ĐẾM NGƯỢC ĐAU THƯƠNG

Hai người đi vào khu chung cư, mấy người đang ngồi ở gốc cây bạch quả trơ trụi thấy bóng người đi tới, họ liền cao hứng: "Con cái nhà ai giờ này mới về đấy?"


Người trong khu chung cư này chủ yếu là người trung niên và người già, cuộc sống đã dần bước vào hoàng hôn, an nhàn hưởng thụ tuổi xế chiều. Lục Dương bước ra khỏi bóng tối, chào hỏi: "Khuya rồi mà mấy bác còn ra ngoài hóng gió sao ạ?"


Một bà lão đứng dậy: "Ây dà, tiểu Dương đấy hả? Lại về thăm mẹ phải không?"


Bà lão không trả lời câu hỏi của Lục Dương mà lại nói vào chuyện khác, anh cũng không thấy phiền. Người già đều là vậy, đôi khi họ chẳng quan tâm đến vấn đề bạn hỏi, hoặc có thể họ còn chẳng nghe rõ bạn vừa nói gì.


Có ông lão vỗ vai bà ấy: "Chúng ta chán quá nên mới ra ngoài này ngồi, cháu mau vài thăm bà Lục đi, hôm trước bà ấy vừa bị trật chân xong." Ông ấy đỡ bà lão ngồi xuống, còn nói nhỏ điều gì đó, mấy người xung quanh bắt đầu rôm rả nói chuyện.


Lục Dương tạm biệt bọn họ, dẫn Dương Thần Sơ đi lên lầu.


Khi đi qua đám người, cô nghe thấy họ đang thảo luận.


"Tiểu Dương này có hiếu, cả năm đi làm xa, nhưng vẫn tranh thủ thời gian về thăm mẹ." Người kia thở dài tiếc nuối: "Chỉ tiếc là ngoại hình cậu ta không thể coi được, nếu không tôi sẽ giới thiệu cháu gái của tôi cho nó."


"Bà không thấy cậu ta vừa dẫn theo cô gái kia à, có lẽ kết hôn rồi đấy." Ông lão cười nói.


Khóe miệng Lục Dương nhếch lên, tạo thành một đường cong nhỏ, anh không bàn cãi vấn đề nhan sắc với bọn họ. Dương Thần Sơ cố nén cười, nói nhỏ: "Xấu quá rồi đấy!"


"Vậy mà cô Dương đây cũng trở thành Lục phu nhân rồi đấy." Anh nghe thấy lời ông lão kia nói, ông ấy nói họ đã kết hôn, điều này khiến trong lòng anh có hạnh phúc vu vơ.


Dương Thần Sơ mặt đỏ bừng, trừng mắt cảnh cáo anh, con người này lại đi hùa theo mấy lời đoán già đoán non của mấy người kia.


Mẹ Lục Dương ở căn hộ trên lầu năm.


Lục Dương gõ cửa, cửa được một người phụ nữ trung niên mở ra: "Cậu Dương, cậu về rồi đấy hả?" Bà ấy đi vào trong phòng: "Bà Lục, cậu Dương về thăm bà này."


Hai người thay dép đi trong nhà. Căn hộ này không quá to cũng chẳng quá nhỏ, vừa đủ cho hai người sinh sống. Người phụ nữ trung niên vừa rồi là người giúp việc Lục Dương thuê về, tiện chăm sóc bà Lục.


Người phụ nữ kia nhanh chóng đã bà lão đi ra. Bà Lục chậm chạp từng bước đi, người phụ nữ cẩn thận gạt hết đồ cản đường cho bà. Lục Dương tiến tới đỡ mẹ, cho bà ngồi xuống ghế, anh nói với người giúp việc: "Chị đi nghỉ trước đi, mẹ cứ để tôi lo."


Người giúp việc nghe lời, đi nghỉ trước. Lục Dương rót cho mẹ một cốc nước: "Sao giờ này mà mẹ vẫn còn thức?"


Bà Lục đưa bàn tay gầy yếu ra, sờ sờ mặt con trai, mắt bà vô hồn, hướng về nơi không có tiêu cự.


"Con nói hôm nay sẽ về nên mẹ trờ. Xem này, mặt con lại nhỏ hơn lần trước rồi." Bà ho một tiếng: "Chẳng chịu ăn uống gì cả."


Dương Thần Sơ nhận ra bà ấy bị mù, người có lẽ rất yếu, sắc mặt tiều tụy. Tuy vậy nhưng qua đường nét ngũ quan kia, có thể nói lúc trẻ bà ấy rất đẹp, chỉ là bệnh tật đang dần biến bà ấy thành một bông hoa tàn úa.


