CỰC PHẨM Ở RỂ

Chương 143:

 

Cô thích nhất là loại đàn ông đầy nam tính như thế này.

 

Quả nhiên, tin đồn trong trường là sự thật. Thầy Hà và cô Diệp có gì đó. Nếu không, làm sao thầy Hà có thể bênh vực cô Diệp như thế này.

 

Lúc đầu cô tự hỏi làm thế nào một nữ thần không màn thế sự như cô Diệp lại dễ dàng chấp nhận thầy Hà như vậy.

 

Giờ cuối cùng cô cũng biết, ai lại không thích một người đàn ông vừa có trách nhiệm vừa nam tính như vậy?

 

Thậm chí đến cô cũng không để tâm chuyện riêng tư với thầy Hà.

 

Vẻ mặt của Diệp Thanh My lúc này cũng ôn hòa đi rất nhiều, cô có chút cảm kích nhìn Lâm Vũ, nhìn thấy Diệp Thượng Kiệt bị đánh, trong lòng cô rất vui.

 

Cô luôn muốn dạy dỗ người nhà họ Diệp một cách ác độc như vậy, nhưng đáng tiếc cô chỉ là người trong tay không có năng lực, căn bản không có cơ hội, nhưng bây giò, Lâm Vũ đã ra tay giúp giải tỏa cục tức này.

 

“Cậu! Sao cậu dám làm như vậy trong bệnh viện của bác sĩ Hà?” Diệp Thượng Kiệt có chút kinh hãi khi nhìn thấy thân thủ của Lâm Vũ, hắn không ngờ tên nhóc này lại lợi hại như vậy, muốn gọi bác sĩ Hà ra, dù sau đây cũng là địa bàn của bác sĩ Hà.

 

“Bác sĩ Hà? Bác sĩ Hà thấy anh tặng viên Ngọc Quan Âm gải như vậy, nhất định sẽ tát cho anh thêm hai cái.” Lâm Vũ cười lạnh nói.

 

“Giả cái rắm! Tôi đến cửa hàng ngọc tốn hết máy chục vạn để mua, nếu giả bao đổi lại.” Diệp Thượng Kiệt tức giận nói.

 

“Mấy chục vạn? Món đồ giá hai ngàn tệ mà ngươi nói thành máy chục vạn, ngươi cho rằng bác sĩ Hà quá ngốc à, hay là anh quá thông minh?” Lâm Vũ liếc nhìn viên Ngọc Quan Âm giả trên bàn, lập tức đoán được giá trị.

 

Nghe vậy, Diệp Thượng Kiệt không khỏi giật mình, anh không ngờ ánh mắt của Lâm Vũ lại nham hiểm như vậy, nhìn thoáng qua cũng có thể nhìn ra giá cả của viên Ngọc Quan Âm của anh, Ngọc Quan Âm này, anh mua vừa đúng 1.

 

tệ.

 

Anh không khỏi thầm nguyền rủa ông chủ đã bán Ngọc Quan Âm cho anh, lúc đó ông chủ đã thề với anh rằng Ngọc Quan Âm này giống hệt như viên Ngọc Quan Âm giá trị chục vạn trên thị trường, trừ người rành nghề ra, người bình thường căn bản không nhìn ra được. Tuyệt đối lấy giả làm thật, lần này tốt rồi, bị tên trẻ tuổi Lâm Vũ nhìn thâu.

 

“Cậu… nói bậy! Cậu thì biết cái gì, cậu chính là ghen tị, thật giả thì liên can gì đến cậu, tôi tặng cho anh Hà, không phải tặng cho cậu!” Diệp Thượng Kiệt che mặt, lúng túng nói.

 

“Vậy anh mang về đi, tôi không muốn!” Lâm Vũ cười một tiếng khinh thường.

 

“Mẹ nó, ai muốn cho cậu, tên tiểu tử nhà ngươi có bệnh à, tôi nói rồi, đây là tôi tặng cho bác sĩ Hà.” Diệp Thượng Kiệt tức giận bừng bừng nói, cảm thấy não Lâm Vũ có vấn đề, nghe không hiểu tiếng người.

 

“Anh ngay cả bác sĩ Hà còn không biết, liền đến tìm bác sĩ Hà, quả thật buồn cười, người đứng trước mặt anh, tát anh vừa rồi chính là bác sĩ Hà đáy.”

 

Lệ Chắn Sinh cười lạnh một tiếng, trầm giọng nói.

 

Diệp Thượng Kiệt nghe vậy thì sững sờ, sau đó lập tức phản ứng lại, sắc mặt đột ngột thay đổi, hắn ta liếc nhìn Lâm Vũ, kinh ngạc nói: “Cậu… ý cậu là anh là cậu ta?”

