt cứng rắn trong miếng thịt cũng nát bấy. Nước thịt và vụn xương bay lung tung, nước miếng nhỏ tong tỏng.

Càn quét, Đường Thiên dùng tốc độ khó lòng tưởng tượng càn quét khắp bàn, lau sạch toàn bộ đồ ăn trên bàn, ngay cả hoa qua nước trà cũng không bỏ sót, cả cái bàn sạch bong. Toàn bộ quá trình gã đều không dùngt ay.

Đường Thiên bụng no tròn, ngồi phịch trên mặt đất không muốn đứng lên nữa.

“Sư phụ... Người sao thế?” Cô bé cẩn thận hỏi, vẻ mặt căng thẳng. Sư phụ chỉ ở trong phòng hai mươi ngày, sao lúc đi ra lại như vậy?

Đợi cả buổi vẫn không có phản ứng, lúc nàng ngẩng đầu lên Đường Thiên đã chìm vào giấc ngủ.

Đường Thiên thật sự vô cùng mệt mỏi rồi, bên ngoài chỉ là hai mươi ngày mà trong trại tân binh hắn đã tu luyện tròn sáu mươi ngày.

Trước đây khi Đường Thiên khổ tu, năm ngày mở ra một lần, một lần mười ngày, tỷ lệ là hai một. 

Mà giờ trại tân binh không ngừng mở rộng, tỷ lệ đã lên thành ba một, hơn nữa không cần hình thức khổ tu, thời gian cũng càng tự do.

Có điều với Đường Thiên vẫn chẳng khác gì.

Trại tân binh sáu mươi ngày, thêm vào hiện thực hai mươi ngày, tu luyện liền tám mươi ngày, hắn đã mệt mỏi vô cùng rồi.

Ngày ngày đều chỉ ngồi mài đế sắt, mặc dù có chân lực bảo vệ, mười đầu ngón tay Đường Thiên vẫn sưng phồng như củ cải. Gã đã lại tìm được cam rgiác tu luyện sát chiêu võ kỹ sau cánh cổng ánh sáng, hơi mười vạn lần tu luyện.

Gã không thể không bỏ thời gian dùng chân lực tiêu chỗ sưng cho mười ngón tay to như củ cà rốt, cũng may hiệu quả không tệ. TÁm mươi ngày, từ lúc bắt đầu ba ngày mới xong một tấm, đến ngày thứ mười một một ngày ba tấm. Tới ngày thứ ba mươi gã đã làm được một ngày năm tấm. Đến ngày tám mươi, con số này đã tăng lên một ngày mười tấm.

Con số này trong thời gian dài tới sẽ không thay đổi.

Hiệu suất một ngày mười tấm khiến Quỷ Trảo chấn động, tiến bộ của Đường Thiên vượt ngoài tưởng tượng của hắn.

Mười ngón tay Đường Thiên như đánh đâu thắng đó, mài lên tấm đe sắt làm tia lửa văng khắp nơi. Y phục trên người hắn đều là do bột sắt nóng rực thiêu đốt.

Mệt quá.

Đây là một công trình cực khổ, Đường Thiên cảm giác mình chẳng khác gì cu li trong lò rèn, ngày ngày chỉ biết mài đe sắt.

Gã lấy làm lạ, sao Quỷ Trảo lại nghĩ ra cách kỳ quái mài đe sắt này?

Quỷ Trảo vốn định bôi thuốc cho mười ngón tay sưng phòng của Đường Thiên, không ngờ ngón tay Đường Thiên bất luận sưng to bao nhiêu, chỉ dùng chân lực vận chuyển một hồi, hôm sau ắt sẽ xẹp.

Điều này khiến Quỷ Trảo lại càng kinh ngạc.

Cuối cùng hắn đành quy kết vì thể chất Đường Thiên đặc thù, về phần lý luận phái dã thú của Binh, Quỷ Trảo từ chối cho ý kiến, nhưng tố chất thân thể của Đường Thiên theo hắn thấy đúng là chẳng khác gì dã thú. 

Giấc ngủ này của Đường Thiên kéo dài tròn năm canh giờ, ngủ rất sâu.

Cô bé tò mò bịt mũi, nhặt một hạt cát mà nhìn đâu trên người Đường Thiên cũng thấy, quan sát cẩn thận cả buổi cũng không nhận ra.

