ĐẾM NGƯỢC ĐAU THƯƠNG

Dương Thần Sơ biết mình lỡ lời, hận không thể biết chết bản thân ngay lúc này. Cô trấn tĩnh bản thân, hắng giọng nói rõ mọi chuyện: "Thật ra hôm ấy em có đến Hồ Nam, khi chuẩn bị tiến vào hội trường để ghi hình thì vô tình bắt gặp hai tên định hãm hại anh. Em liều với chúng, và thành công phá hoại kế hoạch của chúng thôi." Cô nói rất thờ ơ, giống như người trong cuộc không phải là cô vậy. Dương Thần Sơ quyết định bỏ đi chuyện cô bị thương sang một bên, dù gì cũng là chuyện quá khứ, nói ra nhiều chẳng giải quyết được gì, lại khiến anh tự trách.


Cô cảm thấy lực ở vai mình tăng lên, Lục Dương cúi xuống sát mặt cô, đôi mắt màu hổ phách nhạt màu hút cô vào sâu, cô lạc vào thế giới nội tâm của anh, thấy được sự đau đớn, ẩn nhẫn, khó chịu trong đó. Cô vòng tay, khẽ chạm vào eo anh, cô chưa đủ can đảm để ôm anh như trước: "Chuyện đã qua rồi, hơn nữa nó không có ảnh hưởng tới em...vấn đề bây giờ là..."


"Sao không nói cho anh biết?" Lục Dương cụng trán mình vào trán cô, anh rất thích hành động này, nó khiến anh cảm nhận được mọi suy nghĩ trong đầu cô, khiến anh cảm thấy ấm áp. "Sơ Sơ, lần sau đừng tự mình làm mọi chuyện như vậy nữa, anh không đáng để em hy sinh nhiều đến thế đâu."


"Ai bảo anh không đáng! Tên ngốc chết tiệt nhà anh là đại ngốc. Anh biết mẹ mình vì em mà chết vẫn một mực tin em, ai khiến anh làm vậy? Em gặp trục trặc trong công việc, ai bảo anh đi gặp Hạ Lan nhờ bà ta giúp đỡ? Em muốn tự tử, ai bảo anh lao mình đến cứu để bản thân bị thương? Em sắp chết vì lạnh, ai bảo anh không quản bản thân đang lạnh đến chết cởi áo khoác của mình cho em? Hôm ở nghĩa trang, ai cần anh đỡ đạn cho em để bản thân bị thương?" Cô nói rất nhiều, rất nhanh, ký ức như chuỗi phim ùa về, chiếu lại trong tâm trí cô. Cô mệt rồi, không muốn phải mạnh mẽ diễn kịch nữa, cô không phải diễn viên giỏi, chứng kiến anh hết lần này đến lần khác nhẫn nhịn vì cô, cô không chịu đựng được. Nghe anh nói bản thân mình như vậy, trong người cô như có vô vàn con rết đang bò, khiến cô lạnh sống lưng, cảm xúc vốn đã kìm nén, nhẫn nhịn bao lâu nay như được phóng thích, giải tỏa tất cả.


Khi nói một tràng dài, mắt cô đã đỏ, nước mắt nóng hổi chỉ trực tuôn ra khỏi khóe mắt.


Khóe miệng Lục Dương cong cong, anh cười rất đẹp, giống như ánh nắng ngày hè năm ấy, anh cúi đầu, hôn đi giọt nước mắt ở khóe mắt cô, ngăn cản nó rơi xuống má, anh tiếp tục hôn xuống má, rồi dừng lại ở đôi môi hơi hé mở, còn phập phồng vì nói liên tục. Nụ hôn của anh rất dịu dàng, mang theo tất cả tình cảm của anh dành cho cô. Nếu hỏi anh điều gì khiến anh cảm thấy hạnh phúc nhất? Anh sẽ không ngần ngại mà đáp trả: đó chính là được người con gái mình yêu quan tâm, thấu hiểu.


