CÔ VỢ ĐÁNG GỜM CỦA LĂNG THIẾU



Thịnh Hoàn Hoàn lập tức biến sắc, vội vàng chạy ra bên ngoài.
Lúc này Triệu Giai Ca nhắm họng súng vào cô, bóp cò.
“Cẩn thận.” Phía sau truyền đến tiếng nói của Đường Nguyên Minh, tiếp theo thân thể cô bị đè xuống đất, hai tiếng súng gần như vang lên cùng lúc.
Đường Nguyên Minh và Triệu Giai Ca bị đào thải.
Thịnh Hoàn Hoàn nhận thấy một ánh mắt sắc bén dừng lại trên người cô, hai mắt cô nheo lại đầy nguy hiểm, bỗng quay người qua, lợi dụng bả vai to rộng của Đường Nguyên Minh để che chắn, nhìn thẳng vào mắt Lệ Hàn Tư.
“Phanh, phanh”.

Hai tiếng súng vang lên từ hai họng súng khác nhau.
Bên tai Thịnh Hoàn Hoàn bay lên một làn khói xanh, mà dưới cổ họng Lệ Hàn Tư lại có thêm một điểm đỏ.
Lệ Hàn Tư khó tin cúi đầu, anh ta lại bị Thịnh Hoàn Hoàn đào thải, mà anh lại không bắn trúng cô.


Vừa rồi khi nổ súng, Thịnh Hoàn Hoàn đã nhanh hơn anh ta một bước.
 
Lệ Hàn Tư bị đào thải, đội bọn họ chỉ còn lại Trần Do Mỹ, thắng bại đã rõ ràng.
Thịnh Hoàn Hoàn nhếch khoé môi lên, giơ ngón giữa lên với Lệ Hàn Tư, trong rất kiêu ngạo.
Khuôn mặt tuấn tú của Lệ Hàn Tư sắp tức đến mức tái xanh.
Đáng chết, anh ta bị một người phụ nữ xem thường!
Đường Nguyên Minh nhìn cô gái xinh đẹp lại hoạt bát dưới người, cứ như có một đôi tay đang sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của anh.
“Anh Minh.” Thịnh Hoàn Hoàn đẩy đẩy Đường Nguyên Minh.
Đường Nguyên Minh cao lớn rắn chắc, lúc này toàn thân anh gần như đè lên người cô, làm cô cảm thấy thở không nổi, nặng giống y như Lăng Tiêu vậy.
“Thuật bắn súng không tồi.” Đường Nguyên Minh hơi nhếch khóe miệng lên, ưu nhã đứng dậy, thuận tiện cũng kéo Thịnh Hoàn Hoàn lên.
Hơn nữa quán tính quá mạnh, Thịnh Hoàn Hoàn đâm vào ngực Đường Nguyên Minh, cô khẽ kinh hô một tiếng.
Đường Nguyên Minh kéo mũ giáp của cô xuống, bàn tay xoa xoa đầu cô: “Được rồi, không có việc gì.”
Nói xong, anh lại đội mũ giáp lên cho cô.
Thịnh Hoàn Hoàn không cảm thấy có gì không ổn, cô kéo mũ giáp chạy ra bên ngoài.
Đầu ngón tay Đường Nguyên Minh rụt rụt, độ ấm và xúc cảm còn lại trên đó làm anh quyến luyến khó quên.
Cố Bắc Thành âm u nhìn Đường Nguyên Minh một cái, sau đó đuổi theo Thịnh Hoàn Hoàn.
Lam Tiếu vừa lòng nhìn bức ảnh trong di động, nhìn Trần Phỉ Phỉ và cười với: “Cô nói Lăng Tiêu nhìn thấy mấy bức ảnh này có giận dữ không?”
Trần Phỉ Phỉ nói: “Gửi cho Lăng Phi đi, nhưng chỉ mấy tấm ảnh này còn chưa đủ.”
Lam Tiếu nói: “Yên tâm, sẽ có cơ hội nữa, hiện tại không phải mọi người đều đang đồn rằng Mộ Tư đã hồi tâm chuyển ý sao?”
Trần Phỉ Phỉ cười lạnh: “Cô nói rất đúng, chúng ta còn rất nhiều cơ hội.”

Bỗng nhiên, một ánh mắt lạnh lẽo sắc bén nhìn lướt qua các cô, đầu Lam Tiếu và Trần Phỉ Phỉ hơi tê dại, thân thể không khỏi trở nên cứng đờ.

