[ĐẤU LA ĐẠI LỤC 5] TRÙNG SINH ĐƯỜNG TAM

Thanh niên được xưng là Uông Ngôn mỉm cười, nói: "Ta phải sợ sao? Ngươi có biết ngươi như vậy rất ngu xuẩn không, ta vốn không muốn nhiều chuyện, buông tha cho các ngươi. Nhưng ngươi uy hiếp ta, ta chỉ có thể gϊếŧ người diệt khẩu rồi. Có Hoàng kim huyết mạch chôn cùng "muội muội" này của ta, cũng thật là chuyện tốt."

Tống Quân Hậu biến sắc, cả giận nói: "Uông Ngôn, ngươi bất quá chỉ là một phế vật trong tộc, ngươi có lòng tin có thể chiến thắng chúng ta?"

Uông Ngôn nhún vai, nói: "Ta đúng là không có khả năng, dù sao ta và ngươi đều là Bát giai. Ai bảo ta là phế vật? Thân là trưởng tử ta sắp bị lão phụ kia tước đoạt quyền thừa kế rồi. Cho nên, ta không phải bị buộc phải đi thanh trừ sao? Ngươi đừng tưởng ta không biết, ngươi tiếp cận muội muội này của ta, không phải là nghe nói phụ thân ta có ý lập nàng làm người thừa kế vương vị sao? Ngươi đừng nghĩ nhiều, cha ta làm như vậy chỉ là muốn kích phát muốn tên phế vật như ta chiến thắng muội muội này thôi."

Nói đến đây, hắn dừng lại một lát, nhìn về phía Mỹ công tử đứng sau lưng Tống Quân Hậu: "Nhưng muội muội ta, so với chúng ta đều cố gắng hơn nhiều. Chưa tới mười bốn tuổi cũng đã Lục giai rồi. Cái này có chút đáng ghét. Nếu như nàng trở thành người thừa kế, sẽ được pháp tắc chiếu cố, như vậy có chút đe doạ rồi. Mà Khổng Tước Yêu tộc chúng ta, thân là hậu duệ của Khổng Tước Đại Yêu Hoàng, làm cho có thể để cho một dòng máu hỗn tạp trở thành vương. Chỉ có dùng máu của nàng mới có thể rửa sạch sỉ nhục này. Phụ thân ta năm đó sai lầm, thân là nhi tử của hắn bây giờ ta sẽ uốn nắn lại."

Sắc mặt Tống Quân Hậu trở nên rất khó coi, hắn đương nhiên cảm nhận được, bốn tộc nhân xung quanh Uông Ngôn đều rất cường hãn, tu vi Bát giai. Mà bọn họ bên này chỉ có hắn là Bát giai. Huống chi, Khổng Tước Yêu tộc là hậu duệ của Khổng Tước Đại Yêu Hoàng, tuy rằng bây giờ không còn Đại Yêu Hoàng, nhưng huyết mạch cực kỳ cường đại. Cùng một cấp bậc, mình cũng chưa chắc là đối thủ của Uông Ngôn.

"Mấy người các ngươi, nếu xem như không thấy gì, không nghe chuyện gì thì ta có thể tha, coi như nàng mất mạng dưới tay Yêu Thú. Ngươi cũng biết, ta là trưởng tử, mấy tên đệ đệ phế vật cũng không bằng ta. Đợi sau này ta kế thừa vương vị, truyền thừa Yêu Hoàng ý chí, cũng có thể che chở cho các ngươi."

Nếu không phải bất đắc dĩ, Uông Ngôn cũng không muốn thật sự gϊếŧ Tống Quân Hậu, dù sao hắn cũng là dòng chính Hoàng kim huyết mạch, nếu gϊếŧ hắn, sự việc bại lộ, Uông Ngôn cũng có phiền toái rất lớn. Cho nên những lời vừa rồi chỉ là đe doạ Tống Quân Hậu mà thôi.

Tống Quân Hậu do dự, hắn tất nhiên là có ý định với Mỹ công tử nên tiếp cận nàng, nguyên nhân lớn nhất chính là giúp đỡ gia tộc. Trong gia tộc Hoàng kim tranh đấu cũng rất khắc nghiệt, tương lai muốn thừa kế vương vị, ngoại trừ phải cường đại, ngoại viện cũng rất trọng yếu. Hắn nghe nói Mỹ công tử có khả năng được Khổng Tước Đại Yêu Vương lập thành người thừa kế mới có suy nghĩ này. Nếu không, với lòng kiêu ngạo của gia tộc Hoàng kim, sao có khả năng hắn tiếp cận nàng, một người có huyết mạch nhân loại.

Lúc này đối mặt với nguy hiểm sinh tử, đối phương lại là Khổng Tước Yêu tộc rất mạnh về tốc độ, trước mặt lại có nhiều cường giả như vậy, chiến đấu hay rút lui là một chuyện khó khăn, nhưng hắn không thể do dự.

Nếu cùng Uông Ngôn đánh, chỉ cần hắn hoàn toàn diệt khẩu được bọn họ, nơi này là rừng sâu núi thẳm, gia tộc bọn họ cũng chưa hẳn phát hiện được. Hắn cũng không phải là người thừa kế duy nhất trong gia tộc. Hơn nữa đối với sự tình thanh trừ này, hắn cũng không lấy làm lạ. Khi quyền thừa kế của mình bị đe doạ, trong bất cứ chủng quần Yêu Quái nào cũng xuất hiện tình huống như vậy. Đây chính là đạo lý mạnh được yếu thua.

Chẳng là, nếu như thối lui như vậy, Uông Ngôn thật sự sẽ bỏ qua cho mình sao?

