ĐẾM NGƯỢC ĐAU THƯƠNG

Dương Thần Sơ tỉnh lại đã là chiều tối, cô lật người theo thói quen không ngờ chút nữa là ngã xuống đất, cũng may có Lục Dương kịp thời đỡ lấy.


Bất giờ cô mới nhận ra mình đang ỏe bệnh viên, đại não bắt đầu hoạt động trở lại, mọi chuyện ở khách sạn diễn ra họp báo kia lần lượt ùa về.


Tiếng Lục Dương vang lên, chậm rãi, ngữ điệu còn mang theo nét cười khó giấu: "Sao, em nhớ lại hết mọi chuyện chưa?" Anh rót cho cô một cốc nước nóng.


Dương Thần Sơ máy móc cầm lấy cốc nước, hơi nóng từ cốc phả vào mặt cô, cô khẽ chớp hàng mi cong dài, sau đó lại vô tội ngẩng lên nhìn Lục Dương, giọng nói hơi khàn: "Em, em có làm gì anh không?"


Cô nhớ lúc bị đánh thuốc, cô đã cắn Lục Dương một cái, còn đòi xé rách áo anh.


Lục Dương khẽ kéo cổ áo xuống dưới, vết cắn ở cổ còn hiện rõ hai dấu răng, anh cao giọng: "Em thử nhớ lại xem."


Dương Thần Sơ chậm chạp đưa cốc lên miệng, nhấp một ngụm, hai mắt cô vẫn mở to, nhìn về vết cắn ở cổ anh. Nước ấm giúp cổ họng cô bớt đau rát, cô lại chậm chạp đặt cốc xuống tủ gần đó, lại đưa tầm mắt nhìn chòng chọc cổ anh. Lục Dương nhìn một loạt biểu cảm ngơ ngác của cô không khỏi bật cười, anh chỉnh lại cổ áo, áp mặt sát tới, như mê hoặc cô: "Giờ hối hận rồi hả?"


Dương Thần Sơ đột nhiên hét toáng lên, cô đẩy khuôn mặt mê người của anh ra, cầm gối nhảy xuống giường: "Không thể nào, không thể nào." Cô đưa tay lên sờ môi mình, xúc cảm mềm mại, hương vị ấm nóng vẫn còn nguyên, cô tuy bị đánh thuốc nhưng không có nghĩa là sẽ quên hết những chuyện đã xảy ra. Cô ngước lên, hỏi: "Em hôn anh?"


Lục Dương nhàn nhã ngả người xuống giường, hai tay để sau gáy, gật đầu: "Đúng."


"Em cắn anh?" Dương Thần Sơ rụt rè.


"Phải." Khóe môi Lục Dương cong lên, ánh mắt nhìn cô một cách thích thú.


Cô tiếp tục: "Em, muốn cởi áo anh." Tay cô chỉ vào cổ áo của Lục Dương.


"Không đúng." Dương Thần Sơ nghe xong lời đó thầm thở phào. Cô có thể miễn cưỡng chấp nhận mình cưỡng hôn, bạo lực người ta nhưng hành động không có tí gì gọi là yểu điệu thục nữ mà lại giống nữ tặc như vậy, cô tuyệt đối không chịu được.


Lục Dương lại nhàn nhã nói tiếp: "Là em muốn xé áo anh, không phải cởi." Anh nghiêm túc sửa lại từ ngữ cho cô.


Dương Thần Sơ hét lớn: "Cái gì?" Cô lập tức không chịu được, ném gối về phía anh, hùng hổ đi đến, túm lấy cổ áo anh: "Anh bảo em làm vậy với anh?"


Lục Dương gật đầu, anh thuận tay vòng ôm lấy eo cô, đem cả người cô sát lại chân mình. Dương Thần Sơ vẫn chưa nhận ra được điều gì bất thường, cô liên tục lắc đầu: "Không thể nào, không thể nào." Cô đưa mắt lên, nhìn vào đôi mắt màu hổ phách đang sáng long lanh của anh, nhấn mạnh: "Anh nói láo!" Dương Thần Sơ gật đầu, như càng thêm khẳng định ý nghĩ này của mình là đúng đắn. Cô trừng mắt với anh, giơ tay lên muốn đánh anh.


Lục Dương lập tức kéo cả người cô xuống, cô nằm gọn trên người anh.


Anh nói trên đỉnh đầu cô, một tay còn nhẹ nhàng vuốt tóc cho cô: "Em nói đồ ngốc nhà em sao lại hồ đồ như vậy, họ cho em uống gì là em uống đó sao? Nếu anh không đến kịp, có phải lúc này em đang bị tên đạo diễn kia làm cho sống dở chết dở không? Hửm?"


