ĐẾM NGƯỢC ĐAU THƯƠNG

Khi tan họp, một vài đồng nghiệp quen với Dương Thần Sơ tiến đến an ủi cô vài lời, họ đều là những phóng viên có lòng nhiệt huyết với nghề này, nhưng đứng trước lợi ích cá nhân, lòng nhiệt huyết ấy chỉ là giọt nước trong đại dương bao la, ngoài miệng họ tỏ ra tiếc nuối thay cô, không biết trong lòng liệu có thở phào nhẹ nhõm hay không? Dù sao lf công việc phóng viên như thế này tương tự chơi trò may rủi, trong những lần phải cử phóng viên làm công việc nguy hiểm như liên quan tới tội phạm ma túy, vũ khí quân sự, chiến tranh, mỗi người phóng viên giống như quả cầu nhỏ nằm trong lồng sắt, đen đủi bị chui ra lỗ, 'trúng' phải giải độc đắc. Đương nhiên, nhiệm vụ khó khăn, phần thưởng cũng đủ hấp dẫn, nơi chung công việc nặng là lưỡi dao hai lưỡi, may thì an toàn trở về, công danh rộng mở, xui xẻo thì nguy hiểm tính mạng, cuộc sống ảnh hưởng. Đối mặt với lần không biết nên gọi là cơ may hay đen đủi này, Dương Thần Sơ giữ tâm lý trung lập, mơ ước của cô là làm phóng viên kinh tế hoặc chính trị, vậy thì chắc chắn cô đã dự liệu trước được tình huống bất ngờ như vậy.


Trên đường trở về bàn làm việc, Dương Thần Sơ đi qua phòng thể thao, số người ở lại khá ít, thưa thớt hơn cả phòng giải trí. Bả vai bị đập một cái nhẹ, cô quay lại, thấy là Lam Cẩn Tranh. Trong Đài Truyền hình, chức vụ của anh không nhỏ, việc cô được cử đi Vân Nam anh có lẽ đã được thông báo.


Cô cùng Lam Cẩn Tranh đi tới khu nghỉ ngơi, cô không pha cafe mà chủ ngồi xuống ghế, nhìn bóng lưng Lam Cẩn Tranh đứng tựa vào thành bàn. Tóc anh đã ngắn hơn đợt trước rất nhiều, bả vai rộng, đôi chân dài thẳng tắp, phải công nhận anh rất đẹp trai. Dương Thần Sơ tự thấy bản thân mình may mắn, xung quanh có hai người đàn ông siêu cấp soái ca, coi như là mãn nhãn.


Lam Cần Tranh thoải mái, chiếc áo sơ mi màu xanh lam nhạt được anh cởi bỏ hai cúc đầu, thấp thoáng màu da khỏe mạnh. Anh không hỏi cô về việc được cử đi Vân Nam mà lại nói chuyện liên quan tới Cố Tư Niên: "Cố Tư Niên xin nghỉ rồi, em biết chưa?"


Nghe được tin này, cô ngỡ ngàng, Cố Tư Niên yêu thích công việc này như thế, sao có thể đột ngột xin nghỉ được.


"Em không biết." Cô lắc đầu. Gần một tuần cô không gặp cô ấy, cũng không trở về Đài Truyền hình, cô ấy cũng không nói với cô, vì vậy cô hoàn toàn mờ mịt.


Lam Cẩn Tranh đẩy cốc nước ấm tới trước mặt cô, anh đặt cốc cafe tỏa hương thơm ngào ngạt xuống bàn: "Chỉ còn mấy tháng nữa, con bé sẽ được nhận làm chính thức, hai ngày trước đột nhiên xin nghỉ việc, em cũng thấy lạ đúng không?"


Lam Cẩn Tranh, cô cùng Cố Tư Niên đã cùng nhau lớn lên, nếu cô được coi là người hiểu cô ấy thì Lam Cẩn Tranh càng hiểu rõ tâm tư của Cố Tư Niên hơn. Trong chuyện lần này, anh có lẽ đã có nghi ngờ của riêng mình, cô không tốn thời gian ngồi suy nghĩ lý do đó là gì mà trực tiếp hỏi thẳng: "Anh nghĩ là vì sao?"


