CỰC PHẨM Ở RỂ

Chương 6: Bị Sỉ Nhục Trong Bữa Tiệc Gia Đình.

Phế vật Hà Gia Vinh này có hơi phế vật nhưng may mà người thật thà, lại do tay mình nuôi lớn, vì vậy Lý Tố Cầm cũng có chút cảm tình với anh ta.

Dù kết hôn với anh ta thì có chút ủy khuất cho con gái mình, nhưng ván đã đóng thuyền, bà chỉ hy vọng con gái và anh ta có thể nhanh chóng sinh một đứa con, mình và chồng còn ôm cháu.

“Mẹ, cái này sau hãy nói.” Giang Nhan cúi đầu lạnh giọng.

“Sau này hãy nói, con gái, hai đứa đã kết hôn sắp hai năm rồi.” Lý Tố Cầm có chút sốt ruột nói.

Giang Nhan không tiếp lời, thay xong giày thì đi vào phòng ngủ.

Lâm Vũ ở trong phòng vệ sinh vừa lau giày vừa lau máu mũi. Nghĩ tới khuôn mặt tinh xảo và thân hình ma quỷ của Giang Nhan, anh khó tránh được có chút lòng sục sôi.

Sợ là bất kỳ đàn ông nào ở trước kiểu cực phẩm này đều không chịu nổi nhỉ, vì vậy anh rơi vào đắn đo, ngủ hay là không ngủ?

Ngủ ấy mà, dù sao cô là vợ của người ta, không ngủ thì bây giờ mình là chồng trên danh nghĩa của cô, hơn nữa mình nếu không ra tay cứu giúp, cô và Hà Gia Vinh có khả năng cả đời này cũng không thể có con.

Bận rộn xong anh tắm rửa sạch sẽ một phen, tâm tình thấp thỏm mà đi vào phòng ngủ.

Giang Nhan đã mặc đồ ngủ mà nằm trên giường, trên mặt đất đã trải sẵn đệm.

Lâm Vũ hơi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Giang Nhan đang chăm chú nghịch điện thoại. Thấy cô không có ý giải thích, không kìm được mà cười khổ. Chẳng trách kết hôn gần hai năm rồi mà không có con, thì ra Hà Gia Vinh vẫn luôn ngủ trên đất à.

Chẳng trách hôm nay lúc mình nắm tay Giang Nhan, cô có chút không tự nhiên, có thể hai người họ bình thường ngay cả nắm tay cũng không có.

Hà Gia Vinh này đúng là không có tiền đồ gì cả!

Lâm Vũ tiếc nuối mà thở dài một hơi, xem ra lần này không thể giúp người làm vui được rồi, chỉ đành đi qua nàm xuống đấm đệm trên đất.

“Tắt đèn?” Giang Nhan lạnh lùng nói.

“Tắt đi.”

Lâm Vũ lại có một loại cảm giác trở về ký túc đại học.

Mấy ngày tiếp theo, Lâm Vũ vừa đi thăm mẹ, vừa thông qua người bên cạnh Hà Gia Vinh mà tìm hiểu thêm, cuối cùng thông tin về tên này cũng hiểu thêm được không ít.

Thì ra Hà Gia Vinh là cô nhi, lúc ba tuổi được Lý Tố Cầm nhận nuôi, sau này lớn lên thì kết hôn với Giang Nhan, còn về Giang Nhan sao lại đồng ý thì điểm nay vẫn không rõ.

Sau khi lật giở điện thoại của Hà Gia Vinh, Lâm Vũ phát hiện các mối quan hệ của anh ta rất đơn giản, trừ hai người bán CD người lớn có quan hệ mật thiết thì gần như không có bạn bè gì cả.

Anh ta hôn mê hai tháng, ngay cả hai người bán CD này cũng không liên hệ, có điều Lâm Vũ cảm thấy mối quan hệ đơn giản cũng tốt, bớt rất nhiều phiền phức cho mình.

Có thể do thứ như mối quan hệ thật sự rất kỳ diệu cũng nên mà mẹ Lâm Vũ sau khi nhìn thấy Lâm Vũ trong thể xác Hà Gia Vinh thì cảm thấy vô cùng thân thiết, cũng xua tan ý nghĩ xem thường mạng sống mà nhận anh làm con nuôi.

Thấy tâm trạng của mẹ đã ổn định lại, Lâm Vũ cũng yên tâm hơn không ít. Việc tiếp theo phải làm là trả món nợ đó cho tên tóc vàng, nhưng nhất thời muốn gom được nhiều tiền như vậy thì quả thực có chút khó khăn.