Nhìn Tống Quân Hậu do dự, nụ cười trên mặt Uông Ngôn càng lúc càng tươi.

"Là một tạp chủng có cơ hội thừa kế vương vị, hay một trưởng tử như ta, ngươi hẳn là rõ ràng. Trong lịch sử Yêu Quái Tộc chúng ta chưa từng có một người nào mang dòng máu pha tạp có thể kế thừa vương vị, cũng sẽ không có ngoại lệ. Đây là việc tổ đình không cho phép. Nàng chỉ là một công cụ đem ra để khích lệ chúng ta mà thôi. Nghĩ thông suốt rồi có thể đứng sang một bên. Ta sẽ giữ lời, không động đến các ngươi, cũng không gϊếŧ nàng trước mặt các ngươi, chỉ là mang nàng đi. Ngươi xem như không thấy là được."

Tống Quân Hậu hít sâu một hơi, đột nhiên hét lớn: "Không được! Nếu muốn mang nàng đi, trừ phi ngươi chiến thắng ta."

Nói xong, trên người Tống Quân Hậu tản ra hào quang vàng kim óng ánh, sải bước ra, bay thẳng đến chỗ Uông Ngôn.

Uông Ngôn sửng sốt. Tiểu tử này rõ ràng đã do dự, sao lại đột nhiên ra tay. Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, khoé miệng của hắn lại cong lên. Không cần hắn động thủ, một gã tộc nhân đứng sau lưng hắn đã lách mình đi lên, từng cây Khổng Tước Linh toả sáng, quang thải kỳ dị hấp thu thiên địa linh khí. Tay phải hắn đánh ra, trong lòng bàn tay hắn, ngũ thải quang mang lóng lánh, trực tiếp đón nhận trùng kích của Tống Quân Hậu.

"Oanh" một tiếng thật lớn, Tống Quân Hậu trực tiếp bị đánh bay.

Mà Tống Quân Hậu động thủ, các đội viên khác cũng ra tay, phân biệt bảo hộ xung quanh Mỹ công tử. Thực lực bốn gã kia rất mạnh, trong chốc lát đã đập bọn họ lăn trên mặt đất, ném từng người xuống sườn núi.

Sau vài lần hô hấp, trên sườn núi chỉ còn lại năm người Uông Ngôn và người từ đầu đến cuối không động thủ là Mỹ công tử.

Khi năm người xuất hiện, Đường Tam cũng đã lặng yên đến gần. Song phương nói chuyện hắn cũng nghe rõ, cũng tận mắt chứng kiến đám người Tống Quân Hậu bị đánh ném xuống sườn núi. Hoàng Kim Sư Tử Cẩu yếu như vậy? Tất nhiên là không phải. Đường Tam nhìn thấy, sau khi bị đánh xuống sườn núi đã bỏ chạy. Đúng vậy, Hoàng Kim Sư Tử Cẩu mang theo các đồng bạn bị đánh lăn trực tiếp chạy trốn rồi. Một tên bị thương cũng không có.

Chuyện này nhất định có nội tình bên trong.

Hoặc là sớm đã thông tri cho nhau, hoặc là vừa mới đạt thành hiệp nghị. Nhìn bọn họ chạy trốn nhanh như vậy, khả năng sau càng lớn hơn.

"Hảo muội muội của ta, hiện tại chúng ta có thể hảo hảo nói chuyện một chút." Uông Ngôn nâng khoé miệng, bốn tên hộ vệ cũng chậm rãi tiến về phía trước, thu hẹp vòng vây.

Mỹ công tử sắc mặt vẫn bình tĩnh, ánh mắt chứa hàn ý lạnh như băng.

"Ta cùng ngươi không có gì để nói, ta cũng không phải là muội muội của ngươi."

Uông Ngôn đanh mặt lại: "Ta đương nhiên hy vọng ngươi không phải là muội muội của ta. Với nhan sắc này của ngươi, nếu như không phải cùng ta có quan hệ máu mủ, lớn lên làm thị thiếp cho ta cũng không tệ lắm. Đáng tiếc, ngươi đầu thai sai rồi, lại càng không nên để cho phụ thân yêu thương ngươi như vậy. Cùng chúng ta đi thôi, ta cũng không gϊếŧ ngươi, nếu không bị huyết mạch dẫn dắt, phụ thân sẽ có cảm ứng. Ta chỉ đem ngươi nhốt lại, chờ sau khi ta leo lên vương vị, tự nhiên sẽ thả ngươi đi."

Nghe hắn nói, Mỹ công tử cười lạnh: "Ngươi thiếu quyết đoán như vậy, còn muốn thừa kế vương vị? Nếu quả thật để cho ngươi lên Vương, đó mới là sai lầm chí mạng của Khổng Tước Yêu tộc." Uông Ngôn giận tím mặt, từ nhỏ hắn giận nhất chính là người khác nói hắn là phế vật. Tuy đúng là hắn có thiên phú bình thường, hơn nữa lại không cố gắng, nhưng càng như vậy, hắn lại càng muốn chứng tỏ bản thân. Hắn không làm ra việc gì đáng kiêu ngạo, nhưng lại tuyệt đối cao ngạo.

"Bắt nó!" Uông Ngôn gầm lên một tiếng.

Bốn gã Bát giai lập tức động thủ, đúng lúc này, đột nhiên cảm giác được chuyện gì đó, bọn chúng lập tức tản ra.

Một mảnh hàn quang từ trên không trung bay xuống, cũng không phát ra âm thanh gì.  

Bình luận

Truyện đang đọc