CỰC PHẨM Ở RỂ

Chương 5: Nhanh Chóng Sinh Cho Tôi Một Đứa Cháu.

Dù bé gái đã khôi phục lại hô hấp nhưng chưa tỉnh lại, hai mắt vẫn nhắm chặt.

“Tiểu hữu, cháu gái tôi tại sao còn chưa tỉnh lại?” Ngô Kim Viễn có chút sốt sắng.

“Não thiếu ô xy, lát nữa sẽ đỡ thôi.” Lý Hạo Minh an ủi Ngô lão một tiếng, tiếp đó hỏi Lâm Vũ: “Người anh em, đứa trẻ này thiếu ôxy một thời gian dài, không biết có tạo thành tổn hại cho não không?”

“Tôi vừa mới kiểm tra qua, không sao cả, đều nhờ vào bộ thiết bị ôxy đi đầu thế giới này, nếu đổi lại là bệnh viện khác thì khó nói rồi.” Lâm Vũ trả lời.

Mấy bác sĩ nội khoa khác vừa nghe thì trên mặt có tia tự hào. Thật không phải nói quá, một ít thiết bị của bệnh viện họ ở trong nước, thậm chí phạm vi thế giới cũng đều phải giơ ngón cái.

Lý Hạo Minh hiểu rõ với thiết bị của bệnh viện mình như vậy tất nhiên biết trong khoảng thời gian này không đến mức khiến cho não cô bé bị tổn hại. Ông ấy hỏi như vậy là cố ý thăm dò Lâm Vũ.

Câu trả lời của Lâm Vũ khiến lòng ông ấy hơi kinh ngạc, dù bây giờ trung y hơi không được thịnh hành, nhưng sự uyên thâm của trung y là điều mà tây y vĩnh viễn không so sánh được.

Trung y xem trọng ngọn ngành, chuyên gia trung y ưu tú căn bản không cần nhờ tới máy móc, quan sát khí sắc liền có thể xem ra được triệu chứng của người bệnh, mà Lâm Vũ vừa nhìn một cái liền có thể nhin ra được bệnh tình của bé gái, và chắc chắn não của cô bé không bị tổn hại, có thể thấy được y thuật đã đạt đến một đẳng cấp rất cao.

“Tôi cần dùng bí pháp độc môn để chữa bệnh tận gốc cho đứa trẻ, phiền mọi người tránh mặt một lát.”

Bây giờ dù đứa bé đã khỏi, nhưng khí đen trong người vẫn chưa được giải trừ, vì vậy chỉ đành bảo họ đi chỗ khác, dù sao quỷ thần ở trên thế giới này đối với đa số mọi người mà nói đều là sự tồn tại thần bí.

Đợi mọi người tản đi hết, Lâm Vũ vừa định ra tay, nào ngờ khí đen trên người bé gái lại chui ra trước, nhanh chóng mà bay ra ngoài cửa sổ.

Muốn chạy?

Lâm Vũ cười lạnh một tiếng, niệm Phá hồn phách, hai tay kẹp chặt dây đỏ lấy từ trên người Giang Nhan, chỉ về phía khí đen đó. Khí đen đó liền phát ra tiếng kêu thảm thiết, lập tức bị hút vào trong hạt đào ở trên dây đỏ.

Lâm Vũ thắt dây đỏ lên cổ tay mình, thầm nghĩ may nhờ có dây đỏ này của Giang Nhan, nếu không thì với tu vi bây giờ của mình, mà muốn đối phó với thứ bẩn thỉu này, đúng là có chút khó khăn.

“Có thể vào rồi!”

Lâm Vũ hét lên với ngoài cửa một tiếng, tiếp đó đi tới rút kim châm trên người bé gái xuống. Dùng ngón tay mà ấn lên các huyệt trên đầu như huyệt bách hội, phong trì. Bé gái liền từ từ tỉnh lại.

Nhìn thấy ánh mắt của bé gái khôi phục lại sự tỉnh táo, Lâm Vũ cười vui vẻ.

