ĐẾM NGƯỢC ĐAU THƯƠNG

Giang Thành Xuyên này cả ngày chỉ ôm trái bóng rổ vô tích sự kia đi hại người, lần trước là bay thẳng vào mặt cô, lần này lại suýt nữa khiến cô vỡ đầu, xin lỗi vài ba câu là có thể dễ dàng bỏ đi như vậy ư? Tiêu Nguyệt cô mà khoan dung độ lượng như vậy thì tên cô viết ngược!


Mặc dù trong lòng là núi lửa sôi sục nhưng Lục Dương vẫn còn đứng ở đây, Tiêu Nguyệt không thể hùng hổ cứ thế đòi nợ Giang Thành Xuyên được, cô nín nhịn: "Xin lỗi hai người, tại chúng em có chuyện hiểu lầm. Nhưng chị Thần Sơ à, chị mà cứ dễ dãi như vậy, lần sau người ta sẽ cứ ném bóng vào mặt chị đấy!"


Dương Thần Sơ mặt cứng ngắc, cười lạnh trong lòng. Còn có lần sau? Nực cười! Quá ư là nực cười!


"Không sao.", cô xua tay, đến xem lại máy quay, sau khi thấy không có vấn đề gì thì bắt đầu công việc.


Lục Dương và Tiêu Nguyệt thấy Dương Thần Sơ làm việc thì lặng lẽ rời đi.


Dương Thần Sơ để máy quay ở chế độ tự động, cô lấy máy ảnh chụp vài tấm tiêu biểu, sau tìm mấy học sinh ngang qua hỏi vài câu.


Khoảng ba mươi phút sau thì trên khán đài ở chính giữa vang lên giọng của người dẫn chương trình, to, dõng dạc: "Sau đây là phần thi văn nghệ giữa các lớp. Mở màn là vở kịch Lý Bạch - Đỗ Phủ của lớp 1...". Tiếng thông báo nhanh chóng thu hút mọi người, ai cũng ồ ạt kéo về khán đài. Dương Thần Sơ nhanh chóng đem đồ đạc đến trung tâm trường học, ghi lại các tiết mục, thỉnh thoảng sẽ lại gần sân khấu, chụp những bức ảnh tiêu biểu hay hỏi cảm nghĩ của những người xem.


Phần thu văn nghệ này là không bắt buộc nên số lớp tham gia không nhiều, đếm được trên đầu ngón tay, nó diễn ra hơn hai tiếng thì kết thúc.


Người dẫn chương trình thông báo nghỉ ngơi và giờ giấc tổ chức phần thi thể thao buổi chiều.


Lúc sáng, trong lúc trao đổi công việc, cô đã lưu lại số điện thoại của Dự La, giờ công việc coi như hoàn thành một nửa, Dương Thần Sơ liền gọi hẹn Dự La đi ăn trưa, dù sao họ cũng là đồng nghiệp. Hai người hẹn nhau tại sân khấu.


Mặc dù hôm nay Dương Thần Sơ làm thay công việc của tổ đời sống xã hội song vẫn theo tâm lý của phóng viên giải trí. Ngồi ở căng - tin mà mắt cô không ngừng đảo ngược đảo xuôi, kiếm tìm những nghệ sĩ tham dự lễ kỷ niệm ngày hôm nay.


Nghệ sĩ đến không nhiều, nhưng người nổi tiếng thì chẳng thiếu. Ví như Lục Dương, La Hộ, Thích Miêu Miêu..., nhắc bừa một cái tên trong số họ cũng đủ để khiến tin của cô giật tít rồi.


Dương Thần Sơ bỏ đôi đũa đang gắp sườn xào chua ngọt xuống, lấy máy ảnh trong túi ra, bỏ lại  Dự La một mình giải quyết bữa trưa: "Cậu ăn đi, tôi đi làm chút chuyện."


Dự La miệng đầy cơm, phồng mồm ậm ừ.


Chụp xong ba tấm, Dương Thần Sơ gửi tới cho Triệu Phương, vài phút sau nhận được sự đồng ý thì ngay lập tức đăng bài: Một loạt những tên tuổi nổi tiếng tham gia lễ kỷ niệm thành lập của trường Trung học số 1 Bắc Kinh...


Ban đầu, việc gửi tin xác nhận nhận được rất nhiều sự phản đối từ hội đồng phóng viên, họ lấy lí do làm như vậy sẽ khiến tốc độ đưa tin chậm lại, mất đi phần nào sự nhanh chóng, năng động của người làm tin tức. Nhưng sau đó, hội đồng vẫn thông qua đề xuất này, do phóng viên, nhà bào ngày càng lợi dụng đặc trưng của nghề để bịa đặt, đưa tin không chính xác. Việc gửi xác nhận này cải thiện phần nào chất lượng thông tin, tin tức phóng viên, nhà báo đưa ra chính xác hay không hoàn toàn phụ thuộc vào trường phòng hay quản lý, tức người kiểm duyệt. Cá nhân Dương Thần Sơ đồng tình với đề xuất này, cô không muốn mọi người cứ nhắc đến phóng viên là dùng những từ như giả tạo, bịa đặt để nói về họ.


