CỰC PHẨM Ở RỂ

Chương 60: Thầy Thuốc Mời Ba Lần.

Lâm Vũ không nói dối. Lúc sáng quả thực có bệnh nhân tới hẹn lịch khám.

“Bệnh nhân nào? Bảo họ ngày mai tới!”

Lôi Tuần lạnh giọng, sắc mặt rất không vui.

“Xin lỗi, làm người phải giữ chữ tín, nếu như đã hẹn rồi thì không thể tùy tiện nuốt lời.” Lâm Vũ đứng trước quầy thuốc sắp xếp lại dược liệu đã phơi xong, đầu cũng không ngắng lên.

“Cậu có biết ông nội tôi là ai không?”

Lôi Tuấn hơi bực thái độ hờ hững này của Lâm Vũ, mắng.

“Cho dù ông nội anh là ai thì chỉ cần là con người, tôi trước giờ luôn xem trọng như nhau. Hơn nữa là chuyện gì cũng phải có trước sau đúng không?” Lâm Vũ hờ hững nói.

“Cậu!”

Lôi Tuấn bị giọng nói của Lâm Vũ chọc tức. Từ nhỏ người bên cạnh anh ta đều thuận theo ý anh ta. Có khi nào mà anh ta phải chịu cục tức thế này. Vén ống áo, tỏ vẻ muốn ra tay.

“Tiểu Tuấn, Tiểu Tuấn, đừng kích động.”

Đặng Kiến Bân thấy vậy liền chạy tới kéo anh ta lại, hòa giải: “Nếu như Hà lão đệ còn có hẹn khám thì chúng ta lát nữa lại tới, lát nữa lại tới.”

“Hừ, cậu ta không chữa, cháu còn cần cậu ta chữa sao? Chú Đặng, chúng ta đi!”

Lôi Tuần nghiền răng, ném lại một câu rồi bỏ đi.

Anh ta vốn dĩ không tin vào y thuật của Lâm Vũ, nếu không phải Vệ Công Huân cật lực giới thiệu, nễ mặt ông , nếu không thì anh ta sẽ không tới.

“Tiểu Tuần!”

Đặng Kiến Bân gọi Lôi Tuấn một tiếng. Lôi Tuấn không thèm quay đầu, đi thẳng.

“Hà lão đệ, cậu đừng so đo với cậu ấy. Công tử nhà giàu, chiều quen rồi.” Đặng Kiến Bân cười nói: “Bệnh của lão Lôi này…”

“Đặng đại ca, nếu là ông cần tôi giúp thì tôi tuyệt đối không từ chối. Nhưng nếu ai hét lên với tôi, cao cao tại thượng mà ra lệnh thì xin lỗi, tôi không hầu hạ được.”

Lâm Vũ trầm mặt, lạnh giọng.

“Đúng, đúng, Hà lão đệ nói đúng. Thái độ của cậu ấy quả thực quá rồi, có điều…”

“Đặng đại ca, xin lỗi không tiễn được.”

Đặng Kiến Bân còn chưa nói xong thì đã bị Lâm Vũ cắt ngang.

Đặng Kiến Bân thấy Lâm Vũ thật sự giận rồi thì cũng không nói nữa, xin lỗi: “Xin lỗi, Hà lão đệ, làm phiền rồi.”

Nói xong ông quay người rời khỏi phòng khám.

Sau khi về tới viện điều dưỡng, Vệ Công Huân thấy chỉ có hai người họ quay lại thì khó hiểu: “Gia Vinh đâu? Sao cậu ấy lại không đi cùng?”

“Chú Vệ, sau này loại người tự cao này đừng giới thiệu cho cháu nữa.”

Lôi Tuấn trầm mặt nói, vô cùng không vui, đi vào phòng thăm ông nội.

“Lão Đặng, sao vậy?” Vệ Công Huân hỏi Đặng Kiến Bân.

“Haizz, có thể thế nào. Lôi đại công tử ra vẻ quá, đắc tội với Tiểu Hà rồi.” Đặng Kiến Bân bắt lực thở dài.

“Tiểu Tuấn này đúng là…” Vệ Công Huân cũng hơi bực, vội lấy điện thoại ra, nói: “Tôi gọi cho Tiểu Hà…”

“Từ đã từ đã.”

Đặng Kiến Bân vội ngăn ông lại, thấp giọng nói: “Theo tôi thì ông đừng gọi nữa. Lần này tôi thấy Tiểu Hà thật sự tức giận rồi.

Ông không thấy thái độ đó của Tiểu Tuấn đâu. Là tôi thì tôi cũng bực.”

“Nhưng, lão Lôi…”

“Ông gấp gáp cũng vô dụng. Người thắt nút phải giải nút. Tiểu Tuấn muốn Tiểu Hà giúp đỡ thì phải đích thân đi cầu người ta, ề nếu không ai cũng không giúp được.” Đặng Kiến Bân khua tay, khuyện.

Ông cũng quen Lâm Vũ khá lâu rồi, nhờ vả nhiều lần như vậy, chưa thấy anh tức giận bao giờ.

