CỰC PHẨM Ở RỂ

Chương 37: Bệnh Của Tiết Thắm.

“Nghe rồi ạ.” Tiết Thắm khẽ cắn môi, có chút ám ức đáp.

Bây giờ tình hình công ty nguy cấp nên cô chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp, nếu như giải quyết trễ thì công ty mà bản thân cực khổ gầy dựng lên sẽ phải sụp đổ mắt.

“Đi, chuẩn bị quà! Cùng ông đến nhà Hà Gia Vinh xin lỗi!” Tống lão lạnh lùng nói.

Tống lão gọi điện thoại cho Lâm Vũ biết được anh đang ở tiệm bán bánh bao liền tức khắc dẫn người đến.

Bởi vì đang giờ cơm trưa nên Lâm Vũ đang rửa nắp nồi, trên người anh mang tạp dề giúp mẹ bán bánh bao.

Mọi người thấy cách ăn mặc của anh không khỏi giật giật mi mắt, cảm thấy hơi xấu hổ, tự nhiên bọn họ lại thấy được trên người Lâm Vũ có dáng vẻ của bà nội trợ đảm đang.

“Tống lão đến rồi, ông ăn cơm chưa ạ, nếu chưa thì ăn bánh bao nhé.” Lâm Vũ vừa cười vừa nói, đưa choTống lão hai cái lồng bánh bao.

Vì chuyện công ty của Tiết Thắm, đám người Tống lão chưa cơm nước gì tự nhiên cảm thấy hơi ngại, cũng không khách sáo nữa, trực tiếp nhận lấy rồi vào nhà tìm một bàn ngồi xuống.

Tiết Thám liếc lồng bánh bao không nhúc nhích. Cô ta lớn từng này nhưng chưa từng ăn cơm ở quán lề đường.

“Chị, ăn đi, ngon lắm đáy!” Tống Chinh vừa nói vừa ngốn _ nghiền từng miếng, anh ta lần đầu tiên ăn được cái bánh bao ngon đến thé.

Cụ Hoàng và Tống lão cũng khen không ngót lời.

Tiết Thắm thấy mọi người ăn cũng có chút đói, cô nuốt ngụm nước bọt cuối cùng vẫn không nhịn được cầm bánh bao lên cắn một miếng nhỏ.

Hương vị thơm phức và đậm đà ngay lập tức lấp đầy vị giác, cô không khỏi ngạc nhiên, món bánh bao này thực sự còn ngon hơn cả bánh bao Tiểu Long ở mấy khách sạn năm sao khác, lúc này cô cũng không chần chừ nữa mà ăn từng miếng nhỏ.

Đợi đến nhóm người Tống lão ăn xong, Lâm Vũ gần như cũng bận rộn không kém, anh cùng với mẹ dọn dẹp tiệm rồi đi vào nhà.

“Bà chắc là mẹ nuôi của Tiểu Hà nhỉ, tôi thường nghe cậu ấy nhắc đến bà, có một đứa con trai ngoan như thế quả là một điều quá may mắn.” Tống lão cười nói với Tần Tố Lam.

“Chào Tống lão, tôi cũng thường nghe con trai mình nhắc đến ông, tôi cũng tự thấy bản thân mình may mắn, vốn dĩ tôi không có con trai nhưng ông trời đã tặng cho tôi một thằng bé hiểu chuyện.” Tần Tố Lam cười nói, liếc tắm ảnh chụp Lâm Vũ trên tường bà có chút sầu não.

“Mẹ, mẹ nhắc chuyện này làm gì.”

Lâm Vũ vỗ vỗ nhẹ tay mẹ mình, anh hỏi: “Tống lão, ông hôm nay đến để..?”

` Thật ra khi anh trông thấy Tiết Thắm đã biết lý do bọn họ đến, nhưng lại cố ý giả bộ không hiểu.

“Ây, hôm nay tôi đặc biệt dẫn hai đứa không hiểu chuyện này tới xin lỗi cậu.”

Tống lão cười ha hả nói: “Tôi nghe bảo ngày đó bọn nó ở công ty làm cậu khó chịu, thân làm ông như tôi đây đã mắng bọn nó ra trò một trận.”

