CỰC PHẨM Ở RỂ

Chương 104: Ba Người Phụ Nữ Một Vở Kịch

Chỉ thây chỗ bị tắm sắt vây chắn trước mắt, là một công trường khổng lồ, đã đào một cái hồ rất rộng, trong hồ đầy cốt thép, rõ ràng đang xây nền móng.

Phía xa hai chiếc máy xúc và xe ben đang dọn dẹp những thứ lặt vặt như đá và đất bùn.

“Không phải viết sai địa chỉ rồi chứ?”

Giang Nhan nhìn xung quanh, chỗ này làm gì có cô nhỉ viện.

“Nhưng bố đã nói với tôi đảm bảo không sao.”

Lâm Vũ vội vàng lấy tờ giấy ra nhìn: “Số 445 đường Trường Ninh, Viện phúc lợi trẻ em thứ hai thành phố Thanh Hải.

Lúc này hai người công nhân đội mũ bảo hộ vừa hay đi qua chỗ này, Giang Nhan vội chạy tới gọi bọn họ lại: “Chào hai anh, xin hỏi hai anh một chuyện, chỗ này trước đây có Viện phúc lợi không?”

Hai người công nhân nhìn Giang Nhan, trong nháy mắt mắt sáng lên, cảm giác vô cùng tươi đẹp.

Hai người thường xuyên ở công trường, lúc nào từng gặp người phụ nữ xinh đẹp thế này, hai người tranh nhau trả lời: “Đúng đúng, có một Viện phúc lợi, nhưng đã phá dỡ mấy năm rồi.

*Phá dỡ mấy năm rồi?”

Lâm Vũ cũng bước tới, hỏi: “Tại sao chứ?”

“Bởi vì phá dỡ đền bù mà, cũng khoảng ba bốn năm rồi, khu này về căn bản đều phá dỡ hết, ngay cả việc di dời và phá dỡ cũng đã bị trì hoãn một đến hai năm, bây giờ mới bắt đầu xây dựng lại.” Hai người công nhân trả lời.

Liên quan tới những việc này, bọn họ cũng là nghe chủ thầu và giám đốc nói.

“Vậy anh có biết Viện phúc lợi này đã chuyển đi đâu không?”

Lâm Vũ vội vàng hỏi.

Hai người công nhân liếc nhìn nhau, lắc đầu, chuyện này đã vượt ngoài phạm vi mà bọn họ biết.

“Cảm ơn.” Giang Nhan lịch sự gật đầu.

“Mọi người có thể tới cơ quan hành chính thành phố tra thử.”

Hai người công nhân nói một câu rồi đi.

“Bọn họ nói đúng, chúng ta có thể tới cơ quan hành chính thành phố tra thử, chắc chắn có thể tìm ra Viện trưởng Viện phúc lợi năm đó.” Vẻ mặt Giang Nhan thay đổi, phía bên cơ quan hành chính thành phố chắc chắn sẽ lưu giữ thông tin gốc.

“Thôi bỏ đi.”

Lâm Vũ thở dài, cực kỳ thất vọng nói: “Nhiều năm như vậy rồi, Viện trưởng cũng không biết đã thay mấy nhiệm kỳ rồi, nếu Viện phúc lợi vẫn còn, nói không chừng còn lưu giữ hồ sơ năm đó của tôi, bây giờ hễ di dời, đoán là chẳng còn gì nữa cả.”

Lâm Vũ ngẳng đầu nhìn công trường đang thi công, nhịn không được thở dài.

Vốn tràn đầy hy vọng tới đây, không ngờ lại là kết quả này.

Lúc này anh cảm thấy mấy ngón tay thon dài mềm mịn trượt vào trong bàn tay anh, Giang Nhan khẽ nắm chặt tay anh, nhẹ nhàng nói: “Không sao, chỉ cần anh muốn tìm, tôi sẽ luôn đi tìm cùng anh, tôi tin sẽ có một ngày có thể tìm được.”

Lâm Vũ quay đầu nhìn cô, nhìn thấy nửa gương mặt ngũ quan rõ ràng cùng lông mi dài, trong lòng bắt giác cảm động.

“Cho dù tìm không thấy cũng không sao, không phải chúng ta cũng vẫn luôn có gia đình của mình sao?” Giang Nhan bắt giác nắm chặt tay anh hơn.

Mặc dù cô cũng có chút khó chịu khi nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Lâm Vũ, nhưng trong lòng cô ít nhiều cũng có một chút vui vẻ, ít nhất tương lai không chắc chắn đó có thể đẩy lùi lại phía sau một chút.

