[ĐẤU LA ĐẠI LỤC 5] TRÙNG SINH ĐƯỜNG TAM

Đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, Hồng Nhất thở dài một hơi, Hồng Tam bên người nàng thấp giọng nói: "Đại tỷ, chủ nhân của chúng ta dường như rất không tầm thường. Vừa rồi khi hắn đột phá ..."

"Được rồi, đừng nói nhiều như vậy. Mọi người không nên hiếu kỳ năng lực của chủ nhân. Chúng ta phải tu luyện thật tốt, chúng ta cường đại mới có thể giúp đỡ chủ nhân. Chủ nhân cứu giúp chúng ta, cho chúng ta nơi sinh hoạt an ổn, chúng ta cũng chỉ có thể dùng thân báo đáp."

"Vâng." Các thiếu nữ đồng thanh lên tiếng, sau đó vội vàng đến xung quanh Hoàng Kim Thụ, bắt đầu tu luyện.

Trở lại học viện Cứu Thục, hôm nay Đường Tam không kịp quay về đi làm, hắn liền trở về phòng mình, củng cố tu vi.

Cảnh giới đột phá Thất giai, tiếp theo hắn phải chuẩn bị để sau này đột phá Thần cấp. Nếu hắn ở vị diện này thành Thần, như vậy sẽ có nhiều thứ trở nên khác biệt. Nhưng đối với hắn, khó khăn nhất cũng là đột phá thành Thần.

Thiên Hồ Chi Nhãn có thể che dấu khí tức của hắn ở một trình độ nhất định, làm hắn trở thành một phần tử của thế giới này. Nhưng khi hắn đột phá Thần cấp, cấp độ sinh mệnh biến hoá, thân phận người ngoại lai như hắn không còn che giấu được nữa. Dù sao, hắn cũng mang theo Thần Thức mà đến, trừ phi bỏ đi Thần Thức, hắn mới có thể dung nhập vào thế giới này.

Nhưng là, nếu bỏ đi Thần Thức, hắn sẽ không tìm được đường quay về, không tìm được bạn bè và người nhà. Cho nên, vô luận như thế nào, hắn cũng phải bảo hộ tốt Thần Thức của mình, cũng chỉ dựa theo con đường tu luyện để khôi phục Thần Vị.

Với hiểu biết của hắn về vị diện này, hắn có thể cảm nhận được, vị diện này là một tồn tại cao cấp nhưng vẫn chưa đạt đến cấp độ mà hắn đã từng. Chỉ là khi hắn đột phá thành Thần sẽ bị nó bài xích, đây cũng là nguy hiểm lớn nhất. Cho nên, hắn nhất định phải làm chuẩn bị thật đầy đủ mới có thể chạm vào cảnh giới kia.

Tất nhiên, chuyện này còn rất xa, sau Thất giai, muốn tăng lên nếu chỉ thôn phệ thì không được, còn cần không ngừng tích luỹ. Cỗ thân thể này của hắn quá trẻ tuổi, thân thể chưa chính thức trổ mã nên không thể đốt cháy giai đoạn.

Bát giai và Cửu giai càng cần lắng đọng nhiều hơn. Thời điểm đột phá Thất giai, hắn không để tất cả các Yêu Thần biến ở cùng một cấp độ, nhưng khi đột phá Thần cấp hắn nhất định phải làm được. Việc này cần nhiều thời gian tích luỹ.

Cùng lúc đó, một đoàn xe đang chạy như bay trên không trung, xuất phát từ khu vực trung tâm Yêu Tinh Đại Lục hướng về phía Đông Bắc, hướng thành Gia Lý.

Đúng vậy, đây là một đoàn phi xa. Chịu trách nhiệm kéo xe là từng con Phi Mã trắng như tuyết.

Phi Mã tộc là tồn tại đứng đầu trong Mã tộc. Bọn chúng lớn hơn nhiều so với các con ngựa thông thường, chiều cao lên đến hơn bốn mét, thân cao hai mét năm, đôi cánh khổng lồ sau lưng dãn ra có thể lên đến sáu mét. Tốc độ của Phi Mã tuy không thể so với các loài chim, nhưng cũng rất nhanh.

Phi Mã tộc không dễ thuần phục, bọn nó là Yêu Quái, khi trưởng thành có thể đạt được tu vi Lục giai, người nổi bật có thể lên đến Thất giai. Muốn đem bọn nó thành toạ kỵ ít nhất phải là cường giả Cửu giai, chớ nói là dùng bọn nó kéo xe.

Mà lúc này, đoàn xe trên không có tổng cộng năm chiếc, trong đó có bốn chiếc do bốn con Phi Mã kéo. Các thanh xe được nối với thân và bộ phận cố định phía sau Phi Mã, làm cho chiếc xe bay vững vàng.

Mà chiếc xe trung tâm thì được kéo bởi tám con Phi Mã, hơn nữa những con Phi Mã này đặc biệt lớn, đôi cánh trắng noãn ẩn chứa nhiều màu sắc nhàn nhạt. Đây chính là cường giả Thiên Mã trong Phi Mã tộc. Mỗi một vị Thiên Mã đều có tu vi Bát giai, là tồn tại sau khi Phi Mã tiến hoá.

Cưỡi phi xa là một nghi thức cao quý trong Yêu Quái Tộc. Dựa theo quy định của Thiên Vũ Đế Quốc, ít nhất phải có Hoàng kim huyết mạch, tu vi Thần cấp trở lên mới có tư cách cưỡi phi xa. Mà phi xa có tám con Thiên Mã kéo thì chỉ có trưởng lão ở Tổ đình mới có vinh dự này.