"Tuần này con bé đã sang Mỹ ba ngày, có gặp Giang Thành Xuyên, từng chạm mặt Tiêu Nguyệt, tình came của Cố Tư Niên và Giang Thành Xuyên đâu phải em không biết?" Anh dừng lại, nhấp một ngụm cafe, cafe dường như pha không hợp ý anh lắm, anh nhíu mày, đẩy cốc cafe sang một bên. "Có lẽ con bé gặp phải vấn đề cá nhân nào đó nên đã tự động rút lui. Nếu chỉ vì Giang Thành Xuyên không có tình cảm với cô ấy mà bị ảnh hưởng thì có lẽ trong bốn năm qua cô ấy đã tự tử mấy chục lần rồi."


Cô cũng đồng tình với suy nghĩ của anh, đừng tưởng bề ngoài Vố Tư Niên dễ khóc mà cho rằng cô ấy là người yếu đuối, trong tình yêu, cô ấy tuyệt nhiên mạnh mẽ đến không tưởng tượng nổi. Quan trọng là vấn đề cá nhân nào khiên cô ấy đột nhiên rút lôi, buông xuôi tất cả?


Lam Cẩn Tranh có lẽ vẫn chưa biết được nguyên nhân đó, anh chỉ im lăng trầm tư suy nghĩ. Dương Thần Sơ phải về xem qua tình hình ở Vân Nam, không có thời gian nên đành rời đi trước. Lam Cẩn Tranh chu đáo nhắc nhở cô: "Nhớ gửi email báo bình an về đấy, hơn nữa em đừng liều quá mà rước họa vào thân, bọn chúng không phải đám nghệ sĩ tép riu hay mấy ông bụng phệ trong nhà nước đâu."


Cô gật đầu rồi quay trở về bàn làm việc.


Vân Nam vốn là một tỉnh nổi tiếng về thảm thực vật phong phú, nơi đây cũng có rất nhiều địa điểm du lịch nổi tiếng, thật không ngờ bên trong cảnh đẹp này, lại ẩn dấu đường dây buôn bán nội tạng người. Thứ gì càng đẹp lại càng nguy hiểm. Sở dĩ Vân Nam thường tụ họp đủ loại đường dây của bọn tội phạm là do nó nằm gần biên giới, giáp với nhiền nước như Lào, Việt Nam...lại có núi rừng hiểm trở, quả là địa điểm thích hợp làm nơi ẩn nấp của tội phạm, đặc biệt là tội phạm ma túy, và giờ kiêm luôn cả tội phạm buôn bán nội tạng.


Cô khoanh tròn ngày phải lên máy bay lên quyển lịch bàn, bên phải ngày đó cũng là một vòng tròn đỏ rực rỡ, là ngày chín, đúng dịp sinh nhật Lục Dương. Cô vốn định cùng anh đón một sinh nhật ý nghĩa nhất, nhưng xem như bị hủy bỏ rồi, thậm chí lời chúc mừng sinh nhật không biết có nói nổi hay không nữa.


Vì sắp tới phải đi Vân Nam làm nhiệm vụ nên toàn bộ công việc của cô được chuyển giao cho đồng nghiệp khác, tính ra hiện tại Dương Thần Sơ khá nhàn rỗi. Cô đút đồ vào túi, đội mũ rời khỏi Đài Truyền hình.


Bấm mật mã, cô mở cửa, thay dép bước vào nhà, trong nhà tối om, phảng phất cả vị lạnh ngắt của thời tiết. Cô theo thói quen vứt túi lên ghế sofa, định đi đến tủ lạnh lấy nước, chợt có tiếng người vang lên, cô định thần, bật điện lên.


Lục Dương ôm trán, lông mày hơi nhăn lại, anh đã thay quần áo hồi chiều, giờ anh mặc bộ đồ rất thoải mái, quần âu đen kết hợp áo nỉ màu xanh ngọc nhạt. Có lẽ anh đã mở cửa rồi ngủ trên ghế sofa ở nhà cô, con người này đúng là tự tiện hết chỗ nói, nhưng cũng chính vì anh tỏ ra bình thản như vậy, cô mới cảm thấy thoải mái, dường như giữa họ không hề tồn tại khoảng cách ba năm kia.


