ĐỊNH HẢI PHÙ SINH LỤC

"Vương phi đã lớn từng tuổi này," Trần Tinh nói, "có thể thuận lợi sinh con đúng là ông trời phù hộ."

Hạng Thuật tiếp lời: "Vua A Khắc Lặc vốn có đại nhi tử, sau này chết trong lúc tranh đấu với Nhu Nhiên. Cho nên lần này ta nhất định phải đến xem, dù sao cũng không thoát khỏi can hệ với Xa La Phong."

Trần Tinh: "..."

Chẳng trách vừa nhắc tới người A Khắc Lặc, Xa La Phong lại lộ ra vẻ mặt quái dị như thế.

"Chuyện như thế xảy ra ở tái ngoại nhiều lắm sao?" Trần Tinh thoáng nghiêng đầu, hỏi Hạng Thuật.

"Nhiều," Hạng Thuật không để bụng lắm, "thậm chí còn kịch liệt hơn Hồ Hán tranh chấp ở phía Nam. Xưa nay chư Hồ tái ngoại luôn tranh chấp không ngừng. Ngược về mấy chục thậm chí là hai mươi năm trước, không phải ta gϊếŧ ngươi, thì cũng là ngươi gϊếŧ ta. Nhìn Sắc Lặc Cổ Minh an tường vô sự vậy thôi, chứ thực ra giữa các bộ vẫn tồn tại huyết hải thâm cừu."

Trần Tinh nghĩ ngợi, đoạn bảo: "Vậy nên bất kể nơi đâu, bất kể tộc nào cũng cần giáo hóa, cần có pháp luật kỷ cương."

"Nói dễ quá nhỉ?" Hạng Thuật xuất thần, "Hồi trước để hóa giải hận thù giữa Nhu Nhiên và A Khắc Lặc, ta phải tốn rất nhiều sức. Xa La Phong ấy..." Nói đoạn, Hạng Thuật đột nhiên thở dài.

Yên lặng một hồi, Trần Tinh nhịn không được bèn hỏi: "Xa La Phong sẽ không tới gây sự với người A Khắc Lặc chứ?"

"Phải xem bản thân hắn." Hạng Thuật cau mày thật sâu, "Ba năm trước, đệ nhất võ sĩ của Nhu Nhiên chết trong tay thủ hạ người A Khắc Lặc, tên Chu Chân, là người mà Xa La Phong..."

"Là huynh đệ tốt của Xa La Phong." Trần Tinh nhớ lại một ít chuyện vô tình nghe được về Nhu Nhiên, bèn tiếp lời.

"Không chỉ thế," Hạng Thuật đáp, "Chu Chân là tình nhân của Xa La Phong, hai người họ là một đôi."

Trần Tinh ngạc nhiên: "Nữ hài? Họ Chu? Cũng là người Hán ư?"

"Nam," Hạng Thuật nói, "Lai Hán và Nhu Nhiên, Chu Chân huynh lớn hơn hai người bọn ta hai tuổi, lúc vua Nhu Nhiên còn tại vị, hai người họ suốt ngày như hình với bóng..."

Trần Tinh nói: "Chắc chỉ là hộ vệ mà thôi."

Trần Tinh nằm nghiêng đưa mặt về phía Hạng Thuật, Hạng Thuật xoay người đổi thành năm nghiêng giống cậu, tai áp lên gối gỗ đối diện với Trần Tinh.

"Cách họ nhìn đối phương không lừa được ai đâu." Hạng Thuật nói tiếp, "Không muốn nhắc lại."

Trần Tinh đột nhiên nảy sinh cảm giác khó hiểu, có chút đồng cảm với Xa La Phong, cuộc tranh chấp ba năm trước đã cướp đi đại vương tử của tộc A Khắc Lặc, còn Xa La Phong cũng mất ái nhân của mình. Không biết ba năm sau cái chết của Chu Chân, có phải Xa La Phong đã chuyển phần tình cảm ấy sang an đáp Hạng Thuật hay không.

Xem ra, Hạng Thuật đã biết Xa La Phong thích nam từ trước, chẳng qua bình thường không nói toạc ra mà thôi.

"Ta thấy Xa La Phong..."

Ngữ điệu của Hạng Thuật đột nhiên nghiêm khắc hơn: "Ta nói, không muốn nhắc lại."

