CỰC PHẨM Ở RỂ

Chương 58: Anh rót cuộc là ai?

“Cái gì? Cậu không biết y thuật? Không biết y thuật thì mở phòng khám trung y gì chứ?”

Bồ đứa bé nghe vậy thì liền vô cùng tức giận.

“Đều là bọn họ nói, tôi nói với anh tôi không biết y thuật lúc nào?” Lâm Vũ từ tốn nói, khé vỗ tay Giang Nhan, rút tay ra.

Sau đó Lâm Vũ đi tới ngồi xuống bên giường khám, đặt tay lên tay đứa bé.

Đám họ hàng không kìm được mà thầm cười mỉa mai. Đừng nói, động tác của Hà Gia Vinh nhìn có vẻ khá ra dáng đấy.

“Cậu rốt cuộc có chữa được không? Không chữa được thì nhanh đóng cửa cút đi. Nếu kéo dài bệnh tình của con tôi…”

“Im miệng!”

Bố đứa bé còn chưa nói xong thì Lâm Vũ đã lạnh giọng cắt ngang.

Bố của đứa bé bị giọng nói của Lâm Vũ dọa cho run lên, trong cổ giống như bị mắc cục bông, nuốt nước miếng ực một cái, không dám lên tiếng nữa.

“Buổi sáng đứa bé vừa tỉnh lại thì anh đã ôm nó ra ngoài rồi đúng không?”

Lâm Vũ vừa hỏi vừa lật giở tay và miệng của đứa bé, chỉ thấy vân tay đỏ thẫm mà sưng, môi hơi đỏ, lưỡi trắng bệch, mạch bất ồn, rõ ràng là đã bị trúng gió lạnh.

“Đúng đúng, buổi sớm vừa thức dậy thì tôi đưa nó ra ngoài đi dạo theo thói quen.” Bố đứa bé nghe vậy vội gật đầu, thầm kinh ngạc. Thần như vậy sao? Cái này mà cũng nhìn ra được?

“Sáng nay gió to như vậy, anh còn đưa nó ra ngoài, không phải là giày vò nó sao?”

Lâm Vũ nói rồi đứng dậy lấy bịch kim qua, rút mấy cây kim nhỏ ra, châm hai cái lên huyệt thái xung và dũng tuyền, đứa bé liền dừng co giật, tinh thần cũng ổn định lại, nhắm mắt mà ngủ thiếp đi.

“Thần y mà! Cảm ơn cậu, cảm ơn! Cậu đúng là Hoa Đà tái thế mài”

Bố đứa bé vừa thấy con khôi phục bình thường thì liền vô cùng kích động, khen hết lời.

Đám họ hàng thấy vậy thì cũng kinh ngạc. Không ngờ chỉ mấy cây kim mà đã chữa khỏi cho đứa bé rồi.

Nếu đi bệnh viện, chờ số, xếp hàng, khám, kiểm tra, kê thuốc, một loạt quy trình thì cũng phải nửa ngày.

“Quá khen rồi, thực ra chỉ là trúng gió bình thường thôi, cũng gọi là co giật, không phải là bệnh gì nặng, sau này chăm cho đứa bé chút.”

Lâm Vũ vừa nói vừa kê đơn chủ yếu là trọng ảnh quế chỉ, đưa cho bố đứa bé, nói: “Bốc thuốc theo đơn này, dùng một thang là khỏi hẳn. Nhớ sắc cùng chút gạo tẻ. Nếu anh muốn thì có ; thể cắt thuốc ở chỗ tôi, nếu không muốn thì có thể đi cắt ở nơi khác.

“Muốn muốn, đương nhiên muốn!” Bố đứa bé vội gật đầu, vội rút ví ra, nói: “Đại phu, cậu nói, bao nhiêu tiền?”

“Đứa bé này là người bệnh đầu tiên của tôi, miễn phí.” Lâm Vũ cười nói.

Bố đứa bé vô cùng cảm on, nói là nhất định sẽ tuyên truyền giúp Lâm Vũ. Sau khi bốc thuốc xong thì ôm con rời đi.

“Gia Vinh, được đấy. Cậu học y lúc nào vậy?”

“Quả nhiên có nghề, chả trách dám mở phòng khám!”

“Anh Gia Vinh, có thể khám cho chúng em với không?”

