ĐẾM NGƯỢC ĐAU THƯƠNG

Dương Thần Sơ có chút ngạc nhiên, trong lòng như có vô vàn nụ hoa bung nở. Phải biết Triệu Phương là người phụ nữ vô cùng nghiêm khắc, đặc biệt khó tính, một khi chị ấy đã có ý tiến cử cô, thì năng lực của cô đã được công nhận. Chỉ là cô thật sự không ngờ tới bản thân lại được Triệu Phương đánh giá cao đến như vậy, cô mới vào làm việc chưa đầy một năm, lại được tiến cử lên giữ chức trưởng phòng, nếu may mắn lên được, có lẽ sẽ bị mọi người dị nghị.


"Nhưng chị cũng biết, kinh nghiệm của em còn kém rất nhiều so với vô vàn phóng viên của chuyên khoa mình." Dương Thần Sơ nói.


Triệu Phương mỉm cười, dường như đã đoán trước cô sẽ nói như vậy: "Đài Truyền hình trọng dụng nhân tài, kinh nghiệm tích lũy được chẳng phải lấy nhiều nhất từ những lần mạo hiểm sao? Không thử sức một lần, em không sợ sau này bản thân sẽ hối tiếc?" Triệu Phương đưa ra lời lẽ đanh thép, tuy chỉ ngồi đó nhàn nhã uống trà, nhưng khí thế toát ra từ cả người chị ấy khiến người khác phải dè chừng.


Thấy Dương Thần Sơ ngập ngừng, Triệu Phương hỏi: "Theo chị biết, em là người ưa mạo hiểm, con người em coi mấy lời đàm tiếu của người khác chỉ là gió thoảng mây bay, vậy em là đang ngần ngại điều gì?" Triệu Phương đặt tách trà xuống, lật giở tài liệu trên bàn. Chị ấy là người trọng dụng thời gian, liều mình vào công việc. Tay chị vừa ký một hợp đồng, vừa nói: "Hai tháng sau chị sẽ xin từ chức, chức trưởng phòng này, chị nghĩ người thích hợp nhất là em."


Đáy mắt Dương Thần Sơ thoáng vụt qua tia ngạc nhiên, trưởng phòng Triệu xin từ chức?


"Chị định chuyển sang Đài Truyền hình khác sao?" Cô đưa ra nghi vấn. Những năm gần đây, số phóng viên nhảy việc sang Đài khác làm khá đông, cô sợ Triệu Phương cũng giống họ.


Triệu Phương hiếm khi thoải mái như vậy, chị ấy cười lớn: "Em đừng nghĩ bậy. Chỉ là chị muốn lui về ở ẩn. Dù sao cũng có tuổi rồi, lại vướng bận chuyện con cái, không đủ sức theo đuổi ước mơ này nữa." Khi nói đến câu cuối cùng, ánh mắt Triệu Phương lộ ra sự khao khát, tiếc nuối, đấy tình sự nhiệt huyết, tình cảm chân thành của chị ấy đối với nghề phóng viên.


Triệu Phương thu hồi lại cảm xúc, ngẩng mặt lên: "Thế nào, em nghĩ xong chưa?"


"Thật xin lỗi, em nghĩ em không phù hợp." Dương Thần Sơ yêu là yêu cảm giác bon chen cuộc sống, lần mò tin tức, cô thích cảm giác nhộn nhịp, tất bật, không giây phút nghỉ ngơi của mỗi một người phóng viên. Khi nắm giữ chức trưởng phòng này, thời gian ra ngoài tìm tin tức là hiếm thấy, chủ yếu là ở Đài Truyền hình đưa tin, làm biên tập viên. Lúc ấy, sợ rằng, tình cảm cô dành cho nghề báo chí này sẽ dần phai nhạt, để nghề hành mình chứ không còn là mình hành nghề nữa.


"Em vẫn thích ra ngoài lăn lộn hơn." Dương Thần Sơ mỉm cười, cô tin Triệu Phương sẽ hiểu.


Triệu Phương có chút tiếc nuối, nhưng chị ấy vẫn biết trọng dụng người tài cho Đài Truyền hình, nếu đã thật bại thì thua keo này ta bày keo khác: "Nếu em từ chối thì thôi vậy, nhưng một phóng viên tài giỏi như em, cứ đứng mãi ở nơi này sẽ hao mòn khả năng của mình, trong kỳ họp luân chuyển cố định chuyên khoa sắp tới, chị sẽ đề cử em sang kinh tế, nơi ấy giúp em phát triển hơn."


Dương Thần Sơ mừng rỡ, được làm phóng viên kinh tế là mơ ước ấp ủ bao năm của cô, lời đề nghị này đúng là miếng bánh ngon từ trên trời rớt xuống, cô không ngừng nói cảm ơn với Triệu Phương.


"Con bé này đúng là khôn lẻo." Triệu Phương đùa giỡn một câu.


Thấy chị ấy bận việc như vậy, Dương Thần Sơ thức thời xin phép lui ra.


Cô đi ra ngoài, miệng vẫn còn vương lại nụ cười hạnh phúc.


