[ĐẤU LA ĐẠI LỤC 5] TRÙNG SINH ĐƯỜNG TAM

Nói đến đây, hắn dừng lại một chút, thanh âm tiếp theo trở nên lanh lảnh hơn, "Nhưng không có nghĩa là lòng ta không đau. Chỉ cần vừa nghĩ đến người con gái ta yêu nhất ở trong vòng tay ngươi, ngươi có biết cảm giác đau đớn tới tận xương tuỷ này không? Ngươi có biết ta căm hận ngươi cỡ nào không?"

"Tộc nhân đều khuyên bảo ta, nói ta vừa đột phá nên không cần nóng vội. Bọn họ nói quân tử báo thù mười năm không muộn. Nhưng là ta thật sự không thể chờ được. Ta chỉ nghĩ, nếu ta đến muộn một ngày, nàng sẽ ở bên ngươi thêm một ngày. Nghĩ tới những chuyện này, ta liền đau lòng không thở được."

Khổng Tước Đại Yêu Vương yên lặng nghe lời hắn, khoé miệng mỉa mai càng nồng đậm thêm vài phần, "Ngươi không phải không hối hận sao? Không hối hận thì cần gì phải thống khổ? Ngươi nói những điều này chẳng có ý nghĩa nào hết. Mười lăm năm rồi, đúng vậy, sắp mười lăm năm rồi. Kỳ thật, ta phải cảm tạ ngươi mới đúng. Nếu ngươi không chủ động bỏ đi, ta cũng không có khả năng chen vào. Là Khổng Tước Đại Yêu Vương, ta chưa từng nghĩ mình sẽ vượt qua tổ tiên, sống được một trăm tuổi. Mà khi sinh thời, mười lăm năm qua là thời gian ta vui vẻ nhất. Ngươi nói không sai, tuyệt đại đa số Yêu Quái Tộc đều không hiểu cái gì gọi là tình yêu, nhưng ngươi hiểu được, ta cũng hiểu được. Cho nên, chúng ta đều truy cầu tình yêu của mình. Chỉ là ở phương diện này, ta thắng."

Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng sắc mặt lạnh như băng nói: "Ngươi đang cố ý chọc giận ta?"

Khổng Tước Đại Yêu Vương lạnh nhạt nói: "Ta chỉ nói sự thật."

Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng cười lạnh một tiếng, "Trước khi đến tìm ngươi, ta đã gặp nàng. Nàng đã đáp ứng ta, chỉ cần ta đánh bại ngươi, nàng sẽ đi cùng ta, làm Hoàng phi của ta."

Thân thể Khổng Tước Đại Yêu Vương rõ ràng run một lát, nhưng rất nhanh hắn đã nở nụ cười, hắn xoay người cười ha ha, cười đến nỗi nước mắt trào ra.

"Ngươi cười cái gì?" Trong mắt Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng toát ra hàn quang mãnh liệt.

"Ta cười ngươi đã luân lạc đến mức phải nói dối để làm mình vui vẻ sao?"

Nụ cười trên mặt Khổng Tước Đại Yêu Vương thu liễm, đưa tay chỉ vào hắn, nói: "Ngươi nói cái khác có lẽ ta sẽ tin, nhưng ngươi nói nàng sẽ tha thứ cho ngươi? Lời này nếu ta tin thì ta không xứng làm trượng phu của nàng. Không có người nào hiểu rõ hơn ta nàng căm hận ngươi cỡ nào, nói là hận thấu xương cũng không đủ. Ngươi chỉ nói vài lời đã nghĩ rằng nàng tha thứ cho ngươi? Nàng hận ngươi, đó là khắc cốt ghi tâm."

"Ngươi nói bậy!" Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng nổi giận quát: "Không thể nào, lúc trước nàng yêu ta như vậy. Mặc dù ta không đúng, là ta bỏ rơi nàng, lựa chọn phần cơ duyên kia. Nhưng nàng cũng ở cùng ngươi, chẳng lẽ không phải là phụ ta sao? Chẳng lẽ nàng không nên chờ ta? Chỉ cần nàng chờ ta, sau khi xong việc ta nhất định sẽ quay lại tìm nàng. Dù lúc đó ta không nói lời nào đã đi, nhưng ngay cả vài năm nàng cũng không chờ ta, chẳng lẽ không có điểm nào sai sao? Khi ta bắt được cơ duyên đến Tổ đình, nàng đã trở thành Khổng Tước Trắc Phi, chẳng lẽ chỉ có ta sai sao?"

Khổng Tước Đại Yêu Vương mỉm cười, hắn đột nhiên cảm thấy tâm tình của mình đặc biệt thoải mái dễ chịu, "Đúng, sai chỉ có một mình ngươi. Dù ta không phải trượng phu của nàng, ta cũng sẽ nói với ngươi như vậy. Ngươi đã sai rồi, tất cả trách nhiệm trên vai nàng, những thống khổ mà nàng phải chịu, ngươi biết sao? Ta biết, nhưng ta không nói cho ngươi, ngươi tự mình đoán đi. Ngươi là Đại Yêu Hoàng thì sao, ngay cả người mình yêu nhất cũng không bảo vệ được, Đại Yêu Hoàng như ngươi đúng là phế vật."

"Ngươi muốn chết!" Khí tức trên người Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng bỗng nhiên bộc phát, quang mang như thuỷ tinh trong nháy mắt lan tràn khắp thân thể hắn, không gian xung quanh cũng dần hiện ta mảng lớn tinh thể.

"Thẹn quá hoá giận sao?" Khổng Tước Đại Yêu Vương tràn ngập mỉa mai nói.

Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng lạnh lùng nói: "Hôm nay ta vì sao mà đến ngươi đương nhiên hiểu. Ta cũng không cần nói nữa. Nếu ngươi thắng ta thì chuyện hôm nay dừng lại ở đây. Còn nếu ngươi thua, tất cả nơi này đều là của ta."

Khổng Tước Đại Yêu Vương ánh mắt sáng rực nhìn hắn, nói: "Ngày này ta đã chờ nhiều năm, ta cũng biết sớm muộn gì nó cũng tới. Vậy so tài thực sự đi. Để cho ta xem, thực lực của Đại Yêu Hoàng ngươi có thể thắng được ta hay không?"

Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng nhắm mắt lại, mảng lớn không gian xung quanh hoá thành tinh thể. Hắn đưa tay chỉ một phương hướng, sau đó trong chớp mắt hoá thành một đạo tinh quang bay đi.

Trong đôi mắt Khổng Tước Đại Yêu Vương ngân quang nở rộ, quang diễm phía sau giãn ra, cũng đi theo phương hướng kia.

Dưới chân bọn họ là thành Gia Lý, nếu như chiến đấu ở đây, không hề nghi ngờ sẽ gây tổn thất lớn cho thành Gia Lý. Vô luận là Khổng Tước Đại Yêu Vương hay Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng cũng không hy vọng nhìn thấy cục diện như vậy.

Cho nên chiến trường bọn họ chọn chính là Gia Lý Sơn Mạch ...

Học viện Gia Lý.

Hai bóng người từ trên trời giáng xuống, trực tiếp rơi vào trong sân trường.

Lập tức, tiếng cảnh báo vang lên, các bóng người trong học viện Gia Lý dần hiện ra.

"Ai dám xông vào học viện Gia Lý?" Một thanh âm nguy nghiêm vang lên. Đó là một nam tử trung niên có dáng người hùng tráng, hắn từ trong học viện Gia Lý tiến nhập không trung, toàn thân tản ra quang diễm đỏ rực, khí tức cường hãn giống như muốn thắp sáng toàn bộ thành Gia Lý.

Cảm nhận được khí tức áp bách này, một trong hai bóng người kia vội vàng nói: "Lý chủ nhiệm, là ta, Uông Ngôn. Sứ giả của Tổ đình đến, ngài mau đến bái kiến."

Lý chủ nhiệm ngưng thần nhìn lại, đúng là con trai trưởng của Thành chủ, cũng từng đến học viện Gia Lý cầu học nhưng cuối cùng bị loại, Uông Ngôn sao?

Đứng bên người Uông Ngôn là một người mặc trên thân bộ trường bào đen như mực. Mặt trường bào được từng cây lông vũ bện thành, toàn thân đều tản ra khí tức hắc ám nồng đậm. Trời lúc này đã chạng vạng tối, trông hắn càng thêm âm u.

Thần cấp Yêu Vương?

"Ám Nha tộc?" Lý chủ nhiệm rơi xuống một nơi trống trước mặt Uông Ngôn cùng cường giả Thần cấp Ám Nha tộc kia.

Thanh âm khàn khàn của Yêu Vương Ám Nha tộc kia vang lên, "Không sai, bản toạ là sứ giả Tổ đình, Ám Nha tộc Đại Dương Ninh. Các hạ có phải là Quang Minh Hổ Vương Lý Tứ?"

"Ngươi biết ta?" Lý chủ nhiệm lạnh lùng nói.

"Đại danh của Quang Minh Hổ Vương không ai không biết. Các hạ là người đầu tiên trở mặt với tộc đàn Quang Minh Hổ Vương." Ám Nha Yêu Vương Đại Dương Ninh thản nhiên nói.

Có lẽ bởi vì quang minh và hắc ám trời sinh tương khắc, nhìn gia hoả trước mặt này, Lý Tứ rất chán ghét, "Lần này đến đây không biết có chuyện gì?"

Đại Dương Ninh chưa mở miệng, Uông Ngôn đã cướp lời, "Lần này Tổ đình đến điều tra chuyện của Băng Long Đại Yêu Vương, muốn mời tộc ta tập hợp cùng một chỗ để điều tra. Tiểu Mỹ cũng đã Thất giai rồi nên chúng ta qua tìm nàng."

Lý Tứ liếc mắt nhìn hắn, không chút nào che giấu vẻ chán ghét trong lòng: "Tiểu Mỹ là đệ tử học viện, không có khả năng tham dự sự tình của Băng Long Đại Yêu Vương, các ngươi mời trở về."

Ám Nha Yêu Vương lạnh lùng nói: "Đây là mệnh lệnh của Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng. Ngươi dám vi phạm lệnh của Yêu Hoàng?"

Lý Tứ thản nhiên nói: "Vi phạm thì làm sao? Lúc trước nếu như không phải phạm vào lệnh của Yêu Hoàng, ta cũng không bị tộc đàn trục xuất. Ngươi thì tính là cái gì cũng xứng ở trước mặt ta kêu gào. Mau cút không ông đây sẽ đem ngươi thành chim nướng để ăn. Không, không thể ăn, quá buồn nôn. Phi ----"

Lời vừa nói ra, ánh sáng bên người Ám Nha Yêu Vương mờ xuống, tất cả xung quanh ctrong chốc lát đã dung nhập vào đêm tối.

Lý Tứ khinh thường hừ lạnh một tiếng, quang minh trên thân đại phóng, bạch quang chói mắt giống như có thêm một mặt trời, quang diễm nóng sáng bốc lên, trong nháy mắt xua tan hắc ám.

Bình luận

Truyện đang đọc