ĐỊNH HẢI PHÙ SINH LỤC

“Điều này… quá khó để chấp nhận rồi,” Trần Tinh cuối cùng cũng hoàn hồn, nói, “không ngờ là người một nhà?! Hạng Thuật! Hạng Thuật!”

Hạng Thuật chạy như bay trên tường thành cố đuổi theo thanh giao, thanh giao liên tục ngọ nguậy trên trời, phun máu thối đen ngòm xuống đất. Sắc trời dần sáng, một tia bình minh xuất hiện phía chân trời, chiếu sáng khắp tòa thành.

“Cái gì?!” Hạng Thuật xách theo trọng kiếm, vòng qua vọng lâu, từ xa hét lên, “Ngươi đừng dùng Tâm Đăng nữa! Tác hại quá lớn!”

“Đó là Tân Viên Bình!” Trần Tinh nói, “Thanh giao là Tân Viên Bình!”

“Tân Viên Bình là ai?” Phùng Thiên Quân đang đến gần giao long kia, nghe giọng cậu bèn ngẩng đầu hỏi lại.

“Là một thầy trừ tà!” Trần Tinh đứng trên sân trời ở tầng ba của quận thú, hét lớn với bên dưới.

Hạng Thuật hét: “Làm sao xử lý nó? Có cách nào không?”

Trần Tinh: “À! Không có! Ta chỉ nói cho ngươi biết lai lịch của nó thôi!”

“Thế thì giúp được gì?!” Hạng Thuật nhịn hết nổi, suýt tí nữa là đuổi kịp con giao kia rồi, vậy mà bị Trần Tinh cắt ngang, hắn buộc lòng quay lại chạy dọc theo tường thành.

Thanh giao nọ dường như nhận ra Hạng Thuật không phải dạng vừa nên không ngừng tránh chủ lực, Trần Tinh chăm chú quan sát, phát hiện giao long do Tân Viên Bình biến thành có vẻ không chịu kiểm soát, nó đau đớn lao trái lao phải, còn Ôn Triết trên đầu thanh giao bắn ra oán khí trong tay, đè xuống đầu thanh giao, chỉ huy nó bay vòng vòng trong thành.

Quân Tấn kéo đến, tiến lên đầu thành, ai cũng giương cường nỏ nhắm vào thanh giao đang bay múa trên không, võ quan Tất Hồn đứng trên cao, cầm dùi trống, hai mắt nhìn đăm đăm vào hướng thanh giao bay qua. Ngay sau đó, Hạng Thuật huýt sáo.

Tất Hồn vận dụng toàn bộ sức lực, gõ dùi vào cái trống to, một tiếng ‘tùng’ vang đầy chấn động.

Quân Tấn bắn ra gần vạn mũi tên, mũi tên công thành kéo theo dây thừng và móc câu, lao vụt về thanh giao đang bay trên trời!

Trần Tinh tập trung tinh thần, phát động Tâm Đăng, Hạng Thuật cảm ứng được sức mạnh của Tâm Đăng, hét lên: “Không được dùng!”

Trần Tinh: “Mau lên! Ta có thể cầm cự một lúc!”

Hạng Thuật nghiến răng vung trọng kiếm, biến nó thành một cây cung khổng lồ, dây cung căng ra, một mũi tên sáng lấp lánh bay về phía đầu giao long như sao băng, lúc này Ôn Triết mới biến sắc, điều khiển thanh giao cuộn mình trên không, tránh điểm yếu dưới vảy giao, mũi tên nọ lập tức bắn xuyên qua cơ thể giao, sau đó tiếp tục bay về phía chân trời.

Một tiếng gầm khàn đầy điên cuồng vang lên, máu thối từ cơ thể thanh giao cùng khói độc phun đầy trời, tiếp đó Phùng Thiên Quân nhảy lên nóc thành, vung đao, Tiêu Sơn nhảy lên mấy lần, giẫm lên đao của Phùng Thiên Quân, Phùng Thiên Quân giận dữ hét lên: “Đi!”