"Ngươi tốt với hắn quá." Trần Tinh có chút chua xót.

"Có phải lại muốn ăn đòn không?" Giọng Hạng Thuật vang lên trong tối.

Trần Tinh đành im miệng.

"Đừng dữ với ta được không?" Trần Tinh cố lấy dũng khí, "Hạng Thuật, ta biết bản tính của ngươi không phải như thế."

Hạng Thuật: "..."

Lần đầu nghe Chu Tự kể về Hạng Thuật, Trần Tinh đã vô thức xem hắn thành người Hồ hung hãn thích gϊếŧ chóc, nhưng khi hiểu sâu thêm về hắn, cậu dần dần phát hiện Hạng Thuật không phải là một người hiếu chiến.

Hắn là người sẽ cứu mình thoát khỏi tập kích nửa đêm trên đường phố thành Trường An, cũng tránh cho binh lính tuần thành gặp kẻ địch mạnh phải mất mạng oan uổng. Bất kể giao thủ với ai, hắn cũng đều tự tin với vũ lực cường hãn của mình, điểm huyệt rồi thả họ đi. Nếu bất đắc dĩ phải giáo huấn người khác thì cũng chỉ tới một mức nhất định, lần duy nhất thấy hắn gϊếŧ người chỉ có công chúa Thanh Hà. Về sau Trần Tinh nhiều lần suy xét thế cuộc khi ấy, đúng là tình huống ép buộc không thể không hành động nghiêm túc.

Nét mặt Hạng Thuật bỗng dưng trở nên kỳ quặc.

Sau khi trở lại Sắc Lặc xuyên, Hạng Thuật rất nghiêm túc bảo vệ Cổ Minh, giúp các tộc sinh sống hòa bình với nhau. Trách nhiệm này vô cùng quan trọng với hắn, cho dù tộc A Khắc Lặc và Nhu Nhiên vốn có tranh chấp, Hạng Thuật cũng không thiên vị bên nào, mà còn cho người cứu viện A Khắc Lặc.

Cũng chính vì những điều đó...

"Ta luôn cảm thấy ngươi chỉ vờ vịt hung dữ vậy thôi," Trần Tinh nói toạc ra bí mật, "vì ngươi cần dựng nên uy tín của Đại Thiền Vu, để các tộc trong Cổ Minh kính sợ ngươi, cho nên đã quen với việc khi có yêu cầu sẽ dùng võ lực áp chế họ, ta nói có đúng không?"

Hạng Thuật đột nhiên ngồi dậy, Trần Tinh lập tức trốn đi sợ Hạng Thuật lại ra tay đánh mình.

Hạng Thuật phủ áo choàng, không nói câu nào, cột đai lưng bước ra ngoài trướng.

"Hạng Thuật!" Trần Tinh cũng ngồi dậy theo, buồn bực bảo, "Chúng ta không thể tâm sự hòa nhã với nhau sao?"

Cậu biết nhất định mình đã nói đúng, thực chất Hạng Thuật là một người có trái tim dịu dàng, hắn không giống người Hồ tí nào.

"Mau ra đây!" Hạng Thuật vén màn trướng lên, cau mày giục: "Mặc y phục vào!"

Trần Tinh: "???"

Trong màn đêm thanh vắng, phương xa truyền tới chấn động rất khẽ, cả doanh địa tộc A Khắc Lặc hãy còn ngủ say, Hạng Thuật là người phát hiện dị trạng trước tiên. Lúc này hắn vác kiếm, xông vào vương trướng của vua A Khắc Lặc, hét một câu bằng tiếng Hung Nô, chẳng mấy chốc, cả doanh địa gần như tỉnh giấc.

Cuồng phong cuốn theo bão tuyết, đúng canh năm, Trần Tinh mờ mịt chạy ra ngoài, còn Hạng Thuật thì dẫn dắt võ sĩ tộc A Khắc Lặc lội tuyết đi ra, trông chừng bên ngoài doanh địa.

"Đâu có gì đâu!" Trần Tinh nói.

"Ra đằng sau! Ở cùng với vương phi đi!" Hạng Thuật giương cung cài tên, mọi người căng thẳng một cách lạ lùng, dường như đều nhận ra điều khác thường đó, một mùi kỳ dị được gió cuốn tới, gió lạnh gay mũi, Trần Tinh loáng thoáng ngửi được.

