[ĐẤU LA ĐẠI LỤC 5] TRÙNG SINH ĐƯỜNG TAM

Khi Đường Tam lao ra cũng đã quyết tâm. Hắn có kinh nghiệm rất phong phú, làm người ba kiếp, số lần vượt cấp khiêu chiến cũng không đếm được.

Không hề nghi ngờ, đối thủ trước mặt bọn họ căn bản không đối phó được. Với Yêu Thú có tu vi Thất giai, dù nó chỉ đứng bất động cho bọn họ đánh, bọn họ cũng không thể phá vỡ phòng ngự của đối phương.

Năng lực thiên phú của Sáp Sí Hổ là phong cương, công phòng nhất thể, rất cường đại, lại có thể bay, bị nó để ý tới, bọn họ đều không chạy được.

Bên kia trấn trưởng có thể ngăn cản Cửu giai Sáp Sí Hổ Vương rất không dễ dàng. Cho nên bây giờ, bọn họ không thể dựa vào ai khác, chỉ có thể dựa vào chính mình.

Vũ Băng Kỷ không có hoa mắt, cơ thể mẫu lão hổ đúng là dừng lại hai lần trên không trung. Hai lần này, một lần là Thì Quang Biến của Cố Lý, một lần còn lại là do Đường Tam. Đây cũng là lần đầu tiên hắn vận dụng Thì Quang Biến.

Khi vận dụng Thì Quang Biến, Đường Tam cảm thấy Tinh Thần Lực của mình bị rút đi một ít, hết thảy trước mắt đều bị bóp méo đi một lát.

Thì Quang Biến của hắn chỉ là Tam giai, theo lý thuyết tác dụng hẳn không bằng của Cố Lý, nhưng hiện tại Tinh Thần Lực đã hoá lòng, mạnh hơn Tinh Thần Lực của Cố Lý rất nhiều cho nên hiệu quả Thời Gian Ngưng Cố cũng không kém bao nhiêu.

Ngay khi thân thể mẫu lão hổ ngưng trệ, Đường Tam động đậy, cả người từ băng mâu bắn lên trên. Băng mâu bị hắn giẫm lên nên trực tiếp rơi xuống đất.

Thân ảnh Đường Tam trên không hư ảo lập loè đã nhanh chóng tránh được móng vuốt sắc bén của mẫu lão hổ. Lấy ánh sáng từ móng vuốt sắc bén kia che đậy, bóng dáng của hắn nhanh chóng biến mất. Vũ Băng Kỷ cùng Cố Lý chỉ thấy hoa mắt, không biết Đường Tam làm như thế nào, trong nháy mắt đã ở trên đầu mẫu lão hổ.

Đường Tam cho tới bây giờ cũng không phải một người di dự, nhất là khi gặp phải nguy cơ sinh tử. Thiểm Báo biến!

Một cái xẹt qua đã khiến hắn trực tiếp lao tới đỉnh đầu mẫu lão hổ. Khống Hạc Cầm Long toàn lực thi triển khiến thân thể hắn lập tức ngã vào lưng mẫu lão hổ. Đường Tam không trực tiếp công kích, mà toàn lực điều động Huyền Thiên Công, điên cuồng hấp thu huyết mạch chi lực của đối phương.

Thực tế hắn cũng không biết mình thôn phệ huyết mạch chi lực của Yêu Thú có hữu dụng không, nhưng hắn biết đây là cơ hội duy nhất của mình.

Để sống sót trước cuộc công kích trước mặt, nhất định phải làm được hai chuyện: tăng cường bản thân, suy yếu địch nhân.

"Oanh" một tiếng, huyết mạch chi lực khổng lồ lập tức nhảy vào trong cơ thể Đường Tam.

Thành công! Đây là suy nghĩ đầu tiên của Đường Tam. Nhưng ngay sau đó, mẫu lão hổ đã kịp phản ứng, phong cương trên người bộc phát. Năng lượng cực lớn trào ra, trực tiếp hất văng Đường Tam ra ngoài.

