Hạng Thuật dường như không nghe thấy lời giải thích của Trần Tinh, vẫn tiếp tục lầm bầm: “Vậy thì bây giờ đã bước vào năm cuối cùng Tuế Tinh ở trên người đệ rồi.” Nói đoạn, hắn đột nhiên quay sang nhìn Trần Tinh, và bảo: “Hiện tại là năm mà chúng ta đã mất khi còn ở trong mộng.”
Trần Tinh bình tĩnh đáp: “Ừ.”
Hạng Thuật hơi cáu kỉnh: “Ta vốn tưởng vòng xoay mạch thiên địa sẽ điều chỉnh theo hướng đã định, năm nay đệ vẫn được bình an vô sự… Nếu thật là vậy… đã cận kề thời điểm đúc kiếm rồi. Không được, ta phải thay đổi nó.”
“Gì cơ?” Trần Tinh ngạc nhiên, “Ta không hiểu, chờ chút! Hạng Thuật, huynh giải thích với ta nào.”
Hạng Thuật toan đứng dậy, Trần Tinh thình lình giữ chặt tay hắn: “Huynh muốn tìm Tạ An bàn lại kế hoạch, có đúng không?”
Hạng Thuật quay đầu lại nhìn Trần Tinh, trong mắt lóe lên biểu cảm phức tạp.
Trần Tinh không cho hắn đi mà kéo người về giường con, ngồi lên hông và ôm cổ hắn, tiếp đó đè giọng dọa dẫm: “Huynh nói rõ cho ta!”
Trông Hạng Thuật có vẻ lo âu, hai người nhìn nhau, Trần Tinh chợt cúi đầu hôn rồi nghiêm túc nhìn chằm chằm hắn.
“Bằng không, ta sẽ phá hủy song tu của huynh,” Trần Tinh mỉm cười, “ta không tin huynh sẽ nhịn được.”
“Được rồi.” Hạng Thuật cũng nghiêm túc theo, cho dù cơ thể đã có phản ứng, thứ đó còn chọc vào người Trần Tinh.
“Đây là kế hoạch mà ta đã thương lượng với Tạ An, Phùng Thiên Quân và Thác Bạt Diễm,” Hạng Thuật cau mày giải thích, “nhưng chỉ không nói với đệ, sợ rằng sau khi biết kết quả, đệ sẽ có thái độ hơi khác với mọi chuyện, không gạt được Xi Vưu, dẫn đến thất bại trong gang tấc.”
“Thế huynh đừng nói gì hết,” Trần Tinh vội ngăn cản, “ta đều nghe lời huynh.”
Hạng Thuật có chút kinh ngạc, đoạn dụi đầu vào lòng cậu, rồi ôm cậu thật chặt, thở dài một hơi, cái ôm ấy chặt tới mức như muốn siết Trần Tinh vào cơ thể mình.
“Đệ tin ta sao?” Hạng Thuật khẽ nói, rồi lập tức nhận ra mình vừa hỏi một câu ngu ngốc cỡ nào.
“Huynh không thấy mình hỏi thừa à?!” Trần Tinh dở khóc dở cười, buông cổ Hạng Thuật ra rồi đứng dậy.
“Đừng giận, lỗi ta không biết lựa lời…” Hạng Thuật vội gọi cậu, “Tinh Nhi, Tinh Nhi!”
Trần Tinh đỏ mặt: “Ta không giận… vừa rồi suýt nữa…”
“Suýt nữa gì?” Hạng Thuật hỏi.
“Suýt nữa thì toi rồi!” Trần Tinh nổi khùng lên, “Huynh đè chặt quá.”
Hạng Thuật giơ tay đỡ trán, nhưng còn chưa tới lúc, họ phải nhịn thêm một thời gian nữa.