Buổi chiều Lâm Vũ quay về từ chỗ mẹ, Giang Nhan đã quay về, đang soi gương dặm phấn.

Bố mẹ vợ cũng đều ở nhà hơn nữa đều đã thay quần áo khá trang trọng.

“Sao giờ anh mới về, mau đi thay đồ, hôm nay con rể mới của cậu anh thăng chức, mời chúng ta qua đó ăn cơm.” Mẹ vợ thúc giục.

Lâm Vũ sau khi vào phòng thì Giang Nhan đã thu dọn xong, người mặc một chiếc váy ren dài lộ vai màu đen, mái tóc đen nhánh xõa trên bở vai, tôn lên vẻ gợi cảm mị hoặc, đồng thời cũng không mất đi sự phóng khoáng thận trọng.

Lâm Vũ nhìn mà có chút ngây người, vật tuyệt thế, đại khái chính là nói cô.

“Nếu anh không muốn đi thì có thể ở nhà.” Giang Nhan lạnh giọng nói.

“Sao, sợ tôi làm mất mặt cô à?” Lâm Vũ tự giễu cười một cái.

“Không phải.” Sắc mặt Giang Nhan hơi thay đổi, bước nhanh ra ngoài.

Lâm Vũ không phải là người không có mắt nhìn, nếu như Giang Nhan đã không muốn mình đi vậy thì anh quyết định ở nhà, nhưng Lý Tố Cầm không đồng ý, sợ cậu Giang Nhan lại lấy cớ.

Lâm Vũ chỉ đành đi cùng, có điều nhìn ra được Giang Nhan không vui lắm.

Phong Hoa Lâu là nhà hàng cao cấp khá đặc biệt ở thành phố Thanh Hải, có thể mời khách ở nhà hàng này, đủ thấy người con rể này của nhà cậu Giang Nhan quả thực có chút thực lực.

Lâm Vũ bọn họ sau khi tới nơi thì được dắt tới phòng bao lớn hai bàn tròn lớn trên lầu, một đám thân thích căn bản đều đã tới đủ. Giang Nhan gọi là gì thì Lâm Vũ gọi theo như vậy, một bộ dạng vợ quản chặt.

Một đám thân thích lộ ra vẻ mặt mỉa mai, không để ý gì tới Lâm Vũ.

Bàn bên mình này, ngồi ở vị trí ghế chủ chính là cậu và mợ của Giang Nhan, ngồi hai bên chính là con rể và con gái. Con rể mới này tên là Trương Tuần, tướng mạo vô cùng sạch sẽ, mặt chữ quốc, môi dày, đeo kính, ngữ khí và thái độ lúc nói chuyện vừa nhìn thì biết là làm ở cơ quan nhà nước.

“Cảm ơn các vị thân thích trưởng bối, anh em chị em đã nể mặt mà tới, tôi xin cạn trước!”

Thấy người đến đầy đủ rồi, Trương Tuần nâng ly rượu lên nói khách khí một câu, uống cạn.

“Tiểu Trương, khách khí rồi, sau này anh họ tôi đây vẫn phải nhờ vào khoa trưởng cục vệ sinh là cậu chiếu cố nhiều rồi.” Một người đàn ông cao cũng đứng lên cạn một ly.

“Trẻ như vậy mà đã lên được chức khoa trưởng, Tiểu Trang đúng là người trẻ tài xuất mà.”

“Thăng chức nhanh như vậy, sau này làm cục trưởng cũng là chuyện sớm muộn thôi.”

“Đến lúc đó đừng quên đám họ hàng nghèo khó chúng tôi này nhé.”

Mọi người vừa cười, vừa anh một câu tôi một câu.

“Các vị thím bác, cô chú nặng lời rồi, Trương Tuần con cho dù lăn lộn được đến trình độ nào thì vĩnh viễn đều là vãn bối của mọi người, có chuyện gì dặn dò một câu, con tuyệt đối không từ chối.”

Trương Tuần tỏ vẻ quan chức, lời nói rất đúng chuẩn mực. Đám họ hàng rất hài lòng, gật đầu mà khen anh ta mấy câu.

“Gia Vinh, nếu như đã khỏi bệnh rồi thì sau này học hỏi anh rể cậu một chút, cầu tiến chút, đừng cả ngày vô công rồi nghề.”

