[ĐẤU LA ĐẠI LỤC 5] TRÙNG SINH ĐƯỜNG TAM

Lúc này, ngay cả các Hoàng Giả đều đang suy nghĩ về Chiếm Hoàng chi chiến vừa kết thúc, và không có ai để ý tới dao động không gian không đáng kể này.

Sau ba lần truyền tống liên tiếp, Đường Tam đi vào một tửu quán tương đối hẻo lánh trong Tổ đình.

Bởi vì Chiếm Hoàng chi chiến, lúc này hầu hết người quan chiến đều đang ở phía núi hội nghị ở trung tâm thành phố. Vì vậy, khi Đường Tam tới tửu quán thì nơi này có vẻ khá yên tĩnh.

Trong đại sảnh chỉ có một góc tối là có khách, người này không có cảm giác tồn tại, nếu không đặc biệt chú ý thì sẽ không phát hiện ra sự tồn tại của nó.

Nhưng Đường Tam tự nhiên nhận ra nó ngay, bước nhanh qua đó, ngồi xuống đối diện nó.

"Cho ta một ly rượu mạch." Đường Tam nói.

Người đối diện hắn toàn thân được bao phủ trong áo choàng lớn màu xám, nó cúi đầu, không nhìn thấy rõ tướng mạo.


Đường Tam cũng không cần nhìn rõ, bởi vì đối phương có ngẩng đầu lên, hắn cũng chỉ nhìn thấy một làn sương mù.

"Như thế nào?" Sau khi uống một ngụm rượu mạch, Đường Tam mới mở miệng nói.

"Có thể." Thanh âm của đối phương rất nhỏ, thậm chí có chút mờ mịt.

"Tiếp tục?" Đường Tam nói.

"Có thể tiếp tục. Tiền đặt cọc." Bên kia nhỏ giọng nói.

Đường Tam khoát tay, ném một chiếc nhẫn trữ vật cho đối phương.

Khi nhẫn trữ vật bay đến trước người nó, ánh sáng dường như hơi biến dạng một lát, sau đó thì biến mất.

Đường Tam uống cạn rượu mạch trước mặt, không nói lời nào, đứng dậy rời đi.

Cho đến khi hắn rời đi hồi lâu, người áo xám mới chậm rãi đứng dậy. Ánh sáng trong tửu quán thoáng vặn vẹo một lát, bên người nó đã có hơn mười tên áo xám.

"Nhìn ra được thân phận của hắn không?" Người áo xám ngồi đối diện Đường Tam lúc trước nhỏ giọng hỏi.


"Không nhìn ra. Chỉ cảm thấy hắn phi thường mạnh, có uy hϊếp chí mạng, có thể là Hoàng Giả. Chỉ là không cách nào đoán được hắn là ai. Trừ phi ra tay công kích hắn. Người này rất nguy hiểm. Vương, chúng ta thực sự hợp tác với hắn sao?"

"Nếu đã lấy tiền đặt cọc thì phải tiếp tục. Huống chi, đây là việc ta vẫn luôn muốn làm. Tiếp tục đi, dùng phương thức cẩn trọng nhất."

"Vâng!" Tất cả người áo xám xung quanh đều khom người hành lễ với nó. Ngay sau đó, ánh sáng trong tửu quán lại vặn vẹo một lát, tất cả đều khôi phục bộ dạng quạnh quẽ trước đó.

Ra khỏi tửu quán, thời gian và không gian xung quanh cơ thể trở nên chậm hơn, một phút trước khi bóng dáng hắn biến mất trên đường phố, kỳ thực hắn đã trở lại phòng ở khách sạn Bạch Hổ của mình. Bằng vào Thời Không Chi Tháp che giấu, căn bản không có bất kỳ tồn tại nào có thể theo dõi hắn.


Trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên, Đường Tam hơi híp mắt lại. Hắn đương nhiên cảm ứng được lúc ấy bên người còn có các tồn tại khác. Tuy rằng đối phương phi thường cẩn thận, thậm chí còn sử dụng Thần Khí chuyên dò xét. Nhưng trước mặt hắn thì không che giấu được.