Dương Thần Sơ ngơ ngác, máy móc hỏi: "Vậy em và anh, cái đó..." Cô vẫn là khó mở miệng để làm rõ vấn đề nhạy cảm này.


Lục Dương ôm chặt cô hơn: "Những thứ cần làm đã đều làm, không nên làm cũng đã làm. Có phải em nên chịu trách nhiệm với anh không?"


Dương Thần Sơ không tin, cô không cảm thấy đau nhức ở cơ thể, cô thường nghe người ta nói, lần đầu tiên của con gái sẽ rất đau, nếu đã làm rồi, cô sao không thể không thấy gì? Người này chắc chắn là nắm thót để lừa gạt cô. Nghĩ vậy, Dương Thần Sơ muốn đứng dậy, bất ngờ lại bị Lục Dương ngăn cản, anh vòng cả hai tay, ôm lấy người cô: "Thật muốn nhét em vào túi áo. Ngốc như vậy cơ chứ!" Giọng anh có vài phần oán trách, cô lại nghe thấy điệu cười trầm thấp ở cổ họng của anh.


"Vậy anh đi tìm người nào không ngốc đi." Dám nói cô ngốc? Lúc đó nếu là anh, anh có thể làm gì khác hay đề phòng quá đáng không?


Lục Dương tựa cằm vào đầu cô, anh nói rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến lòng cô nổi cơn phong ba dữ dội: "Chỉ tiếc anh lại chỉ yêu em."


Mặc dù hai người họ đã qua lại với nhau, nhưng cô chưa bao giờ thấy anh nói mấy lời như vậy. Hàng ngày, anh mở miệng ra là nói những câu đường mật, cô cũng chẳng buồn để ý, nghĩ đấy chỉ là anh cao hứng trêu chọc cô thôi. Vậy mà hôm nay, anh lại nói yêu cô, câu đầu tiên anh thổ lộ tình cảm của mình là tiếng 'yêu', không phải mờ nhạt như thích, lại chẳng quá sâu đậm như thương, không qua quýt cũng chẳng quá phô trương. Ban đầu khi chấp nhận đi với anh, cô còn lo sợ anh lại chỉ là lợi dụng mình như lần trước, bởi anh không bao giờ nói yêu hay thích cô. Lúc đó ngoài mặt cô tỏ vẻ thờ ơ, nhưng thâm tâm lại có chút buồn bã, thất vọng, thấp thỏm không yên. Từ giờ, cô có thể hoàn toàn tin tưởng rằng anh thật sự yêu cô đúng không?


Chợt nhận ra mình ngẩn người quá lâu, Dương Thần Sơ đẩy Lục Dương ra, hắng giọng đứng dậy: "Anh mau chỉnh đốn lại quần áo mình đi, em muốn xuất viện." Cô đi quanh phòng, muốn tìm túi đồ và quần áo của mình. "Ơ, túi đồ của em đâu rồi?" Chẳng lẽ cô vẫn để ở phòng nghỉ kia?


Lục Dương đứng dậy, quay lại bộ dạng cười nói thường ngày, con người anh rốt cuộc vẫn không thể tỏ ra lạnh lùng được, anh thấy được cười, được nói vẫn là thoải mái nhất. Nhìn dáng vẻ như con chuột chũi nhỏ đi tìm đồ của cô, đây có lẽ là hình ảnh đẹp nhất anh từng thấy. Anh đi đến gần cô, từ phía sau ôm lấy người cô, người cô khá nhỏ, nhỏ hơn anh tưởng tượng, anh vừa cười vừa trêu chọc: "Không cần thay đồ, cứ mặc thế này đi."


"Sắc lang." Cô quay lại trừng mắt với anh. Con người này là được nước lấn tới, từ khi cô tỉnh dậy anh đã ăn bao nhiêu là đậu hũ của cô rồi.


Lục Dương thôi trêu chọc cô nữa, anh cứ vừa ôm cô vừa đưa cô đi tới tủ đồ: "Em thay quần áo đi." Anh buông cô ra, đi ra ghế ngồi. Ánh mắt nóng bỏng của anh khiến cô nổi da gà, nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh.


Khi cô đi ra, cả người đã tràn trề sức sống. Cô thay đồ khá lâu nên khi ra ngoài, Lục Dương đã ngủ thiếp đi trên chiếc ghế sofa nhỏ.


Dưới mắt anh đã xuất hiện một lớp quầng thâm nhàn nhạt. Cô biết hôm nay đáng lý anh phải ở Thẩm Xuyên lưu diễn, đột nhiên lại trở về Bắc Kinh vội vã như vậy, mười phần là vì chuyện của cô, người đàn ông này luôn hy sinh mà không mở một tiếng giải thích nào như vậy. Anh tỏ ra thoái mái, lại bâng quơ chọc cô nhưng cô vẫn dễ nhận ra được sự mệt mỏi từ anh.