Lúc này một trưởng bối đột nhiên chuyển chủ đề lên người Lâm Vũ.

Giang Nhan hơi biến sắc, lạnh lùng. Lý Tố Cầm và Giang Kính Nhân trên mặt nhất thời có chút không nén được giận, tái mét từng hồi.

Cùng là con rể, con rể mình so với con rể nhà người ta sao lại khác biệt lớn như vậy chứ.

“Đúng thế, Gia Vinh, bây giờ còn chưa có công việc đúng không, hay là bảo anh rể giúp cậu tìm một công việc chạy vặt ở cục vệ sinh đi.”

Thái độ của Giang Nhan có vẻ kiêu ngạo mà nói. Đôi với cháu rể và cháu gái của mình, bà ta rất xem thường, ai bảo ông bố chồng khi còn sống lại cứ thiên vị Giang Nhan chứ.

“Mẹ, con sợ là con không có năng lực này. Cục vệ sinh của chúng con dù là chạy vặt thì cũng không phải ai cũng vào được, ít nhất cũng phải có học lực đại học chuyên ngành.” Trương Tuần cười cười: “Xin lỗi nhé, Gia Vinh, anh quả thật không giúp được.”

Lâm Vũ gật đầu cười một cái, thầm nghĩ đúng là không hổ là người quan chức, giết người không thấy máu.

“Vậy cũng không thể ở nhà rảnh rỗi được, cũng không thể cứ để vợ mình nuôi được chứ. Vừa hay tôi quen một người thầu công trình, công trình thiếu người xếp gạch, một ngày một trăm tám đấy, lần sau tôi giúp cậu liên hệ thử.”

“Ừ, xưởng chúng tôi cũng có một công việc canh cổng, công việc rất nhẹ nhàng, chỉ là lương hơi thấp.”

“Không học lực, không kỹ thuật, chỉ có thể làm loại công việc này rồi, đừng kén cá chọn canh.”

Một đám thân thích mồm năm miệng mười, vẻ ngoài có vẻ là quan tâm, thực ra là đang mỉa mai.

Sắc mặt Giang Nhan lạnh lùng, cố gắng khắc chế phẫn nộ trong lòng. Mỗi một câu đều giống như đang tát cô vậy. Tên phế vật này, làm mất hết mặt cô rồi.

“Ăn cơm, ăn cơm, ăn cơm!”

Thấy sắc mặt vợ chồng Lý Tố Cầm càng lúc càng khó coi, cậu Giang Nhan vội giải vây, bảo mọi người ăn cơm.

Mấy lời này dù chói tai nhưng Lâm Vũ không quan tâm, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, dù sao bọn họ nói là Hà Gia Vinh chứ không phải mình.

“Đồ bỏ đi chính là đồ bỏ đi, chỉ biết ăn.”

“Không phải là lần trước bị đâm cho ngốc rồi chứ.”

“Lại còn tên là Gia Vinh, tôi thấy là Gia Thôi thì hợp hơn.”

“Ha ha ha ha …”

Mấy người anh em họ cùng lứa cũng nhìn Lâm Vũ mà thấp giọng cười châm chọc.

Lâm Vũ có chút tức giận, trưởng bối mỉa mai mấy câu cũng thôi đi, mấy đứa cùng lứa hùa theo cái gì.

“Lão Lý, anh sao vậy, không phải là đã nói phòng bao lớn này tôi đặt rồi sao?”

Lúc này ngoài cửa truyền tới giọng nói vô cùng không vui.

“Ai yo, đội trưởng Lưu, thật sự xin lỗi, là do tôi sơ suất, hay là tôi đổi phòng khác cho ngài?”

“Đổi? Đổi thế nào, phòng bao khác có tốt như phòng này không? Biết hôm nay tới ăn cơm đều là ai không? Cậu mau nói với người bên trong một cái, bảo bọn họ đổi phòng khác đi.”

“Cái này… đội trưởng Lưu, không giấu gì anh, trong này là một người quản sự của cục vệ sinh, tôi không tiện đắc tội.”

Quản sự mà ông chủ nói chính là chỉ Trương Tuần. Dù chức quan không lớn, nhưng nhà hàng này của mình là do người ta cai quản, người ta hơi dùng chút thủ đoạn thì mình sẽ rất khó mà chịu được.

Trương Tuần nghe thấy lời của ông chủ thì liền tự tin, đứng dậy mà mắng ra ngoài cửa: “Là ai, dám làm phiền tôi dùng bữa!”