Đám họ hàng hơi kinh ngạc, nửa tin nửa ngờ, cứ đòi Lâm Vũ khám cho họ.

“Được, hôm nay vừa hay rảnh, tôi sẽ khám cho mọi người.”

Lâm Vũ cười ha ha nói.

Giang Nhan khẽ kéo anh một cái, nhắc nhở: “Cần thận bị lộ nguyên hình đấy.”

“Không sao, nguyên hình của tôi cho dù có bị lộ ra thì mọi người cũng nhìn không thấy.” Lâm Vũ nghịch ngợm mà nháy mắt với cô, vô cùng sâu xa mà nói một câu, sau đó liền khám bệnh cho đám họ hàng.

Giang Nhan chau mày, không hiểu Lâm Vũ có ý gì.

Ni “Dì hai, dì bị bệnh thoái hóa đốt sống cổ. Cháu kê rễ sắn về hầm canh. Mỗi ngày một thang, bảy ngày một kì. Năm sáu kì là khỏi thôi.”

“Bác, bác bị bệnh động mạch vành, ngực bị nén khí, ho có đờm. Cháu kê cho bác một thang long thanh, nấu sôi để nguội uống. Thêm một thang ma hoàng quế chỉ, giải lạnh, đun sôi uống ấm. Bác cứ theo đơn này của con mà cố gắng uống, thì sẽ khỏi.”

“Em họ, sau này nhớ ăn cơm đúng bữa. Em bụng đau là do rối loạn chức năng dạ dày. Kê cho em thang phụ tử, điều dưỡng khoảng mười mấy ngày là được.”

Lâm Vũ từ tốn bình tĩnh, nói chuẩn xác bệnh tình của mỗi người.

Đám họ hàng vô cùng kinh ngạc, nhìn Lâm Vũ giống như nhìn quái vật, đúng là lâu ngày không gặp mà đã khác trước.

Ánh mắt nhìn Lâm Vũ của Giang Nhan cũng rất kinh ngạc, có điều vẫn luôn chau chặt mày. Lâm Vũ khiến cô thấy quá thần bí, giống như sương dày, nhìn thấy phía trước, nơi xa lại không thấy được gì.

Giang Kính Nhân và Lý Tế Cầm cũng không nghỉ nhiều, vô cùng vui mừng, tận hưởng lời khen của đám họ hàng.

Sau khi ăn trưa xong, Giang Kính Nhân còn phải phát phong bì ụ cho họ, kết quả là đám họ hàng vội khua tay từ chối, đồng loạt lấy tiền túi ra, đưa cho Giang Kính Nhân và Lý Tố Cầm.

“Gia Vinh khai trương, sao chúng tôi có thể nhận tiền của hai người được chứ, nên là chúng tôi đưa tiền mừng!”

“Đúng thế, sau này chúng tôi thì vẫn sẽ còn tới đây làm phiền Gia Vinh nữa đấy.”

“Tiền của chúng tôi phải nhận lấy, néu không thì là xem thường chúng tôi, không xem chúng tôi là họ hàng.”

“Đúng vậy, đều là người nhà, khách sáo gì chứ.”

Đám họ hàng mỗi người một câu, hoàn toàn không giống lúc sáng.

Ham lợi tránh hại, dựa dẫm vào người có thế, bản tính của con người, cũng không phải lạ lẫm.

Cuối cùng phong bì mà Giang Kính Nhân chuẩn bị không mất đồng nào mà lại còn nhận mấy vạn tiền mừng, cười mãi.

So với tiền thì điều quan trọng hơn là Lâm Vũ đã khiến ông nở mặt trước đám họ hàng. Sau này xem ai còn dám ức hiếp Giang gia ông bắt tài!

Lý Tố Cầm cũng rất vui, vỗ vai Lâm Vũ dặn: “Gia Vinh à, sau này nhớ phải làm chuyện tốt, khiến chúng ta nở mặt.”

“Vâng, mẹ.” Lâm Vũ cười đáp.

“Hà Gia Vinh, anh ra đây với tôi!” Giang Nhan đột nhiên lạnh giọng, sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng bao.

Lâm Vũ thấy cô không vui, vội đứng dậy đi theo.

