ĐẾM NGƯỢC ĐAU THƯƠNG

Tháng Hai, tiết trời đã không còn quá lạnh lẽo nữa, không khí của Bắc Kinh dần ấm dần, báo hiệu một mùa xuân tràn đầy sức sống nữa lại sắp đến. Ngoài đường, những cây bạch quà dần nhú chồi non, hoa trên quảng trường nở rộ, tạo nên khung cảnh tuyệt mĩ. Thỉnh thoảng sẽ có những ngày tuyết rời nhè nhẹ, giống như mây bay, khiến lòng người thư thái.


Dương Thần Sơ chán nản ngồi vật vờ trên bàn làm việc, hai hôm trước trong lúc đi phỏng vấn một diễn viên nổi tiếng, cô bị dụng cụ diễn đổ vào người, cũng may không sao, chỉ có chân là gãy xương, phải bó bột. Vì lẽ đó, mấy ngày này, Dương Thần Sơ đóng đô trong Đài Truyền hình, chỉnh sửa giúp bên biên tập những tin tức sẽ lên sóng.


Hầu Quân khá rảnh rỗi, thấy cô chán nản như vậy liền xoay ghế tới, bật chế độ hóng hớt.


"Dương đại mỹ nhân, không được tung hoành năm châu bốn bể khiến cô khó chịu như vậy sao?"


Vì chân phải bó bột một cục to tướng, mặc quần rất khó nên hôm nay Dương Thần Sơ chọn một chân váy màu xanh dương nhạt dài tới mắt cá chân, làm bằng vải mỏng, tầng tầng lớp lớp trồng lên nhau phối với chiếc áo len cao cổ màu trắng, trông rất nữ tính. Được dịp như vậy, tên nhiều chuyện Hầu Quân này sao không trêu chọc được mấy câu.


Dương Thần Sơ giơ chân lành lên,  đẩy một cú mạnh, khiến ghế của cậu ta lăn ra xa, va vào góc bàn rồi dừng lại. Hầu Quân bị quay mòng mòng trên ghế, trừng mắt nhìn cô ai oán: "Cô đúng là không có xíu nữ tính nào mà! Sau này, ai lấy phải cô chắc kiếp trước đã hủy hoại cả thế giới." Cậu ta sảng khoái cười lớn. Như đột nhiên khám phá ra chủ đề mới, Hầu Quân đẩy ghế đến gần Dương Thần Sơ. Bắt chiếc bộ dạng của cô, mặt kề sát bàn, mắt chớp chớp, thỏ thẻ: "Dương Thần Sơ, năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi?" Mặc dù hai người khá thân với nhau nhưng họ cũng chẳng bao giờ quan tâm tới vấn đề vặt vãnh như tuổi tác, gia đình, quê quán này. Hôm nay khi chợt nhắc đến việc lấy chồng, cậu mới tiện hỏi tuổi tác của cô. Cậu nghĩ với sinh viên vừa mới ra trường, làm việc trong Đài Truyền hình không lâu lại đi học sớm, chắc chủ khoảng hai mươi, hai mươi mốt tuổi.


Dương Thần Sơ đùa nghịch con lật đật trên bàn, uể oải: "Hai mươi tư. Tết này là trở thành bà cô già hai mươi lăm tuổi rồi."


Hai mắt Hầu Quân mở to hết cỡ, miệng chữ O, kinh ngạc hét lên: "Hai mươi tư?" Mọi người xung quanh đang cắm cúi làm việc vì tiếng hét bất chợt mà tò mò ngẩng đầu lên. Hầu Quân nhận ra mình đã thấy thố, cúi đầu xuống bàn, nói nhỏ: "Cô đi học sớm, tôi còn nghe nói cô liên tục nhảy lớp, vậy mà mới ra trường đã hai mươi tư tuổi là sao?" Cậu ta sát lại gần cô, điệu bộ như đang hỏi cung tội phạm: "Nói mau, có phải cô khai giả không hả?"