Vợ chồng Ngô Kiến Quốc và vợ chồng Ngô Kim Viễn sau khi đi vào thì ôm lấy đứa bé mà khóc không thành tiếng, suýt chút nữa bọn họ đã mất đi huyết mạch duy nhất của Ngô gia mãi mãi.

“Tiểu hữu, cháu gái tôi sau này có tái phát nữa không?” Ngô Kim Viễn hoàn hồn lại trong sự hưng phấn trước tiên, không yên tâm mà hỏi.

“Đã chữa tận gốc rồi, sẽ không tái phát nữa, có điều sau này đứa trẻ này phải quan tâm nhiều hơn một chút, cơ thể con bé yếu, cần tránh âm, cố gắng ít đưa con bé đi những nơi âm khí nặng như lăng mộ các kiểu.” Lâm Vũ dặn dò.

“Đại ơn không thể chỉ nói cảm ơn, tiểu hữu, sau này có gì cần giúp, Ngô Kim Viễn tôi tuyệt đối không từ chối!” Ngữ khí của Ngô Kim Viễn tràn đầy cảm kích.

“Chỉ là tiện tay giúp đỡ mà thôi, ông khách sáo rồi.” Lâm Vũ cười điềm tĩnh.

“Hà huynh đệ, lúc nãy tôi thật sự có mắt mà không thấy Thái Sơn, cậu và chị dâu tuyệt đối đừng so đo với tôi, đại ân đại đức, sau này tôi nhất định báo đáp.” Ngô Kiến Quốc ôm lấy vợ và con gái, vành mắt ướt.

Nghe thấy hai chữ chị dâu, Lâm Vũ cười ngại ngùng. Quay đầu nhìn Giang Nhan một cái, chỉ thấy cô vẫn là bộ mặt lạnh như băng, đang chau mày nhìn mình.

“Người anh em, cậu có thể nói với chúng tôi bệnh tình cụ thể của đứa bé được không?” Thấy đứa bé đã không sao nữa, Lý Hạo Minh liền hứng thú với bệnh tình của đứa bé.

“Đúng vậy, tiểu thần y, nói với chúng tôi chút đi!”

“Đúng thế, cũng dạy một tiết cho chúng tôi.”

Thấy Lý Hạo Minh cũng đã mở lời, những bác sĩ nội khoa khác cũng liền tò mò, đồng loạt phụ họa.

“Nặng lời rồi, tôi có thể nhìn ra được bệnh tình của đứa bé cũng chỉ là may mắn mà thôi.” Lâm Vũ khiêm tốn nói: “Thực ra chứng bệnh của đứa bé không phức tạp, nguyên nhân chủ yếu là nhiệt phổi phát sốt gây nên.

“Điểm này lúc tôi kiểm tra cũng đã phát hiện, nhưng chỉ dựa vào nhiệt phổi sao có thể dẫn đến triệu chứng nghiêm trọng như vậy?” Lý Hạo Minh không hiểu.

“Lúc ở phòng khám, tôi đã nói, đứa bé này có chứng nghiện, tôi không nhìn nhầm thì lúc trước gan từng bị trúng độc.” Lâm Vũ quay đầu nhìn vợ chống Ngô Kiến Quốc.

Ngô Kiến Quốc vội gật đầu, nói: “Đúng, đúng, con gái tôi nửa năm trước từng bị viêm gan nhiễm độc một lần, chỉ là đã chữa khỏi rồi.”

Lâm Vũ gật đầu nói: “Quả thực đã chữa khỏi, nhưng vẫn có một ít độc tính sót lại, cộng thêm việc bị sốt trong thời gian dài dẫn đến tâm hỏa tăng cao, dưới tác dụng của hai cái, bệnh nhiệt phổi đơn giản liền hình thành bệnh nặng đoạt mạng.”

Mấy điều Lâm Vũ nói này đều là nguyên nhân chính của chứng bệnh, nhưng thực ra không đến mức nghiêm trọng như vậy, chủ yếu là khí đen đó lợi dụng chứng bệnh này mà tác quái, dẫn đến đứa bé suýt chút nguy hiểm tới tính mạng.