Vậy nên ông quyết định tạm thời không tham gia vào chuyện này, tránh việc tạo ấn tượng xấu cho Lâm Vũ thì cũng không tốt đẹp gì cho ông cả.

Đợi bệnh tình của lão Lôi ổn định lại, Vệ Công Huân và Đặng Kiến Bân rời đi trước.

Vì không yên tâm ông nội nên Lôi Tuấn ngủ cùng ông. Nhưng ngày hôm sau tỉnh dậy thì lão Lôi chưa tỉnh. Lôi Tuấn gọi ông cũng không đáp, mặt phiếm hồng, thần sắc đau đớn, giống như đã rơi vào hôn mê.

Lập tức khiến Lôi Tuấn hết hồn, vội gọi cho viện trưởng. Chưa tới mười phút sau thì viện trưởng đưa theo hai bác sĩ chạy qua, có điều trình độ của họ có hạn, không giúp được gì.

Lôi Tuần liền gọi cho lão Tống, nói rõ tình hình.

Lão Tống ở bên kia điện thoại nghe xong thì kinh hoàng, vội nói: “Sao lại như vậy? Hôm qua Tiểu Hà khám xong không chữa cho ông cháu sao?”

Dù ông không biết Lâm Vũ có thể chữa khỏi bệnh cho lão Lôi được không nhưng dựa vào bản lĩnh của anh thì cho dù không chữa khỏi cũng không đến mức khiến lão Lôi hôn mê được.

“Cháu… Cháu không mời cậu ta tới.”

Lôi Tuân bị hỏi mà chột dạ, ấp úng.

“Hồ đồ! Ông không phải đã dặn cháu nhất định phải mời cậu ấy tới sao? Sao cháu không đi?” lão Tống tức giận.

“Cháu đi rồi, đi rồi, nhưng cậu ta bận quá, không rảnh.” Lôi Tuần vội đáp: “Ông Tống, ông nội cháu bây giờ nguy cấp, ông không thẻ về ngay sao?”

Từ trước tới nay, Lôi Tuần đều đặt hết hy vọng lên lão Tống.

“Tiểu Tuấn à, nói thật với cháu, bệnh của ông nội cháu ông đã nói với ông ấy từ sớm rồi. Ông không chữa được, nhưng sợ mấy người lo lắng nên ông cháu vẫn không nói ra.” Lão Tống thở dài, giọng nói có chút bắt lực.

Nghĩ kỹ thì ông đã quen lão Lôi được mấy năm rồi. Dù thường ngày ít gặp nhưng đều nhớ đến nhau. Nhưng nếu có một tia hy vọng thì ông cũng sẽ không từ bỏ.

“Cái gì? Ông… ông cũng hết cách?” Lôi Tuấn chau mày, vô cùng kinh hoàng. Tia hy vọng chống đỡ toàn bộ niềm tin của anh ta lập tức sụp đỗ.

Nếu không phải có tâm lý của quân nhân chống đỡ hắn thì e là anh ta đã ngã xuống đắt rồi.

Từ nhỏ anh ta được ông bà nội nuôi nắng, cảm tình với ông bà vô cùng sâu nặng. Vừa nghĩ tới mình sẽ mất đi ông nội mãi mãi, nhất thời thấy đau không muốn sống.

ñ “Ông ây bị bệnh lâu năm, nếu là lúc đầu thì ông còn chữa được, nhưng kéo dài đến bây giờ, căn bản không chữa khỏi được. Nếu trên đời này còn có người chữa khỏi cho ông cháu thì đó là Tiểu Hà. Y thuật của cậu ấy còn cao hơn một bậc so với ông. Đó cũng là vì sao ông lại kiên quyết bảo cháu mời cậu ấy tới khám.”

Lão Tống trầm giọng. Trong lòng ông, nếu trên đời này thật sự có người tạo nên kỳ tích thì tuyệt đối là Lâm Vũ.

“Ông Tống, ông nói thật với cháu, ông nội còn trụ được mấy ngày nữa?” Lôi Tuấn nắc nghẹn.

“Theo tình hình này của ông ấy thì không quá một tuần.” Lão Tống thở dài, nói: “Hai ngày này ông sẽ giải quyết xong chuyện bên này. Tiểu Hà chữa được thì tốt, nếu không được… ông cũng phải đích thân tiễn Lão lôi một đoạn.”

Vừa nói xong, vành mắt ông cũng đỏ ngầu.

“Được, ông Tống, cháu… cháu đi mời cậu ta ngay. Cháu đi ngay! Cho dù thế nào cháu cũng sẽ mời cậu ta tới…”

Lôi Tuấn nhất thời mắt đã ngập nước. Sau khi cúp máy thì anh ta dặn dò với bác sĩ của ông nội một câu, sau đó liền đi ra ngoài.

“Chú, bệnh của chú là dưới tâm quý. Tôi kê cho chú đơn thuốc liều lớn, chú cứ uống theo, uống sáu thang liền khỏi. Hơn nữa sẽ không tái phát.”