Anh ta vừa hét một tiếng, đám họ hàng trong phòng cũng bất giác mà có chút tự hào, không kìm được mà ưỡn ngực.

“Tôi, đội trưởng Lưu đội cảnh sát hình sự, Lưu Trường Minh.”

Vừa nói xong, một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi đẩy cửa vào, quét mặt một vòng đám người, nói: “Ngại quá các vị, phòng bao này vốn là tôi đã đặt, kết quả nhân viên phục vụ nhầm lẫn, bên tôi có mấy khách quý sắp tới, hy vọng mọi người giúp đỡ, đổi phòng bao khác dùng bữa.”

“Dựa vào cái gì, chúng tôi ăn được một nửa rồi, bảo chúng tôi đổi phòng?”

“Đúng thế, đội trưởng đội cảnh sát hình sự thì lợi hại lắm à?”

“Anh có quyền gì mà bảo chúng tôi làm như vậy?”

Mấy người anh em họ của Giang Nhan liền lên giọng. Dù sao trẻ tuổi nông nổi, căn bản không để đội trưởng đội cảnh sát hình sự vào mắt.

Vốn dĩ nghe thấy danh xưng đội trưởng đội cảnh sát hình sự thì Trương Tuần hơi sợ, định nhường lại, kết quả bị mấy câu nói này mà có chút không xuống được, chỉ đành giả vờ thái độ cứng rắn nói: “Đúng thế, Lưu đội trưởng, chúng tôi đang còn ăn, anh đuổi chúng tôi đi, không thích hợp nhỉ?”

“Ngại quá người anh em, giúp đỡ chút.” Lưu đội trưởng cũng tự biết mình có chút không phải.

“Xin lỗi, không giúp được, các anh cứ phải dùng phòng bao này vậy thì đợi chúng tôi ăn xong đi.”

Dù sao không có cơ hội thương lượng, Trương Tuần dứt khoát trực tiếp không nể nang. Đội trưởng đội hình sự của anh ta dù có lợi hại thế nào cũng không quản được cục vệ sinh của mình.

“Đúng, muốn dùng phòng bao này thì đợi chúng tôi ăn xong đi.”

Trương Tuần nói xong mấy người anh em họ cũng lên tiếng phụ họa, ánh mắt nhìn Trương Tuần càng thêm sùng bái.

“Lão Lưu, sao vậy, bảo cậu đổi cái phòng bao mà sao cả nửa ngày vậy, cục trưởng của các cậu lát nữa liền tới rồi.”

Bên ngoài lại truyền tới một giọng nói, sau đó Đặng Thành Bân bước vào.

“Đặng cục, anh tới đúng lúc lắm, đây không phải là tôi muốn bảo người ta đổi phòng giúp, kết quả là cán bộ lớn của cục vệ sinh bên các anh không đổi, bảo chúng ta đợi họ ăn xong.” Đội trưởng Lưu liếc Trương Tuần một cái, lạnh giọng nói.

“Đặng… Đặng cục?”

Trương Tuần bị dọa cho mặt trắng bệch, lập tức đứng dậy, làm vỡ cả chén đũa.

“Cậu là người của cục vệ sinh? Ở bộ phận nào?”

Đặng Thành Bân rõ ràng không nhận ra Trương Tuần, lạnh lùng nhìn anh ta một cái, vô cùng không vui nói.

“Cục, cục trưởng, tôi là Trương Tuần của bộ phận kiểm soát dịch… bệnh.” Trương Tuần nói mà có chút lắp bắp, trên trán đổ đầy mồ hôi hột, đắc tôi với cục trưởng, mình còn bò lên trên bằng cái rắm à.

“Tối nay tôi cần mời Vệ cục trưởng cục công an dùng bữa, có thể mời cậu linh hoạt chút, để lại phòng bao này cho tôi không?” Đặng Thành Bân sắc mặt uy nghiêm nói.

“Đương nhiên có thể, đương nhiên có thể.”

Trương Tuần vội gật đầu, tiếp đó ra hiệu với đám họ hàng, bảo họ lấy bát đũa đổi phòng bao.

Đám họ hàng bừa nghe thấy là cục trưởng của Trương Tuần, cũng không dám ho he, bấm bụng mà thu dọn bát đũa đi ra ngoài.

“Cục trưởng Đặng, anh thế này là có chút làm khó người khác rồi nhỉ.”

Lúc này thanh âm không nhanh không chậm của Lâm Vũ vang lên.

Bình luận

Truyện đang đọc