Hầu Quân liền chạy xán tới, cô tưởng cậu ta định hỏi cô Triệu Phương vừa nói gì với mình, liền nhanh chóng đánh bài trước: "Này, ngay cả chuyện của trưởng phòng Triệu mà cậu cũng định bắt sóng hả?"


Ai ngờ, Hầu Quân không quan tâm tới câu chọc ghẹo của cô, kéo tay cô một mạch đến bàn làm việc: "Cô xem đi, có bài mới rồi."


Dương Thần Sơ thấy tò mò, lập tứn nhìn vào máy tính.


Màn hình máy tính hiện lên trang chủ của một blogger nổi tiếng hiện nay, cô di chuột xuống, phía dưới là một bài báo nhỏ kèm theo đoạn video nói về con người Lục Dương hôm trước.


Blogger đấy phát biểu ý kiến của mình: "Trong đoạn video này, tôi thấu hoàn toàn dàn dựng, nếu tôi không đoán sai, chắc hẳn mười người được phỏng vấn trong này, chín người fan của Lục Dương. Làm vậy để đánh bóng tên tuổi của mình, nghệ nào hiện nay lại không làm?


trường hợp ngược lại, cho tôi đoán sai thì sao? Thử hỏi việc quyên góp ủng hộ người nghèo, người bị nạn, trẻ mồ côi...thiếu nghệ làm lắm ư? hàng trăm, hàng triệu nghệ đang cật lực làm từ thiện đấy chứ. Mục đích của họ ? Chủ yếu xây dựng hình tượng tốt đẹp cho bản thân thôi. Bàn tiếp về những chuyện còn lại, những hành động được kể về Lục Dương trong đoạn video này khiến tôi rất nghi ngờ, nếu cậu ta thật tâm, cớ sao mỗi lần làm việc tốt đều để người khác biết? E phía sau đã tính kế sẵn, nghệlàm như vậy cũng chẳng ít nữa. Vậy cậu ta dùng một đoạn video này để rửa sạch vết nhơ của mình, mọi người cùng theo đó hùa theo?


Hành động phỉ báng, xúc phạm, bạo lực đồng nghiệp nữ như vậy chỉ thể xuất phát từ con người đạo đức, giáo dục, một chút lương tâm cũng không còn. Đàn ông đi động tay động chân với phụ nữ, tôi không bao giờ tha thứ.


Xin bạn đọc hãy tỉnh ngộ, đừng để một đoạn video hay những tin tức tiêu cực của người bị hại làm mờ con mắt, quên đi sự việc quan trọng!"


Sự việc của Lục Dương nhờ có tin tức về Từ Tư Miểu nên mới hạ nhiệt, đánh lạc hướng dư luận, nay lại bị blogger này đào lên một lần nữa, rõ ràng có ý đối địch với anh.


Hầu Quân nói: "Tôi thấy blogger này nói cũng có lý. Bài viết của anh ta có lượt chia sẻ và bình luận rất cao."


Dương Thần Sơ tức giận, chửi một câu: "Có lý cái đầu nhà cậu!" Giờ phút này cô thật muốn đứng trước mặt blogger này chửi anh ta một trận, đến khi anh ta chết vì nước bọt mới thôi.anh ta có biết rõ sự tình bên trong không mà đi đánh giá chủ quan như vậy, rõ ràng là đang kéo Lục Dương xuống vũng bùn lầy mà.


Hầu Quân biết tính Dương Thần Sơ nóng nảy, không so đo nhiều, anh ấy liền im lặng.


Dương Thần Sơ hùng hổ đứng dậy, niềm vui mới mấy phút trước tan biến thành bọt biển, trong đầu chỉ có lửa giận ngút trời. Cô đội mũ, đeo ba lô, tức giận ra ngoài. Giờ này, dư luận chắc chắn chĩa mũi nhọn vào Lục Dương. Cô không thể để người đàn ông của mình chịu thiệt mãi như vậy được.


Nhưng ra đến cửa, cô chở dừng lại, mình phải làm gì, đi đâu, đào đâu ra cách cứu giúp Lục Dương. Một khi tin tức được mang ra mổ xẻ lần hai, việc ngăn chặn hay giải thích nó càng khó khắm hơn. Nghĩ vậy, cô lại đau đầu, ủ rũ quay trở lại phòng làm việc.


Tự pha cho mình cốc cafa, vì là mùa hè nên cô cho thêm ba viên đá, những viên đá vuông vắn nhanh chóng hòa tan trong nước nóng. Nhìn vào, bất giâc cô thấy số phận của Lục Dương, anh sẽ mau chóng tan biến trong miệng lưỡi dư luận sao?


Càng nghĩ càng ảo não, cô thở dài, bước ra cửa. Lam Cẩn Tranh một bộ vest nghiêm chỉnh đứng dựa người vào tường, mắt nhìn chăm chăm cô.


"Nghe nói em từ chối lời đề cử của Triệu Phương?" Anh cất tiếng hỏi.


Hừ! Người này cũng tin tức nhanh gớm, cô vừa từ chối chưa đầy nửa tiếng, chuyện này đã đến tai anh rồi.