Tuy nói rằng thứ nên đến cuối cùng cũng sẽ đến, nhưng, không phải chúng ta đều đang sống ở hiện tại sao?

“Sau này rồi tính tiếp vậy, cho dù có tìm được hay không, tôi đều chấp nhận.” Lâm Vũ thở dài, trong lòng có chút áy náy, anh Gia Vinh, xin lỗi anh, tôi đã cố hết sức rồi.

Lâm Vũ vội vàng điều chỉnh lại cảm xúc, cười híp mắt mời Giang Nhan: “Lát nữa cô đi đâu? Cùng tôi đến phòng khám chơi một lát nhé, buổi tối đến nhà mẹ nuôi ăn cơm, bà ấy nói mắy ngày không gặp cô, nhớ cô lắm rồi.”

“Được.” Giang Nhan gật đầu, cũng không từ chối.

Sau khi hai người tới phòng khám, bên ngoài phòng khám đã đỗ một chiếc xe Porsche 911 màu tím.

Giang Nhan nhíu mày, có chút không vui, biết là Tiết Thám lại tới, trong lòng không khỏi có chút chán ghét, tuy rằng giữa Lâm Vũ và Tiết Thắm không có gì, nhưng với sự hiểu biết về phụ nữ, Giang Nhan vừa nhìn liền có thể nhìn ra Tiết Thắm có thiện cảm với Lâm Vũ.

Mặc dù thiện cảm này không được coi là quá mãnh liệt, nhưng một chút xíu cũng không được, dẫu sao Lâm Vũ cũng là người đàn ông đã có vợt Lâm Vũ cũng cảm nhận được sự biến hóa của bầu không khí, quay đầu nhìn Giang Nhan, nhận ra trên mặt cô lạnh như băng, giống như đã bao phủ lớp băng hàn, không khỏi cười khổ một cái.

Cô gái Giang Nhan này của anh điểm gì cũng tốt, chỉ là dễ ghen.

Lâm Vũ vội vàng giải thích: “Chị Nhan, đừng hiểu lầm, cô ấy đến tìm tôi chắc chắn là có chuyện.”

“Tôi cũng không nói hai người cái gì, anh chột dạ cái gì?” Giang Nhan lạnh nhạt nói.

Cô cũng biết một chút về chuyện Lâm Vũ và Tiết Thắm hợp tác.

Vừa vào phòng, chỉ thấy Tiết Thắm đang ngồi trong phòng khám, tiện tay lật một vài tài liệu.

Bởi vì hôm qua Lâm Vũ đã định hôm nay đến cô nhi viện, liền thông báo trước cho người bệnh, hôm nay nghỉ làm, không khám bệnh, vì vậy trong phòng khám lúc này cũng không có người bệnh.

“Anh về rồi.”

Tiết Thắm sau khi nhìn thấy Lâm Vũ, sắc mặt vui mừng, vội vàng đứng dậy, sau khi nhận ra Giang Nhan ở phía sau Lâm Vũ, nụ cười trên mặt cô ta lập tức ngưng đọng lại.

“Cô Hà cũng tới à, đi theo cũng chặt ghê.” Giọng điệu Tiết Thám có chút khiêu khích nói.

“Chị Tiết, chị quên rồi à, đây là phòng khám của nhà chúng tôi, tôi muốn đến lúc nào thì tới lúc đó.” Giang Nhan bình thản trả lời một câu, sau đó ngồi xuống chiếc ghế phía sau bàn khám bệnh, hết sức bình tĩnh.

Mấy câu này của cô có tính sát thương cực độ, đầu tiên gọi Tiết Thắm là chị, ý chỉ Tiết Thắm nhiều tuổi hơn cô, tiếp theo tuyên bố thân phận nữ chủ nhân của mình, đây là nhà của bọn họ, Tiết Thắm chẳng qua chỉ là một người tới làm khách mà thôi.

Hơn nữa vị trí mà cô ngồi là chỗ bình thường Lâm Vũ ngôi, chiếc ghế này, ngoại trừ Lâm Vũ, cô là người thứ hai từng ngồi vào.

Tiết Thắm tức giận cắn môi, cô ta cũng không phải tới đấu võ miệng với Giang Nhan, vì vậy cũng không nói thêm gì nữa, vội vàng gọi Lâm Vũ tới bên cạnh, sau đó cầm một chiếc bình nhỏ màu xanh lá cây trong túi ra đưa cho Lâm Vũ, giọng hưng phấn nói: “Thành phẩm có rồi, xem thử thế nào?”