Tiêu Sơn biến thành một cái bóng bay xiên tới đầu thanh giao, tiêu sái lộn người trên đầu Ôn Triết, vung Thương Khung Nhất Liệt, đột nhiên một chiếc sừng gãy của giao xuất hiện trong tay Ôn Triết, ả đâm sừng về phía Tiêu Sơn, gầm lên: “Cho dù hôm nay có chết, ta cũng phải…”

Tuy nhiên, trong tích tắc ấy, Hạng Thuật giơ ngón trỏ lẫn ngón giữa ở cả hai tay, thi triển võ quyết hồi phong lạc nhạn(*), quang tiễn đang bay xa xa trên trời rít gào quay đầu, nhanh chóng phóng tới bắn đứt cánh tay Ôn Triết!

(*) Hồi phong: gió xoáy; lạc nhạn: chim nhạn sa xuống đất.

Ôn Triết hét thảm, Tiêu Sơn nhân cơ hội này dùng móng vuốt sắc nhọn của mình quặp vào vai ả một cách không thương tiếc, kéo ả rớt xuống khỏi thanh giao. Thanh giao thoát khỏi sự khống chế của oán khí, gầm lên, đâm sập nhà dân dưới thân nó, sau đó vươn mình bay đi, biến mất nơi chân trời.

Trần Tinh thu Tâm Đăng lại, lồng ngực đau nhói, gần như thở không nổi. Cậu thầm nghĩ nguy to, ban nãy thanh tẩy Lạc Hồn chung đã hao gần hết pháp lực của Tâm Đăng rồi.

“Đừng dùng nữa!” Hạng Thuật hét với trên cao.

Tại con đường chính trong thành, Hạng Thuật, Phùng Thiên Quân cùng Tiêu Sơn phi thân đáp xuống.

Ôn Triết ngã mạnh xuống đất, giãy giụa muốn đứng dậy, trường bào bằng gấm đỏ trên người đã bị xé nát, lộ ra lồng ngực trắng và bằng phẳng.

Phùng Thiên Quân: “Nam… nam á?! Ngươi là nam nhân?”

Phùng Thiên Quân nào có ngờ đương gia nắm quyền tiền trang Đông Triết mấy chục năm qua lại là nam giả nữ!

Cánh tay Ôn Triết đã đứt lìa nhưng không đổ máu, y nhếch mép thong thả đứng dậy, trào phúng: “Nếu không phải thế, thì tại sao mấy chục năm qua ta không cho phàm nhân tầm thường tiếp cận mình?”

Hạng Thuật cả giận: “Đủ rồi! Ta không cần biết ngươi là ai! Rốt cuộc ngươi đã giết bao nhiêu người?!”

“Mạng của bách tính khắp đại địa Thần Châu này, đều do chúng ta cứu!” Ôn Triết đột nhiên hét lớn, “Thế nhưng phàm nhân ngu xuẩn đã báo đáp được gì cho ta chưa?! Không có! Tên súc sinh Lưu Hằng vong ân phụ nghĩa sau khi biết Tân Viên Bình trúng độc giao, liền dìm huynh ấy xuống đáy sông! Ta muốn báo thù! Ta phải ——”

Còn chưa dứt lời, tay còn lại của Ôn Triết đã biến thành cốt trảo (móng vuốt bằng xương) dữ tợn nhằm vào Hạng Thuật, y gào thét: “Báo mối thù vong ân phụ nghĩa này!”

Phùng Thiên Quân và Tiêu Sơn còn chưa kịp chạy tới cản Ôn Triết thì y đã tới trước mặt Hạng Thuật rồi, song tốc độ của Hạng Thuật còn nhanh hơn, hắn vung trọng kiếm khiến xương sườn của Ôn Triết nát hết, tiếp đó y đâm vào tường nhà dân như con diều bị đứt dây, gạch ngói bay khắp nơi.

Một tiếng cười lạnh vang lên, Ôn Triết đứng dậy từ đống đổ nát.

“Ta cũng từng là… hộ pháp Võ thần của thầy trừ tà.” Ôn Triết nhanh chóng khôi phục cơ thể, ngay cả cánh tay bị quang tiễn bắn đứt cũng mọc trở lại, y từ tốn nói, “Vạn Pháp Quy Tịch, ngươi cũng chỉ là một cơ thể bằng xương bằng thịt mà thôi, Thi Hợi lại cho ta sức mạnh của Ma thần…”

Hạng Thuật không đợi Ôn Triết nói xong, một kiếm khác đã chém tới: “Vậy thử xem?!”

