ĐẾM NGƯỢC ĐAU THƯƠNG

Lục Dương đảo ngược tình thế, áp cô đặt xuống bên dưới. Anh đưa tay vuốt má cô, từ từ cúi xuống, khẽ chạm vào đôi môi anh đào hơi hé mở của cô. Đôi lông mi dài chập chờn như cánh bướm của cô chạm vài da thịt anh càng kích thích hàng ngàn tế báo trong cơ thể.


Anh cởi từng món đồ trên người cô xuống, cho đến khi hai người họ trực diện đối mặt với nhau một cách nguyên thủy nhất. Dương Thần Sơ nhìn rõ từng múi cơ bụng rắn chắc của anh, làn da mịn màng ấy càng sáng hơn dưới ánh đèn của phòng khách. Cô đưa tay, mân mê người anh. Anh cúi xuống, cắn dái tai cô, thì thầm như bùa chú: "Thích không?"


Cô đương nhiên là thích, cô thích ngắm nhìn cơ thể tuyệt mĩ như được đúc từ khuôn mẫu này của anh, cô thích ngắm nhìn khuôn mặt ngũ quan sáng sủa này của anh, cô thích cả giọng nói trầm ấm như vọng từ hang động xa xôi này của anh nữa. Cô gật đầu, tay ôm cả người anh lại: "Thích."


Cô vừa nói xong chữ 'thích', anh đã đưa cả người mình hòa nhập vào trong cô, hai người gắn bó mật thiết với nhau hơn bao giờ hết. Anh đưa cô cảm nhận sóng gió của biển khơi bao la rộng lớn, đưa cô tới sơn cốc mát mẻ, đưa cô chu du trên những thảo nguyên xanh màu cỏ non. Anh trân trọng, nâng niu, từng bước đưa cô lên tầng cao của hạnh phúc, khiến cô không còn cảm giác đau đớn, thay vào đấy là thoải mái, khát khao...


____


Ánh nắng rải từng vệt vào căn phòng hỗn loạn, chiếu lên làn da trắng nõn của cô gái đang say giấc nồng. Lục Dương ngắm nhìn người con gái trong lòng, cả người có cảm giác thỏa mãn không sao tả xiết. Khi người con gái bạn yêu nguyện trao cả thể xác và tinh thần của cô ấy cho bạn, chứng tỏ cô ấy chấp nhận bạn làm chỗ dựa cả đời, coi bạn là gốc cây đại thụ có thể cho cô ấy cảm giác an toàn. Lục Dương đương nhiên là rất hài lòng với những điều này.


Cô gái trong lòng cựa quậy, vòng tay siết chặt cả người anh hơn, trực tiếp xem anh là gối ôm, một chân vắt qua người anh.


Vào buổi sáng, tinh lực của đàn ông là dồi dào nhất, bị cô quậy thành một màn như vậy, anh sao có thể không có phản ứng. Anh hôn khắp người cô, tay không ngừng vuốt ve từng đường cong trên cơ thể cô.


Dương Thần Sơ ngứa ngáy, mặt nhăn lại, miệng phát ra âm thanh 'hừ hừ' khó chịu. Âm thanh ấy lọt vào tai anh lại như bùa mê, kích thích dục vọng trong người anh.


Dương Thần Sơ bị anh hôn đến cả người nhơm nhớp, cô mở mắt, đập vào mắt là khuôn mặt tuấn mĩ như tạc tượng, khuôn cằm vuông vức, mắt hai mí, lông mày rậm, môi mỏng đang không ngừng trêu đùa cơ thể cô. Cả đêm cứu cô trở thành con cá nằm trên thớt, bị anh lăn qua lăn lại đến nỗi rã rời cả chân tay. Nào ngờ người này tinh lực lại lớn như vậy, mới sáng ra còn một tuyên chiến thêm trận nữa sao?


Cô quay mặt sang một bên, tránh cái hôn của anh: "Em mệt lắm."


Anh nói nhỏ vào tai cô, môi vẫn không ngừng hôn vào lưng cô: "Em chỉ cần hưởng thụ, việc còn lại để anh lo."


Cô quay mặt lại, mắt hơi hé ra, nhếch môi: "Em muốn nằm trên."


Lục Dương cứng người, dừng động tác, ngơ ngác nhìn cô. Anh còn chưa kịp phản ứng, không biết cô lấy sức từ đâu, lật người anh xuống dưới, ngồi trên bụng anh. Cô nắm lấy cằm anh, ánh mắt thâm tình: "Được không?"


Lúc này anh có nói được hay không được đâu còn quan trọng nữa, cô cũng đã ngồi lên trên rồi. Anh không ngờ cô lại bạo dạn như thế, hai tay vòng qua vòng eo thon gọn của cô. Anh không vội vã, cố kìm nén lại dục vọng đang dâng trào: "Cho em chủ động đấy."


Dương Thần Sơ cười lớn, hai mắt cong cong như vầng trăng khuyết, cô cúi đầu xuống, đôi môi nhỏ nhắn khẽ cắn một cái rất nhẹ vào bụng anh. Lục Dương rốt cuộc cũng đầu hàng, lật cô xuống dưới, ăn sạch sành sanh.


Kết thúc cũng đã là mười giờ sáng, anh ôm cô trong lòng: "Đau không?"


Dương Thần Sơ giận dỗi gạt ray anh ra: "Con mẹ nó anh thử nằm dưới xem có đau không?"


Tiếng cười trầm thấp vang lên bên tai, cô tức giận. Người đàn ông này còn cười được sao? Cô đã mệt gần chết, vốn muốn lừa anh cho ở trên để chơi khăm một vố, ai ngờ lại tự đập đá vào chân mình. Lục Dương đưa tay vén tóc cô, anh đặt một nụ hôn lên trên cô: "Ngoan, lần sau tùy em xử. Hôm nay có đi làm không?"


"Đau chân." Cô ấm ức chỉ vào chân bị bó bột. Vì cử động mạnh nên chăn trên người rơi xuống hết, lộ ra cảnh xuân tươi đẹp. Cô không ngại ngùng, lại nhìn anh bằng ánh mắt tội nghiệp: "Đau chết đi được. Đều tại anh làm em đau."


Lục Dương dỗ cô một hồi, anh biết cô là đang làm nũng nhưng anh cũng rất hưởng thụ mà chiều chuộng cô. Hàng ngày, tính cô nóng nảy, cố tỏ ra mạnh mẽ, có lẽ chủ trước mặt anh, cô mới bày ra bộ dạng dễ thương như vậy.


Lục Dương đưa cô vào nhà tắm trước, anh vốn muốn tắm cho cô nhưng bị cô trừng mắt, đuổi ra ngoài như sói xám.


Anh đi ra giường, ngắm nhìn vết máu trên ga giường trắng toát, nó như những cánh hoa hồng, trong mắt anh, đây là vệt máu đẹp nhất. Nụ hôn đầu tiên, lần đầu tiên, cô cũng đều đã trao hết cho anh.


Thay xong hết dra giường, Dương Thần Sơ mới chập chạm ra khỏi phòng tắm, cô thay một bộ đồ thoải mái, khập khiễng đi xuống nhà.


Lục Dương có lẽ trong lúc cô tắm cũng đã tắm rửa ở nhà tắm tầng một, trên bàn có đồ ăn sáng, và cả Lý Thấm đang ngồi một góc nghịch điện thoại. Thấy cô bước xuống, Lý Thấm nhìn cô bằng ánh mát mờ ám: "Ây da..."


Cô điềm nhiên đi xuống, thoải mái uống cốc nước, nói với Lục Dương: "Anh coi Lý tỷ đến đây ngăn cản một khắc ngàn vàng của chúng ta ra sao?"


Cô không ngần ngại mà nói ra mấy lời tế nhị đấy. Từ trước đến giờ cô có gì nghĩ nấy, chỉ cần không quá mất đạo đức, từ nào cô cũng nói được, miễn là bản thân thoải mái. Lục Dương cưng chiều buộc lại tóc cho cô: "Lý Thấm, anh thấy mình vô duyên thế nào chưa?"


Lý Thấm oan uổng: "Hai người...đúng là chồng ca vợ xướng!"


Cả phòng ăn lại vang lên tiếng cười.


____


Qua Tết, lịch trình của Lục Dương bắt đầu kín mít, hầu như ngày nào anh cũng phải ra sân bay, hết bay đến tỉnh nọ lại lượn sang tỉnh kia, chưa kịp giải quyết xong bữa cơm đã vội vàng đem hành lý lên máy bay. Chuyện quản lý công ty Star, anh đã giao lại cho Phong Triển, cũng làm hợp đồng chuyển nhượng cho luôn. Mặc dù phải đảm đương cả việc quản lý công ty, nhưng Phong Triển vẫn nhất quyết làm 'gà mẹ'* của Lục Dương. Trong những chuyến concert quan trọng, vẫn luôn có mặt anh ấy.


* mẹ: từ ngữ ám chỉ người quản nghệ .


Công việc của Dương Thần Sơ cũng bắt đầu đi vào giai đoạn mấu chốt. Thời gian này là thời gian trọng yếu, lại sắp có một đợt luân chuyển chuyên mục giữa các phóng viên mới một lần nữa. Đài Truyền hình trung ương có luật bất thành văn, đó chính là nhân viên mới vào làm đều phải trải qua các đợt luân chuyển, bất kể giỏi hay yếu đều phải tham gia, liên tục duy trì như vậy suốt một năm trời mới được cố định làm ở chuyên mục nào. Nếu may mắn, bạn vào được chuyên mục thời sự chắc chắn kinh nghiệm tích lũy sẽ không ít, nhưng xui xẻo rơi vào mấy chuyên mục như học đường, thể thao địa phương, e là cơ hội học tập không có nhiều.


Dương Thần Sơ ngày ngày đều phải lặn lội từ khách sạn, quán bar, nhà hàng, địa điểm diễn, concert để mong tìm được tin có giá trị nào đó. Ít nhất đến khi xếp loại lần cuối, cô sẽ được phân vào chuyên mục tốt nhất.


Trong thời gian này cũng có một chuyện bất ngờ, thay đổi nếp sống vốn có của cô. Sau mấy ngày ăn tết ở nhà Lục Dương, mẹ anh cực kỳ thích cô, sau khi biết được quan hệ của hai người lại càng phấn khởi, có ý muốn giữ cô ở lại. Bà tuổi đã cao, sức khỏe lại yếu, Lục Dương thì ít khi về nhà, vậy nên bà luôn khao khát có người bầu bạn bên mình.


Từ khi bố mẹ qua đời, cô dần mất đi hơi ấm gia đình, về nhà sau những giờ làm việc cực nhọc không phải là lời cằn nhằn kêu ca của mẹ, chẳng phải tiếng cười, động viên của bố, chào đón cô chỉ có bức tường lạnh ngắt, không khí tẻ nhạt mà thôi. Nhưng gặp được mẹ Lục Dương, ngồi nghe bà kể chuyện anh lúc nhỏ, được bà quan tâm, chăm sóc, Dương Thần Sơ lại khao khát có được tình yêu của người mẹ. Tuy vậy điều cô khó nói nhất đó chính là đặc thù công việc. Cô không có thời gian cố định cụ thể, đi sớm về khuya, sáng ngủ tối đi, cả ngày biệt tăm biệt tích là chuyện cơm bữa, sợ rằng có dọn đến đây ở cũng như không. Nào ngờ mẹ Lục khi nghe vậy lại cười trừ, hào sảng nói: "Chỉ cần con đến ở với bà già này, bầu bạn với ta là được. Không hay ở nhà cũng không sao, ít nhất là không giống Tiểu Dương, nó có mà cả năm mới về một lần. Lúc nào cũng thấy nói là đi làm xa, đi công tác."


Dương Thần Sơ biết chuyện anh luôn giấu mẹ Lục về nghề nghiệp của mình. Bà không thích con trai đi vào giới giải trí lắm thị phi, nếu biết anh làm ca sỹ, e rằng lại tổn hại tới sức khỏe. Lục Dương không phát biểu ý kiến về chuyện này, đây là cuộc sống của cô, phải do cô hoàn toàn quyết định. Cuối cùng, cô vẫn dọn đồ đạc đến đây ở.


Thường ngày, cô cũng về nhà, đôi khi là về muộn nhưng dì giúp việc vẫn tận tình hâm lại cơm nóng cho cô. Khi rảnh rỗi, cô sẽ ngồi nói chuyện với mẹ Lục, đưa bà đi dạo dưới chung cư hay dẫn bà ra ngoài tắm nắng, đi mua sắm.


Ánh nắng dần đậm màu hơn, trên nền trờ xanh ngắt, những đám mây trắng bồng bềnh lững lờ dạt vào chân trời xa. Đường phố Bắc Kinh được bao trùm bới sắc vàng óng ánh của lá cây bạch quả, không khí nơi đây lại quay về vẻ nhộn nhịp, tấp nập vốn có của nó. Xé rách tấm mà băng tuyết mỏng manh đã phủ kín mấy tháng qua, rửa sạch cơn mưa xuân nhè nhẹ mang theo hơi thở của cuộc sống, trả lại ánh nắng vàng rực nơi góc phố đông người.


Dương Thần Sơ rất thích mùa hè, cô thích cảm giác lười biếng ngồi trên ghế đá ngoài phố, ngắm nhìn lá bạch quả rơi, ngắm nhìn đường phố Bắc Kinh nườm nượp người qua kẻ lại, xe cộ đông đúc. Cô thích cơn gió mát mẻ mang theo hy vọng của nắng hạ, hơn hết cô thích mùa hạ mang theo hơi thở của Lục Dương. Bởi hạ có nắng vàng ấm áp, mùi vị cực giống với mùi hương trên người anh. Cô vì một người, mà đi yêu cả một mùa hạ.


Nhưng trăm ngàn lần cô vẫn không thể ngờ, cái nắng hạ tươi đẹp kia lại là giấc mộng cả đời cô không muốn nhớ đến, trong tháng ngày bạch quả rợp đường lại nổi lên sóng gió bất ngờ, khuấy đảo cả tâm hồn người trong cuộc. Rốt cuộc, mùa hạ năm ấy, lại mang đến cho cô những tháng ngày đau khổ của sau này. Mỗi khi nhớ lại, cảm giác đau đớn trong tim lại bị cơn nắng kia thiêu cháy, lòng lại ngâm ngẩm nỗi tê tái mang tên mùa hạ Lục Dương.


Hết chương 45

Bình luận

Truyện đang đọc