Dương Thần Sơ ngồi xuống đối diện hai người, thấy bà ho, cô đưa cốc nước cho bà. Bà Lục đỡ lấy, nhận ra là có người lạ, hỏi: "Ai vậy con?"


"Cháu là đồng nghiệp của Lục Dương ạ." Cô nhanh nhẹn tự khai báo trước, nếu để Lục Dương nói, chưa biết chừng anh ta lại nói cô là bạn gái, người yêu, vợ, lúc đó cô có trăm cái miệng cũng không cãi lại được, chi bằng tự khai chừa cho mình đường lui.


Bà Lục nắm tay con trai: "Đồng nghiệp nữ à. Vậy nhờ con thời gian này chăm sóc nó nhé." Giọng bà rất yếu, nói một hai câu đã rất khó khăn.


Lục Dương nhìn cô bằng ánh mắt đầy hàm ý, anh đỡ mẹ đứng dậy: "Con đưa mẹ về phòng nghỉ."


Bà Lục cũng thấy mệt rồi, đi về phòng nghỉ ngơi.


Phòng khách không còn ai, lúc này Dương Thần Sơ mới có dịp quan sát kỹ căn hộ. Căn hộ có hai phòng ngủ, nhà bếp, phòng khách và nhà vệ sinh. Đồ đạc đa phần là đồ cổ, màu nâu sẫm, mang hơi hướng cổ xưa, tạo cảm giác ấm cúng.


Một lúc sau, Lục Dương ra khỏi phòng.


"Mấy năm trước mẹ tôi gặp tai nạn nên tổn thương mắt, giờ bà ấy không nhìn được gì. Trong người lại mang bệnh viêm dạ dạ mãn tính, làm việc cũng khó khăn, dì Phương là giúp việc trong nhà. Sau này nếu em có thời gian có thể đến đây bầu bạn với hai người bọn họ."


Anh nói một mạch như đang giới thiệu gia cảnh cho nàng dâu mới về nhà chồng, điều này khiến Dương Thần Sơ xấu hổ, con người này mặt làm bằng gì vậy, có nhất thiết phải nói chi tiết cho cô nghe như vậy không?


Anh nhìn cô, dưới ánh đèn, ánh mắt ấy càng sáng hơn: "Còn đau không?"


Hóa ra là anh hỏi thăm mấy vết thương trên người cô, thật ra nó chỉ là mấy vết bầm nhỏ, chung quy bôi thuốc hai ba ngày là khỏi, không có vấn đề gì. Cô xua tay: "Hết đau lâu rồi. Còn anh, tốt nhất là bôi thuốc cho đàng hoàng, mất công bị fan phát hiện, họ lại xé xác đám người kia ra."


Từ nãy đến giờ cô nói đều là cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào mặt nước lăn tăn trong cốc, đến khi nói đến chữ cuối cùng vẫn không thấy anh đáp lại. Cô ngẩng đầu lên, thấy anh đã gục xuống bàn, ngủ từ lúc nào.


Lục Dương vẫn đội bộ tóc giả, dâu vẫn dán trên mép như cũ, lúc này hai mắt anh nhắm nghiền lại, miệng thẳng, cô chợt thấy thật ra dáng vẻ này của anh không xấu, cũng rất đáng yêu.


Lịch trình dày đặc, công việc bận rộn, lại vừa bị đánh cho nhừ tử, anh mệt mỏi là đúng. Cô đứng dậy, nhìn một lượt căn hộ, thấy ở ban công có treo quần áo. Dương Thần Sơ sờ một lượt, có chiếc áo khoác mỏng của bà Lục đã khô, cô tháo áo khỏi móc treo, trở lại phòng khách, đắp lên người cho anh.


Màn đêm yên tĩnh, mấy người ở dưới sân kia có lẽ đã ai về nhà nấy, cả không gian rộng lớn chỉ còn lại tiếng hít thở khe khẽ và tiếng côn trùng rỉ rích đâu đây.


Dương Thần Sơ đi ra cửa, khóa lại, chung quy cô vẫn không thể ở lại đây được.


Chung cư này là khu chung cư cũ, vậy nên không có thang máy, chỉ có cầu thang, lại còn là cầu thang gỗ. Cả một hành lang dài tối mịt chỉ vang lên tiếng bước đi của cô. Cô thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng may cô hay đi giày, chứ đi giày cao gót, trong hoàn cảnh này, hẳn là quái dị đến doan người. Đi đến khúc vòng, huống điện thoại vang lên, khiến Dương Thần Sơ giật mình, cô khẽ chửi thề: "Con mẹ nó, dọa người quá mà!"


Ánh sáng từ màn hình điện thoại hắt lên khuôn mặt của cô, màn hình hiển thị tên người gọi, là đồng nghiệp ở Đài Truyền hình.