Không có sự trợ giúp của Tâm Đăng, Hạng Thuật chỉ dựa vào thanh kiếm này mà đã đánh Ôn Triết cùng phòng ốc đằng sau te tua! Ôn Triết gầm lên điên cuồng, hai tay biến thành cốt trảo lao về phía Hạng Thuật, thế nhưng khí thế mạnh mẽ Hạng Thuật hệt như gió lốc, hoàn toàn chiếm ưu thế, hiện tại chính là đè Ôn Triết ra mà đánh.

Ôn Triết với tư cách là hộ pháp Võ thần mấy trăm năm trước, ấy vậy mà không có sức đánh trả trước mặt Hạng Thuật, y phẫn nộ: “Tại sao ngươi…”

Cuối cùng Ôn Triết cũng biết sợ, ôm ý định bỏ trốn, Phùng Thiên Quân và Tiêu Sơn chờ chính là thời khắc này, bọn họ lập tức bọc đánh trái phải hai bên đường, ép Ôn Triết trở lại vòng vây, Ôn Triết rốt cục chịu không nổi, phóng ra oán khí toàn thân, xoay lại gầm lên:

“Thế thì cùng nhau chết hết đi!”

Dứt lời, Ôn Triết lật người trên không, lao về phía Hạng Thuật với cơ thể được phủ trong oán khí đen kịt! Song ngay thời khắc đối mặt, Hạng Thuật xuất kiếm, đầu Ôn Triết lập tức bị Hạng Thuật chém nát, xuyên thủng qua mấy bức tường.

“Cứ tiếp tục thế này không ổn!” Phùng Thiên Quân nói, “Tên này đánh hoài không chết! Phải để Trần Tinh hỗ trợ!”

Hạng Thuật nhìn lên cao, Trần Tinh đứng ngoài xem toàn bộ cuộc chiến, cả người bám lên lan can, duỗi tay ra xa, dùng hết sức lực của mình thắp sáng Tâm Đăng.

“Mặc kệ ta!” Trần Tinh hét, “Thanh tẩy y!”

Trọng kiếm bộc phát cường quang, Hạng Thuật cau mày, nén đau quát to, Ôn Triết giãy giụa đứng dậy, giơ tay lên, đáy mắt toát lên vẻ mơ màng, tiếp lấy chiêu này.

“Các ngươi… cũng sẽ không… gặp được kết cục tốt,” Ôn Triết thì thào, “sớm muộn rồi cũng có ngày, ngươi sẽ phát hiện, những gì mình không tiếc mạng để bảo vệ, chỉ là một… trò đùa.”

“Cút!” Hạng Thuật lạnh lùng nói.

Một kiếm chém xuống, bạch quang sáng lấp lánh bùng nổ trên đất, Ôn Triết kêu gào, sau đó tan biến thành tro bụi trong ngọn lửa trắng.

Trần Tinh bám vào lan can trên sân trời, vô lực ngồi xổm xuống, thình lình nghe tiếng giày sắt bước lên cầu thang gỗ phía sau. Ngô Kỳ cùng Trịnh Luân lập tức xoay lại.

Trịnh Luân hỏi: “Trần đại nhân, đó cũng là đồng bạn của ngươi à?”

Trần Tinh gắng chịu khí huyết đang cuộn trào trong ngực bụng, chậm chạp xoay người, dựa vào hàng rào, trượt chân, trông thấy ba Bạt vương mặc giáp đen đang đi lên lầu ba phủ quận thú.

“Các ngươi… đi… mau…” Máu tươi tràn ra từ khóe miệng Trần Tinh, cậu thì thào, “Hạng Thuật, Hạng Thuật…”

Ba Bạt vương đồng loạt rút kiếm, Ngô Kỳ và Trịnh Luân chắn trước người Trần Tinh, không muốn bỏ trốn một mình, Ngô Kỳ nổi giận: “Yêu tà vô sỉ, tà sẽ không thắng nổi chính! Cút cho ta!”

Khoảnh khắc Ôn Triết tan thành tro bụi, Hạng Thuật thở phào, ngẩng đầu, toan nhấc tay với trên cao thì bỗng thấy máu tươi phụt ra, vẩy tung tóe từ đài cao lầu ba của phủ quận thú, hắn bàng hoàng đứng nhìn.