Những ngày qua, gió tuyết dày đặc một cách bất thường, và Kiến Khang cũng chào đón trận tuyết lớn đầu tiên trong suốt năm mươi năm qua. Trần Tinh nhớ lần trước đến đây rõ ràng không lạnh tới mức này, song đây là một năm hoàn toàn mới đối với họ khi bắt đầu một vòng luân hồi mới. Họ đã từng chiếm ưu thế khi biết trước đường đi nước bước của kẻ địch, mà nay thu qua đi, lợi thế ấy cũng biến mất, thứ duy nhất họ có thể tham khảo chỉ còn giấc mộng của Viên Côn.
Họ chẳng còn gợi ý cho bước tiếp theo, chỉ có thể dựa vào sức mình.
Trần Tinh quấn mình trong một chiếc áo choàng thật dày và nhìn xung quanh, một năm mất đi trong mộng cảnh kia cũng lạnh lẽo và u ám giống thế này, vạn vật đều bị một tầng sương mù xám xịt phủ lấy.
Trước đông chí một ngày, các thầy trừ tà tập trung dưới chân núi Nam Bình ở Xích Bích, Tạ An dẫn mọi người đội gió đội tuyết mà lên núi. Trên đỉnh núi, Ôn Triệt cùng Tân Viên Bình ngồi bệt trên một phiến đá và thấp giọng trò chuyện với nhau. Tân Viên Bình dùng tay bao hai tay Ôn Triệt lại để sưởi ấm giúp y.
Con ngươi của hai người đã biến thành màu xanh băng lạ lẫm, trông như được khảm bằng đá quý.
Trần Tinh khá là ngạc nhiên, bèn quan sát một lúc. Tân Viên Bình hỏi: “Đã tới hết chưa?”
Trần Tinh thắp sáng Tâm Đăng soi sáng đỉnh núi, giờ Dậu vào đêm, ngoài các thầy trừ tà ra, bên họ có thêm hai Bạt vương – Tư Mã Vĩ và Quỷ vương cũng tới đây.
Dấu vết của pháp lực vận hành xuất hiện trên đất, Tân Viên Bình suy tư một chốc rồi nói: “Đợi thêm chút nữa, đến giờ Tý thì bắt đầu.”
Ôn Triệt: “Nhất định phải khẩn trương thẩm vấn Thi Hợi, chỉ có thể cho các ngươi nửa canh giờ. Sau đó sẽ tách hồn giúp Trần Tinh, cần phải mất thêm nửa canh giờ nữa. Một khi quá thời gian thì phải đợi tới năm sau.”
Mọi người dồn dập gật đầu, Thác Bạt Diễm hỏi: “Sau khi triệu hồi Vương Tử Dạ từ Lạc Hồn chung, ngộ nhớ gã không muốn nói thật thì sao?”
“Không,” Trần Tinh giải thích cho Thác Bạt Diễm, “chúng ta sẽ chọn lọc, không hỏi ba hồn của gã cùng một lúc, nếu không với cái nết xưa giờ của gã, đảm bảo sẽ không cho chúng ta biết chi tiết, có khi còn gạt ngược lại nữa.”
Tạ An gật đầu: “Trong ba hồn, Thiên hồn là ‘ta’, Địa hồn là ký ức đời người, Nhân hồn chứa đựng cảm xúc yêu hận. Vương Tử Dạ hận chúng ta, hận loài người, mặc dù không biết gã đang hận gì. Vậy nên chúng ta sẽ dùng pháp trận này để tách hồn thứ ba chi phối mọi cảm xúc mãnh liệt của gã, chỉ để lại gã là ai và ký ức cuộc đời.”
Thác Bạt Diễm “Ồ” một tiếng, cuối cùng đã hiểu, bằng cách này oán hận sẽ được xóa bỏ khỏi linh hồn của Vương Tử Dạ, giúp mọi người có thể hòa nhã trao đổi với nhau.