Lời vừa dứt, Tống lão lập tức trừng mắt liếc Tống Chinh và Tiết Thắm, ông lạnh giọng: “Còn không mau nhận lỗi với Tiểu Hài”

Tống Chinh có chút không tình nguyện đứng lên nói: “Hà Gia Vinh, xin I..”

“Nói lí nhí cái gì đó!”

Anh ta còn chưa nói xong thì Tống lão đã đá chân đến trọn mắt nhìn anh ta: “Thái độ thành khẩn một chút vào!”

Tống Chinh nhanh chóng gãi đầu một cái, thái độ cung kính hơn vài phần, nói: “Anh Hà, chuyện ngày đó rất xin lỗi, mong anh đừng chấp với kẻ thiếu hiểu biết như tôi.”

“Thắm Nhi!”

Tống lão thấy Tiết Thắm ngồi không nhúc nhích, thấp giọng gọi nàng ta.

“Xin lỗi!”

Tiết Thắm vụt cái đứng dậy, giọng có hơi không thành tâm, mặt cũng chẳng chịu nhìn Lâm Vũ.

“Tiểu Hà, cậu đừng trách nó con nhỏ khi bị tôi chiều đến hư rồi, nễ tình tôi cậu tha thứ cho bọn nó đi nhé.” Tống lão cười nói.

“Đương nhiên phải nễ mặt Tống lão rồi, thật ra con cũng vốn không để bụng chuyện này.” Lâm Vũ cười nói.

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Hôm nay công ty Thám Nhi lại có người phát điên, còn cần mời Tiểu Hà cậu đây qua giúp bọn tôi một tay.” Tống lão cười ha hả.

Lâm Vũ trông dáng vẻ lấy lòng của Tống lão thực sự không đành lòng, cháu trai cháu gái của ông ta đã phạm lỗi sai, vẫn phải cần một ông cụ như ông đứng ra hòa giải.

“Tống lão không phải tôi không muốn giúp chỉ là khi đó cô Tiết nói với con rằng “Người cần mặt cây cần vỏ(*)”, cô ấy mời tôi đi ra ngoài, dù tôi có mặt dày đi chăng nữa thì e là không thể tùy tiện đến công ty chứ, đúng không ạ?”

()Là một câu nói bên Trung Quốc, ý chỉ là làm người cần phải có sĩ diện, liêm sĩ.

Lâm Vũ liếc Tiết Thắm, không phải anh có ý định làm khó cô ta, nhưng tính tình tiểu thư của cô nàng quả thật phải có người trị.

Cô nàng với Tống Chinh không quả là họ hàng của nhau, đều mắt cao hơn đầu khinh người quá đáng, tính cách cứ như đúc từ một khuôn mà ra.

Tống lão vừa nghe liền hiểu được ý của Lâm Vũ, anh muốn ` Tiết Thắm tự mình mở miệng, ông vội vã nháy mắt cháu gái mình, giục: “Thám Nhi, cháu còn không mau mở miệng! Đây chính là chuyện của cháu đấy!”

Trong lòng Tiết Thắm bây giờ đang hận chết Lâm Vũ, từ nhỏ đến lớn có gã đàn ông nào dám nói với cô ta như vậy? Từ khi nào mà bản thân phải hạ mình cầu xin một thằng đàn ông chứ?”

Cô chẳng thể nào ngờ đến, lần đầu tiên của bản thân toàn bộ lại giao hết cho Lâm Vũ.

“Xin lỗi, tôi xin lỗi anh vì những gì đã xảy ra ngày hôm đó, xin hãy giúp tôi một lần.”

Tiết Thắm khẽ nghiến răng nói ra, bao năm chìm nổi trong giới kinh doanh rộng lớn, cô cũng đã học được cách co giãn nhưng lại thầm quyết tâm một ngày nào đó có cơ hội cô nhất định sẽ tàn nhẫn dày vò Lâm Vũ.

Khóe miệng Lâm Vũ cong lên thành nụ cười, thấy mấy ngày trước vị tiểu thư kia còn vênh mặt hất cằm với mình bây giờ lại hạ mình xin lỗi, một chút vui sướng không hiểu được len lỏi vào lòng anh.

Sau đó anh cũng không dây dưa nữa, dẫn đoàn người Tống lão đến cái miếu cỗ mua bốn đồng tiền xu, một thanh kiếm gỗ đào và một ít tiền giấy, nhanh chóng đến công ty Tiết Thắm.