Trần Tinh dựa lưng vào lan can, mà bóng Bạt vương cũng xuất hiện ở phía trên.

Trần Tinh không còn cầm cự được nữa, cậu cắn răng dựa vào lan can, hai mắt nhắm nghiền, tuy nhiên ngay sau đó, tiếng hét của Hạng Thuật bỗng truyền đến từ đằng sau, bất tri bất giác, từ tâm mạch Trần Tinh bắn ra ánh sáng Tâm Đăng không thể kiểm soát.

Cảm giác ấy rất đỗi kỳ lạ, khi Trần Tinh muốn sử dụng Tâm Đăng, ý niệm ấy vừa hiện lên trong đầu thì Tâm Đăng cũng phát ra ánh sáng rực rỡ. Vào thời khắc sinh tử ấy, dường như cậu được Hạng Thuật cưỡng ép dẫn dắt thắp sáng Tâm Đăng, cường quang bộc phát thậm chí còn dữ dội hơn bất kỳ lần nào trong quá khứ!

Ngay sau đó, Hạng Thuật khẽ cúi người trên dãy phố cách đó mấy trăm bước, cầm Bất Động Như Sơn trong tay, hóa thân thành chiến thần mặc áo bào trắng tuyết lấp lánh ánh vàng, Bất Động Như Sơn phát ra tiếng ‘vù’, đồng thời biến đổi huyền ảo thành hư ảnh của sáu loại pháp khí.

Một tiếng động lớn vang lên, Hạng Thuật như kim hỏa lưu tinh, vẽ ra một đuôi lửa rực rỡ, san bằng mọi chướng ngại, vụt bắn lên sân trời của phủ quận thú.

Trần Tinh chỉ cảm thấy toàn thân như được bao phủ bởi một luồng sáng ấm áp, dòng chảy thời gian dường như chậm lại một cách lạ kỳ. Bạt vương vung kiếm, động tác chém của gã càng lúc càng chậm, sau đó dừng hẳn.

Hạng Thuật lao lên đài cao của phủ quận thú như mang theo cường quang của bánh xe mặt trời, sáu loại pháp khí đồng loạt xuất hiện, thổi bay ba Bạt vương. Mũ giáp của Tư Mã Nghệ rơi xuống, Tư Mã Lượng rút lui chống cự, cánh tay mặc giáp sắt của Tư Mã Dĩnh thì bị đứt.

Trần Tinh tròn xoe mắt, bóng lưng của Hạng Thuật với kim quang rực rỡ phản chiếu trong đôi mắt cậu — giống hệt như lần hắn chiến đấu với Phùng Thiên Dật trong điện Hàm Quang! Sức mạnh của hộ pháp Võ thần dường như sẽ được khơi dậy trong một số điều kiện kỳ lạ, Trần Tinh còn chưa kịp suy nghĩ tỏ tường thì đã thấy Hạng Thuật bước lên đài cao, chắn trước mặt mình, giơ tay triệu hồi pháp khí, sáu loại pháp khí biến ra từ Bất Động Như Sơn bay chầm chậm xung quanh hắn.

“Ta nhịn các ngươi đủ rồi.” Hạng Thuật cất giọng lạnh lùng.

Bạt vương nhận ra rằng Hạng Thuật hiện giờ tuyệt đối không phải hạng mình có thể chọc vào, lập tức biến thành hắc hỏa rồi bay lên muốn chạy trốn, Hạng Thuật phẫn nộ gầm lên: “Kẻ nhu nhược! Muốn chạy à?!”

Ngay sau đó, pháp khí đồng loạt biến thành kim luân, tạo thành vòng tròn chặn đường lui của hắc hỏa, Hạng Thuật thu hai tay lại, kim quang nở rộ, sau đó thu gọn lại trong tay, một lần nữa biến thành cự cung, bắn ra mũi tên sáng chói, nhắm thẳng vào ba đốm hắc hỏa.

Hắc hỏa lại biến thành Bạt vương rớt xuống từ không trung, cung trong tay Hạng Thuật hóa thành kiếm, một kiếm vung tới!

Ngọn lửa vàng bùng phát, nuốt chửng lấy ba Bạt vương trong chớp nhoáng, đập nát một nửa phủ quận thú, giữa cuồng phong bùng nổ, kim quang trên cơ thể Hạng Thuật chợt tắt, cứ thế mà biến mất.