Đó là... mùi xác thối!

Người A Khắc Lặc quát lớn bằng tiếng Hung Nô, Hạng Thuật phẫn nộ nói gì đó với vua A Khắc Lặc, vua A Khắc Lặc nhất thời hoảng hốt. Mọi người lội trong đất tuyết dàn trận thế, ngay sau đó, Hạng Thuật nghiêng đầu kéo trường cung, bắn mũi tên đầu tiên vào trong bão tuyết!

Một tiếng rên vang lên, một võ sĩ A Khắc Lặc đột nhiên kêu thảm, bị hoạt thi từ trong tối vồ cho ngã xuống đất!

"Sao ở đây cũng có?!" Trần Tinh la lớn.

Hạng Thuật quát: "Rút ra bờ sông! Trần Tinh, ngươi đi trước!"

Trần Tinh: "Ta không! Dựa vào đâu!"

Trong kẽ hở ngắn ngủi ấy, Hạng Thuật nhìn quét chung quanh một vòng, lạnh lùng nói: "Người A Khắc Lặc đã biết phương Bắc có Bạt từ trước."

"Cái gì?" Trần Tinh mờ mịt nhìn lại, phát hiện quả thật có chút kỳ lạ. Người A Khắc Lặc thấy Bạt mà chẳng hề tỏ ra hoang mang, thay vào đó còn vừa bắn tên vừa rút lui, dường như đã từng giao chiến với chúng.

Trong trời đông giá rét chẳng dễ gì đốt được đuốc, chung quanh bị sự u ám phủ lấy, doanh địa gặp tập kích, đằng sau vang lên tiếng rít gào cùng tiếng kêu la, xung quanh không biết có bao nhiêu hoạt thi đang chực chờ ẩn núp trong tối, Trần Tinh lập tức thắp sáng Tâm Đăng, thoáng chốc đã chiếu sáng một khu vực nhỏ ở trước mặt.

Hơn một nghìn hoạt thi! Đằng sau không biết còn bao nhiêu đang lội tuyết đi tới.

May mà Hạng Thuật nằm trên gối gỗ nên cảm nhận được chấn động từ mặt đất, bằng không ra muộn một bước nữa thôi là doanh địa A Khắc Lặc còn lâu mới thoát khỏi vận mệnh bị hoạt thi công hãm.

Trong doanh địa bắt đầu thổi kèn, người Hung Nô nhao nhao bỏ chạy, vua A Khắc Lặc đốt trướng, ngọn lửa bốc lên cao ngăn cản đường đi của hoạt thi. Trần Tinh dãn hai tay, hào quang tức khắc mở rộng, hoạt thi vây công chung quanh lùi ra sau, kế đó kêu thét ầm ĩ, bắt đầu đuổi gϊếŧ người A Khắc Lặc tứ phía!

Hạng Thuật liên tục cài tên lên cung, Trần Tinh thi pháp, ngay sau đó mũi tên phát sáng lao vào đàn hoạt thi như mưa sa, dọn sạch hoạt thi trước mặt hai người, đến khi túi đựng tên trống trơn, Hạng Thuật mới lấy đại kiếm trên lưng quét một lượt, Trần Tinh chộp lấy cương ngựa gọi hắn: "Lên ngựa!"

Hạng Thuật phi người lên ngựa, Trần Tinh nói: "Còn bảo ta đi trốn, trốn rồi ngươi gϊếŧ địch được chắc?"

"Bớt nhảm đi!" Hạng Thuật quát, "Đi cứu người! Mau!"

Trần Tinh điều khiển ngựa, do bão tuyết nên phạm vi di chuyển khá hẹp, ngựa Hung Nô lại hung hăng, bị chấn kinh nên cứ va đụng lung tung. Trần Tinh nói: "Ngựa không nghe lời!"

Hạng Thuật vòng tay trái qua eo Trần Tinh giữ chặt dây cương, vọt vào đàn hoạt thi, hoạt thi đuổi theo người A Khắc Lặc đang rút lui như mọc đuôi, sắp sửa đuổi kịp người già, phụ nữ và trẻ em đang lội tuyết chạy trốn, Hạng Thuật đột nhiên quát: "Ánh sáng!"