“Con gái lại sao vậy?” Lý Tố Cầm thấy khó hiểu, đang yên đang lành Giang Nhan sao lại không vui rồi.

“Còn không phải là bị bà chiều quen à. Sau này phải chỉ dạy thêm cho nó, không được để mặc cái tính đó của nó, sao có thể nói như vậy với Gia Vinh chứ.” Giang Kính Nhân chau mày mắng.

Giang Nhan đưa Lâm Vũ tới phòng vệ sinh, đột nhiên kéo anh vào toilet nữ, đẩy anh vào trong gian riêng, thuận tay khóa cửa lại.

Lâm Vũ dính chặt lên tường, hơi thở gấp gáp, nhìn lồng ngực phập phồng của Giang Nhan ở trước mặt, không kìm được mà hơi căng thẳng, thấp thỏm nói: “Cô… Cô thích thế này à…”

“Tôi thích cái đầu anh đấy!”

Giang Nhan véo mạnh eo anh một cái, hai mắt nhìn chằm vào anh, lạnh giọng: “Nói, anh rốt cuộc là ai2”

Tim Lâm Vũ nảy lên một cái, chẳng lẽ đã bị Giang Nhan phát hiện ra sơ hở gì rồi?

“Tôi là ai? Tôi là Hà Gia Vinh, chồng của cô mà. Tôi là ai nữa.”

Lâm Vũ cười ha ha nói, cố gắng che giấu sự hoảng loạn trong giọng nói.

“Không, anh không phải.”

Ề Đôi mắt to xinh đẹp của cô vô cùng sắc bén, giống như nhìn thấu nội tâm của anh vậy.

Tim Lâm Vũ căng thẳng mà sắp nhảy vọt ra. Chết rồi, lộ rồi sao?

Với tính cách của Giang Nhan, biết anh không phải là Hà Gia Vinh thì có khi nào sẽ bóp chết anh luôn không? Dù sao hơn hai tháng này mình cũng chiếm không ít tiện lợi của cô.

“Ít nhất anh không phải là Hà Gia Vinh lúc trước.”

Vẻ mặt cô dịu lại, cúi đầu khẽ thở dài.

Lâm Vũ cũng thở phào. Mẹ nó chứ, nghĩa là không phải chỉ là nói anh thay đổi rồi sao, có cần phải dọa người vậy không?

“Đương nhiên, con người rồi sẽ thay đổi mà. Lần ngã đó, tôi may mắn mà ngã tỉnh rồi.” Lâm Vũ nhìn cô cười nói: “Có điều tôi muốn hỏi cô, cô thích tôi của trước đây hay là tôi của hiện tại?”

Vừa nói xong, tay anh đã đặt lên eo cô.

Hôm nay cô mặc bộ váy xanh dương đậm ôm mông, bó chặt mị hoặc, tôn lên dáng người đầy đặn hoàn mỹ. Dưới tình huống này, ôm một người đẹp như vậy, anh cũng hơi không nhịn nỗi nữa, không kìm được mà tim đập nhanh, hơi thở hơi nóng lên.

Cảm nhận được bàn tay nóng hồi nơi eo, mặt Giang Nhan đỏ lên, nhìn dáng vẻ khác thường của Lâm Vũ, tim cô đập nhanh hơn, căng thẳng mà quên mắt cả sự nghỉ ngờ còn sót lại, đầy tay anh ra, mở cửa bỏ chạy, còn không quên mắng một câu: “Biến thái.”

Nhìn bóng dáng của cô, Lâm Vũ tỏ vẻ đắc ý. Đơn giản, chỉ mới như vậy mà còn muốn thăm dò tôi.

Lúc này ở trong phòng bao toàn khách quý ở bên cạnh, Tăng Thư Kiệt, Vệ Công Huân và Đặng Kiến Bân đang tiếp đãi những khách quý từ quân khu thành phố Danh Đô ở phía nam.

Ngồi ở vị trí chính là một người lớn tuổi, hai màu tóc, hơn bảy mươi tuổi, nhưng tỉnh thần rất tốt, già những rắn rỏi, cho dù chỉ ngồi đó thì eo cũng thẳng đứng, vừa nhìn liền biết xuất thân từ quân đội.

Chỉ là lúc nói chuyện thì ông cụ thi thoảng có ho máy tiếng.