“A… tốt quá rồi.”

“Trần Tinh? Trần Tinh! Tinh Nhi! Tinh Nhi——!”

Hai mắt Trần Tinh tối sầm, sau đó cậu trực tiếp ngất đi.



Buổi sáng, Trường An, các vị quan lâm triều.

Vương Tử Dạ dẫn đầu đám quan văn quan võ, vừa cười vừa hàn huyên, gã nhìn nghiêng sang phía Mộ Dung Xung, gật đầu mỉm cười với y.

Mộ Dung Xung đáp lại gã bằng nét mặt lạnh lùng, hiển nhiên không muốn nói chuyện với gã.

Thế rồi, Vương Tử Dạ đột nhiên dừng bước, nụ cười cương cứng trên khuôn mặt, gã xoay người nhìn sang phía Nam.

“Vương đại nhân?” Quan văn đứng sau gã cất tiếng hỏi.

Sắc mặt gã trắng bệch, trong mắt toát lên vẻ ngỡ ngàng.

Mộ Dung Xung đi tới trước mặt đám võ quan, quan sát Vương Tử Dạ với vẻ mặt kỳ lạ, rồi y đưa tay mời gã đi trước.

Vương Tử Dạ đột nhiên trở nên lo lắng, vừa nhấc chân lên bậc thềm thì trượt ngã.

“Vương đại nhân!”

“Vương đại nhân cẩn thận!”

Vương Tử Dạ lau mồ hôi, miễn cưỡng gật đầu.

Ngày hôm đó, triều đình Đại Tần thảo luận về đề án Nam chinh, Phù Kiên ngồi trên ngai vàng với bản mặt buồn ngủ, toàn triều bất chợt nhận ra một việc — chuyện Nam chinh do Vương Tử Dạ cật lực chủ trưởng, sao hôm nay tự dưng có vẻ mất tập trung thế không biết?

Không chỉ có Vương Tử Dạ, mà độ này sắc mặt của Phù Kiên cũng không được thích hợp cho lắm. Mộ Dung Xung đương nhiên phản đối việc Nam chinh, chính vì vậy mà không ngần ngại chạy từ Lạc Dương về Trường An, triều thần trình bày vô vàn lý do không nên Nam chinh trước mặt Phù Kiên, Phù Kiên không tức giận, chỉ xua tay, nói: “Biết rồi, bãi triều đi.”

“Thần có việc muốn tấu,” Mộ Dung Xung không chịu để Phù Kiên bãi triều, nói, “không biết bệ hạ có bằng lòng nghe hay không?”

Cuối cùng Vương Tử Dạ cũng nhớ ra phải quyết định đối sách, gã ngẩng đầu lên từ tình hình rối loạn, đối diện với tầm mắt của Mộ Dung Xung.

Phù Kiên thản nhiên nói: “Ngươi muốn nói, thì trẫm nghe.”

Mộ Dung Xung lại bảo: “Nếu bệ hạ bằng lòng nghe, thần mới nói.”

Phù Kiên hiếm khi bật cười, khiến bầu không khí trên triều dịu đi phần nào.

“Nói đi.” Phù Kiên nói.

Mộ Dung Xung: “Bệ hạ đã vất vả mấy ngày nay, chắc hẳn các vị đại nhân trong triều cũng tận mắt trông thấy, đã quyết định Nam chinh diệt Tấn trong một lần, thì phải suy tính thật nghiêm túc. Nếu cứ do dự thế này, trái lại còn gặp chuyện bất lợi.”

Giọng của Mộ Dung Xung vang rõ mồn một trong cung điện yên tĩnh.

“Trước khi về Trường An, thần tưởng rằng bệ hạ đã quyết định, hiện giờ xem ra vẫn còn cách khá xa, các vị đại nhân tranh luận có nên xuất binh hay không, chắc hẳn trong lòng bệ hạ từ lâu đã có đáp án…”

“Không đúng,” Phù Kiên xua tay, cuối cùng cũng nhìn thẳng vào các vị quan, rồi nhìn lướt qua Mộ Dung Xung, sau cùng dừng trên mặt Vương Tử Dạ, “trẫm do dự không phải vì có nên xuất binh hay không, Nam chinh thu phục giang sơn ắt phải làm, không có gì phải do dự, điều trẫm do dự là liệu quân đội Nam chinh có áp dụng cách khác hay không.”