Dương Thần Sơ mà anh yêu biết dừng đúng lúc, đi đúng đường. Trước đây khi biết cái chết của mẹ anh là do cô gây ra, cô một mực trốn tránh, nhưng khi mọi chuyện sáng tỏ, cô không tỏ ra cứng đầu, kiên quyết chối bỏ mà trực tiếp thổ lộ tâm tình của mình, bộc bạch cảm xúc của bản thân.


Đôi môi anh vẽ lại từng đường nét trên môi cô, hai người quấn quýt hồi lâu mới buông ra. Đôi mắt Dương Thần Sơ long lanh ánh nước, môi đỏ nhỏ xinh hơi sưng lên, Lục Dương không kìm được cúi xuống, mũi anh chạm vào mũi cô, man mát dễ chịu, anh nói: "Đúng, anh là đồ ngốc, ngốc nên mới yêu em."


Dương Thần Sơ cảm nhận được ở anh đã mất đi nét u ám, sương mù màu trắng xám đã xua tan tự lúc nào, ánh nắng vàng nhạt đã tỏa sáng, ở anh lại toát lên vẻ phóng khoáng, lạc quan của trước đây. Đây mới đúng là Lục Dương mà cô yêu. Thật may, anh đã không buông tay. Thật may, anh vẫn đứng đó chờ cô. Thật may, cho dù cô cương quyết chạy đi thật xa, anh vẫn nỗ lực đuổi theo, dắt tay cô trở về chốn cũ. Thật may, thật may...


"Lần sau, nếu không được anh cho phép, em đừng tự mình bỏ đi nữa. Anh già rồi, không còn đủ sức chạy đi tìm em được nữa đâu." Anh thể hiện sự bá đạo nhưng không kém phần bất lực của mình.


Dương Thần Sơ bật cười, người này mới ba mươi hai tuổi đã năm lần bảy lượt kêu già, vậy mấy ông lão ngoài kia là yêu quái chắc?


"Ba mươi hai đã kêu già. Đàn ông ở độ tuổi này là hung mãnh nhất đấy, anh Lục đây không biết à?" Cô giở giọng trêu trọc.


Mắt anh thẫm lại, xuất hiện tia giảo hoạt: "Vậy em thử xem liệu anh có hung mãnh không nhé?"


Cô giơ tay đẩy mặt anh ra xa, hắng giọng: "Vào việc chính đi, anh đi quá xa rồi." Cô quay người lại, cầm bút lên, xoay mấy vòng, tiếp tục suy đoán.


Lục Dương bất chợt bế cô lên, đặt cô lên đùi mình, còn anh ngang nhiên ngồi xuống ghế, cằm anh tựa vào hõm vai cô: "Nào, chúng ta tiếp tục."


"Anh làm vậy ai mà chuyên tâm cho được." Cô cựa quậy phản kháng, tư thế này khiến cô xao nhãng: "Anh đi ra chỗ khác ngồi đi."


Lục Dương làm như không nghe thấy lời cô nói, anh cầm bút, viết tiếp chữ cô chưa viết xong: "Tất cả những chuyện này đều có điểm rất vô lý, hoàn toàn không hợp logic."


Lời anh nói thành công khiến cô chuyển hướng, cô cúi xuống nhìn tờ giấy: "Phi logic?"


Khóe miệng anh nhếch lên hài lòng, anh nói: "Phải. Thứ nhất đoạn video trong công ty cũ của anh kia, người ngoài không lẻn vào được, vậy nên người quay chắc chắn là người bên trong. Mới lại, anh nhận thấy Phong Triển hôm đấy không phải là Phong Triển."


Dương Thần Sơ cầm cây bút khác, viết sang bên cạnh: "Tức là có kẻ đã giả mạo anh ấy, hãm hại anh."


Lục Dương gật đầu: "Tiếp đến, trong đoạn video bạo lực đồng nghiệp kia, có kẻ giả mạo anh tham gia show thực tế ấy."


Cô tiếp lời: "Kẻ này không những ngoại hình giống anh, ngay cả đến ánh mắt, giọng nói, cử chỉ, tính cách, lời nói cũng đều giống." Cô chau mày: "Liệu, anh không phải có anh em sinh đôi đấy chứ?" Điều này không phải là không thể, nếu có người thứ hai giống y hệt Lục Dương, chỉ có thể là anh em sinh đôi, không thì làm sao có người giống nhau đến như vậy?


