ĐỊNH HẢI PHÙ SINH LỤC

Năm Thái Nguyên thứ tư, mùng một tháng hai, tại Tương Dương.

“Địa lao.”

Địa lao địa lao địa loa… giọng Chu Tự như đang văng vẳng bên tai, Trần Tinh giựt phăng miếng vải bịt mắt, khó tin mà ngoảnh đầu đối diện với tầm mắt hoài nghi của Chu Tự.

“Nó đang giả mù!” Chủ bộ kích động la lên, “Là giả! Tên lửa đảo!”

Trần Tinh xoay người xông thẳng vào sâu trong địa lao, cùng lúc đó, một con bướm sáng bay ra từ hư không rồi vỗ cánh lao vào bóng tối.

Hạng Thuật, Hạng Thuật?! Huynh có ở đó không?

Trần Tinh chạy loạng choạng suýt ngã, con bướm nhẹ nhàng bay về phía bóng hình trong tối rồi biến mất. Trần Tinh ngã nhào quỳ xuống đất, trượt thẳng qua bên đấy.

Hạng Thuật không hề động dậy, yên tĩnh nằm nghiêng trên đất.

Trần Tinh bật khóc nức nở, xúc động gào lên rồi ôm Hạng Thuật thật chặt.

Những người ở đó: “…….”

Sau một nén nhang.

Cả phủ Thứ sử lại loạn như ong vỡ tổ vì thân phận của Trần Tinh, lại tiếp tục bày tỏ ý đồ của thiếu niên này rõ khả nghi, nhất định phải điều tra tường tận mới được.

“Công văn bộ Lại do Tạ An gửi tới không phải giả, ngươi nói ta phải làm…” giọng Chu Tự ngưng bặt, hắn sửng sốt lẩm nhẩm, “Hình như mình từng nói câu y hệt như này ở đâu ấy nhỉ?”

Mọi người đều cảm thấy cảnh tượng này trông rõ là quen, sau một thoáng nghi hoặc, tham tướng mở lời: “Đại nhân, dám chắc thiếu niên này tới đây vì tên tử tù, chẳng qua giả thần giả quỷ mượn danh ‘thầy trừ tà’ mà thôi. Lai lịch của tên tử tù hết sức kỳ quặc.”

Chu Tự tỏ ra hoài nghi, chìm vào suy tư.

Phủ Thứ sử, trong phòng khách.

Trần Tinh ôm Hạng Thuật, thoạt tiên là xúc động tới mức không khỏi khóc thật to, chốc sau thì tự dưng bật cười, đem người về mà chẳng làm gì, cứ mải vừa khóc vừa cười vừa ôm thân trên của Hạng Thuật.

Thực sự là ôm đầu khóc rống với Hạng Thuật.

Hạng Thuật: “……………..”

“Sao huynh lại làm thế?” Trần Tinh xót xa vô hạn, nghĩ tới Định Hải châu mà mình trông thấy vào phút chót, cậu lại không dằn được mà nhìn Hạng Thuật, nghẹn ngào hỏi: “Tại sao không nói ta biết?”

Định Hải châu vỡ tan, theo đấy là trời quang mây tạnh, Vạn Pháp phục sinh, nhân quả luân hồi… chỉ trong một thoáng ngắn ngủi mà Trần Tinh đã hồi tưởng vô số cảnh tưởng trước khi chết của hai người, lập tức đoán được vào giây phút sau cùng, họ đã trở về ba năm trước!

“Lần này tụi mình nhất định sẽ thành công!” Trần Tinh nói với Hạng Thuật, “Đảm bảo! Ta sẽ không bao giờ rời xa huynh nữa! Hạng Thuật!”

Hạng Thuật nhắm chặt mắt, một thoáng lao ngục vừa mở ra thì hắn đã tỉnh ngay, sau đó lại chìm vào hôn mê. Mặc dầu Trần Tinh không rõ chi tiết ở một khắc sau cùng lắm, có lẽ do Hạng Thuật chết rồi nên khi Định Hải châu vỡ nát, vì bảo vệ cậu nên mới đưa họ về quá khứ chăng? Mà thôi cũng chẳng sao, đợi Hạng Thuật khỏe lại rồi hỏi cũng chưa muộn, hẳn là huynh ấy đã dùng tất cả pháp lực của mình để thay đổi vận mệnh của họ.

