ĐẾM NGƯỢC ĐAU THƯƠNG

Bên trong hầm đất đổ nát, không khí đang ngày một cạn kiệt, giống nhuế anh sáng yếu ớt ban ngày, giờ đây nó mong manh đến đáng sợ. Chỉ cần thở manh một cái cũng sợ nó sẽ tan biến thành hư vô.


Lam Cẩn Tranh nào chịu ngồi yên đợi ở Bắc Kinh, ngay sau khi Lực Dương đi tới Vân Nam một ngày, anh sắp xếp công việc ổn định rồi cũng bay tới đó. Thuê người thay thính tình hình xong, anh đã gọi ngay điện thoại tới Bắc Kinh, yêu cầu cảnh sát cử thêm người giúp đỡ. Cảnh sát thuộc chuyên an lần này đã thiệt mang một người, đây chỉ là con số nhỏ, nhưng đối với một vụ án mang tính cấp cao như vậy, một người ra đi cũng là sự tổn thất nặng nề, phòng ngừa bất trắc, Lam Cẩn Tranh phải cầu thêm người đến yểm trợ. Đúng như anh dự đoán, khi cả nhóm người tới Hải Nam, đội cảnh sát chính đã có mặt tại biệt thự nằm trên núi Nguyên Bình, họ đang đối phó với đám tội phạm buôn bán ma tuý. Sau thời gian dài giằng co, toàn đội thiệt hại hơn một nửa nhân lực, may người của Lam Cẩn Tranh đến kịp thời, cảnh sát miễn cưỡng bảo đảm được lực lượng để đấu lại bọn tội phạm, đồng thời bao vây chúng, không để chúng bỏ chạy khỏi nói Nguyên Bình.


Nào ngờ, đám tội phạm kia bí quá hóa liều, có những tên phản động, chúng đặt ba qua bom trên tầng ba biệt thự và kích nổ nó. Chỉ trong chớp mắt, cả tầng ba sụp đổ, kéo theo đó là tầng một và tầng hai, căn biệt thự rộng lớn hoàn toàn trở thành một đống đổ nát. Chứng cứ vì vụ nổ cũng sẽ mất đi rất nhiều, ảnh hưởng tơi quá trình quy án.


Cảnh sát tạm thời bắt giữ được những tên đặt bom, còn những người còn lại đã nhanh chân lẩn trốn. Lam Cẩn Tranh bỏ ngoài tai lời can ngăn của canh sát trưởng, anh kiên quyết đi vào đống đổ nát, anh phải tìm được Dương Thần Sơ và Lục Dương, sống thấy người, chết thấy xác. Có tất cả năm người cảnh sát phụ giúp anh việc tìm kiếm. Nhưng quá trình không hề dễ dàng, căn biệt thự này vô cùng rộng lớn, khi sụp đổ thì đủ loại máy móc, nội tạng văng ra, gạch đá nhiều vô kể. Di chuyển khó khăn, chưa kể việc phải lật tìm người dưới đống gạch vụn này.


Tìm kiếm hơn sau tiếng đồng hồ vẫn không thu được kết quả. Lam Cẩn Tranh ngồi trên một tảng bê tông day, anh ngước mắt nhìn trời. Màn đêm trên núi rất lạnh, bầu trời sao giăng chằng chịt, y như tâm trạng anh lúc này, rối bời, hỗn loạn. Anh không biết cô đang ở đâu, còn sống hay đã chết, chỉ cần cô còn một hơi thở, anh cũng sẽ tìm thấy cô, đúng, nhất định phải tìm thấy.


Lam Cẩn Tranh phủi đất cát rồi đứng dậy, anh đi tới một vị trí ít gạch nhất, dỡ từng tảng đá nặng nề ra, khai thông đường đi. Anh nghi ngờ biệt thự này còn có tầng hầm. Hầu như hang ổ nào của tội phạm cũng đều xây thêm một hai tầng hầm phòng bất trắc. Điều này phải kể đến khi còn ở Thượng Hai, bố mẹ anh hay xem phim hành động, anh bị bắt ngồi bên bàn luận với hai ông bà Lam, tình tiết này đã trở nên không thể thiếu, may sao anh còn nhớ.


