CÔ VỢ ĐÁNG GỜM CỦA LĂNG THIẾU

Chương 846

Đột nhiên ông ta nhìn thấy trước cửa sơn trang có một ông lão bộ dạng cương nghị đang đứng. Ông lão nhìn thay hướng bay của mấy chiếc trực thăng rất lâu.

“Lão gia!”

“Ngài tới rồi à!” Vũ Sơn vội vã chạy tới.

Hoá ra ông lão kia là Thiết Hùng, cha của hội trưởng thương hội Thiết Lâm Phong, cũng là ông của Thiết Ngưng Sương. Thiết Hùng thở dài: “Ngưng Sương cũng đi?”

Vũ Sơn gật đầu, do dự một hồi mới đáp: “Lão gia, ngài thật sự đồng ý để đại tiểu thư đi con đường này?”

Trong mắt Thiết Hùng dâng lên cảm giác mâu thuẫn, ai mà chả yêu quý con cháu nhà mình? Hơn nữa Ngưng Sương như viên dạ minh châu được ông nâng trên tay. Là đại tiểu thư của Long Giang có nguồn tài sản vô tận.

Vốn dĩ cả đời này không cần phấn đầu cũng có cuộc sống giàu sang vô lo vô nghĩ. Nhưng mà Thiết Ngưng Sương lại muốn đi con đường này. Một đại tiểu thư kiêu sa cả ngày cứ cùng đám mãnh thú lăn lộn, lại còn cùng một đám đàn ông kết thù. Hơn nữa có thể gặt nguy hiểm bất cứ lúc nào.

Hơn nữa dù có cống hiến nhiều tới đâu thì mọi người sẽ mãi không hay biết Thiết Ngưng Sương là ai. Bao gồm cả những người trong Thiên Phạt, độ nổi tiếng của bọn họ có khi còn kém cả mấy kẻ ngày đêm ở trên mạng làm mấy chuyện tầm phào.

“Đây là số nó rồi!”

“Thiết Hùng này cũng thấy hãnh diện vì cháu gái!” Thiết Hùng nó xong thì quay về.

Vị anh hùng già cả dùng nửa cuộc đời bôn ba trên chiến trường này mặc dù sự kiêu hãnh không giảm, nhưng vẫn không nhịn được đỏ mắt.

Long Giang quá nhỏ bé, có rất ít chuyến bay đi nước ngoài cho nên Mã Vương sắp xếp trực thăng đưa nhóm của Tần Thiên ra thẳng sân bay quốc tế của thành phố Tỉnh. Khu vực hạ cánh đã được phong tỏa.

Sau khi nghỉ ngơi một lát nhóm người theo sự sắp xếp của người hướng dẫn đi lên một chiếc máy bay chở hành khách nhưng được cải tạo lại từ máy bay chở hàng. Trên thân máy bay còn có mấy chữ được in to: Thiên Mã Airlines.

Trong cabin một nửa là hàng hoá còn đâu là chỗ ngồi, hơn thế Mã Vương còn rất chu đáo biết rằng chuyến đi sẽ kéo dài nên chuẩn bị cho họ rất nhiều đồ ăn và rượu vang.

Để phá vỡ bầu không khí căng thẳng Mai Hồng Tuyết cười nói: “Không sợ mọi người chê cười nhưng tôi chưa bao giờ đi máy bay chứ nói gì tới đi nước ngoài.”

“Lần này đi theo anh Thiên cũng coi như được mở rộng tầm mắt nhìn thế giới.”

Nghe thấy hắn nói vậy Thiết Tượng vẫn đang im lặng bỗng lên tiếng: “Trước khi biết anh Thiên tôi còn chưa bao giờ rời khỏi Tây Bắc.”

Những người khác như Lang Trung, A Tân, Mã Hồng Đào, Đồng Xuyên cũng chưa bao giờ đi nước ngoài. Còn về phần Thiết Tí trước đây là phó minh chủ của Sở Minh cho nên đã từng đi nước ngoài tham dự đoàn võ thuật.

Mai Hồng Tuyết cười nói: “Tôi còn tưởng chỉ có mình tôi như vậy, hoá ra cả đám đều là chân đất hết.”

“Nói như vậy thì chắc chỉ có đại tiểu thư Ngưng Sương là người biết nhiều nhất ở đây.”

“Đại tiểu thư, cô đi những nước nào rồi?”

Thiết Ngưng Sương cười đáp: “Tôi không thích nước ngoài nên cũng chưa đi được đâu nhiều.”

“Chỉ có lúc 18 tuổi có đi Hawaii chơi vài ngày.”

 

Bình luận

Truyện đang đọc