Dương Thần Sơ gạt ngón ray đang chỉ vào mặt mình của Hầu Quân ra. Tên này không hổ danh là lão hóng hớt, chuyện gì cũng đều không qua được cái miệng của hắn mà.


"Năm đầu học đại học tôi bị tai nạn, phải nghỉ học một năm. Sau đó đến năm tư, gia đình có chuyện nên tạm nghỉ học thêm năm nữa. Cũng may nhờ tài năng thiên bẩm này..." Cô đưa tay chỉ vào đầu mình, trước giờ cô vẫn là người rất tự tin, không ngại mà tự khen bản thân mình một câu: "Tôi dành bốn năm để học xong đại học và lấy được bằng tiến sĩ."


Sự ngưỡng mộ hiện rõ trong mắt Hầu Quân. Dương Thần Sơ đắc ý chứng kiến bộ mặt không sao nói thành lời của cậu ta. Chuyện này nếu không ai hỏi cô cũng không nhắc đến, ai ngờ tên nhiều chuyện này lại hóng hớt hỏi đến, giờ ngạc nhiên cũng đáng đời. Thật ra lúc mình hoàn thành xong việc học này, cô cũng tự khâm phục bản thân sao lại giỏi đến như vậy. Chỉ tiếc cô chưa kịp thành danh, bố mẹ đã đi rồi. Nghĩ đến đây, lòng Dương Thần Sơ bất giác chùng xuống, ánh mắt ảm đạm. Vì sắp đến tết nên dạo gần đây cô hay đến mộ bố mẹ thăm hai người họ, những kỷ niệm hạnh phúc về gia đình ba người lại hiện ra, cả những ngày tháng đau khổ sau đó nữa.


Hầu Quân thấy cô im lặng, mặt mày ủ rũ, cậu ta thoát ra khỏi sự ngạc nhiên, lập tức đổi đề tài: "Ê, này, cô xem Come sing with me tuần trước chưa?"


Dương Thần Sơ không xa lạ gì với tốc độ chuyển chủ đề nhanh hơn cả lật sách của Hầu Quân nữa. Cô hít một hơi, nhìn cậu ta: "Sao, có chuyện gì?"


Tuần trước cô bận rộn cộng thêm bị gãy chân nên không có thời gian xem số vừa rồi. Hầu Quân thích nhất là khi đối phương muốn tìm hiểu được thông tin từ miệng cậu ta, hí hửng trình bày: "Số trước Lục Dương tham gia, xuất hiện một người có giọng hát giống hệ anh ấy luôn. Nếu không nhìn mặt cậu ta, có lẽ tôi không phân biệt nổi đâu mới thực sự là giọng Lục Dương nữa. Thánh thần ạ, sao trên đời này lại có những người giọng nói lại giống nhau đến vậy nhỉ?"


Việc này cô có nghe Lục Dương nhắc đến tối hôm qua. Cô không xem nặng quá chuyện này, tỷ lệ người có giọng hát giống nhau trên thế giới tuy không quá cao nhưng không có nghĩa là không có, đây có lẽ là sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi. Nhưng điều cô không ngạc nhiên nhất lại là người đó chính là Bách Kiến. Ban đầu cô nhìn ảnh trông rất quen, lúc đó vặn nát đầu cũng không nhớ ra, trí nhớ như cá vàng của cô quả thật là hại người. Lúc đó Lục Dương ngồi dựa vào thành giường, bóp nhẹ mũi cô mà khinh bỉ: "Não cá vàng như em nhớ được cậu ta mới là lạ."


Dương Thần Sơ tức hộc máu mũi, trừng mắt, giơ tay lên hăm dọa: "Vậy anh nói xem cậu ta là ai?"


Lục Dương cúi thấp đầu xuống, cả khuôn mặt như muốn dán sát vào mặt cô, hơi thở của anh xâm nhập vào không khí xung quanh cô, cả mặt cô đỏ rực. Tuy đã quen nhau được một thời gian, thân mật cũng không ít nhưng lần nào đứng trước những hành động như vậy của anh, mặt cô đều xấu hổ mà nổi lên một tầng hồng.


Anh nói: "Nếu anh đoán trúng, em sẽ bị anh hôn cho đến chết ha?" Anh ra giọng dụ dỗ cô.


Lúc đó Dương Thần Sơ làm gì còn tâm trí để ý tới giọng điệu của anh nữa, cả đầu cô chỉ đang tò mò về người đàn ông kia mà thôi, cô gật đầu đồng ý. Lục Dương cười mãn nguyện, cúi càng thấp xuống hôn, nhẹ nhàng nhả ra mấy chữ: "Bách Kiến, bạn của Giang Thành Xuyên." Chưa kịp để cô tiêu hóa hết lời nói, anh đã cúi xuống, bắt trúng môi cô mà hôn. Anh nói được làm được, tối ấy, anh hôn đến nỗi cô tưởng như ngạt thở mà chết. Từ nhẹ nhàng nhấm nháp dần đến điên cuồng chiếm hữu cuối cùng là thăm dò chi tiết. Cũng may cô khó chịu tới cắn cả lưỡi anh, anh mới miễn cưỡng tha cho cô, sau khi rời khỏi môi cô còn lưu manh nói: "Cẩn thận anh 'ăn' sạch em, lúc ấy, thứ em muốn cắn không phải là cái này đâu."


Vì nhớ là tối hôm qua mà cả mặt Dương Thần Sơ vẫn còn đỏ rực, Hầu Quân thấy cố biểu cảm kỳ lạ thì càng tò mò, đung đưa tay trước mặt cô: "Này, Dương Thần Sơ, sao mặt cô đỏ vậy?"


Lúc đó, cô mới bất tri bất giác nhận ra mình lại đi nhớ về cái chuyện tào lao này, lập tức khôi phục lại bình thường: "Tôi thấy cũng bình thường. Lần trước không phải khi Trương Kiệt tham gia cũng có người giống như thế sao? Đâu có gì mà phải ngạc nhiên như vậy."


Hai người ngồi nói chuyện một lúc lâu nữa mới tiếp tục làm việc.


Đến tối, Lục Dương lại đến ăn ké ở nhà cô. Từ sau hôm đi Hồ Nam về đó, tần suất anh đến nhà cô tăng kên chóng mặt, hầu như ngày nào rảnh anh cũng đến, đương nhiên là phải hóa trang xing mới ngang nhiên tiến vào nhà cô.


Ăn cơm xong, Lục Dương bị Dương Thần Sơ chèn ép phải đi rửa bát, còn cô nhàn nhã ngồi trên ghế ăn hoa quả, ngắm nhìn bóng hình anh. Con người này quả thật có sức hút rất lớn, đặc biệt là với phái nữ, mọi cử chỉ của anh đều tao nhã, khiến đối phương chăm chú dõi theo. Lục Dương rửa bát xong, anh lau tay rồi đi đến trước mặt cô, ngang nhiên cắn miếng táo trên miệng cô, dần dần ăn đến còn một ít thì ăn luôn cả môi cô.


Hai người ra sofa ngồi xem phim, Lục Dương nhắc đến vấn đề quan trọng: "Tết này anh đưa em đến đón giao thừa với mẹ con anh nhé!" Anh biết cô không còn người thân nữa, mà để cô đón giao thừa với tên Lam Cẩn Tranh kia, anh càng không yên tâm, vậy nên dứt khoát mời cô đến đón ăn tết ở nhà mình, sớm muộn cô cũng trở thành con dâu nhà họ Lục, ăn tết ở nhà mình là chuyện hiển nhiên.