Những bác sĩ khác nghe xong phân tích của anh đều đồng loạt gật đầu. Lý Hạo Minh cũng thầm bội phục, chỉ dựa vào việc không cần kiểm tra gì mà có thể nhìn ra được bệnh ẩn mà đứa bé từng mắc phải này thì ông ấy không làm được.

Giang Nhan nghe thấy anh nói đâu ra đấy, không kìm được mà có chút kinh ngạc, nhưng trong lòng vẫn xem thường như cũ. Anh đọc qua mấy quyển sách, trong lòng cô hiểu rõ nhất, lần này chỉ là may mắn mà thôi.

Lâm Vũ lúc rời khỏi bệnh viện, Lý Hạo Minh đặc biệt đuổi theo, đưa cho anh một danh thiếp, nói nếu anh có hứng thú tới bệnh viện nhân dân làm việc thì có thể liên hệ với mình.

Nhìn danh thiếp trong tay, Lâm Vũ hỏi: “Cô có hứng tới đây làm việc không? Có cần…”

“Chuyện của tôi, không cần anh lo, tôi muốn cái gì thì sẽ thông qua nỗ lực của mình để giành lấy.” Chưa đợi Lâm Vũ nói hết, Giang Nhan lạnh lùng cắt ngang anh.

Giang Nhan trong lòng bực bội, từ trước tới nay đều là cô giúp phế vật này, mình lúc nào mà cần anh giúp chứ.

Thực ra ước mơ từ trước tới nay của Giang Nhan đều là được làm việc tại bệnh viện nhân dân thành phố Thanh Hải, nhưng bác sĩ chính của bệnh viện nhân dân thành phố Thanh Hải không dễ thi, cô thi liên tiếp hai lần đều không đậu, nhưng cô tin, mình có một ngày có thể thi đậu.

“Vòng tay của cô rơi rồi, tôi nhặt được, có thể tặng tôi không? Tôi hy vọng trên người giữ một vật của cô.” Lâm Vũ lắc lư dây đỏ trên tay.

“Tùy ý.” Giang Nhan lạnh giọng nói.

Sau khi quay lại phòng khám, Tôn Phong sớm đã cùng với toàn thể y bác sĩ đợi ở ngoài cửa. Lúc nãy anh đã nói chuyện qua điện thoại với Ngô lão, đã biết được toàn bộ sự việc.

Lâm Vũ sau khi xuống xe, Tôn Phong dẫn đầu chào hỏi anh một tiếng, tiếp đó chạy tới nắm chặt lấy tay Lâm Vũ: “Tiểu Hà à, lần này phòng khám chúng tôi thật sự nhờ phúc của cậu, nếu không có cậu, tôi có lẽ đã phải đóng cửa rồi.”

“Mèo mù vớ phải cá rán thôi.” Giang Nhan lạnh lùng nói một tiếng, quay người đi vào phòng khám.

Tôn Phong cười ngại một cái. Thực ra anh cũng biết rõ tên Hà Gia Vinh này được mấy phân mấy lượng. Dù chuyện này cũng khiến anh vô cùng khó hiểu, nhưng cuối cùng vẫn là Hà Gia Vinh đã giúp phòng khám, vì vậy anh vẫn cảm kích Hà Gia Vinh.

Lúc này xe của cục vệ sinh lại quay lại. Dẫn đầu vẫn là Đặng Thành Bân.

Tôn Phong liền hoảng, vội tiến lên đón: “Đặng cục, sự việc không phải đã giải quyết rồi sao?”

Đặng Thành Bân căn bản không để ý tới anh, bước nhanh về phía Lâm Vũ, khách khí nói: “Hà huynh đệ, lúc nãy có đắc tội, hy vọng cậu đừng để bụng.”

Lúc đầu Đặng Thành Bân vô cùng xem thường Lâm Vũ, nhưng tận mắt nhìn thấy anh chữa khỏi bệnh cho cháu gái mình, hơn nữa còn phân tích bệnh tình đâu ra đấy, liền thay đổi cách nhìn với Lâm Vũ.