Hắn không lo lắng đối phương sẽ công kích mình, nếu không, hắn sẽ cho đối phương xem năng lực thiên biến vạn hoá là như thế nào, để đối phương không thể phán đoán mình.

Nhưng đối phương rất cẩn thận, cuối cùng cũng không dám ra tay với hắn.

Đúng lúc này, hắn cảm ứng được Mỹ công tử đã trở về. Ngày thi đấu đầu tiên ở Chiếm Hoàng chi chiến đã kết thúc. Ngày mai, các nam tuyển thủ được nghỉ ngơi và hồi phục, các nữ tuyển thủ thì thi đấu.

Hôm sau Đường Tam không có đến núi hội nghị Tổ đình xem thi đấu. Trận đấu của các nữ tuyển thủ, trước khi vào vòng bán kết thì cũng không cần nhìn nhiều, dù sao, không có Mỹ công tử tham gia, hắn cũng không có gì phải lo lắng.
Ở trong nghỉ ngơi và hồi phục một ngày, tỷ lệ đặt cược mới nhất đã được đưa ra. Đường Tam đoạt giải quán quân và tiến vào ba thứ hạng đầu không có gì thay đổi. Các tuyển thủ khác vì trận đấu đầu tiên mà có chút thay đổi.

Trong đó, thay đổi lớn nhất là vị phóng xuất Thiên Địa Nhất Kiếm, tỷ lệ đặt cược của hắn đã giảm xuống đáng kể, đã vươn lên vị trí thứ ba. Cao hơn hai bậc so với trước đây.

(Theo mình hiểu thì thế này, tỷ lệ đặt cược là kiểu 1:x, x càng lớn thì tỷ lệ càng nhỏ, nhưng cũng có ý là nhiều người đặt cược hơn, vì vậy vị trí cao hơn. Như Đường Tam có tỷ lệ lớn là 200:1, 300:1, ý là đặt 200 nguyên tố tệ mới thu về 1 nguyên tố tệ. Nếu mình hiểu sai mọi người góp ý cho mình nhé!)

Tình hình vòng loại thứ nhất tương đối bình thường, không có gì xáo trộn. Trên thực tế, thi đấu ở cấp độ này rất khó xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Tất cả đều dựa vào sức mạnh.
Mà ở vòng loại thứ hai, sự kỳ vọng được tăng lên rất nhiều. Ai cũng không biết tình huống rút thăm vòng loại thứ hai sẽ như thế nào, các tuyển thủ hạt giống có gặp nhau hay không. Khi các tuyển thủ hạt giống gặp nhau thì thật sự sẽ là thiên lôi động địa hoả. Có thể trở thành tuyển thủ hạt giống, sức mạnh sẽ không chênh nhau quá nhiều. Hơn nữa ở vòng loại thứ nhất, rất nhiều cường giả đều chưa bày ra nội tình.

Sau trận đấu của các nữ tuyển thủ, tỷ lệ đặt cược mới nhất lại xuất hiện. Tương tự như tình hình bên bảng nam, căn cứ vào nguyên tắc các tuyển thủ hạt giống không gặp nhau ở vòng thứ nhất, về cơ bản cũng không có xáo trộn gì. Hơn nữa so với nam tuyển thủ, các nữ tuyển thủ ôn hoà hơn một chút, không có tình huống song song bị loại, luôn có một người được tấn cấp.
Ngày thi đấu thứ ba đã tới.

Khi đi vào trong sân thi đấu, có vẻ đã được nghỉ ngơi, hồi phục và gia cố, các trụ lớn của hệ thống phòng ngự đã trở nên mạnh hơn.

Đường Tam và các trưởng lão đi về phòng nghỉ của mình.

Vừa mới tới trước phòng nghỉ thì nghe được có người gọi hắn.