Lâm Vũ vội vàng nhận lấy chiếc lọ nhỏ, nhận ra chiếc lọ mỹ phẩm kiểu này được làm vô cùng tinh xảo, phía trên in nhãn hiệu “Rongqin Beauty”, viết dòng chữ “Lotion làm đẹp dưỡng trắng da”.

Lâm Vũ mở lọ ra, nhận ra bên trong là một chất lỏng dạng đặc trong suốt như pha lê màu xanh lục, sờ vào rất mịn, ngửi mùi thơm vô cùng, mát lòng mát dạ, không có mùi thảo dược vốn có của bùn thuốc, xem ra cũng đẹp hơn nhiều so với màu đen Sì lúc trước.

“Hẳn là đã qua xử lý đặc biệt rồi nhỉ, thành phần không thay đổi chứ?” Lâm Vũ bôi một chút lên mu bàn tay mình.

“Yên tâm đi, không thay đổi, tôi đã đặc biệt tìm rất nhiều người thử qua, hiệu quả làm đẹp, xóa bỏ tàn nhang cực kỳ rõ rệt, về cơ bản trong vòng một tuần là có thể nhận ra làn da có sự cải thiện rõ rệt, hơn nữa không có bất kỳ tác dụng phụ nào.” Tiết Thắm nói với giọng hưng phấn.

“Vậy thì tốt.” Lâm Vũ gật đầu.

Tôi đã nói chuyện xong với các cửa hàng đại diện ở trung tâm thương mại lớn rồi, qua mấy ngày nữa sẽ chính thức đưa ra thị trường tiêu thụ.” Tiết Thắm có chút tự hào nói, cũng chỉ những nữ cường như cô ta mới có thể xử lý ổn thỏa tất cả mọi chuyện trong khoảng thời gian ngắn như vậy, nếu đổi thành người khác, có thể phải mất một hoặc nửa năm.

“Chị Tiết thật không hổ là một nữ cường về sự nghiệp, không giống những người kết hôn sớm như chúng tôi, có người che chở, liền đánh mắt ý chí chiến đấu hết sức lực.” Giang Nhan hờ hững nói.

Tiết Thắm tức giận, trọn mắt nhìn Giang Nhan một cách dữ tợn.

Lời nói này của cô rất rõ ràng là đang giễu cọt Tiết Thắm vẫn còn độc thân.

“Chị Nhan, nào, cô thử kem làm đẹp này xem thế nào?” Lâm Vũ vội vàng cầm lọ màu xanh đem tới trước mặt Giang Nhan, cố ý đổi chủ đề, sợ hai người cãi nhau.

Trong lòng Lâm Vũ liền buồn bực, hai bà chị này sao như oan gia vậy, vừa gặp đã bắt chẹt nhau.

Giang Nhan cầm lấy lọ xanh, ngón tay phết một chút, bôi lên mu bàn tay, tiếp đó gật đầu, nói: “Không hổ danh là đồ nhà chúng ta nghiên cứu chế tạo, quả thật rất tốt.”

Tiết Thắm siết chặt nắm tay, móng tay cũng sắp bóp vào trong thịt, sớm biết hôm nay Giang Nhan cũng có mặt, cô ta sẽ không tới.

“Rongdin Beauty? Tên này thật khó nghe.” Giang Nhan nhìn thấy nhãn hiệu trên lọ màu xanh liền nhíu mày, lớp sương lạnh trên mặt càng nặng hơn, hậm hực đặt lọ nhỏ lên trên bàn.

Thấy cô như vậy, trong lòng Tiết Thắm liền thoải mái, cuối cùng cũng lật lại được một ván.

“Hờ hờ, không phải chỉ là một cái tên thôi sao, có gì mà khó nghe hay không.” Lâm Vũ cười ha hả nói, trong lòng tính liệu có nên bảo Tiết Thắm quay về trước hay không.

Ai ngờ anh còn chưa mở lời, ngoài cửa lập tức có một bóng dáng xinh đẹp xông vào, tùy tiện nói: “Tốt quá rồi, hôm nay không có người bệnh, không cần xếp hàng rồi.”

Người đến không phải là người khác, chính là Vệ Tuyết Ngưng trong bộ đồng phục cảnh sát.

Nhìn thấy Tiết Thắm và Giang Nhan ở trong phòng, Vệ Tuyết Ngưng bắt giác nhíu mày, quả nhiên, tên khốn nạn Hà Gia Vinh này không phải là thứ gì tốt đẹp, lại cùng lúc quyến rũ hai người đẹp.

“Bác sĩ Hà, chỗ này trở thành phụ khoa từ lúc nào vậy?” Vệ Tuyết Ngưng cố ý chế nhạo Lâm Vũ nói.