Mọi người tản ra, Trần Tinh ngồi cạnh Hạng Thuật, đêm nay lạnh vô cùng, gợi Trần Tinh nhớ lại cái đêm cậu rời Tạp La Sát tới tháp Tinh La trên cánh đồng tuyết, hôm đó có phượng hoàng Trùng Minh bầu bạn nên không thấy rét buốt là mấy. Đêm nay tuyết không ngừng rơi, gần như bao phủ cả pháp trận, tuyết vô biên vô hạn nhuộm trắng núi rừng, phản chiếu ánh tuyết đêm, đất trời trắng xóa, trái lại mang đến một chút gì đó rất đỗi thuần khiết.
Hạng Thuật chà tay cho nóng lên, rồi nắm lấy tay Trần Tinh, nhìn chăm chú vào mắt cậu.
“Qua đêm nay,” Hạng Thuật thủ thỉ, “Tâm Đăng của đệ sẽ không còn nữa.”
Trần Tinh thì thầm: “Thực sự có chút không nỡ.” Rồi cậu mỉm cười: “Ta rất biết ơn nó, nhờ có nó mà được quen biết huynh.”
Trên lông mày và tóc của Hạng Thuật đã phủ đầy tuyết, hai người ngồi dưới gốc cây như hôm đính ước ở Sắc Lặc xuyên.
“Cho dù không gặp ta,” Hạng Thuật nói, “đệ vẫn sẽ tìm được một người yêu đệ hết lòng, cùng đệ sống hạnh phúc mãi mãi về sau.”
“Nếu không gặp huynh,” Trần Tinh tự nhủ, “làm sao có thể hạnh phúc cho được?”
Hạng Thuật dường như định cúi đầu hôn môi Trần Tinh, song khi nhìn vào mắt cậu, hắn đột nhiên đổi thành ôm cậu vào lòng, hơi ngước lên chạm môi vào trán cậu.
Trần Tinh dựa vào người Hạng Thuật, lắng nghe nhịp đập từ tim hắn, linh hồn cả hai cùng cộng nhiên dưới đêm tuyết này. Cậu cảm nhận được tất cả những điều Hạng Thuật muốn nói, nụ hôn lên trán kia có nghĩa là dù sống dù chết vẫn nguyện chẳng chia ly.
“Bắt đầu thôi,” Ôn Triệt đứng dậy và nói, “tới giờ rồi.”
Vào đêm Đông Chí, trời đổ tuyết trắng xóa, đây cũng là lúc âm khí dày đặc nhất trong năm, sức mạnh của mạch địa đã đạt tới cực hạn sau một năm luân hồi, trấn áp sức mạnh của mạch thiên. Và mạch thiên địa sẽ lại tiếp tục vận hành, đến sáu tháng sau, vào trưa Hạ Chí, mạch thiên sẽ lấy lại sức mạnh dồi dào của mình.
Vào lúc này, dưới sức mạnh của pháp trận, những đường mạch địa uốn lượn bắt đầu hội tụ về núi Nam Bình, tản ra những tia sáng mong manh.
Lạc Hồn chung đang lơ lửng trên mắt trận phân hồn đột nhiên cảm ứng, thân chuông chấn động, linh hồn bị giam cầm trong chuông đang ra sức đâm vào chuông, tìm cách thoát ra.
Trần Tinh và Hạng Thuật cùng bước vào pháp trận, Trần Tinh đưa tay cầm Lạc Hồn chung, Hạng Thuật thì đặt một tay lên eo cậu và đứng phía sau cậu lúc gần lúc xa.
Tạ An, Thác Bạt Diễm, Phùng Thiên Quân và Tiêu Sơn phân công nhau đứng ở các phía đông tây nam bắc để bảo vệ pháp trận. Quỷ vương, Tư Mã Vĩ thì đứng ở mặt âm, Tân Viên Bình cùng Ôn Triệt đứng ở mặt dương.
Trần Tinh hơi căng thẳng: “Ta sắp lật Lạc Hồn chung lại.”
“Làm đi,” Hạng Thuật nghiêm giọng, “đừng lo lắng, Tâm Đăng vẫn còn trên người đệ, cùng lắm thì tóm gã thêm lần nữa.”