Có thể thấy anh ngủ chưa đủ giấc, mắt còn hơi nước, mặt nhăn lại như đưa trẻ bị cướp mất kẹo: "Từ bao giờ em có thói quen vứt đồ linh tinh thế?" Anh đứng dậy, cất túi xách của cô gọn vào tủ đồ. Cung Xử Nữ đúng là hội tụ đủ thứ cô ghét, hay soi mói, lại mắc bệnh sạch sẽ, phiền phức đủ đường.


Nói đúng ra cô trước đây không có thói quen xấu này. Chỉ là khi còn sống tại Phượng Hoàng Cổ Trấn, cô thường vì ngẩn ngơ mà lạc đương, tối muộn mới về được đến nhà. Mệt mỏi khiến cô chẳng buồn làm gì, cứ thế vứt bừa đồ đạc lung tung, ngả người xuống giường ngủ một giấc đến sáng. Giờ quay trở lại Bắc Kinh, thói quen đó vấn khó sửa.


Tủ lạnh vẫn mở, cô lấy chai nước ra, vặn nắp: "Sao anh biết mật mã nhà em?"


Lục Dương đi tới, nhìn thấy chai nước cô cầm trên tay thì nhíu mày, anh lấy chai nước vứt vào thùng rác, tìm trong tủ lạnh chai sữa, rồi bắc nồi lên đun nóng: " Với thói quen lười ấn như em, cộng thêm chất xám không thật sự chất lượng, mật mã chắc chắn là những số ở hàng đầu tiên. Mà mật mã phải có bốn chữ số, hiển nhiên là 1233."


Cô 'ồ' một tiếng, anh đúng là sắp đi guốc trong bụng cô luôn rồi. Cô ngồi xuống bàn ăn, chống hai tay lên má, ngắn nhìn bóng lưng anh. Ánh đèn dịu nhẹ hắt vào lưng anh, tạo thành bóng người đổ trên sàn nhà, vài lọn tóc hơi rối, dựng đứng lên, rất không hòa hợp với quần áo trên người anh. Nghĩ đến đây, cô cười thành tiếng.


Anh tắt bếp, đổ sữa vào ly, trước khi đưa cho cô uống, ấp thử trước một ngụm, thấy ấm vừa đủ mới đưa ly sữa về phía cô. Anh véo mũi cô: "Còn cười nữa. Con gái không nên uống nhiều đồ lạnh, dành chút thời gian đun nóng sữa rồi hãy uống." Giọng điệu rất giống bố đang giảng dạy với con gái.


Cô bĩu môi, vừa uống mắt vừa ngước lên nhìn anh. Dưới ánh đèn, ánh mắt anh càng dịu dàng hơn bao giờ hết. Cuối cùng cô cũng chờ được một ngày, khi trở về, được ai đó quan tâm, đợi chờ cô không còn căn nhà lạnh lẽo, im lìm nữa.


Uống xong sữa, hai người ra sofa ngồi xem tin tức. Suy nghĩ hồi lâu, cô quyết định nói thật với anh: "Lục Dương." Cô gọi tên anh.


Lục Dương đặt cằm trên đầu cô, anh vẫn chăm chua theo dõi tin tức trước mặt, ậm ừ: "Hửm?"


"Lần sinh nhật này, em không tham gia cùng anh được." Nói xong, cô ngước nhìn anh, muốn quan sát biểu hiện trên gương mặt anh lúc này ra sao.


Anh rời mắt khỏi màn hình ti vi, cúi xuống nhìn cô, thấy sự dè dặt ở trong đôi mắt cô, lòng anh chợt ấm áp, anh mỉm cười, tiếp tục xem ti vi: "Em đón sau cũng được. Cùng lắm là để năm sau, dù sao cũng chỉ là sinh nhật. Miễn là đừng rời xa anh là được." Anh ôm cô chặt hơn.