Mộ Dung Xung cau mày hỏi: “Cách gì?”

Phù Kiên: “Thời cơ chưa chín muồi, đến thời điểm thích hợp Vương Tử Dạ tự nhiên sẽ báo các ngươi biết. Giờ thì bãi triều đi, Xung Nhi, thời gian này hãy ở lại cung trông Diễm nhi, tốt xấu gì khi chị ngươi còn sống cũng có qua lại với chị em y.”

Mộ Dung Xung nhíu mày.



Trong lòng đất tối tăm, cung Huyễn Ma.

“Thứ mà ngươi đang bảo vệ,” giọng nói lạnh lùng vang lên, “sẽ có ngày phản bội ngươi, hiện tại chính tay ngươi đang tự đào mộ chôn mình…”

Trần Tinh lại một lần nữa nhìn thấy cảnh tượng trong cung Huyễn Ma, một trái tim khổng lồ treo giữa cung điện trong lòng đất, mạch máu trải dài, hướng về mạch Địa từ khắp mọi nơi, hấp thu năng lượng.

Trần Tinh đột nhiên tỉnh giấc, cậu ngồi bật dậy, thở hổn hển trong căn phòng đầy nắng.

Hạng Thuật đang trông chừng bên cạnh ngẩng đầu ngay tắp lự, hắn nhìn Trần Tinh, Trần Tinh ngạc nhiên nhìn lại hắn, rồi cúi đầu nhìn mình, nhìn chung quanh.

Không biết cậu được thay áo đơn tự bao giờ, trên người được đắp chăn bông, mùi thuốc tràn ngập gian phòng, dưới giường có một cái bếp nhỏ đang nấu thuốc.

“Đây là đâu?” Trần Tinh yếu ớt nói, “Này, ta ngủ bao lâu rồi? Ngủ ngon ghê gớm.”

Hạng Thuật ngơ ngác nhìn Trần Tinh, sau đó xoay người chạy ra ngoài như một cơn gió.

“Tỉnh rồi!” Giọng nói Hạng Thuật phát run, “Y tỉnh rồi!”

Ngay lập tức, Tiêu Sơn vọt vào trước tiên, nó kêu lớn, đồng thời bổ nhào vào người Trần Tinh.

Trần Tinh: “Tiêu Sơn?”

Tạ Đạo Uẩn cùng Cố Thanh cũng nhanh chóng tiến vào, Cố Thanh nói: “Ta đi thông báo cho Phùng đại ca.”

Tạ Đạo Uẩn ngồi xuống bắt mạch cho Trần Tinh, Trần Tinh nói: “Hình như ta sử dụng Tâm Đăng quá độ, nên tâm mạch bị thương… chắc ngủ mấy ngày rồi nhỉ?”

Mọi người trong phòng đều nhìn Trần Tinh, không ai nói gì. Hạng Thuật nhìn cậu chăm chú một lúc thì quay đầu, đi vài bước trong phòng, lại nhìn Trần Tinh, môi liên tục run rẩy, đáy mắt có chút hoen đỏ.

“Được rồi,” Tạ Đạo Uẩn nói, “tỉnh rồi sẽ không có chuyện gì, trước tiên hãy nghỉ ngơi chút đi.”

Trần Tinh sờ bụng: “Hơi đói.”

Tạ Đạo Uẩn đưa mắt nhìn Hạng Thuật: “Không còn chuyện của ta nữa, giao cho ngươi đó.”

Tiêu Sơn nhanh chóng đi tìm lương khô cho Trần Tinh ăn, Trần Tinh kêu khổ: “Không thể cho bệnh nhân ăn thứ gì dễ nuốt hơn sao? Hạng Thuật? Ngươi sao vậy?”

Hạng Thuật thở dài một hơi, có chút bối rối, hắn gượng cười: “Tỉnh… tỉnh là tốt rồi, cảm tạ trời đất…”

“Ta ngủ bao lâu rồi?” Trần Tinh chỉ cảm thấy đau đầu.

“Ba tháng.” Tiêu Sơn đáp.

Trần Tinh: “…………..”

____

Bình luận

Truyện đang đọc