Tân Viên Bình bắt đầu thi pháp, hắn như đã thay đổi thành một người khác, trầm giọng rằng: “Các thầy trừ tà nghe lệnh, bảo vệ pháp trận! Mời đại trừ tà mở trận giam hồn!”
Trần Tinh rung Lạc Hồn chung kêu “ding” một tiếng.
Lạc Hồn chung lật ngược rồi bùng phát cường quang, thứ đầu tiên xuất hiện là bóng linh hồn của một con yêu thú khổng lồ. Nó vọt ra khỏi chuông, gào rống vang dội khắp đất trời.
Trần Tinh: “!!!”
Lần trước, khi Trần Tinh lật ngược Lạc Hồn chung đã giải phóng hàng chục vạn người hóa thành bướm quay về cơ thể mình. Nhưng đó vẫn là lúc Vạn Pháp quy tịch, trước lực lượng thôi thúc mạnh mẽ của Tâm Đăng và pháp lực có hạn, có rất nhiều linh hồn hùng mạnh vẫn chưa được thả ra.
Mà nay linh khí đất trời dồi dào, Lạc Hồn chung đã giải phóng đại yêu quái với sức mạnh có thể hủy diệt thế giới, may mà linh hồn nó không thể gây họa nhân gian, vừa thoát khỏi chuông liền bay thẳng lên trời.
Trần Tinh: “Đây là thứ gì?!”
“Đừng quan tâm! Tiếp tục đi!” Hạng Thuật hét lên.
Chẳng mấy chốc, tất cả đại yêu quái qua từng thời kỳ từng bị Lạc Hồn chung hút vào đều lần lượt bay ra, làn sóng linh hồn dồn dập trào ra đầy chấn động. Tân Viên Bình đã lường trước điều này, thế là hét lên: “Thả chúng đi!”
Vô số linh hồn hung tợn dưới dạng hình chim, dã thú hoặc con người chạy tán loạn chung quanh, cuối cùng lao hết lên trời. Ngay khi Trần Tinh sắp không khống chế được chuông, Hạng Thuật dứt khoát đặt tay lên tay Trần Tinh, đốt cháy pháp lực toàn thân, ánh sáng bùng lên từ chỗ hai người, hóa thành những đốm sáng rực rỡ và bắn ùn ùn không dứt ra ngoài!
“Ta… tự do rồi…” Giọng một cô gái nhẹ nhàng cất lên.
Giữa biển ánh sáng, Hạng Thuật đột ngột mở mắt.
“Đi đi!” Tân Viên Bình hét lên, “Bụi về bụi, đất về đất. Người đã chết thì không cần quyến luyến trần gian, hồn phách về với trời, về với vòng luân hồi muốn thuở…”
“Chờ đã!” Hạng Thuật nôn nóng hét lên, “Dừng tay!”
Mọi người thoáng ngừng lại, Trần Tinh quyết định nhanh chóng: “Thu hồi pháp thuật, mau lên! Không cần hỏi! Nghe ta!”
Mọi người đồng loạt thu phép, Ôn Triệt ngây người, không kịp nghĩ thêm, hai tay vỗ xuống mặt đất, Tân Viên Bình ngừng việc cưỡng ép kéo các linh hồn vào mạch thiên, ngạc nhiên hỏi họ: “Đây là ai?”
Ánh sáng Tâm Đăng cũng được thu về, linh hồn ấy tụ lại giữa pháp trận, hiện ra bóng một nữ Võ thần tản ra ánh sáng nhạt.
Hạng Ngữ Yên? Tại sao… Trần Tinh đột nhiên nhớ lại cảnh tượng cậu từng thấy trong ký ức của Trương Lưu – khi pháp trận Triều Tịch Vạn Cổ phát động, Vương Tử Dạ đã phá hỏng nó, cuối cùng Vương Tử Dạ dùng Lạc Hồn chung lấy đi ký ức trước đó của Hạng Ngữ Yên!