Được sự đồng ý của Triệu Phương, Dương Thần Sơ nhanh chóng đăng bài lên weibo của Đài, chỉ có những tin tức quan trọng trong showbiz mới được đưa lên truyền hình, còn thông thường những tin tạp nham, lẻ tẻ kiểu này sẽ được đăng lên như báo mạng.


Trưa tháng mười một lạnh lẽo vô cùng, cũng may hôm nay là một ngày nắng ấm.


Cô thường hay mắc một tật xấu, vào mùa đông là luôn bị cảm mãi không khỏi. Vốn chỉ là cảm mạo thông thường, uống thuốc, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi nhưng do cô không chịu uống thuốc, lại liên tục chạy hết nơi này đến nơi khác, cảm vẫn cứ kéo dài suốt cả mùa đông, khó chịu vô cùng, nhưng ai bảo thuốc cảm có tác dụng phụ cơ chứ, cô mà uống vào thì sẽ ngây ngô, mờ mịt suốt mấy ngày làm việc mất.


"Hắt xì,...hắt xì...", Dương Thần Sơ khịt khịt cánh mũi đỏ ửng, cô kéo thấp chiếc mũ chìa xuống, rụt cổ lại vì lạnh.


Giơ tay trái lên, đồng hồ đã điểm hơn một giờ chiều, cách thời gian tổ chức hội thể thao một tiếng nữa.


Cô đi lang thang trong sân trường rộng lớn.


Lá bạch quả vàng rọi như bánh gối nằm lăn lóc trên mặt sân, những vệt nắng kéo dài, tạo thành hình ảnh kì dị. Dương Thần Sơ vừa đi vừa đá lá khô loạn xạ, cô thích nghe âm thanh xào xạc của lá rụng, nhẹ nhàng, yên tĩnh.


Dưới gốc cây lớn không xa, bóng dáng thẳng tắp, cao lớn của một người đàn ông kéo dài, đổ về phía trước, anh nheo mắt, nở một nụ cười như có như không.


...


Hội thi thể thao năm nay đặc biệt hơn những năm khác. Nhà trường lấy lí do để gia tăng sự đoàn kết giữa học sinh, quyết định thi ghép lớp bằng hình thức bốc thăm, hai lớp sẽ chọn ra mười cặp để dự thi.


Lớp 1 được ghép với lớp 2, học sinh cả hai lớp ai cũng tỏ ra thích thú vô cùng, vì hai lớp này luôn đứng đầu về thể thao của toàn trường, lần này chiến thắng cách họ đã không xa.


Tiêu Nguyệt được chọn vào đội dự thi, ăn trưa xong cô phải đến lớp để bốc thăm người tham gia cùng vì lần này là đấu cặp.


Trong phòng có khoảng hai mươi người, sôi nổi, náo nhiệt vô cùng. Mọi người tranh nhau đưa ra hình thức chọn cặp, thông thường sẽ là bốc thăm cho nhanh gọn, dễ dàng nhưng dù sao họ cũng đều là học sinh cuối cấp, luôn muốn tìm sự khác biệt, mới lạ vào những tháng ngày cuối cùng.


Sau cùng, tất cả quyết định chơi một trò chơi nhỏ.


Luật chơi rất đơn giản. Có một từ khóa được đưa ra, hai mươi người sẽ tự suy đoán trong mười địa điểm được cho sẵn, từ khóa được đưa ra sẽ nằm ở đâu. Số người chọn cùng một địa điểm không quá hai người, và họ không được tiết lộ suy nghĩ của mình cho bất kì ai, mỗi người có hai phút để rời phòng một mình đi đến nơi mình lựa chọn, hết hai phút người tiếp theo mới được rời đi, cứ như vậy cho đến người cuối cùng. Nếu một địa điểm đồng thời có ba người lựa chọn, sẽ có người thông báo cho người thứ ba để họ kịp thời thay đổi quyết định.


Từ khóa được đưa ra là 'sắc trời', mọi người suy nghĩ một lúc rồi xếp hàng để rời khỏi phòng.


Đối với từ khóa này, Tiêu Nguyệt không suy nghĩ nhiều mà chọn ngay sân trung tâm của trường, nơi trồng rất nhiều cây bạch quả. Hôm nay là ngày nắng ấm, ánh vàng bao phủ nơi nơi, đương nhiên sắc trời sẽ mang màu vàng, trùng với màu của lá bạch quả.


Tiêu Nguyệt là người thứ mười lăm bước ra khỏi phòng, lúc này cô chỉ biết là trước đó, cũng có một người đã lựa chọn nơi này, nhưng cụ thể là ai thì không được tiết lộ. Trong lòng cô thầm suy nghĩ, con người này thật thônh minh, lại có thể suy luận giống cô đến vậy.


Đến sân trung tâm, cô nghe tiếng xào xạc của lá, nhìn về phía trước, có người ngồi xổm, đang đùa nghịch mấy chiếc lá bạch quả. Là con trai.


Tiêu Nguyệt bước lại gần, người kia dường như thấy có người đến liền ngẩng mặt lên, bốn mắt chạm nhau, oan gia ngõ hẹp. Người bắt cặp với cô là Giang Thành Xuyên!


Rõ ràng đôi mắt màu hổ phách của Giang Thành Xuyên lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng cũng chẳng được bao lâu, cậu ta mặt lạnh tanh, đứng thẳng dậy: "Lần này thắng được hay không là nhờ sự hợp tác của chúng ta."


"Nói dư thừa.", Tiêu Nguyệt dùng chân đá mấy chiếc lá dưới đất, chúng bay lên cao một chút, văng ra xa rồi lại rơi xuống đống lá khác.


Ánh vàng chiếu rọi xuống bóng hai thiếu niên, tạo nên khung cảnh đẹp nhất.


Dương Thần Sơ ở xa bắt gặp cảnh này, cảm thấy thích thú, 'tách' một tiếng, lưu giữ lại khoảnh khắc tươi đẹp này. Cũng may trình độ chụp anh của cô không tồi, ảnh khá rõ nét.


"Chụp không tồi.", Lục Dương không biết từ lúc nào đã đi đến, anh cúi người xuống, kề mặt sát vào má cô, có vài sợi tóc khẽ chạm vào cần cổ, ngưa ngứa. Giọng nói trầm ấm, hơi thở thanh thoát, mùi nắng trên cơ thể anh bủa vây lấy cô.


Dương Thần Sơ kinh ngạc, quay người lại liền va phải lồng ngực của anh. Dù là mùa đông, quần áo mặc có nhiều nhưng chóp mũi cô vẫn cảm nhận được sự rắn chắc của lồng ngực anh, cô xoa xoa mũi, điệu bộ giống con mèo lười, giọng khản đặc: "Anh muốn hù chết người à?"


Lục Dương bật cười trước dáng vẻ này của cô, anh tự động lùi về sau một bước, tay đút vào túi quần: "Chỉ muốn xem ảnh của em gái mình qua tay nghề của phóng viên giải trí mọi chút, không ngờ tay nghề của cô cũng không tồi."


Anh mặc một chiếc áo kẻ sọc đen trắng cao cổ bên trong, khoác chiếc áo lông trắng bên ngoài, đi đôi giày cũng trắng, dáng vẻ thoải mái vô cùng, mái tóc hơi ánh vàng, lòa xòa trước trán, vừa mang vẻ trẻ trung, năng động của một thanh niên lại vừa có nét quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành.


Dương Thần Sơ cầm máy ảnh, chụp linh tinh bốn phía: "Cũng chẳng phải chụp anh, anh đến xem làm gì?"


Lục Dương không đáp trả, anh dựa người vào thân cây gần đó, nhìn dáng vẻ chạy tứ tung của cô.


Cô cúi người xuống, điều chỉnh ống kính, đưa tầm ngắm về phía Tiêu Nguyệt và Giang Thành Xuyên, lại chụp thêm tấm nữa. Cô vốn định hỏi quan hệ giữa Lục Dương và Tiêu Nguyệt là gì nhưng xét thấy nghề nghiệp của hai người nên thôi, hỏi chỉ tốn công, anh ta chắc chắn không trả lời.


Chụp xong, cô đứng thẳng dậy, chụm tay vào miệng thành hình cái loa, hét lớn: "Tiêu Nguyệt, sắp đến giờ rồi, mấy em nhanh lên, cố gắng chiến thắng nhé!"


Nói xong, cô quay lại, phất tay với Lục Dương: "Đi thôi, hội thi sắp bắt đầu rồi."


Chẳng chờ Lục Dương phản ứng, cô bỏ đi, để lại bóng lưng cô độc, đổ xuống mặt đất.


Lục Dương nhìn về một hướng khác, ánh mắt tràn ngập ý cười, tiêu sái đi theo cô.


Tiêu Nguyệt nghe thấy tiếng hét của Dương Thần Sơ thì thấy tâm hồn u ám như được giải tỏa, cô cũng học tập bộ dáng vừa rồi của Dương Thần Sơ, phất tay với Giang Thành Xuyên: "Đi, đi mang chiến thắng về với tôi."


Giang Thành Xuyên nhìn Tiêu Nguyệt từ trên xuống dưới một lượt, không nhanh không chậm nhả ra mấy chữ: "Với chiều cao hạn chế của cậu, tôi nghĩ chúng ta nên chọn nhảy bao bố."


Tiêu Nguyệt lao tới: "Cậu dám."


Giang Thành Xuyên nhanh lẹ né tránh 'móng vuốt' của cô, mặt không gợn sóng: "Đi thôi, sắp muộn rồi." Anh bước đi trước, dáng người thẳng tắp, chiếc lá bạch quả từ trên cao khẽ rơi xuống bả vai anh.


Tiêu Nguyệt đuổi theo, vẫn còn tức giận: "Ê..., cậu mà thua thì chết với tôi."


Hết chương 12

Bình luận

Truyện đang đọc