“Phải rồi,” Trần Tinh chợt nhớ ra, “huynh uống thuốc cái đã, phải uống đấy.”

Trần Tinh suýt nữa thì quên bẵng đi, lần đầu gặp Hạng Thuật là đương lúc hắn đang hấp hối, phải nhờ vào viên thuốc cuối cùng do sư môn cậu truyền lại mới dần hồi phục. Mà sau khi uống vào, trong vòng sáu canh giờ không thể nói mà cũng chẳng thể cử động.

Trần Tinh ngậm thuốc đút cho Hạng Thuật, sờ trán hắn, nhìn thật sâu vào đôi môi ấy.

“Lần này ta sẽ theo sát huynh, một tấc chẳng rời,” Trần Tinh thì thầm, “cho dù có chạy tới chân trời góc bể, cho dù mai này ta sẽ chết, huynh cũng đừng hòng bỏ ta lại.”

Có lẽ được ông trời ưu ái, kỳ tích đã xảy ra, thực sự đưa họ trở về ngày đầu quen biết nhau. Hiện giờ Hạng Thuật trông rõ gầy, gầy tới độ Trần Tinh nhìn mà lòng xót xa quá đỗi. Cậu vừa đau lòng đồng thời cũng thấy phấn khởi, bởi lẽ vào khoảnh khắc sau cùng, Hạng Thuật đã ôm cậu vào lòng, và còn cúi đầu hôn cậu nữa… Xúc cảm trong lòng chợt trỗi dậy sao mà mãnh liệt, không cách nào kiềm nén nổi.

Cơ thể lạnh run của Hạng Thuật dần ấm lên, môi đã phục hồi sắc máu, trông mềm và ấm hơn.

Trần Tinh ôm Hạng Thuật, khẽ cúi đầu, không kiềm được muốn hôn lên bờ môi ấy nhân lúc hắn còn đang mê man.

Chỉ hôn tí thôi, Trần Tinh thầm nhủ, dù gì huynh ấy cũng chưa tỉnh, mình hôn chút thôi mà.

Nhưng Hạng Thuật đã tỉnh, hơn nữa còn đang mở to mắt dòm cậu.

Hạng Thuật: “………..”

Cửa phòng ngủ chưa đóng, Chu Tự đích thân tới đây quan sát Trần Tinh, thấy cậu ôm tên tử tù vừa được cứu khỏi ngục đang nằm bất động, cúi đầu chực hôn, làm hắn ngượng ngùng không thốt nên lời.

Chu Tự: “……….”

Trần Tinh mất tự nhiên khụ một tiếng, nghi ngờ quan sát Chu Tự, có vẻ Chu Tự đã quên sạch mọi chuyện, chẳng lẽ ngược về ba năm trước, người nhớ rõ mọi chuyện chỉ có cậu mà thôi?

“Chu đại nhân, ta có việc quan trọng phải làm,” Trần Tinh thả Hạng Thuật nằm xuống, đi ra đóng cửa hòng đuổi người, “lát sau ngài hẵng tới. Nhưng ta đoán lát sau ngài cũng chẳng rỗi đâu, thôi thì hẹn gặp lại nhá.”

“Người đâu!” Chu Tự gào lên, “dẫn bọn bịp bợm này đi cho ta, nhốt lại rồi tính sau!”

“Đợi đã đợi đã!” Trần Tinh thầm nghĩ sao mọi chuyện lại diễn ra không giống lần trước thế này, vội nói: “Hãy nghe ta giải thích! Được! Ta giải thích luôn ngay bây giờ!”

Song quan binh đã tông cửa xông vào, nhấc Trần Tinh tha đi, để lại Hạng Thuật nằm một mình trên giường con.

Hạng Thuật: “…………………………………………..”

“Đêm nay quân Tần sẽ công thành!” Trần Tinh bị lôi xềnh xệch trên đất, la toáng lên, “Chu đại nhân! Ta lẻn vào Tương Dương cốt để điều tra quân tình quan trọng! Ngươi hãy nghe ta giải thích!”

Chu Tự ngừng bước, ngoái đầu nhìn Trần Tinh.

Lại sau một nén nhang, Trần Tinh đứng trên đài cao của phủ Thứ sử, nói: “Nghe ta giải thích, tuyệt đối không được động vào Hạng Thuật, huynh ấy có thân phận cực kỳ quan trọng.”