“Ngươi… là ai?” Hạng Ngữ Yên nhìn Hạng Thuật với vẻ hồ nghi. Hạng Thuật buông Trần Tinh ra, bàng hoàng tiến về trước.
Không phải họ chưa từng thấy ký ức của Hạng Ngữ Yên, thậm chí trước đó, bọn Phùng Thiên Quân, Tiêu Sơn cũng tiến vào một mảnh thế giới ở Cối Kê.
Nhưng khi đối mặt với linh hồn của mẹ mình, thì đối với Hạng Thuật, đây vẫn là lần duy nhất sau khi bà qua đời!
“Không Nhi,” Hạng Thuật khẽ nói, “a mẫu, con là Không Nhi.”
Trần Tinh không nhắc nhở Hạng Thuật rằng Hạng Ngữ Yên trong Lạc Hồn chung không hề có ký ức sau khi xuyên qua thời gian cũng như việc mình sinh ra Hạng Thuật, dù sao thì lúc bà bị hút vào chuông cũng là chuyện trước khi rời đi. Giây phút này, bà vẫn là cô nương nhà họ Hạng, người kế thừa Bất Động Như Sơn.
“Không Nhi?” Hạng Ngữ Yên lấy làm khó hiểu, “Là… ai? Vì sao trông ngươi lại quen thuộc như thế…”
“Con là con trai tương lai của người,” Hạng Thuật nghẹn ngào, “a mẫu, con là Thuật Luật Không.”
Hạng Ngữ Yên mỉm cười, đưa tay muốn sờ mặt Hạng Thuật, Hạng Thuật duỗi tay nắm lấy, thế nhưng bàn tay lại xuyên qua lớp vỏ linh hồn bà.
“Cha con nhất định là một người cực kỳ anh tuấn.” Trong mắt Hạng Ngữ Yên đượm ý cười.
“Râu ông ấy rậm lắm.” Hạng Thuật chợt bảo.
Mọi người bị chọc cười, trong mắt Hạng Thuật cũng vương ý cười, thế nhưng hai mắt Trần Tinh lại nhòe nước.
Hạng Ngữ Yên khi cười trông rất giống Hạng Thuật, cùng một vẻ đẹp và sự duyên dáng ấy.
“A mẫu,” Hạng Thuật giới thiệu, “đây là Tinh Nhi ạ.”
Dứt lời, Hạng Thuật xoay người gọi Trần Tinh tiến lên, Trần Tinh không dằn lòng được, nghẹn ngào bước tới trước mặt Hạng Ngữ Yên. Hạng Ngữ Yên mỉm cười thoáng ngước nhìn Trần Tinh, rồi lại nhìn sang Hạng Thuật.
“Ừ.” Hạng Ngữ Yên cười thật dịu dàng, “Không Nhi, Tinh Nhi, các con phải ngoan.”
Mọi người yên lặng quan sát hình ảnh này, đúng lúc này, vài tia hắc khí mỏng manh bốc lên từ bóng của Hạng Thuật và Trần Tinh, sau đấy hắc khí không ngừng men theo mặt đất hòng rời khỏi pháp trận.
Tạ An lập tức ra hiệu với Tân Viên Bình, mọi người đều phát hiện bóng đen kia, Phùng Thiên Quân quát to: “Vương Tử Dạ!”
Bóng đen thấy mình bị phát hiện thì lập tức phóng lên trời!
Ôn Triệt cười gằn: “Quay về đây!”
Tất cả thầy trừ tà đồng loạt thi pháp, hướng về không trung rồi thu tay lại, phù văn quanh pháp trận nhẹ nhàng bay lên, sau đó đồng loạt bung ra, phù văn hóa thành móc câu bắn lên trời, cuốn lấy ba hồn đang tẩu thoát của Vương Tử Dạ, lôi tuột gã về mặt đất!