Khi trời rạng sáng, phía chân trời xuất hiện vệt hồng mờ nhạt. Mọi người đã khi thông được một đường đi xuống dưới lòng đất. Ai nấy cũng mệt mỏi, ngồi bệt xuống đất thở phì phò. Những cảnh sát khác cũng chẳng rảnh rỗi, họ phải thu nhặt chứng cứ, từ mấy móc cho đến nội tạng, rồi lại phải canh chừng mấy tên tội phạm lẩn trốn.


Lam Cẩn Tranh mặc bộ đồ bảo hộ canh sát đưa cho, cầm theo đen pin đi xuống dưới. Quả nhiên, phía dưới biệt thự có hai tầng hầm. Anh vừa đi vừa gọi: "Tiểu Sơ, Lục Dương! " Mặc cho cổ họng đã khô rất, mặc cho cơn đau tê dại từ các ngón tay rướm mau truyền đến, anh vẫn cố gắng nói thật to, chỉ mong một trong hai người họ sẽ nghe thấy.


Dương Thần Sơ đã ngất đi, hơi thở của cô ngày một yếu đi. Lục Dương gắng gượng đứng dậy, vết thương trên lưng anh bắt đầu xuất hiện hiện tượng nhiễm trùng, máu thấm ướt áo bên trong, ngấm vào da, anh ngửi được mùi tanh nồng của máu.


Lục Dương là một ca sĩ kiêm nhạc sĩ, điều đó khiến anh luyện được một thành giác phải cực kỳ nhạy bén, anh nghe thoáng qua tiếng gọi của ai đó, dù rất nhỏ, rất mơ hồ nhưng anh vẫn bắt kịp. Anh đi đến một khe ho nhỏ bằng ba ngón tay, cố nói to: "Chúng tôi ở đây! " Không cần biết người kia là ai, đang nói gì, anh vẫn phải hô to câu này, giờ anh rất yếu, phải tiết kiệm sức, không thể cố gắng nói to những câu thừa thãi được.


Lam Cẩn Tranh cùng năm người cảnh sát đi đến một nơi bị bao vây bởi gạch đá rất nhiều, tầng nào cũng rất to, chắn hết lối đi.


Có một người cảnh sát ra dấu im lặng, anh ta áp tai xuống đất, lắng nghe. Anh ta đứng dậy, nói: " Có người kêu cứu, cách chúng ta khoang hai trăm mét. "


Một người cảnh sát khác nhìn vào chướng ngại vật trước mặt: "Nhưng làm sao đi được nữa. Lối đi hoàn toàn bị chặn rồi. "


"Khênh ra. " Lam Cẩn Tranh vừa nói vừa tiến lên, anh gồng mình bê một tảng đá ra. Rất nặng, một người bê không nổi. Cảnh sát kia nhíu mày ngăn cản: "Nếu không cẩn thận chúng ta sẽ bị đá rơi vào, chưa biết chừng còn khiến người bên trong bị thương." Lời anh ta nói không sai, dỡ đi một trang đá bất kỳ cũng có thể khiến nơi này sụp thêm lần nữa.


"Chúng ta chỉ cần bê hai tảng đá ra, để lối đi nhỏ thôi. " Anh chàng cảnh sát nghe thấy tiếng kêu cứu lên tiếng, anh ta tiến lên nhìn chằm chằm đống đá trước mặt, suy nghĩ một lúc rồi về vẽ lên mặt đất: "Tôi từng làm trong đội cứu hộ ở Nhật Bản, có chút kinh nghiệm khai thông đường đi trong hoàn cảnh sụp đổ. Chúng ta bê hai tảng đá này ra là được, không ảnh hưởng tới những tảng đá khác. " Anh ta chỉ lên hai ký hiệu dưới đất. Mấy người khác khi tin tưởng vào trình độ của anh ta, họ đều biết người này quả thật từng làm trong đội cứu hộ bên Nhật.


Sau người hợp sức bê đê ra, thành công tạo nên lỗ hổng vừa đủ cho một người đi. Càng đi sâu vào bên trong, tiếng người càng rõ rệt. Cuối cùng, họ dừng lại trước một đống gạch lởm chởm, còn kín hơn cả đống gạch vừa rồi, từng tảng đá nằm lộn xộn, tạo nên một khu vực khép kín, bé có, to có, vô cùng phiền phức.


Lục Dương cũng đã nghe thấy tiếng bước chân bước đến, anh hỏi: "Cứu chúng tôi được không? "


Lam Cẩn Tranh cúi người xuống, nói với Lực Dương qua lỗ nhỏ: "Lục Dương, là tôi, Lam Cẩn Tranh. Hai người còn cự được không? " Có Lục Dương ở đây chắc chắn sẽ có Dương Thần Sơ. Nếu hai người họ bị tách ra, anh ta chắc chắn sẽ kêu anh cứu Dương Thần Sơ trước.


"Không quá một tiếng nữa. Sơ Sơ đã ngất rồi. "


Những người ở bên ngoài cau mày, tình hình này khá cam go. Sau cùng, họ đang cử một người ra ngoài gọi thêm người vào giúp đỡ.


Mười lăm phút sau, có ba người được cử thêm tới, đều là những người có kinh nghiệm trong các vụ nổ, động đất lớn. Sau hơn mười phút bàn bạc, họ đã đưa ra được kế hoạch cứu người bên dưới.


Bốn mươi phút sau, cảnh sát thành công bỏ được đống gạch đổ nát ra, Lục Dương và Dương Thần Sơ ở bên dưới chỉ bị vụn gạch rơi vào, không ảnh hưởng tới tính mạng. Lục Dương khom người, anh bế ngang Dương Thần Sơ lên, cô được cảnh sát đỡ lấy, sau đó, hai người khác hợp lực kéo anh lên, họ thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm. Khi sắp ra khỏi biệt thự, tiếng súng nổ vang lên ầm ấm như sấm mưa hè, bộ đầm trên thắt lưng của một người canh sát vang lên tiếng rè rè. Anh ta cầm lấy bộ đàm, tiếng nói khẩn cấp truyền tới kèm theo tiếng đến va vào kim loại: "Bên ngoài đám tội phạm đã bắt đầu phản công, chúng đã gọi thêm chi viện, các cậu ra ngoài phải tuyệt đối cẩn thận. "


Cảnh sát kia nghiêm mặt: "Vâng. "


Mọi người khi đi ra ngoài đều rất nhẹ, hầu như là đi như không khí, cảnh sát nào cũng cầm sát khẩu súng, trong tư thế sẵn sàng chiến đấu.


Khi hoàn toàn thoát ra khỏi biệt thự đổ nát, mùi đạn toả nồng trong không khí. Lục Dương được Lam Cẩn Tranh đỡ, anh ta cũng rất cẩn thận. Anh buông tay, rời khỏi người anh ta, lúc này anh đã hồi sức, không cần người khác giúp đỡ.


Chợt có một viên đạn xẹt qua đám người, có tên tội phạm đứng sau cây to nhắm súng vào họ. Cảnh sát lập tức hô to: "Đi ngay, hai người bảo vệ ba người bọn họ. " Đám người tản ra. Tên tội phạm kia thỉnh thoảng lại bắn thêm vài viên đạn, hắn đã bắn trúng hai người cảnh sát. Khả năng thiện xa của hắn rất tốt, không thể xem thường. Lam Cẩn Tranh và Lục Dương đồng thời đi đến lấy súng của hai người canh sát kia, Dương Thần Sơ nằm trên đất, Lục Dương khom người đỡ cô dậy, một tay ôm chặt cô vào người, một tay cầm súng, nhắm vào tên kia, đạn trúng tay hắn, tạm thời hắn không thể tiếp tục bắn được nữa. Lam Cẩn Tranh không hết đã chạy đi đâu, tình cảnh bây giờ cực kỳ hỗn loạn, tiếng đến vang lên không ngớt.


Lục Dương đỡ Dương Thần Sơ chạy vào rừng, chợt có một sức mạnh kéo người bên cạnh anh, anh thấy có đồ vật màu trắng đâm thẳng vào cổ tay Dương Thần Sơ.


Vương Tiểu Mai cầm kim tiêm chứa thuốc độc mà cô ta nói khi họ còn ở trong tầng hầm tiêm thẳng vào người Dương Thần Sơ. Cô ta cười đến quái dị, ngũ quan méo mó: "Cô ta sẽ bỉu hành hạ đến chết! "


Lục Dương giơ súng, anh bóp cho, bắn vào cô ta, nào ngờ có người nhanh tay hơn, trước khi viên đạn của anh chạm vào trán cô ta, cô ta đã ngã xuống đất, phía sau, Bách Kiến lanh lung giơ súng lên, giờ đây, họng súng đen ngon đang nhắm vào Lực Dương.


Bên ti anh vang lên tiếng nói khe khẽ: "Lực Dương... "


Dương Thần Sơ đã tỉnh lại, Lục Dương chưa kịp hỏi cô ổn không, cô đã ngờ ngờ xoay người, chắn tầm mắt của anh. Bách Kiến đứng gần họ cũng đột ngột lao tới, ôm chặt Dương Thần Sơ, Lục Dương thấy mắt anh ta mở lớn, khoé miệng máu đỏ trần ra. Dương Thần Sơ cũng cứng người.


Bách Kiến bị đạn bắn. Mà viên đạn kia, vốn là nhắm vào Lục Dương, khi Dương Thần Sơ vừa mở mắt đã vô tình nhìn thấy, cô không nghĩ ngợi che chắn cho anh, không ngờ Bách Kiến lại lao tới, chắn đạn cho cô. Tên tội phạm ngỡ ngàng, hoảng sợ chạy trốn.


Bách Kiến ngã xuống, Vương Tiểu Mai nằm gần đó giương mắt nhìn cảnh vừa rồi, cô ta cười lớn, tiếng cười như đến từ địa ngục, vọng lại trong rừng rậm, cô ta sặc mau, rồi trợn trừng mắt chết.


Dương Thần Sơ tỉnh ra, cô ngồi xuống, ôm lấy Bách Kiến: "Anh điện rồi à? " Anh ta vốn là kẻ gây ra mọi khổ sở cho cô, tại sao hết lần này đến lần khác đều cứu cô? Khi chứng kiến anh ta ngã xuống, cô ngỡ tưởng Lục Dương bị trúng đạn.


Bách Kiến đưa tay, run rẩy vuốt má cô, anh ta thuê thào lên tiếng: "Nếu tôi là người gốc, liệu em có yêu tôi giống như yêu anh ta không? "


"Không. Tôi sẽ không bao giờ yêu anh! "Dương Thần Sơ nói lớn: "Cho du anh có là anh ấy, ấy vẫn vĩnh viễn không phải là anh ấy thật sự. Vậy nên anh tỉnh lại nhanh, tuyệt đối đừng chết. Con mẹ nó, ai phiền anh đỡ đau cho tôi! "


Bách Kiến mỉm cười, nụ cười yếu ớt nhưng lại chân thật nhất.


Cả người Dương Thần Sơ đột ngột ra rời, ý thức cô dần mơ hồ, cô thả lỏng tay, Lục Dương đỡ lấy cô: "Sơ Sơ! "


Bách Kiến ho ra máu, anh ta yếu ớt nói: "Anh còn không mau đưa cô ấy rời đi... Nếu để thuốc ngấm sâu vào cơ thể, cô ấy sẽ chết đấy! " Lực Dương lập tức bế thốc cô dậy, anh nói: "Bách Kiến, cho dù cậu đã hai chúng tôi, nhưng mang này là do cậu cứu, từ nay cậu là em trai tôi. Em trai ruột của tôi. " Anh nhấn mạnh.


Bách Kiến ngỡ ngàng, rồi mỉm cười nhìn Lực Dương vội vã chạy đi, vết máu thẫm trên áo Lục Dương là hình ảnh cuối cùng anh nhìn thấy.


Tiếng Bách Kiến rất nhỏ, hoà vào tiếng bom đạn, và tiếng chim kêu, gió thổi, lá cây xào xạc.


"Anh ngốc thật đấy. Nó chỉ là thuốc ngủ thôi. "


Người con trai ấy, đã hy sinh vì người mình yêu. Anh biết bản thân không có tư cách yêu cô ấy, không thể mang lại hạnh phúc cho cô ấy, chỉ có thể dùng chính sinh mạng của mình, đảm bảo cho cô ấy một đời bình an. Sơ Sơ, nếu cho tôi làm lại cuộc đời một lần nữa, tôi có đủ tư cách để yêu em như anh ta không?


Hết chương 84

Bình luận

Truyện đang đọc