Lục Dương cắm đầu kia của bút vào trán cô: "Em suy đoán linh tinh gì vậy hả? Anh tuyệt đối không có anh em sinh đôi."


Anh khoang tròn vào hai vấn đề đặt ra: "Đây chính là lỗ hổng, anh nghi ngờ có người giả mạo Phong Triển, bọn chúng đã sử dụng mặt nạ da người, nói cách khác là dịch dung." Người hôm ấy ở bên cạnh anh mặc dù giống Phong Triển đến từng mi li mét nhưng Lục Dương vẫn nhận ra điểm khác thường. Hai người bọn họ ở bên nhau bao nhiêu năm, chẳng nhẽ lại không nhận ra điểm đặc biệt của đối phương?


"Còn giọng nói thì..."


"Máy giả giọng nói." Dương Thần Sơ nói ra từ khóa.


Khoa học công nghệ phát triển, một xã hội như thế kỉ XXI hiện nay, máy giả giọng nói không hề hiếm gặp, đối phương cẩn thận mà sử dụng loại máy này là điều rất bình thường.


Cô nhìn thấy Lục Dương nở nụ cười thỏa mãn, đáy lòng cô cũng ngọt ngào theo, đây chính là tâm linh tương thông, sự ăn ý, thấu hiểu lẫn nhau giữa hai người họ, dù phải xa cách ba năm nhưng sự ăn ý đó vẫn tồn tại.


"Nhưng còn việc giả làm anh tham gia show thực tế kia không thể chỉ dùng dịch dung hay máy giả giọng nói được." Cô đưa ra phủ quyết: "Bởi lẽ người đó giống anh tới từng cử chỉ, ban đầu chính em nhìn qua còn không nhận ra nữa là. May là khi anh tức giận lên, dù cả gương mặt có lửa giận ngút trời đi chăng nữa, ánh mắt vẫn sẽ không dữ tợn đến như thế kia." Chính nhờ ánh mắt mà cô mới nhận ra người đó không phải anh. Tình yêu tuy khiến con người ta mù quáng, tin vào đối phương vô điều kiện, nhưng không phải tin tưởng một cách vô lý như vậy, khi có chứng cứ, cảm nhận rõ ràng, niềm tin đó mới thật sự vững chắc.


Lục Dương không ngờ cô sẽ đưa ra lí do theo cảm nhận như vậy, chỉ qua một anh mắt, cô thật sự nhận ra anh sao?


Thấy anh vẫn không trả lời, cô ngẩng đầu lên, thấy anh nhìn mình chằm chằm, cô ngượng ngùng lên tiếng: "Mặt em dính gì à?" Mặc dù họ từng thân mật, nhưng khoảng cách ba năm vẫn khiến mọi cử chỉ trở nên lạ lẫm, không quen, bị anh bất ngờ chiếu tướng như vậy, cô có phần xấu hổ. Cô đưa tay lên sờ mặt, thật sự nghĩ mặt mình dính mực.


Lục Dương giữ chặt tay cô: "Mặt em dính hình bóng của anh." Nói rồi, anh cúi xuống, hôn nhẹ lên cánh môi cô, nụ hôn thoáng qua như chuồn chuồn đạp nước. "Thật nhớ mùi vị của em." Anh buông ra mấy chữ, khóe mắt cong cong, trán anh có mấy sợi tóc lòa xòa rơi xuống, hôm nay anh không vuốt tóc mà để tóc đầu nấm, trông trẻ ra trông thấy.


Cô đưa tay vuốt tóc anh, tóc anh rất mềm, giống như bông vậy, cô thích nhất là được sờ vào tóc anh. Cô học điệu bộ của anh, để trán mình kề vào trán anh, nói ra ba từ cô luôn muốn nói với anh trong suốt mấy năm qua: "Lục Dương, em xin lỗi."