Dương Thần Sơ bước đến, cô không muốn đánh thức anh dậy, bèn đi lấy một chiếc chăn mỏng, đắp lên cho anh. Lục Dương ngủ không sâu, thấy có tiếng động, anh liền mở mắt, thấy Dương Thần Sơ lại đang cầm chăn, mặt cúi xuống áp sát người anh.


Đôi môi mỏng của anh vẽ lên một đường cong tuyệt đẹp: "Thay xong rồi hả?"


Dương Thần Sơ khẽ 'ừm' một tiếng, cô thu người về, ngồi xuống giường.


Sau một lúc ngẫm nghĩ, cô mới lên tiếng: "Chuyện này anh đừng nhúng tay vào, để em giải quyết."


Đôi mắt màu hổ phách của anh thoáng qua tia kinh ngạc, anh chưa từng nhắc đến chuyện này, cô đã có thể đọc được suy nghĩ của anh rồi. Đạo diễn Vương là người có quyền lực, một phóng viên như cô liệu đủ sức đấu lại với ông ta không? Chưa kể còn Từ Tư Miểu kia nữa, người phụ nữ ấy không đơn giản. Anh chỉ sợ cô lại thương tích đầy mình, chịu uất ức, anh không thể chứng kiến cảnh đó được.


"Em là con gái, chuyện này đừng quan tâm quá, để anh lo."


"Anh quên em là ai rồi hả?" Dương Thần Sơ nhấc ba lô lên quơ quơ trước mặt anh: "Sức mạnh của quần chúng là sức mạnh to lớn nhất."


"Anh biết là em muốn tự mình đối phó với ông ta, nhưng chỉ dựa vào truyền thông là chưa đủ." Anh phân tích: "Vương Trích là người không đơn giản, thủ đoạn rất nhiều. Em chỉ là phóng viên bình thường, may mắn thì sẽ đánh được đến vai của ông ta, nhưng nếu sơ xuất, em chắc chắn bị ông ta vùi xuống vực thẳm."


Dương Thần Sơ không đồng tình với ý kiến của Lục Dương: "Nhưng đây là chuyện của em!" Cô cao giọng.


Lục Dương thu lại nét cười trên khuôn mặt, khuôn cằm anh rõ ràng cứng lại, mắt anh thâm sâu khó lường, cô không tài nào đọc được suy nghĩ lúc này của anh.


"Em nói gì?"


Kỳ thật lúc đó, cô chỉ vì nóng nảy mà nói như vậy, cô không nghĩ nó sẽ vạch ra ranh giới rõ ràng giữa cô và anh. Nói ra rồi cô mới biết mình ngu ngốc đến mức nào, nhưng từ trước tới giờ, Dương Thần Sơ là người cứng đầu, nóng nảy, dù cô có yếu thế cũng nhất quyết không buông súng đầu hàng: "Em nói đây là chuyện của em, không cần anh quan tâm, anh quản quá nhiều rồi đấy!" Giọng cô không hề nhỏ, nói xong chữ cuối cùng, cô còn có thể nghe thấy tiếng vọng lại trong phòng bệnh.


Lục Dương đứng dậy, đi đến trước mặt cô. Dáng người anh cao ngất, đứng trước cô khiến cả tầm nhìn cô bị che khuất, nhất thời khiến cô cảm thấy lạnh sống lưng, một con rắn mang áp lực vô hình trườn lên làn da lạnh lẽo của cô, nó dần len lỏi vào trong tim, giày vò khiến cô đau đớn.


Giọng anh cũng lạnh lẽo giống như nhiệt độ xung quanh anh lúc này vậy: "Chuyện của em? Anh quản quá nhiều?"


Anh chỉ hỏi nhưng ngữ khí thập phần khẳng định, anh tức giận rồi, lần này là thật sự tức giận, cô đã động đến giới hạn cuối cùng của anh. Bị dồn ép đến vách tường, Dương Thần Sơ lập tức xù lông, cô đứng dậy, đi ra cửa: "Anh tự mình hiểu là được."


Khi cô đứng dậy có đẩy anh ra xa, anh bị đẩy bất ngờ, trọng tâm không vững, anh lùi dần ra phía sau, chân va vào góc bàn. Dương Thần Sơ có dừng lại một lúc, sau đó lại tức giận rời đi, bỏ lại cánh cửa phòng còn lại dư chấn.


Lục Dương mệt mỏi ngồi lại xuống ghế, góc bàn đâm mạnh vào bắp chân anh nhưng lúc này anh lại không cảm thấy đau nữa, chỉ thấy mệt mỏi bao trùm lấy người anh. Anh đưa tay xoa thái dương của mình, nhắm mắt lại.


Hết chương 37

Bình luận

Truyện đang đọc