Cuối cùng vẫn nhờ Địch Hoành Chiến nhận ra: “Đây là bột sắt!”

“Chẳng lẽ sư phụ luyện Thiết Sa Chưởng?” Phản ứng đầu tiên của cô bé lại là thứ này.

“Không giống.” Địch Hoành Chiến lắc đầu: “Bột sắt khi luyện Thiết Sa Chưởng lớn hơn so với cái này. Hơn nữa Thiết Sa Chưởng chỉ là võ kỹ cấp bốn, sao Đường sư phụ lại đi luyện võ kỹ cấp bốn.”

“Nói cũng đúng...” Cô bé nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày: “Thế nhưng còn võ kỹ gì cần nhiều bột sắt như vậy?”

“Không biết.” Địch Hoành Chiến lắc đầu: “Võ kỹ trong thiên hạ có không biết bao nhiêu loại, rất khó thống kê loại nào cần dùng bột sắt.”

“Thật kỳ lạ...” Cô bé sắc mặt hiếu kỳ.

Khi Đường Thiên mở mắt thứ đầu tiên thấy được là gương mặt tò mò của cô bé. Cô nhóc giật mình, không ngờ Đường Thiên tỉnh lại, hét lớn một tiếng, nhảy sang bên.

Đường Thiên sắc mặt mờ mịt.

“Sư phụ, ngài sao vậy?” Cô bé vẫn còn giật mình, vội hỏi.

“Ta?” Đường Thiên ngeh vậy ngạc nhiên, cúi đầu nhìn bản thân, ồ lên một tiếng: “Tu luyện...”

“Chẳng lẽ hai mươi ngày nay sư phụ đều tu luyện?” Cô bé lại hỏi.

Hơn hai mươi ngày? Mình nhớ là hơn tám mươi ngày mà...

Đường Thiên lập tức phản ứng lai, gật đầu nói: “Ừ.”

Thanh Loan cùng Địch Hoành Chiến đều nghiêm nghị kính nể, ngay lúc đi đường cũng không bỏ qua việc tu luyện, chẳng trách Đường sư phụ tuổi trẻ mà có thực lực kinh người như vậy. Khổ tu như vậy, bao người làm được đây?

Thực lực, luôn không có may mắn.

Đường Thiên nhìn khắp nơi rồi hỏi: “Tiểu Húc Húc đâu?”

“Lăng ca ca cũng đang tu luyện.” Cô bé nói: “Ca ấy ở sân luyện võ.”

Lăng Húc vốn cũng là kẻ tu luyện điên cuồng, thấy Đường Thiên đóng cửa không ra lập tức gia tăng cường độ, cướp luôn sân luyện võ làm nhà, ngủ ở sân luyện võ, ăn cũng ở sân luyện võ.

Đường Thiên gật đầu: “Ta biết rồi.”

Dứt lời lại đứng dậy ra khỏi phòng nghỉ.

Bóng dáng bù xù đó bỗng cao lớn hơn hẳn trong mắt mọi người. Thanh Loan bị cảm nhiễm lập tức quay người bỏ đi: “Ta cũng đi tu luyện!”

Đường Thiên lại chìm vào tu luyện.

Chặng đường hai tháng còn lại cũng kết thúc, đây có lẽ là thời gian buồn tẻ vô vị nhất của cô bé. Mọi người đều ra sức tu luyện, ngay cả Thanh Loan trước đây ngày ngày chơi đùa với nàng cũng tu luyện như điên như cuồng.

Vì vậy khi cô bé thấy nam tử trung niên chờ ở cửa phủ, hai mắt lập tức bừng sáng, kêu lên vui mừng: “Cha!”

Rồi nhảy thẳng ra khỏi cửa sổ, lao tới ôm nam tử trung niên.

Nam tử trung niên mặt mũi hiền từ, bộp, gõ nhẹ lên đầu cô bé, nhẹ giọng quở trách: “Giờ con càng ngày càng nghịch ngợm rồi, dám chạy tới chỗ xa như vậy!”

Vị trung niên mặt mũi hiền từ trung hậu này chính là Võ Hầu chưởng quản một phương.

“Sau này con gái không dám nữa!” Cô bé nhu thuận nhận lỗi.