Hai người đều nở nụ cười, nụ cười chân thật nhất, rạng rỡ nhất. Ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào căn phòng, bao bọc xung quanh họ, tựa như thiên thần.


_________


Không khí giữa Giang Thành Xuyên và Tiêu Nguyệt lại không ấm áp đến như vậy, thậm chì là căng thẳng, ngột ngạt.


Giang Thành Xuyên được thoát khỏi sự giám sát, ngay sau đó anh xin rút khỏi đội NewYork Knicks để tránh liên lụy tới đồng đội, Mike nhiều lần tới khuyên nhủ nhưng anh đều từ chối.


Anh cũng biết tới việc Tiêu Nguyệt và Cố Tư Niên xoay tiền giúp đỡ anh trong sự việc lần này, mà số tiền đó chủ yếu là do Tiêu Nguyệt bỏ ra, Cố Tư Niên điều kiện không tốt như thế, chỉ góp một số tiền vừa phải, nhưng lại rất cần thiết, bởi lẽ nếu cô ấy không kịp thời đưa ra số tiền ấy, Tiêu Nguyệt cũng không kịp thời giao số tiền đó vào tay Mark.


Giang Thành Xuyên mang theo mệt mỏi trở về nhà, tắm rửa sạch sẽ xong, anh lục tìm toàn bộ số thẻ mình có, đi đến ngân hàng kiểm tra số tiền hiện có. Tổng số tiền anh có được hiện giờ chỉ hơn hai trăm triệu đô la Mỹ, chưa đủ để trả lại cho Tiêu Nguyệt. Nhưng anh vẫn lái xe đến công ty con của Tiêu Dao tại Mỹ, Tiêu Nguyệt hiện đang ở đó.


Đến công ty rồi, không may là Giang Thành Xuyên không gặp được Tiêu Nguyền, cô không có mặt tại văn phòng, anh đành ra bãi đỗ xe, định lái xe quay trở về.


Bất ngờ là lại thấy Tiêu Nguyệt lái xe vào bãi đậu xe.


Cô gầy đi không ít, mắt còn xuất hiện quầng thâm nhàn nhạt. Giang Thành Xuyên không vội vào trong xe mà đứng bên ngoài, khi Tiêu Nguyệt đi tới gần, anh mới lên tiếng: "Có thể cho anh mười phút không?" Giọng nói anh rất khách sáo, không kèm theo bất kỳ cảm xúc riêng nào cả, giống như hai người họ chỉ là người xa lạ.


Tiêu Nguyệt vốn đang rất mệt mỏi, gặp mặt Giang Thành Xuyên càng khiến cô khổ sở hơn, cô không muốn tranh cãi với anh bên ngoài, nhanh chóng đáp ứng: "Được."


Giang Thành Xuyên mở cửa xe, làm động tác mời cô vào.


Không khí trong xe mang theo hơi ấm từ điều hòa tỏa ra, nhưng cô chỉ cảm thấy xung quanh lạnh lẽo, bí bách, chật hẹp và khó thở.


Giang Thành Xuyên đặt năm tấm thẻ vào tay Tiêu Nguyệt: "Đây là hai trăm mười lăm triệu, không có mật mã, số tiền còn lại anh sẽ trả em sau."


Tiêu Nguyệt cười khẩy, anh nhất định phải phân biệt rạch ròi với cô thế sao, vừa được giải thoát là đến trả tiền cô liền, đúng là nghĩa khí.


Thấy cô không cầm lấy thẻ mà chỉ nhếch môi, Giang Thành Xuyên nhìn cô, nhưng ánh mắt lại xuyên qua cô, nhìn về nơi xa: "Lần này em mạo hiểm như vậy rất không an toàn. Nếu sự việc vỡ lẽ, cả em và Tiêu Dao đều sẽ bị anh liên lụy."


"Bốn năm trước cũng đã liên lụy rồi, bốn năm sau anh còn sợ anh sao hả?" Cô châm biếm: "Giang Thành Xuyên, sao bây giờ anh không tiếp tục lợi dụng tôi nữa đi?"


Hết chương 68

Bình luận

Truyện đang đọc