"Không thấy thích hợp nên từ chối thôi." Cô lại châm biếm thêm: "Mà phó giám đốc như anh rảnh quá nhỉ, trên đấy có người hầu kẻ hạ, lạo phải tự mình xuống phòng pha nước của nhân viên." Trong lòng còn nói nhỏ: "Hóng chuyện y như mấy bà tám."


Lam Cẩn Trang thờ ơ trước lời chế giễu của Dương Thần Sơ, anh đi đến chỗ cô, thì thầm: "Ít nhất không bận đến độ điên đầu vì Lục Dương như ai kia." Người đàn ông này luôn biết xát muối vào chỗ đau của người khác.


Cô tức giận, hai mắt trừng lớn, chân định đá anh một cái, nào ngờ người đàn ông này phản ứng nhanh nhạy, né tránh được cú đá của cô. Cô càng được nước giận cá chém thớt: "Mẹ nó, anh đứng yên cho em đá một cái thì gia phả nhà anh sống lại hả?"


Lam Cẩn Tranh cười cợt: "Được vậy đã tốt."


Dương Thần Sơ cầm cốc cafe đá, ngồi xuống bàn, cô nhìn vào viên đá trong cốc, chỉ còn là mấy viên bé tí tẹo, lát nữa sẽ nhanh chóng biến mất trong mùi nâu đậm của cafe.


Cô chống hai tay lên bàn: "Anh nói xem lần này phải làm thế nào?"


Lam Cẩn Tranh đút hai tay vào túi quần, đứng chờ cafe. Nghe câu hỏi của cô, anh khẽ nhướng mày, ánh mắt thú vị. Cô gái này chỉ có liên quan tới người yêu mới mở miệng hỏi anh: "Chiêu gậy ông đập lưng ông của mấy người đã thất bại, giờ em nghĩ nên làm gì tiếp theo?"


"Nếu em biết đã chẳng hỏi anh." Cô uể oải.


"Một con cá bị sóng đánh lên bờ, nó ngoắc ngoải trên bãi cát, may mắn thủy triều lên, nó lại được trở về với biển cả, nào ngờ lại rơi vào miệng cá mập. Vậy chỉ có thể ở trong bụng con cá mập đó, tung hoành khắp nơi, khiến con cá mập sống không bằng chết." Cafe đã pha xong, Lam Cẩm Tranh bỏ thêm đường vào, lại lấy thêm mấy viên đá: "Trong họa có phúc."


Dương Thần Sơ uống một ngụm cafe, mùi vị vẫn đắng ngắt như vậy, nhưng đây mới đúng là mùi vị của cuộc đời cô, có cay đắng mới có ngọt bùi.


"Nhỡ đâu, con cá anh nói kia là cá nhà táng thì sao?"


Lam Cẩn Tranh đầu tiên cứng người, sau lại bật cười, cô gái này tư duy đúng là không giống người thường. Anh đi đến, ngồi xuống đối diện cô: "Vậy thì chắc chắn, nó sẽ ăn tươi nuốt sống cá mập." Anh ngừng một chút, lại nói: "Nhưng, anh nhiều kẻo lại mắc xương." Giọng anh lạnh lẽo vô cùng, ánh mắt cũng thâm sâu khó hiểu.


Con cá thoi thóp kia là cá con hay cá nhà táng phải chờ diễn biến tiếp theo mới biết. Anh cho rằng, nó là cá nhà táng hơn. Cậu ta rốt cuộc không đơn giản như bề ngoài, người này mà làm kinh doanh, sợ rằng khiến bao kẻ mất miếng ăn cũng không chừng.


Lam Cẩn Tranh nhếch môi, đưa cốc cafe lên miệng.


Dương Thần Sơ biết sự việc lần này chỉ có thể dựa vào anh, phóng viên như cô nếu đi không đúng nước, trái ngược sẽ thêm dầu vào lửa, khiến sự việc như tiếp thêm dầu hỏa, bùng cháy, lan tỏa khắp nơi, lúc đó, nước có gần cũng khó lòng cứu nổi.


Tâm trạng sa sút, cô chẳng buồn thưởng thức cafe, đứng dậy rời đi, bỏ mặc Lam Cẩn Tranh ngồi ở đó. Anh xuống đây là để nói chuyện với cô, giải quyết hộ cô vấn đề nan giải, cô đi rồi anh chắc cũng sớm rời đi.


Ngồi vào bàn làm việc, cô lên mạng xem tin tức.


Đang lướt weibo, chợt có một bài được chia sẻ cách đây hai phút.


Cô nhấp vào, cả người cứng đờ, mặt trắng bệch. Bài viết vạch trần quan hệ giữa cô và Lục Dương đang nhanh chóng được chia sẻ không ngừng với tốc độ chóng mặt.


Sớm không vạch trần, muộn không phát hiện lại bị đăng tải lên mạng ngay giờ phút này. Xem ra, kẻ đứng sau thật sự muốn nhấn chìm Lục Dương.


Hết chương 51

Bình luận

Truyện đang đọc