Võ Hầu vuốt mũi cô bé một cái, mỉm cười mắng: “Tin được con mới là lạ!”

Cô bé vội vàngôm lấy tay Võ Hầu, lúc lắc một hồi: “Thật mà thật mà.”

“Được được được.” Võ Hầu vô cùng cưng chiều công chúa Minh Châu, bỗng nhiên nhíu mày: “Thanh Loan đâu? Hoành Chiến đâu?”

Cô bé miệng cong lên: “Bọn họ đều đang tu luyện, dọc đường chẳng chơi với con.”

Sắc mặt Võ Hầu hòa hoãn lại, lộ vẻ hài lòng: “Ừ, thật không ngờ đi chuyến này ra ngoài bọn họ lại tiến bọ không ít. Thiên phú của Thanh Loan vốn không tệ, có điều không bỏ tâm vào tu luyện thôi. Được rồi, mau giới thiệu Đường sư phụ cho cha đi.”

“Sư phụ vẫn đang tu luyện! Đã bốn mươi ngày rồi không đi ra!” Cô bé bĩu môi càng lúc càng cao: “Sư phụ cái gì, suốt dọc đường đều chẳng quan tâm tới đệ tử.”

“Chẳng lẽ là bế quan?” Sắc mặt Võ Hầu kinh ngạc.

“Không biết, dẫu sao hắn cũng cắm đầu trong phòng, cửa lại khóa, không ai biết hắn làm gì bên trong.” Cô bé oán hận nói: “Còn khiến mấy người Thanh Loan cũng vùi đầu vào tu luyện nữa.”

Đột nhiên hai mắt cô bé sáng lên, vẫy vẫy tay: “Lăng ca ca!”

Võ Hầu lập tức nhìn lại, hắn không khỏi nheo mắt đánh giá Lăng Húc.

Khí thế thật sắc nhọn!

Lăng Húc lúc này như mũi thương trên tay mình, mỗi bước đi đều toát lên khí tức nguy hiểm. Hộ vệ bên cạnh Võ Hầu biến sắc, bất giác áp sát vào Võ Hầu.

Võ Hầu nâng tay, cản đám hộ vệ lại.

Lăng Húc khống chế cẩn thận từng bước chân, bên ngoài nhìn hắn cực kỳ bình tĩnh song trong lòng lại căng thẳng. Hắn vừa đột phá, lực lượng tăng mạnh, song những lực lượng này còn xa mới tới mức sử dụng như ý.

Cho nên lúc này khí thế của hắn mới bộc phát ra như vậy.

Phốc!

Một bước không khống chế tốt, toàn bộ bàn chân hắn như giẫm phải đậu hũ, hõm hẳn vào. Thân hìnhhắn lay động, chân còn lại cũng mất đi khống chế, chìm sâu vào phiến đá.

Hộ vệ của Võ Hầu càng căng thẳng, ai nấy như gặp đại địch. Đá lát cửa phủ Võ Hầu đều dùng đá xanh, thứ đá này cứng như sắt thép, song dưới chân Đường Thiên lại mềm như đậu hũ.

Thật đáng sợ!

Trong mắt Võ Hầu ánh lên sắc lạ, hắn đã nhìn ra Lăng Húc hôm nay chỉ cách võ giả cấp Thiên Lộ có một bước ngắn, đã là võ giả cấp chuẩn Thiên Lộ.

Hơn nữa Lăng Húc còn rất trả, áo bào trắng kim tuyến, thương bạc tóc bạc, con mắt màu cam, oai hùng bất phàm, cho dù là Võ Hầu cũng không nhịn nổi phải khen giỏi!

Chỉ cần Lăng Húc tiêu hóa xong thứ lực lượng này, thực lực của hắn đã đủ tư cahcs để trùng kích lên võ giả cấp Thiên Lộ.

Tiền đồ vô lượng!

Đúng lúc này, một gã quần áo rối bù chui từ trong xe ra, hạ xuống bên người Lăng Húc, hai mắt đỏ ngầu.

“Này, ai có gì ăn không?”

Cô bé ngây ra như phỗng.

Bên cạnh Lăng Húc oai hùng tuấn tú lại đột nhiên xuất hiện một kẻ trông như ăn mày, cảm giác tương phản khiến mọi người ngây ra như phỗng.

Thật quá tương phản.

Bình luận

Truyện đang đọc