Vừa nãy nghe cụ Hoàng kể lại mọi chuyện, Lâm Vũ mới bỗng chốc hiểu được, hóa ra người đó chết ở ngoài cửa sổ, vậy đương nhiên sát khí là ở ngoài cửa sổ, thảo nào bản thân ở trong phòng làm việc không phát hiện được gì cả.

Đi vào phòng làm việc của công nhân, Lâm Vũ đưa bốn đồng tiền xu chia cho bốn người Tống lão, để bọn họ chia nhau đặt đồng xu ở bốn góc phòng làm việc, sau đó anh đến trung tâm căn phòng, trong tay cầm thanh kiếm gỗ đào đã thêm chú phá hồn rồi hai chân đứng vững, hai tay anh cầm thanh kiếm nhắm mũi kiếm xuống đất dùng sức chỉa thẳng xuống.

Trong chớp mắt bốn đồng tiền chợt dựng thẳng lên nhanh chóng di chuyển thành hình tròn.

“Việc này sao có thể xảy ra được chứ?” Sắc mặt Tống Chinh kinh hãi, anh ta cảm giác quá thần kỳ.

Sắc mặt Tiết Thắm cũng không khỏi thay đổi, trước đây cô ta cũng đã từng nghe qua rất nhiều chuyện kỳ quái nhưng chỉ là nghe thấy mà thôi, hôm nay cũng là lần đầu cô chứng kiến tận mắt.

Cụ Hoàng kinh ngạc thán phục liếc nhìn Lâm Vũ, thầm nghĩ cậu bé này quả thật là một cao nhân.

Lâm Vũ đâm kiếm trên xấp tiền giấy một cái rồi đi đến bên cửa số, chỉ tay vào trong gió, tiền giấy lập tức bay tới tấp ra ngoài, sau đó xoẹt một cái tự bốc cháy rồi tức khắc biến mất trong không trung.

Mà lúc này đồng xu dưới chân Tống Chinh đột nhiên keng một tiếng rồi vỡ thành một nửa, rơi xuống đất, những đồng xu khác lập tức ngừng quay rồi rơi ngửa trên mặt đắt.

Tống Chinh nuốt nước bọt, đưa tay sờ lên trán thì phát hiện ở đó đã vã đầy mồ hôi lạnh.

Lâm Vũ nhặt đồng xu lên rồi nhìn mảnh đồng xu bị vỡ, nói với Tiết Thắm: “Bây giờ không sao rồi, cô gọi điện hỏi mấy người công nhân kia một chút đi, bệnh điên của bọn họ chắc cũng đã hết rồi.”

Sắc mặt Tiết Thắm trắng bạch, dường như còn chưa hoàn hồn lại trong nỗi khiếp sợ khi nãy, nghe thấy lời Lâm Vũ cô ta theo bản năng lấy điện thoại ra.

Nhưng lúc này lại cuộc gọi đến, là thư ký của cô ta, vừa nhận máy thì nghe cô thư ký vui mừng nói: “Tiết tổng, bệnh lão Vương đột nhiên khỏe lại rồi, bác sĩ đang chuẩn bị kiểm tra cho ông ấy, cả người ông ấy cũng có chút tỉnh táo chút rồi!”

Tiết Thắm không khỏi há hốc mồm có chút khó tin nhìn về phía Lâm Vũ, ánh mắt cô ta phức tạp.

Sau đó cô lại gọi điện thoại cho người thân hai người công nhân khác, đều nhận được câu trả lời y hệt nhau, hai công nhân kia cũng đột nhiên khôi phục bình thường, người nhà hỏi bọn họ thì bọn họ đều không nhớ nỗi chuyện gì vừa xảy ra, chỉ nói đã mơ một giấc rất dài.

“Tiểu đệ cao nhân này, hôm nay vậy mà đã khiến ông già tôi đây mở mang tầm mắt, nếu tôi đoán không lầm thì thứ lúc nãy cậu dùng chắc là thuật “Cắt gãy đồng xu giải trừ sát khí” phải không?”

Cụ Hoàng nhìn Lâm Vũ, từ khóe mắt ông tự nhiên lộ ra sự khâm phục.

“Cụ Hoàng mới là cao nhân, chỉ một lời đã vạch ra chút tài mọn của tôi, tôi còn kém cỏi lắm.” Lâm Vũ cung kính nói.