Một chú chim đỏ rực đậu trên mái hiên của đài cao.

Chu Tự cất giọng lạnh lùng: “Ta biết ngươi có ý đồ, nói đi, sai một câu, đầu hai ngươi lập tức rớt xuống đất. Cho dù tối nay bị công thành, ta cũng phải giết ngươi trước!”

Trời đổ tuyết liên tục, Chu Tự đứng trên ban công tầng ba của phủ Thứ sử, dõi mắt trông toàn thành Tương Dương, hướng về tòa thành ngập tràn ánh đèn.

Trần Tinh hít sâu một hơi, đến tận bây giờ vẫn không dám tin mình thực sự xuyên về quá khứ, chốc thì mở cờ trong bụng, chốc lại cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, hình như thiếu gì đấy.

Cậu như chìm đắm trong mộng, có lúc cười, có lúc tỏ ra nghiêm trọng, song hiện giờ chẳng rỗi để nghĩ nữa, phải giải quyết rắc rối trước mắt cái đã.

“Biết nói sao nhỉ?” Trần Tinh suy tới nghĩ lui, nói, “Thôi nói gọn chuyện là như này, Chu Tự đại nhân, chẳng dối gạt gì ngài, ta thực sự là thầy trừ tà, đến đây vì từ ba trăm năm trước, Vạn Pháp đã ——”

Nói đoạn, Trần Tinh sực ngộ ra, hiện giờ có còn là Vạn Pháp quy tịch nữa không? Hay đã phục sinh rồi? Linh khí đất trời còn tồn tại không?! Cậu cảm nhận được! Linh khí đang lưu động! Vạn Pháp phục sinh rồi!

Chu Tự: “???”

Chu Tự xoay người nhìn Trần Tinh với vẻ uy nghiêm, thong thả rút kiếm, thực sự muốn chém chết cậu ngay và luôn.

“Đừng kích động!” Trần Tinh nói ngay, không ngừng hồi tưởng lại, lần trước mình gạt hắn kiểu gì nhỉ? Nguy rồi, lỡ hưng phấn quá độ nên quên mất luôn!

“Ờ phải!” Trần Tinh lấy lại vẻ cao nhân thế ngoại đầy sự nghiêm túc của mình, “Đại nhân, ngài có tin trên đời này có yêu quái, có thần tiên không? Ngài tin ta có pháp lực không? Ây ya, ta nhịn không được, ta vui quá đi mất! Chu đại nhân! Đã lâu không gặp! Vạn Pháp phục sinh rồi! Xi Vưu gì đó chết hết đi! Thế sự đổi thay, cuối cùng cũng tới thời của ta rồi nhá!”

Trần Tinh không biết chia sẻ niềm hạnh phúc của mình với ai, chỉ muốn đè Chu Tự ra mà chà chà.

Chu Tự: “……………………”

Chu Tự cả giận hét lên: “Người đâu—”

“Ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy!” Trần Tinh hít sâu, nói, “Xem xong, nếu ngươi còn không tin, ta cam lòng khoanh tay chịu trói.”

Chu Tự giận tới mức cả người run lên, ấy vậy mà Trần Tinh vẫn cười thật tươi: “Ta biết việc ngài làm hôm nay cốt để ổn định lòng quân, trong tâm ngài cũng từng có một cốc đèn.”

Chu Tự biến sắc, sao lời này nghe quen thế nhỉ? Hắn nhìn Trần Tinh lom lom, dằn lòng lại, không nhịn được mà nói: “Chậm đã, ta không biết vì sao vừa nãy lại đột nhiên cảm thấy chúng ta đã quen nhau từ trước?”

Trần Tinh đáp ngay: “Đúng đó, tuy rằng chốc nữa ngài sẽ đầu hàng dâng thành, song ta tin từ sâu tận trong lòng, ngài vẫn trung thành với Đại Tấn…”

Chu Tự nghe xong lại tức không chỗ xả, cả giận: “Thành Tương Dương còn chưa bị phá đâu! Cuối cùng ngươi cũng chịu lộ mặt thật của gian tế rồi?!”

“Không phải.” Trần Tinh xắn tay áo phải lên, nói, “Gian tế? Ta sẽ cho ngài xem…”

Dứt lời, Trần Tinh giơ tay lên, chân thành nói với Chu Tự: “Mời, ngài, xem.”