Cũng may chủ nhân tầm mắt kia không dừng lại bao lâu, lập tức xoay người cũng đi ra bên ngoài.
Trái tim Lam Tiếu siết lại, hãi hùng khiếp vía: “Có phải Đường Nguyên Minh phát hiện chúng tôi chụp ảnh không, tôi không muốn đắc tội Đường Nguyên Minh.”
Trần Phỉ Phỉ lập tức trấn an: “Chắc không đâu, nếu không sẽ không đi ra ngoài như thế, đừng tự dọa chính mình.”
Bên ngoài nhà xưởng bỏ hoang, Nam Tầm nhìn cô gái ngã xuống kia, nghĩ đến những lời nói vừa rồi của cô ta thì sắc mặt âm trầm giơ súng đạn trong tay lên, bắn từng phát từng phát lên người cô ta.
Đạn màu bắn lên người cũng hơi đau, nếu liên tục bắn vào một vị trí thì đau càng thêm đau.
Trần Do Mỹ đau đớn cuộn người lại kêu thảm thiết: “Đau quá, đừng bắn, xin chị đừng bắn...”
Cú ngã vừa rồi đã làm chân cô ta gãy, mà Nam Tầm lại luôn nhắm vào cái chân bị thương của cô ta, làm Trần Do Mỹ đau đớn không chịu nổi.
Nam Tầm nhìn xuống cô gái co rúm trên mặt đất kia, hận thù trong đáy mắt không hề giảm bớt, bắn hết phát này đến phát kia lên chân cô ta.
Lúc này, Nam Tầm hận không thể đổi đạn màu trong tay thành đạn thật, cô ấy sẽ bắn ra một ngàn lỗ thủng trên người Trần Do Mỹ, làm cô ta đột tử ngay chỗ này.
Lúc Cố Nam Thành chạy tới đã trùng hợp nhìn thấy cảnh này.
Trần Do Mỹ đau đớn co rúm trên mặt đất, mà Nam Tầm như một mụ đàn bà ác độc đứng trên cao bắn từng phát lên người cô ta, thờ ơ bỏ mặc cô gái đang xin tha trên mặt đất.
Cố Nam Thành lập tức giận tím mặt: “Nam Tầm dừng tay.”
Nam Tầm nhìn Cố Nam Thành một cái, ngọn lửa trong lòng càng mãnh liệt, không chút thuyên giảm.

Cô ấy kéo cái bao bên cạnh qua, lấy hết đạn dược trong đó ra.
Cố Nam Thành thấy vậy thì lập tức chạy về hướng Trần Do Mỹ, dùng thân thể che chắn đòn tấn công của Nam Tầm, còn nổi giận mắng: “Nam Tầm, con mẹ nó có phải cô điên rồi không.”
Nam Tầm không ngừng lại mà bắn luôn vào người Cố Nam Thành, trong đầu còn quanh quẩn cuộc đối thoại sáng hôm nay với Cố Nam Thành
Cô nói: “Buổi chiều bạn bè hẹn em đi đánh CS, Bắc Thành và Đường Nguyên Minh cũng đi, anh muốn đi chung không?”
Gã nói: “Không đi, buổi chiều phải đi gặp một khách hàng lớn, lợi nhuận sáu tháng cuối năm cao bao nhiêu thì phải xem có thể thu phục được anh ta không.”
Hiện tại Cố Nam Thành lại xuất hiện.


Nghĩ đến dáng vẻ đắc ý tự tin vừa rồi của Trần Do Mỹ, tim Nam Tầm như đao cắt, vì sao gã lại xuất hiện, vì sao gã lại xuất hiện.
Cô đã thỏa hiệp, chỉ cần Cố Nam Thành không xuất hiện thì cô coi như mọi chuyện đều là Trần Do Mỹ mơ mộng hảo huyền, qua hôm nay cô sẽ xem như chuyện này chưa xảy ra.
Nhưng Cố Nam Thành lại xuất hiện.
Trần Do Mỹ cố ý bảo bạn mình nhắc đến một câu trước mặt Cố Nam Thành, gã đã gấp không chờ nổi chạy đến, sợ Trần Do Mỹ bị cô làm tổn thương như thế sao, trong mắt gã, cô ác độc đến thế à?
Mãi đến khi bắn hết đạn, lửa giận trong lòng Nam Tầm chưa từng giảm bớt nửa phần.
Thịnh Hoàn Hoàn lao tới liền thấy Cố Nam Thành đau lòng ôm Trần Do Mỹ đang kinh sợ trong ngực, vừa sốt ruột vừa tức giận, cả gương mặt đã tức đến đỏ bừng.
Trần Do Mỹ đau đớn ôm chân mình, nhu nhược đáng thương nức nở nói: “Chân em, hình như chân em ngã gãy rồi, Nam Thành em đau quá, đau quá...”
Cố Nam Thành nhìn lên ban công, càng thêm phẫn nộ: “Có phải cô ta đẩy em xuống lầu không?”
Trần Do Mỹ run bần bật, kéo cánh tay Cố Nam Thành nước mắt tuôn rơi: “Đừng hỏi, xin anh đừng hỏi Nam Thành, em đau quá, anh dẫn em đi bệnh viện được không?”
Cố Nam Thành nhìn cô gái nhu nhược đáng thương trước mắt mà đau lòng không thôi, đồng thời lại tăng thêm một tia chán ghét đối với Nam Tầm ác độc.
Cô gái yêu mình sâu sắc đã chịu hết tủi nhục đau đớn vì gã, mà gã chẳng những không cho cô được cái gì, còn làm cô bị tổn thương hết lần này đến lần khác.
Trước mắt bao người mà Nam Tầm còn dám ngang ngược tàn ác với Trần Do Mỹ như vậy, vậy chuyện đẩy xuống lầu ngày đó sao có thể là say rượu lỡ tay chứ?
Cố Nam Thành rất thất vọng với Nam Tầm, gã không để ý tới những ánh mắt đánh giá xung quanh mà ôm Trần Do Mỹ lên khỏi mặt đất.
Trần Do Mỹ vòng tay qua cổ Cố Nam Thành, chôn mặt vào vai gã, nhìn Nam Tầm đứng trên ban công cũ nát, khóe miệng cô ta nhếch lên nụ cười của người chiến thắng.
Nam Tầm đang run rẩy, đôi tay siết chặt thành quyền, đáy mắt mang đầy đau đớn và thất vọng: “Cố Nam Thành tôi không đẩy cô ta, là cô ta cố ý tự ngã xuống.”.


Bình luận

Truyện đang đọc