CÔ VỢ ĐÁNG GỜM CỦA LĂNG THIẾU



Thịnh Hoàn Hoàn mím chặt môi, kéo kéo cái chăn trên người, yên lặng nằm xuống: “Không cần, một mình tôi cũng được.”
“Vậy cô để ý đấy, dịch truyền sắp hết nhớ nhấn chuông.”
Y tá dặn dò xong lại đi ra ngoài làm việc.
Y tá đi rồi, trong phòng bệnh lại khôi phục yên tĩnh, Thịnh Hoàn Hoàn bất giác nắm chặt cái chăn trên người, cảm thấy cả người thật lạnh.
Từ khi sinh ra đến nay, người nhà luôn coi cô như châu như ngọc, nâng trong lòng tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan, cộng tất cả tủi nhục nửa đời trước phải chịu lại cũng không nhiều bằng trong khoảng thời gian này.
Tối hôm qua Lăng Tiêu bảo vệ cô trước mặt nhiều người như thế làm cô rất cảm động, trong một chớp mắt, cô cảm thấy hắn vẫn để ý cô.
Nhưng đảo mắt hắn lại ném một mình cô ở bệnh viện.
Cô thật sự nhìn không thấu người đàn ông này!
 

Có lẽ hắn không phải đang bảo vệ cô, mà đang giữ gìn tôn nghiêm của mình thôi, dù sao mọi người đều biết hiện tại cô là vợ hắn, là mẹ kế của con hắn.
Thịnh Hoàn Hoàn luôn rất ít sinh bệnh, chưa từng có kinh nghiệm một mình nằm viện, không biết có phải gần đây chịu quá nhiều tủi nhục không mà lúc nhìn chằm chằm dịch truyền rơi xuống từng giọt từng giọt, cô đột nhiên rất muốn khóc.
Mãi đến khi một tiếng chuông làm cô bừng tỉnh.
Là Thịnh phu nhân gọi tới, tối hôm qua bà ngủ sớm, buổi sáng hôm nay thức dậy mới biết chuyện xảy ra tối qua.
Có lẽ Thịnh phu nhân đang rất tức giận, nói chuyện hơi vội: “Hoàn Hoàn con dậy rồi sao, tối hôm qua trên tiệc mừng thọ đã xảy ra chuyện gì?”
Thịnh Hoàn Hoàn nuốt tủi thân vào trong bụng, miễn cưỡng nhếch khóe miệng lên: “Mẹ, sao mẹ biết chuyện tối hôm qua?”
“Có người quay lại video, đã lan truyền khắp nơi rồi, con mau kể cho mẹ nghe là như thế nào.”
“Kỳ thật cũng không có gì, chỉ có mấy người phụ nữ cố ý đến kiếm chuyện...”
Thịnh Hoàn Hoàn kể lại sơ lượt chuyện tối hôm qua, tất nhiên sẽ không nhắc đến trọng điểm, cô rất sợ Thịnh phu nhân hỏi đến Lam Nhan, cũng may tối hôm qua Lam Nhan không xuất hiện trong video.
Thịnh phu nhân không nhắc đến Lam Nhan, cũng không nhìn ra dị thường tối hôm qua của cô, nghe cô kể xong thì lạnh lùng hừ một cái: “Đáng đánh, đám con gái đó chẳng ai tốt lành, bản thân không bằng người ta thì thích so bì hơn thua đủ kiểu, thật không biết họ lấy tự tin từ đâu ra.”
Thịnh Hoàn Hoàn: “Dạ...!Đúng vậy!”
“Còn con đó, đừng cảm thấy hiện tại ba con hôn mê bất tỉnh thì cái gì cũng nhường nhịn, thứ chó mèo gì cũng dám khinh nhục con, Thịnh gia chúng ta còn chưa nghèo túng đến mức độ đó.”
Thịnh Hoàn Hoàn: “Mẹ...!Đánh người là con.”
“Không phải con bị tạt nước sao? Còn Cố Nam Thành kia nữa, đầu óc cậu ta có úng nước không, phụ nữ cãi nhau liên quan gì đến cậu ta, đàn ông con trai lại hất mũi lên mặt với phụ nữ, cũng không sợ mất thân phận.”
Thịnh Hoàn Hoàn: “...!Đúng vậy!”
“Theo mẹ thấy Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ nhất định có gì rồi, cô ta tính trước được Cố Nam Thành sẽ bênh mình nên mới dám làm càn như thế, con phải cẩn thận một chút, mẹ hoài nghi cô ta sẽ trả thù chúng ta, cô ta nhất định còn có chiêu sau nữa.”
Không thể không nói, ánh mắt của Thịnh phu nhân rất tinh tường.
Người từng trải liếc một cái liền nhìn ra tình huống tối hôm qua, Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ nhất định là có gì, còn về chuyện đến mức độ nào thì chỉ có đương sự mới biết được.
Thịnh phu nhân nhắc tới chuyện này làm Thịnh Hoàn Hoàn lập tức lo lắng, mẹ cô đã biết việc này thì chị Nam Tầm nhất định cũng biết, không biết chị ấy và Cố Nam Thành có cãi nhau không.
Hiện tại Cố Nam Thành tựa như Mộ Tư lúc trước phản bội cô!

