[ĐẤU LA ĐẠI LỤC 5] TRÙNG SINH ĐƯỜNG TAM

Đường Tam và Vương Duyên Phong coi như thuận lợi ra khỏi thành, Quỷ Quỷ vội vàng thuêmootj chiếc xe, đem bọn họ ra khỏi thành. Mãi cho đến khi cách thành Gia Lý khá xa, Quỷ Quỷ mới để cho bọn họ từ trên xe xuống.

Ánh mắt nàng nhìn Đường Tam có chút phức tạp, đứa nhỏ này, thiên phú vượt xa phụ thuộc bình thường. Nhưng đối với Vương Duyên Phong đây là chuyện tốt sao? Đối với phụ thuộc bọn họ, đây cũng là chuyện tốt sao?

"Đường Tam." Quỷ Quỷ kêu tên Đường Tam.

"Quỷ a di."

Quỷ Quỷ than nhẹ một tiếng, nói: "Ngươi là phụ thuộc nhân loại cực kì có tiềm năng, cũng là người xuất sắc nhất. Nhưng ngươi phải biết, trên thế giới này, Yêu Quái Tộc cùng Tinh Quái Tộc mới là chúa tể. Thực lực của bọn hắn vô cùng cường đại, chúng ta căn bản không có khả năng chống lại. Phụ thuộc nhân loại sống sót bên cạnh ngươi đã trải qua nghìn khó vạn hiểm. Nhớ kĩ, chỉ có sống sót mới có cơ hội. Tuy rằng chúng ta bây giờ nhìn không thấy tương lai, nhưng nếu như trong tương lai ngươi muốn vì nhân loại làm chút chuyện, ngươi phải hết sức bảo vệ bản thân mình. Hiểu rõ không?"

"Dạ, ta hiểu rõ." Đường Tam nhẹ gật đầu.

Quỷ Quỷ thật sâu nhìn hắn, nói: "Hy vọng ngươi thật sự hiểu rõ. Ca, lời ta muốn nói với ngươi cũng đồng dạng như vậy. Ngươi muốn bảo vệ tốt hắn, cũng phải trông hắn thật tốt. Chuyện ngày hôm qua ngàn vạn lần không được phát sinh nữa, vận khí của các ngươi không phải lúc nào cũng tốt như vậy đâu."

Vương Duyên Phong yên lặng gật đầu.

"Trong thời gian ngắn ngươi không nên đến thành Gia Lý. Chờ ngươi lớn lên một chút, ít nhất cao thêm một chút thì lại đến." Quỷ Quỷ nói với Đường Tam.

Đường Tam nhìn thoáng qua hướng thành Gia Lý, hắn thật có thể không đến sao? Nơi này với hắn mà nói có người đặc biệt trọng yếu ở đây.

Cáo biệt Quỷ Quỷ, Vương Duyên Phong cùng Đường Tam lên đường.

Trên đường, Vương Duyên Phong cũng không nói gì thêm, cũng không có ân cần dạy bảo Đường Tam như Quỷ Quỷ. Thẳng đến từ đại lộ chuyển sang đường nhỏ quay về trấn Phong Lang, hắn mới mở miệng.

"Lão sư." Đường Tam quay về phía Vương Duyên Phong, đột nhiên mở miệng.

Vương Duyên Phong nói: "Trước kia ta vẫn cảm thấy ngươi còn nhỏ, cần có thời gian phát triển, hoàn thiện tâm trí của mình. Nhưng qua lần này ta mới phát hiện, ngươi đã không còn nhỏ, so với trong tưởng tượng của ta còn trầm ổn hơn. Nhưng vì sao ngươi lại xúc động?"

Đường Tam trả lời: "Lão sư, ta nghĩ muốn càng nhanh phát triển, trở nên cường đại hơn. Ta hy vọng bi kịch của nhân loại chúng ta có thể ít đi một chút."

Vương Duyên Phong gật gật đầu nói: "Đây là việc nhiều nhân loại sau khi có trí khôn nghĩ cần phải làm. Nhưng Quỷ Quỷ nói không sai, trên thế giới này, chúng ta vẫn còn quá nhỏ bé. Yêu Quái Tộc cùng Tinh Quái Tộc cường đại, bây giờ ngươi không có khả năng tưởng tượng được."