Trưởng lão đoàn ở Tổ đình chính là do các Đại Yêu Hoàng và Thiên Tinh Hoàng tạo thành.

Chiếc phi xa do tám con Thiên Mã kéo kia rộng khoảng chừng trăm mét, rất khổng lồ. Bên trong phi xa được trang hoàng hoa lệ, tựa như một cung điện nhỏ.

Trên giường rộng lớn và mềm mại có một bóng người lười biếng đang nằm. Hắn có bộ dáng nhân loại, nhìn qua khoảng hai mươi tuổi, dáng người thon dài, làn da trắng nõn. Khuôn mặt xinh đẹp như nữ nhân, lông mày nhỏ, mắt phượng tinh tế. Hai gò má hơi nhô cao mang theo nét mềm mại. Tóc dài đen nhánh rối tung trên giường, gọn gàng mà sạch sẽ.

Hai tỳ nữ Hồ tộc, một người cẩn thận từng chút một đấm chân cho hắn, một người khác thì dâng hoa quả lên tận miệng.

Trường bào màu trắng che đậy thân thể của hắn, lúc nằm nghiêng thì lấy tay chống đầu, vừa ăn hoa quả vừa vui vẻ.

Quỳ một gối trước giường là một gã nam tử đã thu liễm khí tức toàn thân, trên đầu có từng đám lông vũ màu xanh biếc.

"Miện hạ, thuộc hạ đã dò xét qua thành Gia Lý, không có phát hiện khí tức của Băng Long Đại Yêu Vương, cũng không phát hiện ra khí tức của bất kỳ tuỳ tùng nào tồn tại. Vẫn như cũ là không rõ tình huống, cũng không phát hiện ra khí tức của Thất Sắc Lộc Đại Yêu Hoàng huyết mạch."

Nghe thuộc hạ báo cáo, nam tử trên giường chậm rãi ngồi dậy, hai vị tỳ nữ lập tức lui sang một bên.

"Hắn che giấu thật tốt! Không nghĩ tới hắn lại can đảm ra tay với Băng Long. Không tệ, không tệ, đúng là ngoài dự đoán của bổn toạ." Thanh âm của vị miện hạ này mang theo vài phần nhu hoà, rất dễ nghe, nhưng lại có hàn ý vô hình ẩn chứa trong đó, mà trên mặt hắn vẫn luôn nở nụ cười.

"Đáng tiếc là, hắn cũng không biết muốn gán tội cho người khác thì sợ gì không có lý do. Vậy để bổn toạ tự mình chiếu cố vị Khổng Tước Đại Yêu Vương này, để ta xem đầu Khổng Tước nho nhỏ này có thể lật lên bao sóng gió. Truyền lệnh tăng tốc, chúng ta cần phải nhanh một chút, đừng để cho huyết dịch của Thất Sắc Lộc Đại Yêu Hoàng bị dùng xong."

Nam tử lông xanh lá cung kính nói: "Thuộc hạ đã tản ra tin tức trong thành Gia Lý, nói huyết dịch của Thất Sắc Lộc Đại Yêu Hoàng là tang vật, Tổ đình phải thu hồi, nghĩ rằng sẽ không có ai dám mạo hiểm trực tiếp sử dụng. Dù sao huyết mạch của Đại Yêu Hoàng, trừ phi có Thiên Hồ tộc che giấu nếu không sẽ bại lộ ngay lập tức. Tin tưởng mấy nhánh Lộc Yêu kia không có lá gan này."

Miện hạ vẫy vẫy tay, ôn nhu nói: "Bọn nó chẳng qua là chờ đợi kết quả trận tranh đấu này. Mấy nhánh kia, thế nhưng rất giàu a. Lần này vừa vặn đi xem, xem bọn chúng có phải ăn gan hùm mật gấu không. Đi thôi, nhanh tăng tốc, ta đã có chút không thể chờ đợi được."

"Vâng, miện hạ."

Cấp dưới lui xuống, khoé miệng huyết mạch lại cong lên, cả người hắn cũng dần trở nên óng ánh sáng long lanh, làm cho người khác một cảm giác hoa mắt.

"Uông Thanh, hy vọng ngươi đừng làm ta thất vọng a. Ta đã chờ ngày này lâu lắm, lâu lắm rồi."

Thành Gia Lý.

Buổi chiều, Đường Tam vẫn trở lại học viện Gia Lý làm quét dọn Tiểu Đường. Cũng không phải hắn đã hoàn toàn củng cố tu vi Thất giai, mà hắn lo vạn nhất Mỹ công tử tìm mình, mà mình lại không ở đó, làm chậm trễ công việc của nàng.

Mà may mắn, khi mặt trời dần ngả về phía Tây, hắn thật sự thấy Mỹ công tử cầm ly trà sữa đi ra ngoài học viện.

Hôm nay thật sự có chuyện rồi?

Bởi vì hắn vừa quét xong một cái góc, cho nên từ chỗ hắn có thể thấy Mỹ công tử nhưng nàng không nhìn thấy hắn.

Mỹ công tử đã đổi một thân váy dài, tóc dài buộc cao sau ót, trong tay cầm ly trà sữa không biết có phải chế trong ký túc xá hay không, yên lặng vừa uống vừa chờ ở cửa học viện.

Không để nàng chờ quá lâu, bên tai đã truyền đến thanh âm quen thuộc, "Gặp ở chỗ cũ."

Sắc mặt Mỹ công tử không đổi, khoé miệng hơi cong lên, quay người rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc