ĐẾM NGƯỢC ĐAU THƯƠNG

Chưa đến một tiếng sau Lý Thấm đã lái xe đến,  cậu vừa đóng cửa xe xong,  vội vàng lao nhanh tới chỗ Lục Dương đứng,  xoay anh một vòng,  thở phào: "Cũng may,  cũng may anh không làm sao.  Nếu không cái mạng nhỏ này của tôi chắc chắn là bị Phong Ma Vương nuốt trọn rồi. "


Lục Dương không khỏi bật cười vì lời nói của Lý Thấm,  Dương Thần Sơ ngồi bến cạnh cũng cười khúc khích. Anh ta nói cái gì mà Phong Ma Vương,  hình như là Phong Triển?  Quản lý uy tín của Hoa Nghị Huynh Đệ mà nghe được mấy lời này...  Nghĩ đến thôi đã thấy mắc cười lắm rồi!


Lý Thấm nghe thấy tiếng cười của phụ nữ,  nghiêng người nhìn Dương Thần Sơ,  lại đưa tầm mắt trở về khuôn mặt tuấn tú của Lục Dương: "Cô gái này là ai vậy?  Anh đi có một buổi tối mà lôi một cô gái về.  Tôi có lòng tốt nhắc nhở anh,  nếu anh có quan hệ yêu đương,  tuyệt đối đừng che dấu tôi,  để đám phóng viên biết được thì... " Nói đến đây,  Lý Thấm kéo dài giọng,  cân nhắc lựa chọn từ ngữ.  "Thiên hạ đại loạn. "


Lục Dương gạt bỏ bàn tay đang không ngừng huơ huơ trước mặt mình ra,  tiến về phía chiếc xe: "Dương Thần Sơ,  chúng ta về thôi. "


Dương Thần Sơ thấy anh không tự động nói ra thân phận của mình nên cô cũng giữ không nhắc đến.  Chắc chắn rằng khi tên trợ lý kia mà biết người trước mặt mình là phóng viên giải trí,  chỉ e là đánh đuổi cô chạy mấy con phố,  làm gì có chuyện cho cô đi ké xe nữa.


Cô mệt mỏi 'ờ' một tiếng,  kéo mũ thấp xuống,  chậm chạp bước vào xe.


Lý Thấm thấy bản thân như bị làm ngơ,  lon ton chạy vào ghế lái,  trước khi khởi động xe còn quay lại truy hỏi Lục Dương: "Ê,  tối qua sao anh lại chạy đến nơi khỉ ho cò gáy này làm gì,  chưa kể còn làm hỏng một chiếc xe nữa? "


Lục Dương thấy Dương Thần Sơ mở cửa ghế trước,  tay chỉ vào ghế bên cạnh mình: "Cô ra sau ngồi đi,  ngồi ở trước dễ bị phóng viên bắt gặp. "


Lý Thấm 'xì' một tiếng,  quay lại khởi động xe,  miệng lẩm bẩm: "Trong sắc khinh trợ lý. "


Dương Thần Sơ vốn không muốn ngồi cùng Lục Dương nên mới cố tình lên ghế trước ngồi,  ai ngờ người đàn ông này lại không biết ý đến như vậy,  mở miệng ngăn cản cô,  lúc này mà cô còn không làm theo,  há chẳng phải ngang nhiên khiêu chuến với anh sao,  ngộ nhỡ phải đi bộ về Bắc Kinh thì chết.  Cô không thể gọi người đến cứu được vì điện thoại của cô đã hỏng rồi,  đồ nghề thì bỏ lại trong chiếc xe kia.


Dương Thần Sơ ngồi sát vào gần cửa xe,  tạo khoảng cách lớn với Lục Dương. 


Lục Dương thấy cô như vậy,  biết chắc chắn người phụ nữ này hoàn toàn cảnh giác với mình,  anh mặc kệ,  tựa đầu vào ghế êm ái,  nhắm mắt nghỉ dưỡng.


Dương Thần Sơ kề mát vào mặt kính trơn bóng,  ngắm nhìn cảnh tượng trắng xóa bên ngoài.  Trong xe,  bầu không khí có chút yên tĩnh.


Lý Thấm mở miệng,  phá tan sự tĩnh lặng vốn có này.


"Lục Dương,  chiều nay chúng ta cần phải đến chụp hình đại diện cho Oppo nữa,  còn công việc của sáng nay Phong Triển đã giải quyết giúp anh rồi. "


Cổ hinh Lục Dương ậm ừ ra một tiếng,  có vẻ anh vẫn khá mệt mỏi,  bị nhiễm phong hàn thế này đúng là không dễ chịu.


Dương Thần Sơ nghe thấy toàn bộ cuộc nói chuyện của hai người,  chiều nay đi chụp hình cho Oppo,  cô nở nụ cười gian xảo,  ngồi không cũng bắt được thỏ!


Lục Dương chỉ khẽ nhắm mắt hờ,  khóe mắt vẫn nhìn về phía cô gái đang có vẻ ngắm cảnh kia,  nhưng thực chất là đôi tai thì vểnh lên nghe ngóng,  nụ cười gian xảo kia cũng không tránh khỏi tầm mắt của anh. Anh cười,  tiếp tục coi như không thấy gì.


Dương Thần Sơ ngắm mãi khung cảnh bên ngoài có chút chán,  cô nhìn thấy phía trước có để tai nghe,  chắc sẽ có mp3 chứ?


Cô hắng giọng,  cố tỏ ra vẻ tự nhiên: "À,  cái đó,  anh có thể cho tôi mượn mp3 không? "


Lý Thấm thấy cô gái kia mở lời,  anh nhìn thấy máy mp3 của Lục Dương để lại trên xe tối qua,  ngập ngừng nhìn qua kính,  hỏi ý Lục Dương.  Thấy Lục Dương không có biểu cảm gì,  anh liền cầm tai nghe và mp3 đưa cho Dương Thần Sơ: "Nhạc trong máy không nhiều,  cô chịu khó vậy. "


Dương Thần Sơ xua tay: "Không sao,  có cái để nghe là được rồi. "


Cô nhét tai nghe vào tai mình,  ấn vào nút mở trên máy,  giai điệu du dương vang lên.


Dương Thần Sơ nhận ra bài này,  là 'Thiên hạ' của Lục Dương.  Khi ca khúc này mới phát hành,  cô trong một lần đi săn tin tức đã vô tình nghe được,  thấy nó là bài hát có kết hợp cả nhạc hiện đại và yếu tố dân tộc,  lời bài hát cũng rất ý nghĩa.  Bản thân cô thích nghe nhạc,  nhưng chủ yếu là thể loại nhạc Âu Mĩ,  cá nhân cô thấy loại nhạc này nghe dễ lọt tai,  khả năng khích lệ tinh thần rất lớn.  Đối với nhạc trong nước,  Dương Thần Sơ không có hứng thú mấy,  chỉ có vài bài tâm đắc.


Cô thoải mái dựa vào ghế,  hoàn toàn thả lỏng người,  đắm chìm vào giai điệu. 


Âm nhạc có sức mạnh rất thần kì,  nó lúc thì như liều thuốc độc,  khoét nỗi đau con người ra,  lúc thì như  chiếc lông vũ mềm mại,  nhẹ nhàng xoa dịu vết thương trên cơ thể.  Mệt mỏi,  đau buồn,  hạnh phúc,  tuyệt vọng hay phấn chấn,  tất cả mọi cảm xúc của con người đều được âm nhạc khắc họa,  tô vẽ lại, nó có thể thấu hiểu sâu sắc từng trạng thái tinh thần của chúng ta. Giống như một bức tranh ngập tràn màu sắc,  lời bài hát đưa con người chìm vào thế giới khác,  thế giới đó có thể là hạnh phúc hay đau khổ. 


Những nốt nhạc trầm bổng,  sâu lắng hiện lên trong đầu Dương Thần Sơ,  đôi tay cô vẽ những vòng trong kì lạ lên cửa kính.


Cô rất hâm mộ người con gái trong ca khúc này,  người cô ấy yêu có thể từ bỏ cả giang sơn rộng lớn chỉ để đổi lấy năm tháng hạnh phúc của hai người,  phải chăng đây được gọi là anh hùng khó qua ải mĩ nhân?


Âm thanh nhỏ dần rồi dừng hẳn,  máy tiếp tục chạy,  chuyển sang những ca khúc khác.


Khung cảnh bên ngoài dần được thay thế bằng những tòa nhà đồ sộ,  đường phố tấp nập.


Phía trước lại tắc đường,  Lý Thấm thở dài ngao ngán: "Tắc đường đã trở thành đặc sản của Bắc Kinh rồi đấy! "


Dương Thần Sơ đang nghe nhạc,  cô để âm lượng vừa phải,  không quá to như người khác,  nhưng do đang tập trung nhìn cái khác nên không nghe rõ lời Lý Thấm nói.  Cô bỏ một bên tai nghe ra,  ngớ ngẩn hỏi lại: "Anh vừa nói gì cơ? "


Lý Thấm không ngờ là lời mình được đáp lại.  Bình thường tuy Lục Dương là người hay cười hay nói nhưng kì lạ là trên xe,  số lần anh mở lời là rất ít.  Nhưng Lý Thấm cũng hiểu,  làm nghệ sĩ suốt ngày phải chạy đi chạy lại khắp nơi,  lịch trình kéo dài liên miên từ rạng sáng đến đêm khuya,  giờ phút được ngồi trên xe chính là lúc họ được nghỉ ngơi,  sức lực đâu mà ngồi tán gẫu với trợ lý như anh.


Lý Thấm quay người lại,  nhìn Dương Thần Sơ: "Không có gì,  tôi nói tắc đường giờ là đặc sản của Bắc Kinh,  ngày nào cũng như ngày nào,  ra ngoài mười lần thì mười một lần tắc đường. "


Dương Thần Sơ tháo hẳn tai nghe,  bỏ xuống ghế,  cô đeo khá lâu,  tai bắt đầu đau nhức: "À, nghe nói lịch sử tắc đường của nước ta còn có thể kéo dài tới hơn mười hai tiếng mà! "


Lý Thấm hứng thú,  cả người quay hẳn ra sau: "Mà cô là gì của Lục Dương vậy?  Hôm qua hai người đi đâu mà khi về đến xe cũng chẳng còn? "


"Tôi là bạn của Lục Dương.  Hôm qua chúng tôi đi họp lớp,  chẳng may lúc về đi nhầm đường,  thế nào lạc hẳn vào ngôi làng nhỏ.  Xe bị hỏng nên không đi được,  đành ngủ nhờ ở nhà dân,  cũng may là có anh đến đón,  nếu không hai chúng tôi bị bỏ lại đấy rồi. " Dương Thần Sơ nói dối mà mặt không đỏ,  tim không đập.  Chính cô cũng phải khâm phục tài năng nói dối của mình,  không đi làm biên kịch thật uổng phí tài nguyên quốc gia.


Lý Thấm tò mò,  anh không ngờ Lục Dương lại có một người bạn cũ như vậy,  họp lớp?  Sao năm trước không thấy cậu ta đi?  Nhưng mấy nghi ngờ đó của Lý Thấm nhanh chóng bị câu nói nịnh nọt của Dương Thần Sơ đánh bay,  anh cười ngốc,  xoa xoa đầu: "Là trách nhiệm của tôi cả. "


Xe đằng sau vang lên tiếp còi,  Lý Thấm ngồi nghiêm chỉnh lại,  thấy đường đã bớt tắc nghẽn,  lái xe tiến về phía trước.


"À,  đúng rồi,  cô về đâu để tôi đưa đến? " Lý Thấm chợt nhớ ra từ lúc lên xe đến giờ Lục Dương chưa hề bảo anh lái xe đi đâu.


Dương Thần Sơ suy nghĩ một lát,  lúc này có ngu mới bảo anh ta đưa về Đài Truyền hình,  nhà ở cũng không được,  cô còn phải về báo danh. "Cho tôi xuống chỗ Hoa Ngải Tinh kia đi. "


Hoa Ngải Tinh là nhà hàng gần Đài Truyền hình của cô,  xuống ở đó là hợp lí nhất.


"Được. "


Đi được một đoạn đường nữa thì lại tắc đường,  từng hàng xe xếp nối đuôi nhau,  tiếng còi xe vang lên inh ỏi,  có vài chủ xe nóng nảy,  chui đầu ra khỏi xe chửi thề.  Dương Thần Sơ thầm ngao ngán trong lòng,  Lý Thấm nói quá chuẩn,  đặc sản của Bắc Kinh chính là tắc đường!


Lý Thấm chán nản,  nói với Dương Thần Sơ: "Cô cứ ngồi trên xe một lát,  tôi xuống xem phía trước có chuyện gì. "


"Được.  Anh cứ đi đi. "


Lý Thấm xuống xe,  trước khi đóng cửa xe,  anh không quên nhìn về phía Lục Dương: "Lục Dương,  tốt nhất anh nên an vị ngoan ngoãn mà ngồi trên xe,  cấm xuất hiện ở bên ngoài. " Lý Thấm đóng cửa xe,  cô còn kịp nghe thấy anh ta nói: "Bắc Kinh chết tiệt! "


Dương Thần Sơ thấy lời Lý Thấm nói,  khó hiểu quay sang bên cạnh,  không ngờ Lục Dương đã tỉnh.


"Anh tỉnh dậy từ khi nào vậy?  Không nói một tiếng,  cứ như âm hồn không siêu thoát. "


"Từ lúc chứng kiến tài năng biên kịch của cô. " Lục Dương cởi áo khoác,  bỏ xuống ghế.  Ngồi lâu trong xe có chút nóng.


Dương Thần Sơ chột dạ: "Anh nói ai làm biên kịch?  Mà cho dù tôi làm biên kìm cũng đỡ hơn anh làm diễn viên chứ! "


"Ý kiến không tồi,  tôi sẽ suy nghĩ về việc lần sân sang phim ảnh. "


Dương Thần Sơ chứng kiến một thân ảnh tuyệt mĩ trước mặt không khỏi nổi da gà,  sao miệng lưỡi con người này hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài vậy?


Lục Dương vặn cổ đã mỏi nhức,  anh điều chỉnh lại tư thế ngồi.


Dương Thần Sơ còn định nói lại thì bất chợt khuôn mặt người đàn ông phóng đại ngay trước mặt cô,  hơi thở ấm nóng của anh phả vào người cô khiến toàn thân cô bỏng rát.  Dương Thần Sơ không ngờ anh sẽ có hành động này,  cô lùi ra sau,  nhưng bản thân cô vốn đã dựa sát vào cửa xe,  làm gì còn chỗ để lui nữa.


"Bạn học?  Họp lớp?  Thật không ngờ hai chúng ta lại có mối quan hệ thanh xuân như vậy? " Anh cúi người xuống,  cả thân hình cao lớn như muốn đè ngạt Dương Thần Sơ.


Dương Thần Sơ ấp úng,  hàng ngày cô mạnh mồm là vậy,  nhưng dù sao cũng chỉ là sinh viên vừa tốt nghiệp mấy tháng,  vấn đề về mặt nam nữ,  kinh nghiệm của cô hầu như bằng không.


"Anh... Anh ... Dê già! " Cô hét lớn.


Lục Dương đột nhiên thổi phù một hơi vào mặt cô,  sau đó lui người về.


Dương Thần Sơ nhìn Lục Dương bằng ánh mắt sắc bén,  lần này đến lượt cô tấn công.  Cô cúi người về phía Lục Dương,  học tập dáng điệu của anh ban nãy: "Anh,  đối với cô gái nào cũng tùy tiện thân mật như vậy sao? "


Cô không có kinh nghiệm nam nữ nhưng không có nghĩ IQ sẽ giảm,  vài chiêu trò của anh ta,  cô vẫn thừa cơ xoay chuyển tình thế.


Hết chương 21

Bình luận

Truyện đang đọc