Trần Tinh đặt một tay lên tay phải cầm kiếm của Hạng Thuật, truyền hết sức mạnh của mình vào ánh sáng Tâm Đăng, trọng kiếm bộc phát cường quang chiếu sáng đêm tối!

Luồng sáng này chói mắt hơn bao giờ hết, tuôn ra luồng sóng xung kích theo mỗi lần Hạng Thuật vung kiếm, lập tức đánh bay đám hoạt thi trước mặt!

Hạng Thuật thình lình ghìm ngựa trước bờ sông, bước xuống, người A Khắc Lặc vội vã trốn tới bờ sông Tát Lạp Ô Tô, Hạng Thuật túm cổ áo vua A Khắc Lặc, phẫn nộ ép hỏi, vua A Khắc Lặc lộ ra vẻ mặt sợ hãi.

Trần Tinh: "Sao thế? Mau thả ông ấy ra! Bạt sắp tới nữa rồi!"

Hạng Thuật đành đẩy vua A Khắc Lặc ra, cởi dây thừng trên người ông xuống rồi cắp theo bên mình, ra hiệu cho đằng sau mau chóng qua sông, Trần Tinh đứng cạnh Hạng Thuật, hai tay tạo vòng bắt đầu thi pháp phóng thích Tâm Đăng, đột nhiên phía Nam ngạn sông Tát Lạp Ô Tô phát ra tiếng hô hào bằng ngôn ngữ Thiết Lặc.

"Viện quân tới rồi!" Trần Tinh hỏi, "Còn đánh nữa không?"

Hạng Thuật nói: "Rút lui!" rồi quấn dây thừng quanh eo mình, ném đầu còn lại cho Trần Tinh.

"Đến lúc ngươi báo thù rồi!" Hạng Thuật nói, "Muốn chỉnh ta thì buông ra!"

Trần Tinh cầm dây thừng khó hiểu nhìn hắn.

Người A Khắc Lặc dồn dập rút lui qua mặt sông đóng băng, hoạt thi thì trượt trên băng đuổi theo. Trần Tinh lui tới Nam ngạn, Hạng Thuật đột nhiên chạy như bay, đạp một chân lên mỏm đá trên bờ sông, vung trọng kiếm, xoay người phản công, lần vung kiếm này dùng hết sức đập mạnh lên băng!

Tiếng nổ lớn làm màng tai Trần Tinh đau âm ỷ, chẳng mấy chốc mặt băng vỡ ra như mạng nhện, nổ tung tóe, bắn ra vô vàn mũi tên nước, nước sông tuôn trào cuồn cuộn ngăn chặn lối đi của hoạt thi.

Trần Tinh lập tức nắm chặt dây thừng, dùng sức kéo Hạng Thuật đã rớt vào nước đá lên: "Ngươi điên rồi!"

Hạng Thuật trồi lên nước, nở một nụ cười ngang tàng, hai người ngoái đầu nhìn, hoạt thi không kịp ngừng đang rơi lỏm tỏm xuống nước, không biết phía Bắc ngạn còn bao nhiêu, trong đó có một hoạt thi mặc giáp da Hung Nô, tay cầm loan đao đang đứng trên bờ sông, có vẻ là thủ lĩnh của đám hoạt thi.

Trần Tinh: "..."

Đội xe ngựa tiếp ứng của Thiết Lặc và Hung Nô cuối cùng đã đến, mang cả tộc A Khắc Lặc toàn bộ rút về phía Nam. Bão tuyết phút chốc che kín tầm nhìn.

Tại sao ở đây cũng có Bạt? Lúc thấy Bạt, tim Trần Tinh như ngừng lại.

Hạng Thuật chỉ rơi xuống nước một thoáng ngắn ngủi mà tóc tai lông mày đã kết đầy vụn băng, Trần Tinh chẳng còn bận tâm tra hỏi người A Khắc Lặc nữa, cấp tốc lôi Hạng Thuật lên xe ngựa ở cuối đội, nói: "Mau! Về Sắc Lặc xuyên!"

Hạng Thuật hít sâu, run rẩy liên tục, Trần Tinh nhanh chóng cởϊ áσ lông thú bị ướt cho hắn, vắt y phục lau khô người, rồi cởi ngoại bào của mình, đoạn ngẫm lại, cũng cởi luôn áσ ɭóŧ chỉ mặc mỗi quần trong, nhấc thảm lông lên chui vào lòng Hạng Thuật, sau đó bọc hai người trong thảm.