Tiếp theo Trần Tinh vận sức phát động Tâm Đăng.

Chốc sau, trên đài cao ở tầng ba phủ Thứ sử, dưới sức mạnh linh khí dồi dào, Tâm Đăng đột nhiên mất kiểm soát phóng ra luồng sáng bao trùm cả đất trời.

Trần Tinh và Chu Tự đồng thời kêu đau.

Chu Tự hét lên: “Mắt ta ——!”

Trần Tinh cũng hét thảm: “Xảy ra vụ gì! Ta mù rồi!”

Chu Tự: “Thích khách! Người đâu! Có thích khách!”

Trần Tinh phóng thích Tâm Đăng, thế nhưng ba trăm năm qua, vào cái thời Vạn Pháp Quy Tịch linh khí khô kiệt chẳng còn mấy, muốn thi pháp hay dùng tâm quyết đều phải tốn năm phần sức. Nào ngờ giờ đây dưới ảnh hưởng của linh khí, Tâm Đăng đột nhiên tăng cường, phóng ra tia chớp vô thanh mạnh gấp mấy chục lần ở khoảng cách hai người đối mặt, khiến mắt hai người mù tạm thời do bị Tâm Đăng chiếu vào.

Một màn trắng xóa chiếm tất cả tầm nhìn của Trần Tinh, sau đó liền mờ đi, tăm tối một vùng, hệt như có vô số quang ảnh đang lập lòe. Tâm Đăng chợt sáng lên, chú chim đỏ đậu trên mái hiên vỗ cánh bay đi.

Nghe tiếng la của Chu Tự, tham tướng hốt hoảng vọt lên, tay vẫn còn đang cầm danh sách. Gã hoảng sợ hỏi: “Đại nhân! Mọi người không sao chứ!”

Trần Tinh: “Thích khách đâu?! Mau bắt thích khách!”

Chu Tự tưởng Trần Tinh muốn ám sát mình nên mới hô có thích khách, Trần Tinh thì lầm tưởng lúc cậu mù có thích khách nhảy ra, thế là hai người chạy loạn chung quanh, mò mẫm tới lui, cuối cùng biến thành ôm nhau.

Một lúc sau, tất cả binh lính đều chạy lên, thế mà chẳng thấy thích khách đâu cả, Trần Tinh và Chu Tự lấy lại thị lực, vừa thở dốc vừa nhìn quanh quất.

Chu Tự vẫn chưa thôi hết hồn, nhìn chằm chặp Trần Tinh. Trần Tinh thầm nghĩ quả nhiên Vạn Pháp đã phục sinh! Có phải mình dùng sức hơi quá không…

“Cho nên… là vậy đó.” Trần Tinh nói, “Ta không gạt ngươi, ngươi xem? Ta biết pháp thuật đấy.”

Trần Tinh mới giơ tay, Chu Tự đã lấy làm hốt hoảng: “Dừng! Vừa nãy suýt nữa bị ngươi chiếu cho mù mắt! Pháp thuật này, ánh sáng này của ngươi có thể làm gì?”

Trần Tinh đáp: “Ầy… có vẻ không làm được gì, mà sao Vạn Pháp phục sinh rồi ta vẫn chỉ có thể phát sáng thôi vậy? Phải rồi, lửa đâu! Sao lại không được? Chẳng lẽ bài xích với Tâm Đăng?” Trần Tinh búng tay mấy cái, niệm quyết Ngũ Hành, song không cách nào triệu hồi được pháp thuật.

Hiện giờ chiếm đầy tâm trí cậu chỉ có Hạng Thuật, cậu kiên nhẫn nói: “Thôi vậy, cho nên ngươi xem, ta thực sự là thầy trừ tà, tới đây tìm hộ pháp của mình, không hề gạt người, bây giờ ta tìm được rồi, nên ta…”

Chu Tự: “Nên ngươi sẽ cùng hộ pháp thủ thành giúp ta?”

Trần Tinh: “Ta phải đưa huynh ấy đi, ta bận lắm, ngươi vất vả tiếp đi nhé, hẹn gặp ở Thọ Dương!”

“Đợi đã!” Chu Tự vội đuổi theo Trần Tinh, “Thầy trừ tà! Ta chợt nghĩ ra một cách, lát nữa ngươi thay ta đứng trên lầu cổng thành, dùng ánh sáng này chiếu mù mắt kẻ địch ——”

“Ai rảnh!” Trần Tinh bước nhanh về phòng, hét lớn, “Chưa kể xa tầm đấy, ngươi thấy sẽ hữu dụng à, Chu đại nhân? Người khác công thành ngài còn giúp người ta thắp đèn! Sợ quân địch ban đêm không mò được đường hả?”

Chu Tự ngẫm lại thấy cũng đúng, trong cự ly ngắn thì được, chứ ở khoảng cách xa chẳng khác nào chiếu sáng giúp kẻ địch, trái lại còn khéo quá hóa vụng. Hắn vội hỏi: “Vậy ngươi có thể…”

Trần Tinh ngoảnh đầu lại đáp: “Ta cho ngươi biết! Chỉ chút nữa thôi là họ sẽ tới! Hôm nay nhất định không giữ được Tương Dương! Nhưng sau khi công thành, đám Mộ Dung Thùy sẽ dùng phủ Thứ sử của ngươi làm cứ điểm! Ngươi mau bố trí mai phục đi! Không chừng có thể lật ngược cục diện…”

Chu Tự cả kinh, đúng lúc này có tiếng la từ bên ngoài vọng vào.

“Quân Tần công thành ——!”

“Phá thành rồi!”

Chu Tự không kì kèo với Trần Tinh nữa, vội quay đầu chạy về phòng chính.

Mộ Dung Thùy dẫn quân công thành, bầu trời đầy quả cầu lửa như sao băng. Trần Tinh chạy gấp về phòng ngủ, thấy Hạng Thuật vẫn nằm trên giường như cũ, nghe thấy động tĩnh thì cố đảo mắt sang dòm cậu.

“Phải mau trốn thôi.” Trần Tinh dùng chăn bọc kín Hạng Thuật lại, nói, “Yên tâm, tụi mình thoát được mà.”

Trần Tinh chợt nhớ lát nữa sẽ có quân Tần ập đến… phải giả vờ thắt cổ trước đã. Vậy nên cậu tất bật làm y như lần trước, nhét Hạng Thuật được bọc kín xuống gầm giường, quấn khăn trải giường thành sợi dây, sau đó ném qua xà, thắt nút rồi bắt đầu treo cổ.

Hạng Thuật nhìn Trần Tinh từ dưới gầm giường.

Hạng Thuật: “……………………”

Trần Tinh mới chuẩn bị được non nửa thì đã nghe tiếng phá cửa, binh Tần xách đao kiếm xông vào.

Trần Tinh nào có ngờ bọn chúng lại ập tới nhanh như vậy! Thành ra lúc này cậu cùng quân Tần hai mặt nhìn nhau, tên binh nọ tưởng kẻ đọc sách này đang muốn treo cổ, nhất thời không biết có nên thọc một đao cho chết luôn không.

Làm gì đây? Đương lúc giằng co, Trần Tinh nhanh chóng suy tính đường lui, cậu nên làm gì bây giờ?! Tại sao đợt này cậu xúi quẩy thế?! Toi rồi, cậu sẽ không chết ở đây chứ!

Thời khắc tên binh nọ xách kiếm lao về phía cậu, tưởng như cái mạng quèn của Trần Tinh sắp triệt để chấm dứt.

Hay mình liều tới cùng luôn, Trần Tinh hạ quyết tâm, trong giây phút ngắn ngủi ấy, Trần Tinh cúi người, phóng qua bàn, vừa la vừa đánh về phía tên binh Tần kia!

Binh sĩ bất ngờ không kịp trở tay, ai mà ngờ được người mới một khắc trước còn đang treo cổ giờ đây lại tự dưng lên cơn, gã vô thức lùi lại, Trần Tinh nhào tới ôm eo gã, đẩy gã ngã xuống đất lăn ra ngoài!

Hạng Thuật: “………..”

Binh sĩ nọ vừa giơ kiếm vừa chửi, Trần Tinh lộn nhào rồi đứng dậy ngay tắp lự, sợ gã phát hiện Hạng Thuật được mình giấu dưới gầm giường bèn la lên: “Tới bắt ta nè! Có ngon tới bắt ta nè!”

Tiếp đó cậu chạy biến đi như chân được bôi dầu.