Lâm Vũ lúc này đang khám bệnh. Sau vụ tuyên truyền hôm qua thì hôm nay thật sự có không ít người tới khám.

“Hà tiên sinh, xin cậu cứu ông nội tôi!”

Lôi Tuần xuống xe chạy như bay vào, gấp gáp: “Hà tiên sinh, ông nội tôi bây giờ…”

“Ra ngoài!”

Hắn chưa nói xong thì Lâm Vũ đã lạnh giọng mắng. Lúc anh chữa bệnh, ghét nhất là người ta làm phiền. Đặc biệt là loại người bắt lịch sự như Lôi Tuấn.

Lôi Tuấn nuốt ực nước miếng, cố nuốt những lời chưa nói xuống bụng.

Đợi Lâm Vũ khám xong thì hắn mới vội đi qua nói: “Hà tiên sinh, hôm qua tôi đã đắc tội cậu. Cậu trừng phạt tôi thế nào cũng được, nhưng xin cậu cứu ông tôi…”

“Tôi nói rồi, mời anh ra ngoài!”

Lâm Vũ không thèm nhìn anh ta, mặt không cảm xúc nói: “Tôi đang khám bệnh, mời anh đừng làm phiền tôi.”

Sắc mặt Lôi Tuấn sốt sắng, nắm chặt tay, không nói gì, lùi qua một bên, sốt ruột mà đợi.

Người tới khám bệnh không ít, cứ liên tục không ngớt. Lâm Vũ vẫn luôn bận rộn. Cơm trưa cũng gọi bên ngoài, ăn vội mấy miếng lại phải khám tiếp.

Còn về Lôi Tuần, không ăn gì cả. Trạng thái bây giờ của ông nội, sao anh ta có tâm tư mà ăn cơm được.

Lúc Lâm Vũ đã khám xong cho bệnh nhân thì đã tới chiều. Lôi Tuấn lúc này mới đi lên, nói: “Hà tiên sinh, mời cậu đi khám cho ông nội tôi đi…”

“Xin lỗi, hôm nay đã hết giờ khám. Tôi đóng cửa rồi. Anh muốn khám bệnh thì hôm khác đi.” Anh vừa sắp xếp đồ đạc, vừa nói.

Nói xong Lâm Vũ đóng cửa tiệm, không quay đầu lại mà đi luôn.

“Hà tiên sinh…” Lôi Tuấn có chút bất lực. Có thể nhìn ra được Lâm Vũ vẫn đang giận anh ta. Anh ta có chút hối hận, cảm thấy mình hôm qua đã quá kích động rồi.

Sáng hôm sau, sau khi tới thăm ông nội, Lôi Tuần lại tới phòng khám của Lâm Vũ. Lần này anh ta không ầm ï, thấy có bệnh nhân đang khám, cũng không nói gì, yên lặng ngồi đợi một bên.

Đợi đến lúc hết người bệnh thì lại là chiều tối.

Lâm Vũ đứng dậy đóng cửa, Lôi Tuấn cung kính đi tới bên cạnh Lâm Vũ, cúi người chín mươi độ, giọng nói thành khẩn: “Lôi Tuấn lần nữa xin tiên sinh giúp đỡ. Đại ân đại đức, cảm kích vô cùng.”

“Xin lỗi, hôm nay hết giờ rồi.”

Lâm Vũ không thèm nhìn cái nào liền rời đi.

“Hà tiên sinh…”

Lôi Tuần muốn đuỏi theo nhưng sợ chọc giận Lâm Vũ, chỉ đành lùi lại.

Sáng ngày thứ ba, lão Lôi vẫn hôn mê, có điều lúc hôn mê còn không ngừng ho. Y tá vội lấy khăn qua lau miệng cho ông, phát hiện máu trong dịch đờm đã đậm hơn nhiều.

Lôi Tuấn thấy vậy thì bị dọa sợ. Không quan tâm tới gì nữa, quay đầu tới Hồi Sinh Đường lần nữa.

Lúc anh ta ra ngoài, trời có mưa nhỏ. Lúc đến nơi, mưa đã rất lớn. Sau khi xuống xe anh ta cũng không che ô, đi tới đứng trước cửa Hồi Sinh Đường. Vì anh ta sợ nước mưa trên người mình sẽ làm bản đại sảnh của phòng khám, chọc giận Lâm Vũ.

Trong phòng khám có hai ba người bệnh. Lâm Vũ đang khám cho họ. Lôi Tuấn cũng không dám lên tiếng, đứng thẳng, kiên nhẫn đợi dưới mưa.

Nước mưa không ngừng chảy dọc từ tóc và má anh ta xuống, đã làm quần áo anh ta ướt sẫm.

Lúc Lâm Vũ khám hết cho người bệnh thì Lôi Tuấn mới lên trước, nhắm chuẩn nơi Lâm Vũ đang ngồi, quỳ sụp xuống, thanh âm run rẫy mà vang rõ: “Lôi Tuấn mời tiên sinh lần thứ ba! Mong tiên sinh ra tay giúp đỡ!”

Bình luận

Truyện đang đọc