“Nói gì vậy, đây là bạn tôi Tiết Thám, đây là vợ tôi Giang Nhan.”

Lâm Vũ vội vàng giới thiệu với cô ta.

“Ò, chị dâu à.” Vệ Tuyết Ngưng nhìn Giang Nhan, có chút kinh ngạc, trong lòng hơi có chút đố ky, không ngờ tên khốn nạn Hà Gia Vinh này lại có phúc khí như vậy, cưới được một người đẹp thế này, thậm chí ngay cả chính cô ta cũng có chút chịu lép về.

“Sao cô lại tới? Không phải tôi đã nói rồi sao, vấn đề xương chậu của cô đã cải thiện tốt rồi, không cần đến làm xoa bóp nữa.” Lâm Vũ có chút kinh ngạc, lần trước khi tới đã từng nói với cô ta rồi.

*Ai nói vậy, mấy ngày nay tiểu thư tôi cảm thấy lại có chút không thoải mái. Mau lên, mau xoa bóp cho tôi.” Mắt Vệ Tuyết : Ngưng xoay chuyên, trong lòng lập tức có ý đồ xấu, tên cuồng biến thái lưu manh nhà anh, lần trước còn ép tôi gọi anh là chú, xem tôi xử lý anh trước mặt vợ anh thế nào.

Vệ Tuyết Ngưng nói xong đã chạy nhào lên giường khám, thúc giục nói: “Nhanh lên, lưng tôi đau lắm, nhưng lần này khi anh ấn mông tôi, đừng dùng sức mạnh như lần trước, tôi về nhà đau mấy ngày liền.”

Án mông?

Trong nháy mắt sắc mặt Giang Nhan sầm lại, ánh mắt vô cùng u ám nhìn về phía Lâm Vũ, nếu ánh mắt có thể giết người, Lâm Vũ sớm đã chết cả trăm nghìn lần rồi.

Tiết Thắm cũng bắt giác nhíu mày nhìn Lâm Vũ một chút, vô cùng kinh ngạc, Hà Gia Vinh còn có sở thích kiểu này?

Cô ta quay đầu theo bản năng nhìn mông mình một chút, khá tự tin ưỡn ngực.

“Án mông gì chứ? Lưng! Chỗ tôi luôn ấn là lưng!” Sắc mặt Lâm Vũ bắt giác đỏ lên, vô cùng căng thẳng, biết Vệ Tuyết Ngưng cố ý chỉnh đốn anh.

*Lúc anh ấn trên người tôi tê dại, cụ thể sờ chỗ nào tôi cũng không đoán ra được, dù sao anh xem mà ấn đi, mau lên!” Vệ Tuyết Ngưng che miệng lén cười không ngót.

“Đừng hiểu lầm, ấn vào lưng, lưng.” Lâm Vũ vội vàng giải thích với Giang Nhan.

Nói rồi anh liền định đi tới xoa bóp cho Vệ Tuyết Ngưng.

“Gia Vinh, trên đường tới đây tôi nói tôi khát nước, không phải anh nói quay về chuyện đầu tiên chính là pha trà cho tôi sao?

Đợi lâu như vậy rồi, vẫn chưa được uống ngụm nước nào.”

Giang Nhan cố nén sự tức giận trong lòng, lạnh lùng nói.

“Tôi đi pha cho cô.” Lệ Chấn Sinh ở bên cạnh vội vàng nói.

“Không làm phiền anh, anh Lệ, thói quen uống trà của tôi chỉ có Gia Vinh hiểu.” Giang Nhan bình thản nói.

“Không được, xoa bóp cho tôi trước! Tôi là người bệnh! Lát nữa tôi còn phải vội về Cục nữa.” Vệ Tuyết Ngưng che miệng cười càng hăng hơn trước.

“Anh Hà, tôi thấy anh vẫn nên ký thỏa thuận với tôi trước đi.

Việc này của tôi nhanh hơn chút, hơn nữa tôi cũng đang vội về công ty.”

Tiết Thắm vừa nhìn hai người phụ nữ đều đang tranh giành bảo Lâm Vũ phục vụ cho mình trước, cô ta lập tức cũng đứng dậy, có chút không chịu yếu thế nói.

Lâm Vũ nhất thời mặt đầy vẻ lo lắng, không biết làm sao, ba người phụ nữ này, thế này không phải rõ ràng đã ra cho mình đề khó sao? Cho dù anh làm gì trước cũng phải đắc tội với hai người còn lại.

Bình luận

Truyện đang đọc