Hạng Thuật lập tức ôm chầm Trần Tinh, vùi đầu vào vai cậu, Trần Tinh rêи ɾỉ liên hồi: "Mẹ nha! Lạnh quá a a a!"

Da thịt Hạng Thuật lạnh như băng, thiếu chút nữa đã đông cứng, may mà cơ thể Trần Tinh nóng hổi, ôm như vậy còn chịu được.

"Phù..." Hạng Thuật chậm rãi thở dốc.

Trần Tinh liên tục vuốt nhẹ lồng ngực giúp hắn bảo vệ tâm mạch, Hạng Thuật vận chuyển nội tức, qua một lúc mới dần dần khôi phục, cả người trở nên ấm áp hẳn.

Trần Tinh xoa vai rồi áp mặt vào lồng ngực hắn, gió lạnh rít gào bên ngoài xe ngựa, Trần Tinh phủi hết mớ vụn băng đóng trên mi Hạng Thuật, nghĩ bụng, mi tên này dài cứ như nữ hài ấy.

Lại qua một lúc, Hạng Thuật buông Trần Tinh ra, nói: "Được rồi, sống rồi."

Trần Tinh tỉnh bơ nói: "Hồi nãy nên thừa dịp ngươi đông cứng đánh ngươi báo thù mới phải."

Hạng Thuật: "Giờ ngươi đánh không? Ta không trả đòn đâu."

Trần Tinh nói: "Ngươi thực sự không đánh lại hả?"

Hạng Thuật: "Giờ không đánh, đợi về Sắc Lặc xuyên mới trả đũa."

Trần Tinh: "..."

Trần Tinh nhô đâu khỏi thảm lông nhìn chung quanh, rồi nhìn phía trước đoàn xe, nói: "Cuối cùng vì sao nơi này có Bạt? Ai giải thích cho ta với?"

Hạng Thuật ấn đầu cậu lại vào thảm lông, kêu cậu ngủ đi: "Về Sắc Lặc xuyên sẽ biết."

Đội xe phi gần bốn canh giờ, cuối cùng cũng đến Sắc Lặc xuyên, chuyện đầu tiên Hạng Thuật xuống xe chính là túm lấy y bào của vua A Khắc Lặc, kéo ông trượt vào vương trướng, rồi phân phó tộc trưởng các tộc trong Cổ Minh tới họp.

Phía Bắc Sắc Lặc xuyên, kỵ binh các tộc như gặp đại địch, tụ tập hết ở ngoài bình nguyên, đồng thời gia tăng số người tuần tra. Cọc buộc ngựa được đẩy đi, trong bão tuyết, cung tiễn thủ cầm đuốc vác theo túi đựng tên mai phục trước doanh địa. Thám báo đều được phái đi điều tra ven sông Tát Lạp Ô Tô.

Trong trướng ầm ĩ tới mức lật trời, tộc trưởng các tộc dùng đủ loại ngôn ngữ không thể câu thông nhằm chất vấn và mắng chửi nhau. Mặt vua A Khắc Lặc thì tái mét, Hạng Thuật đã thay vương bào, đang im lặng ngồi nghe trên ghế của Đại Thiền Vu.

Trần Tinh có thể nghe ra được đại ý, càng nghe càng sợ hãi.

Thì ra vào nửa tháng trước, vua A Khắc Lặc bị hoạt thi tập kích ở hồ Ba Lý Khôn nên mới hốt hoảng rút về Sắc Lặc xuyên. Mọi người hỏi câu nào vua A Khắc Lặc đáp câu nấy, hiển nhiên còn chẳng tình nguyện đáp.

"Tạo sao không nói rõ?" Tộc trưởng Lâu Phàn cả giận.

Tộc trưởng Thiết Lặc nói: "Đại Thiền Vu nghe tin tộc ngươi bị nhốt, không hề nghĩ ngợi đã đi cứu các ngươi, ngươi báo đáp Sắc Lặc xuyên bằng cách này ư?!"

"Ta tưởng chúng sẽ không đến đây!" Vua A Khắc Lặc nói, "Làm sao biết đám sơn quỷ này đuổi hoài không dứt?""