Cái hất này đánh bay Đường Tam mấy chục thước trên không, đâm rụng mảng lớn các tán cây.

Trong khoảnh khắc khi phong cương bộc phát, Đường Tam cũng cảm giác được nhưng mục đích của hắn cũng đã thành. Hắn đã thành công thôn phệ huyết mạch chi lực trên lưng mẫu lão hổ. Chỗ đó là nơi gần trái tim nhất, cũng là nơi có huyết mạch chi lực nồng đậm nhất.

Đường Tam không cân nhắc xem cơ thể của mình có chịu được hay không, Huyền Thiên Công tầng thứ năm đỉnh phong lập tức tăng tới cực hạn.

Mẫu lão hổ vì chịu ảnh hưởng của hai lần Thì Quang Biến, trong nháy mắt chưa có phong cương hộ thể đã bị hắn cắn nuốt phần lớn huyết mạch chi lực. Nhưng trong mắt Cố Lý và Vũ Băng Kỷ, Đường Tam bị đánh bay lên không trung vô cùng thê thảm, máu tươi trong miệng phun ra không ngừng, quần áo trên người rách nát, sinh tử không rõ.

"A" Vũ Băng Kỷ quát to một tiếng, băng chuỳ ngưng tụ trong tay lập tức vung ra, Băng nguyên tố hộ thể toàn lực phóng thích, chạy về phía mẫu lão hổ.

Cố Lý cũng giống như vậy. Giờ khắc này, tâm tình bi thống đã chiến thắng sợ hãi. Bọn họ không biết Đường Tam xông lên làm gì, nhưng lúc hắn bị đánh bay, áp chế mà mẫu lão hộ gây ra cho bọn họ rõ ràng đã giảm bớt đi vài phần.

Đường Tam đoán chừng không sống nổi, vậy thì liều mạng!

Bọn họ phải tranh thủ thời gian cho Trình Tử Chanh cùng Độc Bạch chạy trốn. Mẫu lão hộ bị Đường Tam thôn phệ lần này, dù có tu vi Thất giai đỉnh phong cũng có cảm giác bủn rủn toàn thân. Y phục của Đường Tam không phải bị phong cương đánh rách, mà bởi vì hút vào năng lượng quá mức khổng lồ, thân thể không chịu được, năng lượng từ da trào ra làm rách quần áo.

Vũ Băng Kỷ bị một trảo đập bay, băng giáp hộ thể trên người từng mảng lớn phá toái, nếu như không phải trong khoảnh khắc bị vỗ trúng, Cố Lý dùng Thời Gian Ngưng Cố cưỡng ép khống chế một lát, chỉ sợ hắn chỉ còn nửa cái mạng.

Cố Lý điên cuồng vung vẩy vĩ chuỳ, nhân cơ hội đánh trúng chân phải của mẫu lão hổ khiến nó ngã xuống đất. Nhưng ngay sau đó, hắn đã bị móng trái của mẫu lão hổ đánh bay. Móng vuốt sắc bén để lại trên người Cố Lý năm vết rách thật sâu. Lân giáp của Thì Quang Ngạc vừa dày vừa nặng cũng không thể hoàn toàn ngăn cản được công kích, máu tươi đã chảy ra.

Nếu không phải Đường Tam cắn nuốt làm mẫu lão hổ không còn nhiều sức lực để động đậy, một trảo này đã có thể làm Cố Lý mất mạng. Đó là thực lực chênh lệch quá xa. Công kích của bọn họ vốn không thể phá được mọi người của Thất giai đỉnh phong Sáp Sí Hổ, mà mỗi lần công kích của nó đều có thể uy hiếp được tính mạng của bọn họ.

