CÔ VỢ ĐÁNG GỜM CỦA LĂNG THIẾU

Chương 398

Gã muốn làm gì? Gã muốn ôm Hoan Hoan đến chỗ Trần Do Mỹ?

Nam Tầm lập tức mất hết lý trí mà hét lên: “Cố Nam Thành, anh dám mang Hoan Hoan đi thử xem, tôi lập tức chết trước mặt anh.”

Cố Nam Thành không để ý tới Nam Tầm, ôm Cố Hoan bước nhanh ra cửa, Nam Tầm như nổi điên mà lao về hướng Cố Nam Thành, bắt lấy bàn tay của gã, đặt vào miệng hung hăng cắn xuống.

“Nhả ra, con điên này.” Cố Nam Thành bị đau nên dùng sức hất Nam Tầm ra, cánh tay suýt bị Nam Tầm cắn xuống một miếng thịt, máu tươi chảy ròng.

Sau eo Nam Tầm đập vào góc bàn, đau đến sắc mặt trắng bệch, cô không màng đau đớn mà tiếp tục nhào về hướng Cố Nam Thành: “Trả Hoan Hoan lại cho tôi.”

Cố Nam Thành vội buông Cố Hoan ra, lập tức bóp lấy cổ Nam Tầm rồi giữ cứng lại, lạnh lùng mà cảnh cáo: “Nam Tầm, tốt nhất cô nhớ kỹ cho tôi, tất cả mọi thứ hiện tại cô có đều là tôi cho cô. Nếu tôi cho được thì cũng có thể thu lại hết, bao gồm Hoan Hoan, nếu cô còn không biết điều như vậy thì đừng trách tôi trở mặt vô tình.”

Nói xong, gã chán ghét mà đẩy Nam Tầm xuống đất, xoay người phất tay bỏ đi.

Vào khoảnh khắc bước ra cửa, Cố Nam Thành nghe thấy giọng nói khàn khàn của Cố Hoan truyền ra từ bên trong, tràn ngập thương tâm và thất vọng: “Cha là người cha hư, con ghét cha.”

Bước chân Cố Nam Thành khựng lại, sau đó không quay đầu lại mà rời khỏi căn nhà làm hắn chán ghét này.

Cố Hoan khóc thảm, thân thể nho nhỏ run lên bần bật.

Nam Tầm ôm chặt lấy Tiểu Hoan Hoan, không ngừng an ủi, nhưng hiệu quả cực nhỏ, cuối cùng cả cô cũng nhịn không được khóc thút thít, nước mắt trên mặt lau thế nào cũng không khô được.

Một lúc sau, Cố Hoan nâng khuôn mặt đỏ bừng vì khóc lên mà nhìn Nam Tầm và hỏi: “Mẹ, có phải chúng ta làm sai cái gì nên cha không cần chúng ta hay không?”

Nam Tầm không biết nên trả lời Cố Hoan như thế nào. Cô bị vứt bỏ làm liên luỵ con gái cũng không được Cố Nam Thành thích, hiện tại đi đến bước đường này, còn cần lừa con gái sao?

Tuy Hoan Hoan còn nhỏ, nhưng đã rất hiểu chuyện, rõ thị phi, ngày nào Cố Nam Thành cũng không về nhà, vừa trở về đã cãi nhau, cô bé có mắt có tai, không phải Nam Tầm nói mấy câu là có thể lừa gạt được.

“Mẹ, vì sao mẹ không nói lời nào, cha thật sự không cần chúng ta đúng không?”

Cố Hoan khóc đến khàn giọng, hốc mắt và mũi đều đỏ bừng, trông thật đáng thương, làm Nam Tầm đau lòng không thôi.

Cuối cùng Nam Tầm gật đầu.

Thời khắc đó, Cố Hoan khóc to đến xé gan xé ruột.

Tim Nam Tầm sắp tan nát, cô ôm chặt lấy Cố Hoan, hận thù trong lòng đối với Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ càng mãnh liệt, cô nhất định sẽ làm đôi cẩu nam nữ này phải trả giá đắt.

Từ trước đến nay Nam Tầm không phải dạng phụ nữ biết nhịn nhục, Cố Nam Thành căn bản không uy hiếp được cô, gã chỉ có thể thu lại chút vật chất và hư danh mà thôi, mấy thứ này không cần cũng chẳng sao.

Cố Hoan khóc thật lâu vẫn không dừng được, Nam Tầm muốn gọi điện đến trường xin nghỉ, vừa nhúc nhích Cố Hoan đã ôm chặt lấy cô không cho đi, sợ cô cũng không cần con bé.

Tim Nam Tầm đau như đao cắt: “Yên tâm đi Hoan Hoan, mẹ vĩnh viễn ở đây.”

Cố Hoan không nói lời nào, chỉ nắm chặt áo Nam Tầm không buông, khóc thật lâu mới dừng lại, hốc mắt đã sưng lên, giọng khàn khàn sắp nói không ra tiếng, nhưng Nam Tầm vẫn cẩn thận lắng nghe cô bé nói.

Cô nói: “Mẹ, mẹ sẽ ly hôn với cha sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc