ĐẾM NGƯỢC ĐAU THƯƠNG

Đến Star, Tiêu Nguyệt chỉ gặp được một nữ nhân viên đang sắp xếp đồ đạc trong phòng cho Lục Dương. Cô biết tính người anh trai này của mình, anh cực kỳ sạch sẽ, không gian trong vòng bán kính năm mét xung quanh anh không bao giờ lộn xộn, bừa bãi. Nhưng bây giờ trước mặt cô là một căn phòng vô cùng bừa bộn, bàn ghế xộc xệch, trên sàn nhà giấy tờ văng lung tung. Mặc dù nhân viên đã dọn dẹp bớt nhưng dấu tích vẫn còn nguyên.


Nữ nhân viên nhặt mấy tờ giấy lên, trông thấy Tiêu Nguyệt thì chào hỏi cô: "Cô Tiêu, cô đến tìm Lục Dương sao? Anh ấy không có ở đây." Nhân viên trong Star đều biết rõ quan hệ giữa cô và Lục Dương. Không, nói đúng hơn là họ chẳng bao giờ che dấu điều này, mọi người ai cũng đều biết.


"Anh ấy vừa làm gì căn phòng này vậy?" Cô lướt mắt nhìn căn phòng, y hệt vừa có cơn lốc quét qua đây vậy.


Nữ nhân viên cười ngượng ngập, cô ấy len lén quan sát xung quanh, thấy không có ai mới rụt rè giải thích: "Tôi cũng không rõ, chỉ biết anh ấy nói chuyện điện thoại xong liền nổi nóng. Lần đầu tiên tôi thấy một Lục Dương nóng tính như vậy. Cũng may anh ấy còn kiềm chế, không đập phá đồ đạc."


Tiêu Nguyệt trông thấy sự sợ hãi trong mắt cô nhân viên khi cô ấy kể lại mọi chuyện, có thể thấy cô ấy bị sốc khi chứng kiến Lục Dương nổi giận. Cũng đúng thôi, người thường ngày luôn mang vẻ vui tính, hiền hòa, rộng lượng, một khi đã giận lên, chắc chắn còn kinh hoàng hơn cả một người thường ngày mở mồm ra là chửi bới, đánh đập người khác.


"Anh ấy giờ đang ở đâu?" Hôm nay cô còn rất nhiều việc, phải đem trả tiền ngay cho anh. Hơn nữa, trả tiền xong, cô cũng nhẹ nhõm hơn, mượn tiền anh cô đã thấy mất mặt, xấu hổ lắm rồi, lại còn là số tiền lớn nữa.


Cô nhân viên thấy cô không định ngồi xuống, cô ấy nhìn cô, định mở miệng, Tiêu Nguyệt hiểu ý, lắc đầu: "Cô cứ vừa làm vừa nói cho tôi là được, tôi cũng không ở đây lâu."


Thấy Tiêu Nguyệt gần gũi như vậy, cô nhân viên cảm thấy thoải mái hơn, cúi người nhặt tiếp giấy lên: "Hình như Lục Dương đã cùng giám đốc Phong và trợ lý Lý đến Đài Truyền hình rồi thì phải. Lúc được gọi vào đây dọn đồ đạc, tôi đã nghe được Lục Dương nói vậy." Cô ấy nghĩ rồi nói tiếp: "Ừm, anh ấy sắc mặt cực kỳ không tốt, tôi còn nghe thấy đại loại liên quan tới một người con gái, cô ấy tên gì nhỉ?" Cô ấy cố nghĩ lại cái tên mình đã vô tình nghe được.


"Dương Thần Sơ?" Tiêu Nguyệt đưa ra lời phỏng đoán, chỉ có người phụ nữ ấy mới đủ năng lực khiến Lục Dương thay đổi tâm trạng, cảm xúc như vậy.


Cô nhân viên gật đầu: "Đúng rồi, là Dương Thần Sơ."


"Anh ấy đến Đài Truyền hình Trung ương phải không?" Trước khi rời đi Tiêu Nguyệt hỏi chắc lại.


"Đúng." Cô nhân viên tiễn cô ra cửa, trông thấy bóng cô ngày một xa mới quay lại về phòng tiếp tục công việc.


Tiêu Nguyền vội vàng chạy đến bãi đỗ xe, nhấn vào khóa xe, nhanh chóng khởi động, rời khỏi Star. Cô lo lắng người anh đang đánh mất sự kiềm chế vốn có của mình sẽ gây loạn ở Đài Truyền hình.


Đến Đài Truyền hình, quả nhiên cô nghe loáng thoáng từ tai mấy người nhân viên rằng anh đang tranh cãi với trưởng phòng chính trị, kinh động tới cả giám đốc.


Tiêu Nguyệt chạy đến quầy tiếp tân, hỏi xem văn phòng của vị trưởng phòng chính trị ở đâu.


Cô tiếp tân nhìn cô, rồi hỏi: "Cô tìm trưởng phòng chính trị có việc gì sao?"


"À, tôi là giám đốc của Tiêu Dao, gặp anh ấy để tham gia buổi phỏng vấn về vấn đề hợp tác với nước ngoài thông qua việc xuất khuẩ hàng hóa, nó có liên quan tới vấn đề chính trị." Cô lấy lí do khách quan nhất, phần nào thuyết phục được cô tiếp tân.


Sau khi thật sự nhận ra được Tiêu Nguyệt, cô tiếp tân tận tình chỉ rõ văn phòng của vị trưởng phòng ấy.


Chưa cả đến văn phòng, Tiêu Nguyệt đã nghe thấy tiếng trang cãi của vị trưởng phòng. Cô nghe thấy ông ta nói: "Lục Dương, cậu cũng phải hiểu ngành nghề của chúng tôi chứ."


Khi cô mở cửa phòng ra cũng là lúc Lục Dương lên tiếng phản bác: "Tôi đã nói rõ cho ông hiểu rồi, trưởng phòng, tin nhắn bình an này rõ ràng không phải là cô ấy gửi, chắc chắn cô ấy đã gặp chuyện."


Vẫn chưa ai phát hiện ra trong văn phòng đã xuất hiện thêm một người nữa, Tiêu Nguyệt cũng không lên tiếng.


"Tôi lại không thấy tin nhắn có gì bất thường cả, cô ấy gửi email về, có nghĩa là cô ấy vấn đang tiến hành nhiệm vụ. Cho dù như cậu nói đi nữa, việc gặp tai nạn trong quá trình làm việc là hết sức bình thường. Nếu cô ấy gặp chuyện, cô ấy sẽ gửi một email khác về cho chúng tôi làm ký hiệu, đây là luật bất thành văn của chúng tôi rồi." Trưởng phòng kiên quyết giải thích, thuyết phục Lục Dương đang mất kiềm chế.


"Sơ Sơ, cô ấy là người cẩn thận, tin nhắn gửi về vô cùng có quy luật, việc tin nhắn bất bình thường này chính là ký hiệu ông nhắc đến. Tôi hỏi ông, một người gặp nạn còn thời gian mà ngồi nhắn ký hiệu riêng cho ông biết hay không?"


Giám đốc thì bình tĩnh hơn, nghe Lục Dương nói xong, ông ấy mới lên tiếng: "Vậy cậu thử chỉ ra điểm khác biệt ấy ra xem."


"Ông nhìn đi, tin nhắn thường ngày cô ấy gửi về đều đầy đủ dấu câu. Sơ Sơ, cô ấy có thói quen nhắn tin phải đầy đủ chủ vị, không mắc lỗi chính tả, đặc biệt dấu câu tuyệt đối không thiếu." Anh chủ vào những email trước đó và email ngày hôm nay, điểm khác nhau giữa chúng là email ngày hôm nay không có dấu chấm cuối câu, còn nhưng email trước đó, đều có dấu chấm.


Trưởng phòng vẫn không tin: "Nhỡ cô ấy quên thì sao?" Chỉ dựa vào một dấu câu nhỏ nhoi để yêu cầu Đài Truyền hình gọi cô ấy về, quá vô lý!


Anh biết mấy người này chắc chắn không tin, anh lấy điện thoại ra, chỉ vào màn hình: "Tin nhắn bình an của cô ấy gửi cho tôi đặc biệt hơn, đó là hai chữ LY, không phải tin nhắn như gửi cho mấy ông." Trước khi rời đi, Dương Thần Sơ đã nói cô gửi tin nhắn bình an cho anh sẽ là chữ cái viết tắt của tên anh, LY, Lu Yang, cô khẳng định ngày nào cũng vậy, nếu có khác đi chính là cô gặp chuyện, anh phải ghi nhớ. Vậy nên khi nhìn thấy tin nhắn ngày hôm nay, anh mới khẳng định cô đã gặp chuyện. Quan trọng hơn là còn một lý do đằng sau nữa, nhưng hiện tại anh không thể nói ra được.


Giám đốc dường như không mấy tin vào lời anh nói, trong mắt ông, người đàn ông này chỉ đang lo lắng thái quá. Ông cũng được nghe phong phanh quan hệ giữa người ca sĩ này với phóng viên của Đài mình, ông cho rằng, hai người đang trong thời gian yêu đương cuồng nhiệt, việc làm quá mọi chuyện lên là rất bình thường. Trước đây cũng có một cặp đôi như vậy, chàng trai là phóng viên phải thường trú ở nước ngoài, nơi đó xảy ra động đất, điện thoại của chàng trai đó bị hỏng, cô gái ở nhà không gọi được liền tới Đài Truyền hình làm loạn, cuối cùng bên phía Đài chỉ có thể miễn cưỡng gọi phóng viên đó về, công việc không hoàn thành, lần ấy, tất cả các báo đài khác đều đưa tin về vụ động đất này, chỉ riêng Đài họ là không. Đến lúc họp cuối năm, ông đã bị đánh tiếng rất nhiều. Sau sự việc đó, giám đốc đề cao kỷ cương hơn, nói đúng ra là không mềm lòng với mấy người trẻ này nữa.


"Việc này cũng chẳng có gì khâc thường, đơn giản là cô ấy không có thời gian, gửi tin nhắn gộp, bao gồm cả cho cậu thôi." Giám đốc nói xong cũng rời đi, ông còn rất nhiều việc phải giải quyết.


Trưởng phòng nhún vai, an ủi người đàn ông trước mặt: "Lục Dương, chuyện này cậu làm quá lên rồi. Thân phận của cậu có chút đặc biệt, hình tượng rất quan trọng." Ông ấy tốt bụng nhắc nhở, định bộ bỏ đi.


Tiêu Nguyệt chứng kiến mọi chuyện đã đủ, bấy giờ cô mới lên tiếng: "Mấy người chức cao vọng trọng như mấy ông thì ngồi đây hưởng thụ, để cô ấy không rõ sống chết ra sao hay ư? Nếu các ông nói đúng, đúng là cô ấy chỉ vì bận thì không sao. Nhưng ngộ nhỡ, cô ấy gặp chuyện thực sự, tính mạng cô ấy sẽ không còn chỉ vì sự cương quyết của các ông." Giọng cô kèm theo sự châm biếm rõ rệt, khiến vị trưởng phòng mặt mày xám xịt, hiển nhiên ông ta không mấy hài lòng với người phụ nữ ngông cuồng trước mặt.


Lục Dương ngoảnh đầu lại, thấy Tiêu Nguyệt, anh khẽ nhíu mày, ánh mắt như muốn hỏi: sao em lại ở đây?


Cô nhún vai, bước lên phía trước, nhấn mạnh: "Tôi e rằng, đến lúc thật sự xảy ra, Đài các ông còn gặp rắc rối lớn hơn nữa."


Vị trưởng phòng còn đang định nói Tiêu Nguyệt ăn nói ngông cuồng thì tiếng Lam Cẩn Tranh vang lên, cắt ngang ý định của ông ta: "Trưởng phòng Lãnh không xử lí việc này thì để tôi giải quyết vậy."


Lam Cẩn Tranh đứng ở cửa, anh chỉ mặc độc chiếc áo sơ mi đen, hai ông tay áo cắn lên đến khuỷu tay, cúc áo ở trên được bỏ ra, mặt có lấm tấm chút mồ hôi, trợ lý vội vã chạy từ phía sau đến, tay cầm theo áo vest của anh. Nhìn như vậy, mười phần là anh vừa họp ở đâu đó về.


Đôi mắt màu hổ phách của Lục Dương sâu hơn vài phần, phảng phất gió rét ở đâu đó. Anh nói với giọng lãnh đạm, nghe kỹ còn thấy rõ sự kìm nén, là kìm nén bực tức: "Theo như tôi thấy, Đài Truyền hình các anh không quan tâm nhân viên như bên ngoài nói."


"Để anh Lục chê cười rồi." Lam Cẩn Tranh mỉm cười, sải bước vào trong phòng, anh nhìn sang vị trưởng phòng, kiên quyết nói: "Bây giờ tôi chỉ muốn biết, trưởng phòng Lãnh có đồng ý cử người tới Vân Nam xem xét tình hình hay không?"


Trưởng phòng Lãnh khó xử: "Việc này, giám đốc cũng tỏ rõ thái độ rồi, chúng ta không thể cử người đi được, kinh động bọn tội phạm thì sao?"


"Thôi được, vậy để tôi tự giải quyết."


Lục Dương nghe Lam Cẩn Tranh nói vậy, anh xoay người, rời khỏi văn phòng của trưởng phòng, một lúc sau, Lam Cẩn Tranh cũng xuất hiện tại hành lang.


"Anh đến văn phòng tôi đi, chúng ta bàn chuyện tiện hơn."


Lục Dương không nói gì, gật đầu một cái, bóng hai người đàn ông cao lớn đổ lên sàn nhà.


Lục Dương kể vắn tát lý do bản thân anh phát hiện ra bất thường kia cho Lam Cẩn Tranh, trong đó bao gồm cả bí mật quan trọng nữa. Nghe xong, Lam Cẩn Tranh không khỏi sững sờ: "Anh nói thật?"


"Tôi không có lý do để lừa một người như anh."


Trong lúc Lam Cẩn Tranh còn trầm tư suy nghĩ về điều anh vừa nói, anh vạch ra kế hoạch rõ ràng để thăm dò tình hình, anh có đủ niềm tin để chắc rằng: cô ấy đang gặp chuyện.


"Bây giờ tôi sẽ tới Vân Nam, xem rõ tình hình. Anh ở lại đàm phán với bên cảnh sát, tôi nghĩ lần này mọi chuyện sẽ lớn hơn chúng ta tưởng tượng."


"Sao anh lại là người tới Vân Nam, còn tôi lại là người ở lại Bắc Kinh?" Lam Cẩn Tranh không đồng tình với sự sắp xếp của Lục Dương. Việc này có khác gì anh ấy chỉ ở lại nơi an toàn này, chờ mọi chuyện xảy ra kế tiếp.


Lục Dương đứng dậy, đút hai tay vào túi quần, từ trên cao nhìn xuống Lam Cẩn Tranh, trông giống như vị hoàng đế ngước xuống quan sát quan thần của mình: "Chỉ cần dựa vào cô ấy là người phụ nữ của tôi là đủ. Trách nhiệm cứu cô ấy, tôi là người phải đảm nhận."


"Còn nữa, tôi nghĩ địa hình ở Vân Nam, tôi hiểu biết tường tận hơn anh."


Lục Dương đã rời khỏi căn phòng, Lam Cẩn Tranh chua xót ngồi trên ghế, lúc sau, trong căn phòng ấy, người ta có thể ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc, và cả mọi đau thương.


Hết chương 75


Lảm nhảm: chương này lẽ nhiều bạn không thích Lục Dương, nhưng đối với mình, anh ấy làm vậy hoàn toàn đúng đắn. Lý do đầu anh ấy đưa ra chỉ để ngăn chặn triệt để tình cảm của Lam Cẩn Tranh thôi, do thứ hai mới hoàn toàn chính xác. Nói chung cả Dương Tranh đều tốt, mình thật muốn vote đam mỹ:))

Bình luận

Truyện đang đọc