 

“Đúng vậy, cũng là giáo viên của trường chúng tôi, thầy Hà Gia Vinh.”

 

Không đợi lệ Chấn Sinh nói ra, Tôn Thiên Thiên đã gật đầu trước, nghĩ rằng Diệp Thượng Kiệt thực sự rất buồn cười, hắn ta đến mời người ta mà không biết thầy Hà là ai, hơn nữa còn đắc tội với họ.

 

Sắc mặt Diệp Thượng Kiệt thay đổi nhanh chóng, trên trán đã toát ra mồ hôi lạnh, trong lòng không khỏi rên rỉ, ông trời sao lại chơi hắn như vậy? Hắn mà biết Lâm Vũ là là bác sĩ Hà thì sáng nay đã không đối xử với anh như vậy.

 

“Bác… bác sĩ Hà. Tôi trịnh trọng xin lỗi cậu về những gì đã xảy ra sáng nay. Vừa rồi cậu đã đánh tôi, vậy xem như chúng ta hòa nhau.” Diệp Thượng Kiệt che nửa khuôn mặt sưng tấy của mình, thận trọng nói: “Về chuyện viên Ngọc Quan Âm, tôi cũng là bị hắn lừa gạt, về sau tôi nhất định sẽ mua tặng cậu một cái thật.”

 

“Tôi đánh anh không phải vì chuyện buổi sáng, mà là chuyện anh xúc phạm mẹ của cô Diệp.” Lâm Vũ lạnh lùng nói.

 

“Đúng, đúng, tôi là tên khốn kiếp, cái miệng thối của tôi!”

 

Diệp Thượng Kiệt nhanh chóng quay đầu nhìn Diệp Thanh My: “Thanh My, chú ba biết mình sai rồi, xin con hãy tha thứ cho chú ba, con có thể nói bác sĩ Hà một vài câu, để cậu ấy trị bệnh cho ông nội con, dù sao thì ông ấy cũng là ông nội ruột của con.”

 

“Ông ruột của tôi? Ông ấy chưa bao giờ coi tôi là cháu gái ruột của ông ấy.”

 

Nhìn thấy Diệp Thượng Kiệt thấp giọng cầu xin như vậy, Diệp Thanh My khóe mắt không khỏi ẩm ướt, sau nhiều năm như vậy, nhà họ Diệp chưa bao giờ khiêm tốn với cô như vậy, từ trước tới nay luôn là dáng vẻ cao cao tại thượng, nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng.

 

*Sao có thể, nếu ông nội của con nhìn thấy con, ông ấy nhất định sẽ rất vui vẻ.” Diệp Thượng Kiệt chịu đựng đau đớn mà nặn ra một nụ cười, sau đó quay. đầu nhìn về phía Lâm Vũ, nịnh nọt: “Bác sĩ Hà, cậu xem như vì tình bạn với Diệp Thanh My mà giúp chữa trị cho ông nội Diệp lần này.

 

đó “Tôi là người từ trước tới nay không ra ngoài xem bệnh, nhưng nếu như cô Diệp mở lời, tôi có thể phá lệ lần này.”

 

Lâm Vũ nhẹ nhàng nói một tiếng, rồi thản nhiên ngồi sang một bên như không có chuyện gì.

 

Hắn đã hiểu ý của cậu, muốn chữa trị cho ông nội Diệp, Diệp Thanh My phải lên tiếng mới được.

 

Thân thể Diệp Thượng Kiệt run lên, vẻ mặt khổ sở, quay người lại nói với Diệp Thanh My: “Thanh My, con nói giúp một câu đi.”

 

Diệp Thanh My lãnh đạm, mặt lạnh nói: “Ông tự mình đi nhờ bác sĩ Hà, chuyện Diệp gia các người, liên quan gì đến tôi.”

 

“Thanh My, nói như thế nào chúng ta cũng chảy cùng dòng máu, gãy xương thì cũng đứt gân, chỉ cần con nhờ bác sĩ Hà chữa khỏi bệnh cho ông nội, chú cam đoan con sẽ được trở về nhà họ Diệp.” Diệp Thượng Kiệt vội vàng nói một tiếng, hắn nghĩ đó là một điều kiện hấp dẫn.

 

“Về nhà họ Diệp? Xin lỗi, tôi thà ngủ trên đường còn hơn quay lại chỗ bản thỉu như vậy!” Diệp Thanh My chế nhạo, nghĩ đến mẹ con cô đã trải qua chuyện tồi tệ đó, nghĩ đến những gương mặt xấu xí độc ác kia, cô không thoát được, làm sao có thể quay lại lần nữa.

 

“Vậy con nói đi, làm thế nào con mới có thể đồng ý cứu ông nội.”

Bình luận

Truyện đang đọc