“Tối hôm qua cũng may có Lăng Tiêu che chở cho con, bằng không trong tình hình lúc ấy, mẹ lo Cố Nam Thành sẽ ra tay đánh con thật.”
Giọng của Thịnh phu nhân lại truyền đến, mang theo tán thưởng đối với Lăng Tiêu: “Hoàn Hoàn, con phải tốt với Lăng Tiêu một chút, tối hôm qua cậu ấy thật là...!Thật là quá bảnh.”
Là ảo giác của cô sao? Sao giọng của mẹ vừa kích động, lại vừa mang theo chút thẹn thùng?
Chỉ nghe Thịnh phu nhân khẽ ho một tiếng, nhại lại cách nói tối hôm qua của Lăng Tiêu: “Cố tổng thật có nhã hứng, phụ nữ cãi nhau mà anh cũng muốn cắm một tay vào, thật làm tôi mở rộng tầm mắt.”
“Cố tổng, vợ tôi thế nào còn không tới phiên anh tới dạy dỗ.

Cô ấy đánh người là vì người nọ đáng đánh.”
Đừng nói, Thịnh phu nhân học ra dáng ra hình, nghe ra lúc này bà đặc biệt vui vẻ: “Chậc chậc, nghe xem, nghe mấy câu này đi, nếu năm đó ba con có một nửa khí phách này thì đã không đau khổ theo đuổi mẹ lâu như vậy.”
Thịnh Hoàn Hoàn: “...”
Nghe giọng nói hưng phấn của mẹ, cô rất buồn cười, nhưng lúc này cô lẻ loi nằm trên giường bệnh, thật sự cười không nổi.
Nếu hiện tại cô không nằm một mình ở bệnh viện, cô nghĩ mình sẽ phấn khích giống như mẹ, bởi vì tối hôm qua Lăng Tiêu thật sự quá ngầu.

Đặc biệt là tiếng cười lạnh khinh thường nhằm vào Cố Nam Thành kia, hình như muốn nói: “Ông đây muốn bảo vệ vợ mình còn cần nhìn đúng sai à?”
Khi đó tim đập cô thật sự đập lỡ mấy nhịp.
Nhưng hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn chỉ cảm thấy mình thực buồn cười.
Vui vẻ xong, Thịnh phu nhân dần dần bình tĩnh lại: “Cậu ấy tốt với con như vậy làm mẹ thật vui mừng, có thể thấy được Lăng Tiêu là người ngoài lạnh trong nóng, về sau sống thật hạnh phúc với cậu ấy, đừng hao tổn tinh thần vì người không liên quan nữa.”
Tối hôm qua sau khi Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Tiêu đi rồi, Mộ Tư xuất hiện, cũng nói lời tương tự như Lăng Tiêu, hiện tại trong giới bắt đầu lan truyền, Mộ Tư luôn nhớ thương Thịnh Hoàn Hoàn không quên, anh ta hối hận lúc trước đã hủy hôn không cưới Thịnh Hoàn Hoàn.
Cho nên hiện tại Thịnh phu nhân hơi lo rằng Thịnh Hoàn Hoàn sẽ xao động vì chuyện này, dù sao cô đã từng si mê chấp nhất với Mộ Tư như vậy.
Thịnh Hoàn Hoàn còn không rõ Lăng Tiêu là dạng người gì, nhưng cô không muốn Thịnh phu nhân lo cho mình: “Dạ, con đã biết rồi mẹ, mẹ chăm sóc sức khoẻ cho tốt, mẹ không cần nhọc lòng chuyện của con.”
Nhìn thấy bác sĩ và y tá đi đến ngoài cửa, Thịnh Hoàn Hoàn vội tắt điện thoại.

Người đầu tiên bước vào là một nam bác sĩ khoảng 30 tuổi, trông cũng không tệ lắm, hào hoa phong nhã, mặc áo blouse trắng, mang đến cho người ta cảm giác thực thoải mái sạch sẽ.
Nam bác sĩ nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn thì trong mắt không che giấu được vẻ trầm trồ si mê.
Y tá đo thân nhiệt cho Thịnh Hoàn Hoàn: “37.9 độ, còn hơi sốt.”
Nói xong, y tá nhìn về phía nam bác sĩ, Thịnh Hoàn Hoàn cũng nhìn anh ta.
Chỉ thấy bác sĩ ho nhẹ một tiếng, không được tự nhiên đẩy đẩy mắt kính trên mặt: “Có ho khan không?”
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu: “Có, hiện tại toàn thân đều đau.”
Nam bác sĩ cười cười: “Không có việc gì, đây là hiện tượng bình thường sau khi sốt cao, chờ hết sốt tôi kê chút thuốc để ra mồ hôi cho cô là không có gì, còn chỗ nào không thoải mái không?”
Thịnh Hoàn Hoàn lắc lắc đầu: “Không có.”
Bác sĩ và y tá đi rồi, điện thoại của Thịnh Hoàn Hoàn lại vang lên.

Lần này là Lăng Kha gọi tới.
Thịnh Hoàn Hoàn không có băn khoăn gì nhiều với bạn tốt, trực tiếp nói mình đang ở bệnh viện, Lăng Kha nói muốn đến thăm cô, Thịnh Hoàn Hoàn không khách sáo bảo cô ấy mang đồ dùng sinh hoạt đến cho mình.
Lăng Tiêu ném cô ở bệnh viện, không để lại cho cô cái gì cả.
Hiện tại đừng nói quần áo để thay, cả đồ dùng tắm rửa cũng không có.
Điện thoại còn chưa tắt thì bác sĩ vừa rồi đã mang thuốc gõ cửa đi vào, giọng nói đặc biệt ôn hoà: “Thịnh tiểu thư, cô tới giờ uống thuốc rồi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc