ĐẾM NGƯỢC ĐAU THƯƠNG

Trong căn phòng ngủ, mùi tình ái vẫn lan tỏa khắp gian phòng.  Lục Dương ôm Dương Thần Sơ trong lòng, lúc này cô nghe rõ được nhịp đập trái tim anh, trầm ổn giống con người anh vậy. Cô biết anh đang rất buồn, bị áp lực lớn như vậy đột nhiên xuất hiện, anh quả thật không kịp trở tay, ngày ngày phải hứng chịu biết bao lời mắng chửi thô tục của mọi người anh chắc khó chịu lắm.


Cô đưa tay vén tóc anh, mái tóc lại dài hơn trước nữa rồi: "Mấy ngày qua anh ở đâu vậy?"


"Anh bị người ta bắt cóc." Lục Dương thản nhiên đáp trả.


Tay Dương Thần Sơ khựng lại, thảo nào anh không nghe điện thoại của cô. Lục Dương cúi đầu, nhìn thấy trong mắt cô vụt qua tia thương xót, anh vòng tay ôm chặt cô hơn, cằm tựa lên đầu cô: "Anh không sao. Chỉ bị bọn chúng nhốt một ngày rồi thả ra. Khi được tự do thì mọi chuyện thành ra như vậy."


Chắc chắn mấy người bắt cóc Lục Dương có liên quan tới vụ việc 'trải nghiệm' kia, bọn chúng bắt anh đi để tạo nên một thế thân, mượn danh nghĩa của anh gây nên tiếng xấu. Nhưng điều cô khó hiểu nhất đó chính là người trong đoạn clip kia là ai, tại sao từ giọng nói, tướng mạo, cử chỉ, hành động đều giống Lục Dương như đúc? Cũng may nhờ có lời nói thô tục kia cô mới phát hiện ra đó không phải anh, đổi lại là anh, chắc chắn anh sẽ khiến cho Từ Tư Miểu kia sống không bằng chết, không phải sốc nổi hành động như vậy.


Dương Thần Sơ đưa ra nghi vấn: "Anh có anh em sinh đôi?"


Lục Dương véo mũi cô, anh cười từ cổ họng: "Trong đầu em rốt cuộc chứa cái gì thế hả?"


"Vậy em nghĩ không ra, người trong clip kia rốt cuộc là ai."


Bây giờ sự việc đang lên đến cao trào, nếu không nhanh chóng tìm ra kẻ giả mạo kia hay không chứng minh được người trong clip không phải là Lục Dương, sự nghiệp của anh từ đây chấm hết
Trong làng giải trí, nghệ sĩ có thể vướng vô số scandal tệ hại, từ hút thuốc, xuất thân nghèo khó, học lực kém, tình ái, bao nuôi...nhưng tuyệt đối không được mắc vào 'tội' hành xử vô đạo đức, đặc biệt là đối với phái nữ, vấn đề này là nhân phẩm, trực tiếp ảnh hưởng tới hình tượng của mỗi một nghệ sĩ. Rõ ràng kẻ đứng sau đã nhất quyết đưa ra quả bom nguyên tử nặng ký, cô và anh muốn phá, bắt buộc phải liều mạng. Showbiz không giống như chiến trường hay thương trường, muốn hạ gục đối thủ, không nhất thiết phải dùng vũ khi, tiền bạc quyền lợi chèn ép đối phương, chỉ cần phá hỏng hình tượng của đối thủ, bạn nắm chắc phần thắng trong tay.


Lục Dương không nói gì, từ khi sự việc này xảy ra, anh kiệm lời hơn rất nhiều. Ánh mắt anh trong đêm tối thâm sâu khó lường, trán nhăn lại, hiện lên chữ xuyên, anh đang suy tư điều gì đó. Cô đưa tay vuốt nhẹ vùng mi tâm của anh: "Nhăn nữa là ngay cả khuôn mặt anh tuấn phi phàm này cũng mất giờ."


Anh bật cười, xoa đầu cô. Anh hiểu cô đang cố tình pha trò giúp tâm tình anh thoải mái hơn.


"Anh có chuyện cần em giúp." Lục Dương đột nhiên mở miệng.


"Anh nói đi." Cô cầu còn chẳng được.


"Ngày mai, em giúp anh đăng lên một tin tức."


"Tin tức?" Cô hoài nghi, giờ phút này anh còn muốn cô đăng tin tức gì nữa.


Anh gật đầu: "Phải."


Nhìn cô gái trong lòng nhăn mày, ánh mắt khó hiểu, anh bắt đầu giải thích: "Em học qua khóa Báo chí, chắc cũng biết đạo lý hiển nhiên của người dân khi tiếp nhận thông tin."


Cô tiếp lời: "Thông tin mới sẽ chèn ép thông tin cũ, mọi người sau khi có được thông tin mới sẽ dần lãng quên thông tin cũ, cái họ cần là tính thời sự, cập nhật."


Đến đây, cô dường như đã hiểu ra ý của anh: "Anh muốn lợi dụng một tin tức khác có tính bùng nổ hơn để lắng sự việc lần này xuống?"


Khóe môi anh nhếch lên.


"Nhưng thông tin mới này của anh phải đặc sắc hơn sự vực lần này mới mong thu hút được giới truyền thông và mọi người. Nếu không đảm bảo được điều đó, ngược lại tự ném đá vào chân mình." Đây là điều cô lo lắng nhất. Ban đầu cô cũng định lấy tin tức nào đó dắt mũi dư luận, nhưng việc này rất khó, tìm đâu ra một tin tức thật sự bùng nổ.


Lục Dương ngồi dậy, cả người trần truồng xuống giường, đi đến  móc treo áo, lấy trong túi áo khoác ra một USB nhỏ. Dưới ánh sáng dịu nhẹ của đèn điện, cơ thể cường tráng của anh hiện rõ trước mắt cô, cả mặt Dương Thần Sơ ửng đỏ.


Anh đi đến, ngồi lại xuống giường, đưa cho cô USB.


Dương Thần Sơ cầm lấy, nghi hoặc: "Trong này là cái gì vậy?"


"Một vài chuyện đáng nói của Từ Tư Miểu và Vương Trích." Lục Dương nằm xuống, ôm lấy cô, tay anh bắt đầu không yên phận, lướt đi khắp người cô.


Cô còn đang dồn sự tập trung vào chiếc USB này, nhất thời chưa phát giác da hành động bất thường của anh.


"Vậy, mấy ngày qua là anh đi tìm thông tin chưa trong này sao?"


Anh gật đầu, tay mơn trớn lưng cô. Lúc này Dương Thần Sơ mới phát giác ra điều bất thường, người đàn ông này thật sự không lo lắng điều gì nữa sao, giờ này còn tinh lực dồi dào như vậy.


Cô ngăn cản đôi tay đang làm càn của anh, trừng mắt: "Lục Dương, anh từng học qua Báo chí và điều tra hả?" Cô tiến sát lại gần anh, tiện thể kìm hãm hai tay của anh.


Mùi hương dịu nhẹ từ cơ thể người con gái hấp dẫn anh, đối với câu hỏi của cô, anh không đáp trả mà hỏi ngược lại: "Vậy em từng học qua thanh nhạc hả?"


Dương Thần Sơ hiển nhiên không chấp nhận kiểu trả lời này của anh, đẩy mặt anh ra xa, quăng ra hai chữ: "Vô vị."


Anh lại cười lớn, lao đến như một con sói, tiếp tục công việc dang dở của mình.


_____


Ngày hôm sau, quả nhiên khi tin tức được tung ra, dư luận hoàn toàn đổ xô về tin tức này.


Các trang báo lớn dành hẳn trang đầu cho sự việc này, tiêu đề 'Từ Tư Miểu-đối tác kiêm bạn giường của Vương Trích' được in to, nổi bật giữa hàng ngàn chữ khác. Không sai, trong USB mà Lục Dương đưa cho cô, là một loạt bức ảnh, video về quan hệ mờ ám của Từ Tư Miểu với Vương Trích, thậm chí cả video giường chiếu cũng có.


Lục Dương mượn sức mạnh thủy quân của mình, khiến họ đưa ra nghi vấn phải chăng sự việc trên 'trải nghiệm' còn có nghi vấn phía sau.


Chỉ một câu nói đơn giản, mập mờ như vậy nhưng lại như miếng mồi béo bở, thu hút mọi người, dẫn dắt dư luận bước theo con đường khác. Sự việc của Lục Dương dần bị mọi người quên lãng, vẫn có những người nhắc đến nhưng con số đó rất ít, đa số là mọi người bàn luận về tin tức Từ Tư Miểu hơn.


Về đến Đài Truyền hình, Dương Thần Sơ mệt mỏi vứt ba lô xuống bàn làm việc, gục cả người xuống bàn. Cuối cùng việc của Lục Dương cũng giải quyết được tám, chín phần, phần còn lại là thời gian nữa thôi.


Hầu Quân lập tức bật chế độ hóng chuyện, cậu ta nhìn trước nhìn sau rồi rón rén đi đến gần cô: "Tin tức lần này cô đưa lên đúng là đỉnh của đỉnh."


Dương Thần Sơ: "..."


Hầu Quân mặc kệ: "Tôi nói này, sao cô tìm được tin tức hay vậy?"


Dương Thần Sơ: "..."


"Mà mấy tấm ảnh trên mạng kia là thật ư, Từ Tư Miểu thật sự là bạn giường của Vương Trích?" Hầu Quân vấn chưa thể chấp nhận nổi sự thật. Từ Tư Miểu trong lòng mọi người là nữ thần, không phải là hiền lành, thục nữ như những nghệ sĩ nữ khác, những người như vậy phóng viên bọn họ nhìn vào là biết giả tạo. Từ Tư Miểu này rất thông minh, lúc cần yếu đuối, cô ta sẽ tỏ ra yếu đuối, lúc cần mạnh mẽ cô ta sẽ như một nữ hán tử, đối nhân xử thế rất tốt, được lòng nhiều người. Ai ngờ được nữ thần trong mắt mọi người lại dùng chiêu thức ngầm để leo lên cao cơ chứ, trước đó còn mặt dày phê phán những người nổi tiếng nhờ phương thức như thế.


Dương Thần Sơ cảm thấy bên tai như có một tổ ong vò vẽ ve ve bên tai, vừa đinh tai nhức óc, vừa đau đầu. Cô đưa tay dìm đầu Hầu Quân xuống bàn: "Mẹ nó, Hầu Quân, cậu có để cho tôi ngủ được không?"


Hầu Quân ôm đầu, Dương Thần Sơ ra tay không hề nhẹ, đầu cậu đau đến nổ đom đóm: "Cô làm gì mà ra tay nặng vậy, đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc. Tôi cũng chỉ là quan tâm đến cô nên mới sang đây hỏi thăm, cô còn không biết..."


"Nếu cậu còn nói thêm một câu nữa, tôi sẽ dán cái mồm cậu lại đấy." Cô cắt ngang.


Hầu Quân lập tức im lặng, cô nói được thì chắc chắn làm được, lúc đấy cậu cũng không muốn miệng dán băng dính u a u ơ trong Đài Truyền hình. Cậu lập tức im lặng, trở về vị trí của mình.


Có đồng nghiệp đi tới, vỗ vai Dương Thần Sơ: "Dương Thần Sơ, trưởng phòng Triệu tìm cô đấy."


Dương Thần Sơ ngẩng mặt dậy: "Ừm." Cô đứng dậy, vuốt lại mái tóc rối bời của mình, gõ cửa phòng.


Trong văn phòng truyền ra tiếng nói nghiêm nghị: "Vào đi."


Cô đẩy cửa bước vào. Triệu Phương đang ngồi trên ghế da, dõi mắt nhìn tin tức đang phát trên ti vi gắn trên tường, là bản tin về Từ Tư Miểu.


Dương Thần Sơ ngồi xuống ghế sofa đơn, yên lặng theo dõi bản tin.


Bản tin kết thúc, Triệu Phương tắt ti vi, quay lại nhìn cô: "Em thấy tin tức vừa rồi thế nào?"


"Bản tin vừa rồi tuy đưa ra sự việc mọi người đang quan tâm, nhưng lại chỉ phân tích ở bề mặt nổi. Còn những điểm mấu chốt như so sánh tính cách trước và sau của Từ Tư Miểu không có. Việc liên hệ với các sự việc cô ta vướng vào trước đây cũng không. Hơn nữa đài truyền hình này chỉ biết sử dụng thông tin đã có sẵn mà không biết khai thác, tìm thêm tin tức mới của sự việc, tránh khiến người xem chán nản." Dương Thần Sơ nói ra quan điểm của mình. Đây là điểm mà hầu như các phóng viên hiện nay đều mắc phải.


Triệu Phương cầm tách trà trên bàn lên, gật đầu: "Ừ, em nói rất đúng. Nếu là em, em sẽ đưa tin thế nào?"


Triệu Phương đang muốn thăm dò cô, Dương Thần Sơ nhanh chóng đưa ra quan điểm của mình: "Nếu là em, em sẽ trực tiếp đi phỏng vấn những người thường hay tiếp xúc bên cạnh Từ Tư Miểu, tuy sự việc này là do em đưa ra, nhưng chúng ta cũng phải tim hiểu một cách khách quan nhất, cùng xem cách đánh giá của người hay tiếp xúc với cô ta nhất chắc chắn sẽ đưa ra được tin tức chính xác hơn. Đồng thời phỏng vấn người dân, hay so sánh hai bản mặt thật của Từ Tư Miểu." Cô dừng lại một chút, đăm chiêu nghĩ ra vấn đề của mình: "Đương nhiên những công việc trên rất nhiều, với giới hạn thời gian của tin tức trên bản tin, sẽ không làm được hết tất cả. Nhưng chúng ta có thể chia ra, tin quan trọng đưa lên truyền hình, còn lại là đưa lên báo của CCTV, trang weibo... Những phương tiện như vậy vẫn thu hút được người xem."


Triệu Phương nghe vậy, miệng nhếch lên một chút: "Chị muốn tiến cử em lên giữ chức trưởng phòng."


Dương Thần Sơ ngạc nhiên: "Chị định tiến cử em?"


"Phải."


Hết chương 50

Bình luận

Truyện đang đọc