“Tuổi trẻ tài cao!” Cụ Hoàng gật đầu, thầm cảm thán. So với hai đứa cháu của Tống lão kia thì Lâm Vũ quả thực xuất sắc hơn nhiều, chỉ với bản tính khiêm tốn này thôi đã khó tìm thấy được trong lớp trẻ ngày nay.

“Thẩm Nhi còn không mau nói cảm ơn với Tiểu Hà.”

Tống lão càng nhìn càng thích Lâm Vũ, nếu có thể thành đôi với Thắm Nhi thì thật tốt biết bao. Đáng tiếc là anh sao lại đã kết hôn rồi, đúng là trời xanh không có mắt mà!

“Cảm ơn.” Giọng Tiết Thắm cũng không còn cứng nhắc như trước nhưng cô vẫn không nhìn Lâm Vũ.

Vì Tống lão niềm nở mời cho nên Lâm Vũ liền cùng bọn họ đi đến Tế Thế Đường uống trà.

Tiết Thắm và Tống Chỉnh không đi, bây giờ chuyện kỳ lạ ở công ty đã được giải quyết, Tiết Thắm phải nghĩ cách ổn định lòng nhân viên lần nữa.

Đến Tế Thế Đường, Tống lão đặc biệt đem trà Tín Dương Mao Tiêm được cất kỹ ra, nói: “Tiểu Hà này, đây chính là vua của các loại trà – Tín Dương Mao Tiêm, lá trà màu xanh lam ngọc, tôi vì cậu mà lấy nó ra dùng đấy.”

“Tống lão, lão hồ ly này!” Cụ Hoàng chỉ vào Tống lão lắc đầu cười nói: “Tiêu Hà, thế mà tôi nhờ phúc của cậu mà được uống loại trà này nếu không thì cũng chẳng thấy được.”

Đã làm bạn bè nhau nhiều năm, với tâm tư của Tống lão ông ta có thể nói là rõ như lòng bàn tay, chính ông ta cũng chưa từng được thưởng thức loại trà này, bây giờ Tống lão mới chịu lấy nó ra, hiển nhiên là muốn lấy lòng Lâm Vũ.

“Trông ông nói kìa, tôi chuẩn bị đợi lúc ông đi rồi tặng cho ông hai túi mà.” Tống lão bị ông trêu cả mặt đỏ lên.

Sau khi thưởng trà ngon, Tống lão không nén được hỏi: “Tiểu Hà này, nghe Tiểu Chinh bảo ngày đó cậu có xem bệnh cho Tiểu Thắm hả? Có nhìn ra được gì không?”

“Không có gì ạ.”

Lâm Vũ lắc đầu, phiền muộn nói: “Tôi bắt mạch cho cô ấy, cơ thể rất khỏe mạnh, không có bệnh tật gì.”

Lúc đầu Lâm Vũ còn tưởng rằng Tống lão cố ý kiểm tra mình, nhưng bây giờ nhìn vẻ mặt của ông lại nghiêm trọng như vậy, xem ra Tiết Thắm thật sự bị bệnh.

Có thể là do năng lực của anh chưa đủ nên nhìn không ra chăng.

“Sao lại không có bệnh, nó bệnh nặng lắm đấy.”

Tống lão biến sắc, vội la lên: “Tiểu Hà à, có vài bệnh cậu không cần phải bắt mạch đâu, quan sát tiếp xúc nhiều một chút mới có thể nhìn ra được.”

“Tôi quan sát cũng tiếp xúc với cô ấy rồi, chỉ thấy được duy ` nhất tính tình không tốt thôi ạ, nhưng máy cái này cũng đâu thẻ xem là bệnh.” Lâm Vũ băn khoăn.

“Tống lão này, đều là người một nhà, có chuyện gì ông cứ nói thẳng ra đi, cứ vòng vo tam quốc làm gì.” Cụ Hoàng ở cạnh không nhịn được nói.

“Đúng thế Tống lão, ông vẫn nên nói thẳng cho tôi biết cô ấy bị bệnh gì đi ạ.” Lâm Vũ cũng phụ họa theo.

Sắc mặt Tống lão hơi đỏ lên lấy tay che mặt, than: “Ai u, tôi ngại chết đi dược, chuyện này sao có thể lão già tôi đây mở miệng đây.”

Bình luận

Truyện đang đọc