Đường Tam lại lắc đầu nói: "Không phải người sai rồi. Ta biết Yêu Quái Tộc cùng Tinh Quái Tộc cường đại. Nhưng vì đối thủ cường đại mà chúng ta không làm cái gì sao? Nếu như chúng ta cái gì cũng không làm, nhân loại vĩnh viễn là nô ɭệ. Luận trí tuệ, chúng ta ở trên Yêu Quái Tộc và Tinh Quái Tộc. Nhưng mà vì cái gì tộc nhân của chúng ta lại bọ Yêu Quái Tộc cùng Tinh Quái Tộc nô dịch, thậm chí là trở thành đồ ăn của Yêu Quái Tộc cùng Tinh Quái Tộc?"

Vương Duyên Phong nói: "Bởi vì trời cao không chiếu cố chúng ta. Chúng ta có trí tuệ, lại không có thiên phú."

Đường Tam nói: "Không phải. Không phải chúng ta không có thiên phú, mà là chúng ta không tìm được phương thức phù hợp với thế giới này."

Vương Duyên Phong sững sờ, hắn không nghĩ Đường Tam lại nói như vậy. Lời tương tự, hắn đã nghe qua một lần trước kia.

"Đường Tam, ngươi!"

Đường Tam nghiêm mặt nói: "Lão sư, ta không tự đại cho rằng chỉ bằng vào lực lượng của một mình ta có thể cải biến vận mệnh toàn bộ nhân loại. Chính thức có thể cải biến vận mệnh của toàn bộ nhân loại vẫn là nhân loại phải dựa vào chính mình. Chúng ta phải tìm được phương thức phù hợp giữa bản thân và thế giới này, do đó để chúng ta từng bước trở nên cường đại hơn. Cái này khả năng một thế hệ khó làm được, nhưng chỉ cần chúng ta không ngừng cố gắng thì nhất định sẽ có biện pháp."

Tựa như kiếp trước ở Đấu La Đại Lục, lúc hắn ra đời, Hồn Thú vô cùng cường đại, rất khó có kẻ địch cường đại đánh bại chúng. Nhưng mà nhân loại đã tìm được phương pháp thức tỉnh võ hồn của bản thân, qua đó làm cho mình cường đại, trở thành hồn sư, dân dần phát triển. Cuối cùng nhân loại bắt đầu áp bách không gian sinh tồn của Hồn Thú, trở thành chủ nhân của Đấu La Đại Lục.

Yêu Tinh Đại Lục trước mắt không phải cũng giống Đấu La Đại Lục lúc trước sao? Nói không chừng nghìn năm, vạn năm sau, nhân loại cũng có thể tìm được phương thức làm cho mình trở nên cường đại, chiến thắng Yêu Quái Tộc và Tinh Quái Tộc. Tuy rằng ở Pháp Lam thế giới, hết thảy đều có chút khó khăn, vì Yêu Quái Tộc và Tinh Quái Tộc cường đại hơn so với Hồn Thú ở Đấu La Đại Lục. Nhưng mà, cũng không phải là không có hy vọng.

Có lẽ trong bên trong tăm tối, mình chuyển thế trùng sinh đến thế giới này, chính là vì mang đến hy vọng cho nhân loại nơi đây.

Vương Duyên Phong đột nhiên nở nụ cười, nói: "Ta vốn là muốn thuyết phục ngươi, như thế nào ta lại thấy hình như sắp bị ngươi thuyết phục rồi. Lão sư cũng mong mỏi ngươi có thể tìm được phương thức phù hợp với thế giới này. Nhưng mà trước đó ngươi nhất định nên ít xuất hiện. Lời hôm nay ngươi nói với ta, ngươi không nên nói lại với bất kì ai khác."

"Ân." Đường Tam gật gật đầu.

Trở lại trấn Phong Lang, tất thảy đều như bình thường. Đường Tam về nhà trước, Vương Duyên Phong đi đến chỗ Phong Lang lãnh chủ báo cáo tình huống.