Xa La Phong vác cái mặt sưng đỏ do bị Hạng Thuật đánh mà ngồi đó, cười lạnh mấy tiếng khi thấy người gặp họa. Hạng Thuật dùng ánh mắt uy hiếp, ra hiệu cho hắn đừng tiếp tục làm càn.

Trần Tinh hỏi bằng tiếng Hán: "Vua A Khắc Lặc, ngươi vẫn luôn biết, sự xuất hiện của đám hoạt thi này nhất định có liên quan đến các ngươi, ngươi hãy nói rõ cho ta, nếu không giải thích rõ ràng chúng sẽ còn tới nữa, ngươi bảo bọn ta phải ứng phó sao đây?"

Mọi người ngẩn ra vì nghe không hiểu tiếng Hán, Hạng Thuật bèn phiên dịch cho họ.

Vua A Khắc Lặc nói: "Có phải ngươi là pháp sư của Trung Nguyên không? Ngươi nhất định có cách đối phó chúng!"

Hạng Thuật gầm lên giận dữ: "Làm càn!"

Vua A Khắc Lặc lập tức giật mình, vốn đang lo lắng sợ hãi giờ đây chẳng dám nói thêm câu nào. Trần Tinh quả thực chẳng biết làm sao, đã không hiểu ngôn ngữ của đám man tử này, lại còn chẳng thông được cái nếp nói chuyện, như ông nói gà bà nói vịt không thể nào giao lưu.

"Để ta nói vậy." Vương phi ngồi một bên trong trướng thình lình lên tiếng, "Ngươi cũng thấy đầu lĩnh đám sơn quỷ, đó là nhi tử của ta."

Trần Tinh: "..."

"Ba năm trước, người Nhu Nhiên Xa La Phong đã gϊếŧ nhi tử của ta," vương phi nhìn Xa La Phong đang ngồi một bên, đôi mắt ngậm lệ, từ tốn nói, "còn moi tim nó..."

Hạng Thuật nghiêng người thấp giọng phiên dịch cho Trần Tinh, nghi hoặc trong lòng cậu càng sâu, bỗng nghe Xa La Phong cười lạnh mà rằng: "Nhi tử ngươi sát hại võ sĩ của ta, Chu Chân của ta! Hắn chết chưa hết tội! Ta còn muốn moi tim của các ngươi ra nữa kìa!"

"Câm miệng!" Hạng Thuật giận tím mặt, "Xa La Phong! Có phải ngươi muốn bị đánh nữa không?!"

Xa La Phong đành phẫn nộ im miệng, vương phi thoáng bình tĩnh lại, nói với mọi người: "Lúc nhi tử ta được đưa vào linh cữu, có một đại phu đến ven hồ Ba Lý Khôn, cũng có y thuật kỳ diệu giống bằng hữu người Hán này của ngươi vậy..."

Hạng Thuật bỗng dưng không dịch nữa, Trần Tinh chỉ nghe được một nửa bèn kéo vạt áo bào của hắn, ý là ngươi dịch tiếp coi.

"Khắc Gia Lạp." Hạng Thuật nói ra một cái tên.

Vương phi sững người, sau đó gật đầu.

Trần Tinh mê man một lúc, thế rồi đột nhiên nhớ ra, đó không phải đại phu từng xem bệnh cho Đại Thiền Vu tiền nhiệm 一 phụ thân của Hạng Thuật sao?!

Hạng Thuật hỏi bằng tiếng Hán: "Gã làm gì nhi tử ngươi?"

Vương phi nói: "Gã nói với bọn ta, vừa khéo đang có sẵn một 'trái tim', bèn tặng cho bọn ta, thế rồi gã lấy ra trái tim màu đen trong chiếc hộp mang theo bên người, đặt lên lồng ngực Do Đa, sau đó cho nó uống một thang thuốc, ba ngày sau Do Đa sống lại."

Phần sau Hạng Thuật và vương phi đều dùng tiếng Hán nên Trần Tinh có thể nghe hiểu.

"Nhưng sau khi sống lại, nó không ăn không uống cũng không ngủ," vương phi nói, "vừa không nhận ra ta, cũng không nhận ra phụ thân và tộc nhân của nó, rồi đến một ngày, nó rời khỏi bọn ta đi tới phương Bắc, không còn quay về nữa. Đến tận mùa thu năm nay mới trở lại, nhưng còn mang theo thủ hạ sơn quỷ của nó..."

Vương phi che mặt khóc nức nở: "Ta mơ thấy nó, nó chỉ vào tim mình mà hỏi ta, tại sao không báo thù cho nó, tại sao..."

Hạng Thuật nghe đến đó lập tức đứng dậy rời khỏi vương trướng: "Từ giờ trở đi, các tộc luân phiên tuần tra, chuẩn bị nghênh chiến với đàn Bạt. Bất kể tộc nào báo thù tư oán, đều trục xuất khỏi Sắc Lặc Cổ Minh."

Xa La Phong nhìn Hạng Thuật bằng ánh mắt phức tạp, Hạng Thuật ra hiệu cho Trần Tinh rồi đứng dậy bỏ đi.

Tuyết bắt đầu nhỏ đi, sau giờ ngọ hôm đó, người Thiết Lặc dựng phòng tuyến bằng cọc gỗ ở phương Bắc Sắc Lặc xuyên.

Trần Tinh đi tới trước phòng tuyến, nhìn Hạng Thuật mặc thiết giáp đang dặn dò người dẫn quân các tộc phòng bị cho thật cẩn thận.

"Đừng để bị chúng cào hay cắn." Hạng Thuật nhấn mạnh nhiều lần, "Gặp thi thể thì chém đầu, đừng ham chiến."

Trần Tinh xâu chuỗi lại quá trình quen biết Khắc Gia Lạp mà vương phi đã kể, hiện giờ có thể chắc chắn thân phận của tên đại phu này, nhất định gã là một thành viên trong đám người thần bí dùng oán khí tạo ra "Bạt".

Thậm chí rất có khả năng, gã chính là độc thủ sau tất cả mọi chuyện, thậm chí là chủ mưu ẩn núp trong tối.

Ba năm trước gã đến tái ngoại, đầu tiên là biến vương tử A Khắc Lặc thành hoạt thi, sau đó trong quá trình xuôi Nam cũng cho lão Đại Thiền Vu uống thuốc đặc chế.

"Do Đa giống với cha ngươi," Trần Tinh lầm bầm, "đều biến thành hoạt thi, chỉ cần tìm được Khắc Gia Lạp, nói không chừng sẽ tra được chân tướng của Bạt loạn."

Hạng Thuật nói: "Từ ba năm trước gã đã sớm xuôi Nam, hiện giờ ẩn náu ở Trung Nguyên, thậm chí là Nam ngạn Trường Giang, đợi chuyện ở đây giải quyết xong, cho dù có đuổi tới chân trời góc biển, cô vương cũng nhất quyết tìm cho bằng được gã."

Trần Tinh hít sâu: "Hiện giờ có lẽ hoạt thi đang qua sông."

Hạng Thuật gật đầu: "Thám báo đã đưa tin về, bọn chúng đang lội tuyết tới đây."

Trần Tinh cau mày, ngẩng đầu nhìn trời: "Trời lại đổ tuyết lớn thì hay biết mấy."

Hoạt thi hoạt động vốn đã khó khăn, nếu gặp phải bão tuyết như mấy ngày trước, biết đâu chừng chưa kịp tới Sắc Lặc xuyên thì cả đám đã bị chôn dưới tuyết rồi.

Chúng nó chấp nhất xuôi Nam vì mục đích gì? Trần Tinh chẳng tài nào nghĩ nổi.

Chúng nó từ đâu tới? Lại muốn đi đâu?

Vô số vấn đề tràn ngập trong tâm trí Trần Tinh.

"Hạng Thuật," Trần Tinh nhíu mày suy tư, "không biết vì sao, ta luôn cảm thấy nơi đám Bạt muốn đến có liên quan tới núi Ngạch Nhĩ Tề Luân, nơi thần long rơi xuống trong truyền thuyết của người Hung Nô, chúng ta phải mau chóng khởi hành lên Bắc thôi."

Dưới chân Âm sơn, kèn hiệu thình lình vang lên.

Hạng Thuật nói: "Đẩy lùi chúng trước rồi nói! Lên! Chuẩn bị tác chiến!"

Tuyết ngừng rơi, trên bình nguyên bất tận phủ đầy tuyết, hàng vạn hoạt thi mặc áo giáp rỉ sét đang lội tuyết lao tới Sắc Lặc xuyên!

Bình luận

Truyện đang đọc