Theo lý mà nói, làm phóng viên như cô, số lần ở văn phòng không nhiều, đa phần chỉ có thứ hai đầu tuần là phải họp nên có mặt ở đó, còn lại là phiêu bạt tứ phương. Hôm nay không phải đầu tuần, vậy người từ Đài Truyền hình gọi đến, hẳn là có chuyện quan trọng. Dương Thần Sơ nhận máy: "Hầu Quân, rốt cuộc là anh có để ý giờ giấc không hả?"


Hầu Quân là nhân viên bán phòng làm tại Đài Truyền hình, phụ trách phần biên tập tin tức, là người rất giỏi giao tiếp, quan hệ rộng rãi vô cùng. Trong Đài Truyền hình, từ trưởng phòng đến bà lao công, ai ai cũng biết mặt cậu ta. Thông thường, cứ co chuyện gì đặc sắc, tin tức gì mới là cậu ta lại gọi điện nói cho cô nghe, căn bản là bởi vì ở Đài Truyền hình, ai rảnh ngồi nghe cậu ta tán phét?


Hầu Quân nói rất bé, như thể đang che giấu điều gì đó: "Có tin cực hot, nghe không?"


Dương Thần Sơ tiếp tục bước xuống bậc thang phía trước, có những bậc thang đã cũ, khi cô dẫm phải, vang lên tiếng cót két ghê rợn. Cô lười biếng đáp trả: "Vậy tin hot của anh có giúp tiền lương của tôi tăng lên mấy con số 0 không?"


"Chắc chắn là không tăng lên được, nhưng nó giúp cô sống yên ổn trong cái Đài Truyền hình này đấy!" Hầu Quân kiêu ngạo lên tiếng.


Bước xuống tầng ba, có ánh đèn yếu ớt hắt lên sàn nhà, ánh đèn ấy khiến cô bớt cảm giác lạnh sống lưng hơn.


Dương Thần Sơ tiếp tục cuộc trò chuyện, nếu Hầu Quân đã nói vậy, ắt là liên quan đến nhân sự trong Đài.


"Tôi rửa tai lắng nghe đây."


Hầu Quân lập tức đổi giọng, thái độ ngạo nghễ, lớn tiếng: "Được." Dường như sợ sệt điều gì đó, cậu ta lập tức nhỏ giọng lại: "Tôi nói cô biết nhé, phó giám đốc mới ngày mai đến nhận chức. Nghe nói là đàn ông, lại còn trẻ nữa, chuyển từ trụ sở Thượng Hải về."


Nghe đến đây, Dương Thần Sơ không hiểu sao bản thân có dự cảm không lành. Trụ sở Thượng Hải? Không lẽ...


Hầu Quân tiếp tục tình báo: "Tôi nghe nói anh ta họ Lam."


Trong đầu Dương Thần Sơ vang lên tiếng nổ bùng, cả người choáng váng, cô dừng lại.


"Lam Cẩn Tranh?"


"Đúng đúng đúng. Là Lam Cẩn Tranh. Cô biết anh ta?"


Cô gọi cho Lam Cẩn Tranh cách đây không lâu, vậy mà anh ta không hé một lời về chuyện chuyển công tác này. Trước đây khi cô vào làm, từng bị dính tin đồn lính nhảy dù với anh ta, giờ anh ta lại chuyển về đây làm, thử hỏi cô sống sao? Nhất định là người đàn ông này cố tình, anh ta cố ý hãm hại cô mà.


Cô đứng dựa vào tường, thở dài ngao ngán. Hầu Quân ở đầu dây bên kia nghe thấy Dương Thần Sơ thở dài, cậu ta nhanh chóng nhận ra vấn đề, lập túc nêu cao tinh thần nghề nghiệp: "Cô thở dài như vậy là có ý gì?" Cậu ta dừng lại, suy nghĩ rồi đột nhiên hét lớn, khiến tai Dương Thần Sơ muốn nổ đom đóm: "Tôi nhớ ra rồi, trong Đài không phải trước đây có nói cô có quan hệ hệ với anh ta hay dao? Chậc chậc, Dương Thần Sơ cô vớ được cá lớn rồi đấy!"


Đầu Dương Thần Sơ bốc cháy, cô đứng thẳng người, tiếp tục đi xuống: "Cá lớn cái đầu nhà anh! Có tin..."


Cô chưa kịp nói hết câu thì phía chân cảm thấy trống rỗng, cả người mất thăng bằng, chực ngã xuống, trong lúc mải nói chuyện, cô lại bước hụt bậc thang, giờ ngã xuống đây đảm bảo tan xương nát thịt.


Chợt ở eo có bàn tay ấm áp của ai vòng ôm lấy cô, đem cả người cô vào lòng.


"Anh..."


Hết chương 32

Bình luận

Truyện đang đọc