Dương Thần Sơ ngẩng mặt lên, cô thấy anh rất tự nhiên nói ra điều này, không thấy một phần do dự.  Cô dự định là tết này đóng đô owe nhà, rồi đăng ký đi làm sớm, dù gì ở nhà cô cũng nhàn rỗi không có việc gì làm. Đi làm sớm vừa giết thời gian lại được tiền thưởng hậu hĩnh. Không ngờ Lục Dương lại muốn cô đón năm mới với nhà anh. Cô thoáng chút ngập ngừng, dù sao cô cũng chỉ là người lạ, không hay lắm thì phải.


Lục Dương thấy cô đắn đo chưa trả lời, anh nâng mặt cô lên, hỏi: "Em lo lắng điều gì?"


"Anh nói rồi, từ giây phút anh cứu được em, em đã là người con gái của Lục Dương này. Từ giây phút em nắm tay anh ở khu chung cư, em đã là bạn gái, là người yêu duy nhất của anh. Còn từ giây phút này, em chính là vợ tương lai của anh, con dâu độc nhất của nhà họ Lục." Anh khẽ cụng trán mình vào trán cô: "Nghe rõ chưa. Hửm ?"


Dương Thần Sơ đỏ cả mặt, cái gì mà vợ, cô chưa chấp nhận lấy anh đâu, con người này sao tự đại quá vậy trời.


"Em đồng ý làm vợ anh bao giờ?"


Lục Dương hứng thú nhìn cô, đuôi mắt cười cười, ôm chặt cô hơn, nói thầm vào tai cô, giọng điệu mê hoặc: "Hôm nay."


Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng vù xấu hổ mà đỏ lên, Lục Dương yêu chết dáng vẻ ngại ngùng này của cô, anh đưa tay nhéo má cô, thuyết phục: "Đến nhà anh đón năm mới, được không?" Anh không cưỡng ép, bắt buộc cô, mà hỏi ý kiến, quan tâm tới cảm nhận, suy nghĩ của cô. Người đàn ông như vậy, Dương Thần Sơ thấy bản thân may mắn tới nhường nào.


Cô học theo dáng vẻ của anh, thì thào bên vành tai đẹp đẽ của anh: "Được."


Đêm khua, không khí có chút mờ ám. Trái tim hai con người tràn ngập tình ý với đối phương. Họ đều là người trưởng thành, hiểu rõ sau lời nói của cô sẽ là gì.


Đã đến lúc, cô, Dương Thần Sơ, nguyện trao hết mình cho anh, Lục Dương.


Cô chủ động cúi mặt xuống, nhè nhàng mà hôn môi anh. lục Dương tay đặt sau gáy cô tăng thêm lực, anh né tránh cái hôn của cô, ánh mắt nghiêm túc thăm dò: "Em suy nghĩ kỹ chưa?"


Dương Thần Sơ mỉm cười hạnh phúc: "Rồi." Cô lao đến, đẩy cả người anh xuống ghế. Lục Dương vì sợ sẽ động đến chân bị thương của cô nên không dùng sức, mặc cô tung hoành.


Dương Thần Sơ đưa một ngón tay nâng khuôn cằm quyến rũ của anh lên: "Giờ lão nương sẽ ăn sạch nhà ngươi!" Cô cười lớn, cả hàm răng trắng đều hiện ra. Trong màn đêm, nụ cười ấy giống như chiếc lông vũ, nhẹ nhàng vuốt ve trái tim anh, khiến cả người anh căng cứng.


Hết chương 44


Lảm nhảm: nói chứ bà tác giả ác ghê, cắt chương quá đúng lúc. Ta ăn chay niệm phật máy tháng trời, giờ cũng được ăn mặn *cười lớn*. Nghe nói, sau màn nàyđến cao trào, chính thức sóng gió. Vậy nên mấy nàng nhớ tận hưởng giây phút cuối cùng này nhé! *nháy mắt*

Bình luận

Truyện đang đọc