Nỗi lo sợ của Dương Thần Sơ dự định trước đó đã được xua tan, cô nhẹ nhõm, gật đầu một cái thật mạnh như gà mổ thóc.


Một lúc sau, trên đỉnh đầu lại vang lên giọng nói trầm ấm của anh: "Lần này em đi phỏng vấn ở đâu?"


"Ở Vân Nam. Bọn em phải đưa tin về tội phạm buôn bán nội tạng."


"Buôn bán nội tạng?" Anh nhíu mày: "Em quyết định đi thật?"


"Ừm. Song nhiệm vụ này, công việc của em sẽ rất phát triển. Hơn nữa, đây là quyết định của trường phòng, em từ chối cũng không hay lắm." Cô xoay người lại, hai tay xoa nắn má anh thành muôn hình vạn trượng: "Cũng chỉ là bám theo chân bọn chúng thôi mà, không nguy hiểm lắm đâu." Lục Dương có thể bỏ qua việc cô lỡ hẹn với anh, nhưng việc ảnh hưởng tới tính mạng, anh chưa chắc đã dễ dãi cho qua như vậy.


Lục Dương khẽ nâng cô lên, để người cô đối diện hẳn với anh: "Phải nhớ kỹ, tuyệt đối phải biết bảo vệ mình, đừng liều quá nhớ chưa?" Anh lo cô vì muốn công việc có tiến triển mới mà nhất quyết lao vào nguy hiểm.


"Sao anh nói y như Lam Cẩn Tranh vậy?" Giọng điệu cô có chút trách móc, hờn dỗi như thiếu nữ hai mươi.


Quả nhiên, Lục Dương nghe đến tên Lam Cẩn Tranh thì không vui, anh vẫn không thể tỏ ra vui vẻ khi cô liên miệng nhắc đến tên người đàn ông khác, tối nay cô đặc biệt phát hiện, anh nhíu may, nhăn trán rất nhiều lần.


"Lam Cẩn Tranh?" Anh hỏi lại, đôi mắt màu hổ phách thẫm lại rõ rệt, báo trước sự xuất hiện của cơn sóng ngầm.


Dương Thần Sơ nhận ra anh đang ghen, cô giải thích: "Anh đừng bày ra bộ dạng như bị vợ cắm sừng thế được không. Em với anh ấy vô cùng, vô cùng trong sáng, chỉ là anh em bình thường thôi."


"Nam nữ không bao giờ tồn tại quan hệ bạn bè thân thiết hay anh em bình thường." Anh phản bác: "Hơn nữa, trai chưa vợ gái chưa chồng sớm tối bên nhau, thậm chí còn vào chung một nhà, em hỏi anh sao không ghen cho được, hửm?" Anh vẫn còn lưu giữ đợt bắt gặp cô và Lam Cẩn Tranh ở cửa nhà lần trước.


"Anh ấy...Ừm, là Lam Cẩn Tranh." Cô ngập ngừng, không biết có nên tiết lộ điều này ra không, cô sợ anh sẽ lo lắng không đâu: "Thật ra, Lam Cẩn Tranh, anh ấy không thích phụ nữ." Cô đã dùng từ ngữ nhẹ nhất để né tránh vấn đề tế nhị này. Sở dĩ cô có thể thoải mái, tùy tiện ôm ấp rồi thân mật với Lam Cẩn Tranh vì cô biết rõ anh sẽ không có ý đồ, tình cảm gì với cô cả. Khi cô biết Lam Cẩn Tranh là người đồng giới, cô cũng rất ngạc nhiên, nhưng về sau lại thấy nhẹ nhõm.


Lục Dương trầm tư một lúc, đối với vấn đề cá nhân của người khác, anh không muốn đem ra trò chuyện, đồng thời lo cô khó xử. Cuối cùng, anh xoa đầu cô, nghiêm giọng: "Dù thế nào cũng đừng thân mật quá với anh ta. Anh ta tốt với em, em có thể đáp trả bằng nhiều cách. Việc anh ta đã giúp em, anh rất cảm kích, nhưng gần gũi với người phụ nữ của anh, anh không thể quá rộng lượng được."


Hết chương 71

Bình luận

Truyện đang đọc