Bên phải ông cụ là một người trẻ tuổi ngoài hai mươi, mắt sáng mày kiếm, tướng mạo bất phàm, mặc quân phục, anh tuấn rắn rỏi.

Phía bên trái ông cụ có hai người, là hai tùy tùng, lần lượt là bác sĩ y tá riêng.

“Lão Lôi, lần này tới Thanh Hải, định ở lại bao lâu?” Tăng Thư Kiệt cười hỏi.

“Xem xem ông già tôi có thể chịu đựng được bao lâu vậy.” Lão Lôi cười cười: “Đám trẻ cứ nói điều kiện trị liệu ở Thanh Hải tốt, liền kéo tôi tới. Thực ra theo tôi thấy, tôi chết cũng muốn chết ở quê hương mình…”

“Ông nội! Ông nói gì vậy!” Người đàn ông quân trang bên cạnh không nghe tiếp được nữa: “Y thuật của lão Tống cao cường, chắc chắn có thể chữa khỏi bệnh của ông.”

“Được được được, không nói nữa, không nói nữa.” Lão Lôi cười ha ha nói: “Nào, uống rượu!”

“Không được uống nữa.” Người đàn ông quân trang lấy ly rượu từ trong tay ông nội qua.

Lão Lôi lắc đầu thở dài, cảm khái: “Nếu không được uống rượu thì ông có sống thêm mấy ngày cũng có ý nghĩa gì nữa?”

“Không sao, lão Lôi, ngày mai chúng tôi tới uống cùng ông.” Vệ Công Huân cười ha ha nói.

“Lão Lôi, lần này ông tới Tế Thế Đường khám bệnh sao?”

Đặng Kiến Quân hỏi: “Tiếc là thời gian này lão Tống đi Kinh Thành rồi, không về ngay được.”

“Không sao, không gấp, đợi ông ấy cũng được.” Lão Lôi cười nói, trong lòng lại thấy buồn. Thực ra ông sớm đã trao đổi với lão Tống rồi, bệnh này của mình là bệnh nặng nhiều năm, ngay cả lão Tống cũng hết cách.

Ông không nói với con cháu là vì sợ họ lo lắng.

Theo như lời lão Tống thì cùng làm ông còn chống đỡ được hai năm, cho dù có thần tiên tái thế thì cũng bát lực. Bệnh cũ bốn mươi mấy năm, có thể chống đỡ đến bây giờ đã là một kỳ tích.

“Cháu đã gọi cho lão Tống rồi. Ông ấy nói sẽ cố về sớm.”

Người đàn ông quân trang tự tin cười nói.

“Lão Lôi, thực ra tôi và cục trưởng Vệ có quen một người trẻ biết về trung y, y thuật rất giỏi. Ông có thể tới đó xem thử.”

Đặng Kiến Bân do dự một lát, vẫn là nói.

Dù tục ngữ có câu giới thiệu thầy không giới thiệu bác sĩ, nhưng ông vẫn không kìm được mà giới thiệu Lâm Vũ.

“Đúng thế, lão Lôi, tiểu huynh đệ này dù tuổi trẻ nhưng y thuật cao siêu. Bệnh của bố vợ và vợ tôi đều là cậu ấy chữa khỏi đấy.” Vệ Công Huân cũng phụ họa: “Sáng nay, chúng tôi đã đi tham gia tiệc mừng khai trương phòng khám của cậu ấy.”

“Người trẻ tuổi? Chú Vệ, chú đang đùa sao?” Người đàn ông quân trang không kìm được mà cười ra tiếng, vẻ mặt có chút xem thường: “Theo như cháu biết, trung y muốn có được chút thành tích thì cũng cần mấy chục năm nhỉ? Từ xưa, những thầy trung y nỗi tiếng đâu có ai trẻ tuổi đâu!”

Từ nhỏ đến lớn, trong đám người cùng tuổi, hắn đều là người nổi bật độc nhất vô nhị. Xuất thân ưu việt, năng lực hơn người, gia nhập quân đội, tuổi trẻ mà đã thuộc cấp trung hiệu, luôn có sự ưu việt hơn người. Bây giờ nghe Đặng Kiến Bân và Vệ Công Huân khen một người trẻ tuổi khác như vậy, trong lòng ít nhiều hơi không phục.

Bình luận

Truyện đang đọc