Tiến vào cổng, Đường Tam chợt nghe tiếng gió gào thét. Hắn tập trung nhìn, ba huynh đệ Vương gia đang luận bàn.

Ba người đang hỗn chiến, cũng không có đụng tới Phong Nhận, bằng vào Phong Lang Biến mà tăng cường khí lực, tìm cơ hội tấn công, quần chiến không ngừng.

Lăng Mộc Tuyết đứng bên cạnh nhìn say sưa, trong tay nàng thanh quang nhảy lên, nàng đang luyện tập khống chế Phong nguyên tố.

Nhìn thấy Đường Tam tiến đến, nhãn tình của nàng lập tức sáng lên, bước nhanh tới, nói: "Đường Tam, ngươi đã về rồi."

Đường Tam mỉm cười, gật nhẹ đầu với nàng: "Bọn họ luyện tập rất hăng say nha!"

"Đúng vậy. Ngươi và lão sư đi rồi, trước khi đi lão sư có nói muốn chúng ta tiến hành thực chiến nhiều hơn. Tiến hành nhiều, mới dễ thông hiểu đạo lí năng lực Phong Lang Biến." Lăng Mộc Tuyết khẽ cười nói.

"Ân." Đường Tam lại gật nhẹ đầu.

Sau đó hắn phủi tay, hấp dẫn sự chú ý của ba huynh đệ Vương gia. Ba người lập tức dừng lại, nhìn hắn.

Đường Tam nhẹ nhàng lắc đầu: "Tiến bộ của các ngươi quá chậm."

Lời vừa nói ra, vô luận là Vương Siêu, Vương Chung hay Vương Tiểu Lỗi cũng không khỏi sững sờ.

Đường Tam là người nhỏ nhất trong số năm người bọn họ. Ngày thường, Vương Duyên Phong luôn nói hắn còn nhỏ nên không cho hắn diễn luyện thực chiến. Đường Tam cũng rất ít nói, rất ít cùng mọi người trao đổi, mỗi ngày chính là yên lặng tu luyện, chỉ có lần đầu tiên tham gia thực chiến là triển khai qua Phong Nhận.

Khi đó, ba huynh đệ Vương gia còn chưa mở ra trí khôn, đối với tất cả đều tỉnh tỉnh mê mê. Trải qua một năm được Vương Duyên Phong dạy bảo, hiện tại bọn họ đối với thế giới bên ngoài đã có nghe ngóng một chút.

Vương Tiểu Lỗi hừ một tiếng, nói: "Chúng ta tiến bộ chậm? Ngươi xem thân thủ thoăn thoắt của ta đây." Nói xong, hắn vốn không có giải trừ Phong Lang Biến, đột nhiên hướng Đường Tam nhào tới, tay phải nhanh chóng hoá thành vuốt sói.

Lăng Mộc Tuyết bên người Đường Tam bị doạ cho nhảy dựng, đưa tay ngưng tụ một đạo Phong Nhận muốn ném ra ngoài, lại bị Đường Tam ngăn cản.

Trong nháy mắt tiếp theo, Đường Tam chỉa mũi chân xuống đất, đột nhiên xông về phía trước.

Lần này đến phiên Vương Tiểu Lỗi giật mình, hắn vốn chỉ muốn hù Đường Tam một chút, cũng không có chính thức ra tay. Nhìn Đường Tam đột nhiên phóng tới mình, vội vàng muốn thu tay lại.

Nhưng hắn còn chưa động đã cảm thấy hoa mắt, Đường Tam đã tránh được móng vuốt của hắn, đến phụ cận.

Vương Tiểu Lỗi thân hình cao gầy, tuy tuổi không lớn lắm, nhưng thân cao đã bắt kịp Vương Siêu rồi. Đường Tam nhấc tay phải, móc câu ở cổ hắn, thân thể xoay tròn.

Vương Tiểu Lỗi cảm giác đầu mình đột nhiên chuyển hướng, toàn thân bị quăng ra ngoài. "Lạch cạch" một tiếng, Vương Tiểu Lỗi bị quăng xuống đất.

Bình luận

Truyện đang đọc