“Đặng cục trưởng khách khí rồi.” Lâm Vũ cũng không so đo nhiều, dù sao vợ mình làm việc dưới hệ thống mà người ta quản lý.

“Không giấu gì cậu, tôi là tới mời cậu khám bệnh cho tôi.” Đặng Thành Bân nhìn xung quanh một cái, có chút cẩn trọng.

Lâm Vũ hơi kinh ngạc. Là phó cục cục vệ sinh, dặn dò một tiếng, e là tất cả bác sĩ của Thanh Hải đều sẽ giành nhau mà khám bệnh cho anh kìa.

Nhưng nhìn kỹ một cái, Lâm Vũ liền nhìn ra được chứng bệnh của anh, không kìm được mà cười. Căn bệnh này thực ra rất thường gặp, nhưng quả thực có chút không dễ chữa.

“Đặng cục trưởng gần đây có lẽ thường cảm thấy thắt lưng đầu gối ê ẩm, tứ chi lạnh đúng không? Hơn nữa còn sợ lạnh, dễ mệt?” Lâm Vũ cười nói. Bệnh này của anh nói trắng ra là hư thận.

“Đúng đúng đúng, hai năm nay tôi thăm khám rất nhiều bác sĩ, uống rất nhiều thuốc, đều không có tác dụng.” Đặng Thành Bân vội vàng nói. Phương diện đó của đàn ông không được, quả thực có thể nói là đau khổ tốt cùng.

“Không sao, tôi kê cho anh một đơn thuốc, anh trở về mỗi ngày đều dùng, một ngày một thang thuốc, ngày sáng tối hai lần, uống hơn nửa tháng thì sẽ có chuyển biến rõ ràng, chỉ là kiêng kị, lúc dùng thuốc không được đụng vào rượu thuốc.” Lâm Vũ nói rồi đi vào phòng khám lấy giấy bút, kê cho anh một đơn thuốc.

“Cảm ơn Hà huynh đệ, sau này có nơi nào cần tới tôi, cứ nói.” Đặng Thành Bân nhận lấy đơn thuốc, cảm ơn rối rít rồi đi.

Thực ra lúc tới trong lòng anh còn có chút không chắc chắn, nhưng thấy Lâm Vũ mở miệng liền nói ra được chứng bệnh của mình liền không nghi ngờ gì y thuật của Lâm Vũ nữa.

“Hà huynh đệ, không ngờ nhanh như vậy mà cậu đã bắt được quan hệ với Đặng cục trưởng rồi. Sau này phòng khám chúng tôi còn phải nhờ cậu nói mấy câu tốt đẹp rồi.” Tôn Phong bắt được thời cơ thích hợp, chạy tới nịnh nọt, ngay cả xưng hô cũng thay đổi.

Anh ta không quan tâm Lâm Vũ qua mặt Đặng Thành Bân như thế nào, chỉ cần anh ta có lợi ích trong đó là được.

“Đương nhiên, còn hy vọng Tôn sở trưởng sau này quan tâm tới Giang Nhan nhiều hơn.” Lâm Vũ cười nói.

“Không thành vấn đề, ngày mai tôi liền tăng lương cho Giang chủ nhiệm!” Tôn Phong vỗ ngực đảm bảo.

Thời gian tiếp đó Lâm Vũ tiếp tục rảnh rỗi ở phòng khám, nhưng ánh mắt nhìn anh của tất cả y bác sĩ đã không giống trước nữa, hòa hoãn không ít, hơn nữa hộp cơm trưa và tối cũng đặt cho anh một phần.

Đợi Giang Nhan tan ca, đã là hơn chín giờ tối, vừa nghĩ tới phải gặp bố mẹ vợ của mình, trong lòng Lâm Vũ có chút thấp thỏm. Dù sao anh lớn như vậy rôi vẫn là lần đầu gặp phụ huynh.

Nhà Giang Nhan nằm ở tiểu khu hạng trung của thành phố Thanh Hải, độ phủ xanh của tiểu khu rất tốt, môi trường yên tĩnh.