Binh sĩ nọ quả nhiên bị cậu dẫn đi, gã chửi không một phút ngơi nghỉ, đoạn tháo cung cài tên. Trần Tinh định bụng dụ gã tới phòng chính của phủ Thứ sử, nếu Chu Tự chưa đi tự nhiên sẽ có người giết gã, ngặt nỗi vừa chạy tới hành lang uốn khúc đã đụng hai tên binh Tần đang hùng hổ lao tới, cậu đành xoay người trong chớp nhoáng, hoảng hốt chạy bừa.

Tên binh Tần trước đó hội hợp với hai tên mới tới, ba tên đồng thời đuổi theo Trần Tinh. Tim Trần Tinh muốn nhảy ra ngoài, cậu chạy tới hành lang, đột nhiên xoay người đẩy hai tay ra trước, vừa phát động Tâm Đăng vừa nhắm tịt mắt.

“Tiếp chiêu!” Trần Tinh hét lên.

Lại thêm một luồng sáng long trời lở đất ập tới, ba tên binh Tần tức khắc kêu thảm, Trần Tinh thầm nghĩ có cách rồi, lát nữa cứ chạy trốn bằng Tâm Đăng. Cậu nhân lúc chúng bị rớt lại thì quay về ôm Hạng Thuật đi.

Tiếp theo Trần Tinh đi ra ngoài, phát hiện không thấy xe đẩy liền nổi giận đùng đùng: “Chiếc xe đẩy lần trước đâu? Ngựa đâu rồi?!”

Hạng Thuật đưa mắt nhìn từ dưới gầm giường, thấy Trần Tinh lại chạy vào từ sân, dợm bước qua cửa thì lần nữa gặp ba tên binh Tần đang vọt tới.

Trong tầm nhìn dưới gầm giường của Hạng Thuật, đằng trước là cánh cửa mở toang, ngoài cửa là một bức tranh biết chuyển động, mà cảnh trong tranh thì là: Trần Tinh biến mất ở bên trái, thoắt cái đã xuất hiện trở lại, tay phải cầm một cây vợt lưới chẳng biết nhặt được từ đâu, còn tay trái căng thẳng tới độ lúc ẩn lúc hiện, định dụ bọn người kia tới gần thì lập tức giơ tay.

Còn ba tên binh Tần thì xuất hiện bên phải, tên nào cũng cầm đao, không dám tiếp cận Trần Tinh, đôi bên rơi vào tình trạng giằng co.

Trần Tinh định trước hết bổ cây vợt lưới này vào đầu người nọ, kéo gã về phía mình, rồi kề kiếm vào cổ uy hiếp con tin, không chừng sẽ thành công, đợt lát nữa phóng thích Tâm Đăng phải nhớ nhắm mắt mới được…

Tên cầm đầu bên kia bắt đầu nghiêm túc đối phó với Trần Tinh, không còn thiếu cảnh giác vì cậu là người đọc sách nữa. Gã giơ tay toan hạ lệnh cho ba người đang trong thế bọc đánh xông lên thì — trên nóc bức tường đằng sau đột nhiên xuất hiện một người, người nọ cúi người vung trường đao, xoay một vòng lóe lên ánh sáng trắng.

Trần Tinh tức khắc la lên!

Hạng Thuật: “!!!”

Trước mắt Hạng Thuật là cảnh máu bắn tung tóe, Trần Tinh giật lui về sau, mà ở một bên khác, một hiệp khách anh tuấn cao chín thước đội đấu lạp xuất hiện, sau đó thì ba tên binh Tần đồng loạt ngã xuống.

Hiệp khách phóng khoảng cởi đấu lạp xuống, quan sát Trần Tinh.

“Phùng đại ca!” Trần Tinh nhảy dựng lên, ôm chầm Phùng Thiên Quân treo trên người hắn.

“May mà đuổi kịp.” Phùng Thiên Quân nói, “Ta từng nghe ngươi kể hôm nay ngươi đang ở Tương Dương, Thiên Trì à, Thiên Trì ơi!!”

Phùng Thiên Quân cũng ôm chặt Trần Tinh, xoa nắn cậu thật mạnh, hai người vừa khóc vừa cười một lúc.

Thực sự là ôm đầu gào khóc cùng Phùng Thiên Quân.

Hạng Thuật: “………………”

Bình luận

Truyện đang đọc