Vũ Băng Kỷ giãy giụa trở mình ngồi dậy, từng đạo băng chuỳ không ngừng vọt tới con mắt mẫu lão hổ, thử quấy nhiễu nó. Nhưng giống như các băng chuỳ trước, trên không, băng chuỳ đều bị phong cương chấn đến nát bấy.

Lúc này, Đường Tam vừa bị đánh bay đã hạ xuống. Mẫu lão hổ rõ ràng đối với tên thứ nhất bị mình đánh bay này có cừu hận càng sâu.

Mẫu lão hổ không đi đuổi gϊếŧ Vũ Băng Kỷ và Cố Lý, mà đột nhiên ngẩng đầu, hai cánh đập rung, nhảy một cái bay thẳng lên không, miệng lớn dính máu mở rộng, lộ ra răng nanh cực lớn áp xuống người Đường Tam.

Nếu bị nó cắn trúng, Đường Tam chắc chắn phải chết, trực tiếp trở thành thức ăn của nó.

Vũ Băng Kỷ hét lớn một tiếng, trong chốc lát, Băng nguyên tố hộ thể bạo phát, sau lưng một mặt tường băng nổ tung, đẩy thân thể của hắn phóng thẳng tới chỗ mẫu lão hổ.

Hắn và Đường Tam tiếp xúc không dài, nhưng trong thời gian ngắn ngủi đó, hắn học được rất nhiều thứ từ Đường Tam. Hắn có thể cảm nhận được sư đệ chỉ có Yêu Thần biến cấp thấp như Phong Lang Biến này có thiên phú cực cao. Đường Tam mới có chín tuổi, nhưng Vũ Băng Kỷ không chỉ thưởng thức hắn, mà còn khâm phục hắn.

"Ngưng!" Một tiếng gào thét khác cũng đúng lúc này vang lên.

Cố Lý toàn thân bị máu tươi nhuộm đỏ, dùng hết toàn lực phát ra một tiếng rống phẫn nộ. Bạch quang đậm đặc cùng huyết sắc hoà lẫn, hắn thi triển ra một lần Thì Quang Biến có uy lực mạnh nhất từ trước đến nay. Mẫu lão hổ đang bay thân hình đột nhiên ngừng lại, hai cánh cứng ngắc, vì tác dụng của quán tính, thân thể dâng lên thì miệng mở ra, dưới tác dụng của Thời Gian Ngưng Cố làm nó không cách nào khép lại được.

"Đông lại!" Thanh âm quen thuộc của Vũ Băng Kỷ cũng vang lên.

Tường băng nổ sau lưng có gây cho hắn thương tích, nhưng Vũ Băng Kỷ vẫn bị thôi động đi tới trước người mẫu lão hổ. Thời điểm này, hắn vẫn duy trì được tỉnh táo.

Băng mâu vốn đâm ra trực tiếp nổ tung, hắn đột nhiên mở hai tay ra, chạm lên người mẫu lão hổ, sau đó lập tức khép hai tay lại, gắt gao ôm cái cổ to lớn của nó.

Quang mang băng lam sắc lập tức lan tràn toàn thân mẫu lão hổ. Hắn đem hết toàn lực, dùng Lục giai Băng nguyên tố hộ thể làm nó đông lại.

Trên không có một thân ảnh màu xanh cuộn mình lại. Đối mặt với miệng hổ cực lớn kia, hắn không né tránh mà thả người rơi vào.

Mẫu lão hổ trơ mắt nhìn hắn rơi vào trong miệng mình, có Thời Gian Ngưng Cố, cộng thêm hàn khí làm toàn thân nó lạnh như băng đã đông lạnh đầu nó, khiến nó chậm một nhịp khép miệng lại.

Trong nháy mắt tiếp theo, thanh quang chói mắt trong miệng nó nở rộ. Mẫu lão hổ phát ra tiếng rống phẫn nộ và tan nát cõi lòng, hỗn hợp có máu tươi và thanh sắc quang mang bị nó điên cuồng phun ra.

Bình luận

Truyện đang đọc