Môi trường càng yên tĩnh nhịp tim của Lâm Vũ càng nhanh, cảm thấy giống như nằm mơ vậy, mình lại dễ dàng đi theo một người phụ nữ lạ mặt mới quen một ngày về nhà, thật sự tốt sao?

“Xuống xe!”

Giang Nhan thấy Lâm Vũ ngồi ngây ngốc trên xe, lạnh lùng mắng một tiếng. Lâm Vũ vội xuống xe, đi theo cô lên lầu.

Trong nhà đôi vợ chồng trung niên đang ngồi trên sô pha xem ti vi. Người phụ nữ trung niên tóc xoăn, ăn mặc sang trọng, dáng vẻ giàu có. Người đàn ông trung niên thì có chút gầy, đeo một mắt kính gọng vàng, văn vẻ lịch sự.

Hai người chính là bố mẹ của Giang Nhan, Giang Kính Nhân và Lý Tố Cầm, hai người đều làm việc ở cơ quan, một người là cán bộ cấp tỉnh, một người là cán bộ cấp huyện, ổn định có mặt mũi, dựa vào mấy căn nhà mấy năm trước mua được thì miễn cưỡng xếp vào giai cấp tư sản.

Nhìn thấy con gái và Lâm Vũ đẩy cửa đi vào, Lý Tố Cầm không nhịn được mà lườm Lâm Vũ một cái, nghĩ tới hai năm trước ép con gái lấy anh, trong lòng có chút hối hận, lúc đó cũng nhất thời hồ đồ, mới đẩy con gái vào hố lửa.

Dùng lời nói của chồng bà, lúc đầu không nên nhận nuôi tên phế vật này từ cô nhi viện về nhà, kết quả là hủy hoại một đời con gái của họ.

“Bố, mẹ…” Lâm Vũ có chút không tự nhiên mà chào hỏi với cặp vợ chồng trung niên, nhưng hai người đó ngay cả nhìn cũng không nhìn anh một cái.

Lâm Vũ đoán không sai, Hà Gia Vinh này cũng không có địa vị gì trước mặt bố mẹ vợ cả.

“Nhan Nhi, đi làm cả ngày rồi, mệt lắm đúng không? Mẹ mở nước cho con rồi, đi ngâm nước nóng đi.” Lý Tố Cầm tiến lên treo túi xách lên giúp con gái, sau đó quay đầu nhìn Lâm Vũ, bực bội nói: “Lát nữa cậu đi đánh giày giúp bố cậu, thuận tiện lau nhà luôn.”

“…” Trong lòng Lâm Vũ hỗn loạn. Đại ngộ khác biệt cũng lớn quá rồi, nói thế nào hôm nay mình cũng vừa mới xuất viện mà.

“Mẹ, hôm nay anh ta vừa mới xuất viện, để anh ta nghỉ ngơi chút đã, lát nữa con làm.” Giang Nhan đột nhiên mở miệng nói giúp anh.

Lý Tố Cầm không kìm được mà ngẩn ra. Trong trí nhớ con gái mình hình như chưa từng nói giúp tên phế vật này mà, hôm nay mặt trời mọc đằng tây sao? Ngay cả Giang Kính Nhân ngồi yên không nói gì trên sô pha cũng không kìm được mà ngẩng đầu nhìn con gái một cái.

“Loại việc nặng như thế này vẫn là để tôi làm.” Lâm Vũ cười cười, sau đó đi về phòng.

“Cậu đi đâu đấy, phòng vệ sinh chung ở bên kia, ai yo, đây là bị đụng ngốc rồi sao, vụng về.” Lý Tố Cầm không nhịn được mà ai oán.

“Nhan Nhi, mẹ vừa thay nệm cho hai con, mềm mại lắm nhé. Bây giờ Gia Vinh tỉnh lại rồi, hai đứa mau sinh cho mẹ một đứa cháu đi.” Lý Tố Cầm đè thấp giọng nói với Giang Nhan, nhưng Lâm Vũ lại nghe thấy rõ.

“Leng keng!”

Chậu nước mà Lâm Vũ bưng suýt chút cả người lẫn chậu đều úp xuống đất.

Bình luận

Truyện đang đọc