"Cận tộc trưởng." Đường Tam quay đầu lại nhìn, vừa hay thấy được Ninh Thần Ân đứng ở cửa phòng nghỉ của Hoàng Kim Mãnh Mã tộc, mỉm cười vẫy tay với mình.

"Chào Ninh huynh." Đường Tam cũng mỉm cười chào hắn.

Ninh Thần Ân cười nói: "Hôm nay chúng ta ngàn vạn lần không nên gặp nhau a! Bức tượng Kiếm Thánh Đại Yêu Hoàng thực sự khiến ta sợ hãi, ta cũng không muốn bị đánh một kiếm."

Đường Tam bày ra bộ dạng mặt mày ủ rũ, nói: "Ta cũng không muốn gặp ngươi a! Gặp người khác, ta vẫn còn có cơ hội với bức tượng Kiếm Thánh Đại Yêu Hoàng. Nếu gặp phải người có phòng ngự mạnh nhất là ngươi, một kiếm của ta cũng chẳng là gì cả."
Ninh Thần Ân cảm khái nói: "Có nhiều người cho rằng Cận tộc trưởng mua loạn trên hội đấu giá siêu cấp, nhưng hiện tại xem ra, Cận tộc trưởng mới là tuệ nhãn a! Ngày đó khi ngươi kích phát bức tượng Kiếm Thánh Đại Yêu Hoàng, chúng ta mới biết được kiếm ý Kiếm Thánh Đại Yêu Hoàng lưu lại trong đó mạnh như thế nào."

Đường Tam cười ha ha một tiếng, nói: "Vận khí, này đều là vận khí tốt. Dù sao cũng đáng giá."

Có thể không đáng giá sao? Bức tượng Kiếm Thánh Đại Yêu Hoàng gần như tương đương với việc đảm bảo một chiến thắng. Điều kiện tiên quyết là không gặp những tuyển thủ hạt giống mạnh nhất. Hơn nữa, trận đấu trước Đường Tam còn chưa dùng, mới chỉ doạ lui mà thôi. Có nghĩa là hắn có thể dùng hai lần.

Ninh Thần Ân ghen tỵ muốn khóc. Không cần phải liều mạng, bằng vào bức tượng có thể so sánh Thần Khí một lần này, liền có được hai trận thắng. Mấu chốt là, đồ vật này dùng trên người Cận Miểu Lâm không phải là lãng phí sao? Hắn không thể tiếp tục tấn cấp, nếu mình bỏ ra mấy nghìn tử kim tệ mua nó. Vậy sử dụng ở trận đấu then chốt phía sau chẳng phải xác suất chiến thắng sẽ tăng lên nhiều sao?
"Cận tộc trưởng, không bằng chúng ta thương lượng đi. Một vạn tử kim tệ, ngươi bán pho tượng này cho ta. Như thế nào?" Ninh Thần Ân hỏi dò, "Trận đấu phía sau ngươi cũng không thể tiếp tục tấn cấp, lãng phí đồ tốt như vậy chẳng bằng bán cho ta. Ta đây đã trả giá cao gấp ba lần."

Đường Tam nhún vai, nói: "Ninh huynh, ngươi cảm thấy ta thiếu tiền sao?"

Ninh Thần Ân thiếu chút nữa bị hắn làm nghẹn chết, không phải là vậy a! Ngươi đã chi bao nhiêu tiền ở hội đấu giá? Ngươi thiếu tiền sao? Nhưng ngươi nói trắng ra như vậy thì tốt sao?

Đường Tam cười híp mắt nói: "Với thực lực của Ninh huynh thì không cần lo lắng vấn đề tấn cấp. Ta cũng biết sau này mình sẽ bị loại. Nhưng ta cũng đại biểu cho một chủ thành, cũng không thể để thành Kiến Mộc chúng ta quá mất mặt được."
Ninh Thần Ân cố nén không nói lời nào, thành Kiến Mộc các ngươi mất mặt không phải là chuyện bình thường sao? 

Bình luận

Truyện đang đọc