Vương Tử Dạ kêu lên một tiếng, lúc này Trần Tinh mới được chứng kiến sự lợi hại của pháp trận giam hồn, còn Vương Tử Dạ đã bị trói chặt và đang giãy giụa không ngừng!
“Đúng là tình mẹ con sâu đậm…” Vương Tử Dạ chế giễu, “đáng tiếc Hạng Ngữ Yên này lại không hề biết ngươi là ai…”
“Thi Hợi?” Hạng Ngữ Yên vẫn còn nhớ rõ Vương Tử Dạ, “Ngươi đã làm gì Lưu ca!”
Tạ An trầm giọng: “Vương Tử Dạ, tạm thời buông bỏ hận thù, chúng ta cần nói chuyện tử tế.”
Dứt lời, Tạ An dùng tay ra hiệu, các thầy trừ tà đồng thanh quát lên: “Tách ra!”
Tân Viên Bình khống chế móc câu, ánh sáng bao quanh pháp trận cấp tốc xoay tròn, mọi người đồng loạt kéo ra, Vương Tử Dạ đau đớn không thôi, gào lên điên cuồng. Hồn thứ ba âm u trong ba hồn – linh hồn chứa đầy căm hận và không cam lòng bị cưỡng ép kéo ra!
Tiếp theo Tân Viên Bình thu pháp trận giam hồn về, khóa hồn thứ ba chứa đựng muôn vàn cảm xúc hỗn tạp của Vương Tử Dạ – cũng tức là Nhân hồn vào mặt âm của pháp trận.
Sau khi bị tách hồn, hắc khí quanh người Vương Tử Dạ cũng biến mất, cơ thể tản ra quầng sáng nhạt, giống với cơ thể chỉ có hai hồn của Hạng Ngữ Yên.
Đây quả thực là cảnh tượng lạ lùng nhất trần đời, Trần Tinh chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày, mình được tận mắt trông thấy những huyền bí về nguồn gốc của thế giới này.
“Thi Hợi?” Hạng Ngữ Yên lầm bầm.
Vương Tử Dạ cứ thể bị chia làm hai, một hồn u ám bị trói ở mặt âm của pháp trận, thể linh hồn mới hiện đang đứng ở mặt dương.
“Cuối cùng… cũng được giải thoát.” Vương Tử Dạ ngẩng đầu, bỗng chốc đã biến thành một người khác, “Sau hàng nghìn năm bị tra tấn và đau đớn dưới lòng đất, rồi được Binh chủ đánh thức, rơi vào cơn ác mộng dài dằng dặc… Hiện giờ đã kết thúc, cảm ơn các ngươi.”
Khi nghe thấy điều này, Trần Tinh liền biết họ đã thành công! Vương Tử Dạ hiện giờ chỉ biết mình là ai, cùng với ký ức khi còn sống, không còn hận thù, thay vào đó là một linh hồn vô cùng bình tĩnh.
“Ngươi hại chết Lưu ca.” Không chờ người khác đặt câu hỏi, Hạng Ngữ Yên đã tách khỏi Hạng Thuật và Trần Tinh, tiến về phía trước.
Hạng Thuật có điều muốn hỏi gã song Trần Tinh lại lắc đầu, kêu hắn đừng lên tiếng.
“Phải.” Vương Tử Dạ hờ hững đáp, “Hắn vọng tưởng quay ngược về ba ngàn năm trước, ngăn chặn mọi việc xảy ra, chính là vi phạm luật nhân quả, làm sao có thể thành công?”
Hạng Ngữ Yên hỏi ngược lại: “Thế ngươi thành công sao?”
Vương Tử Dạ mỉm cười ảm đạm, quay sang nhìn mọi người.
“Không.” Vương Tử Dạ nói, “Số mệnh đã liên kết, ác quả ta gieo rồi cũng sẽ báo ứng lên ta. Chờ đợi ta sẽ là sự trừng phạt dai dẳng không dứt, cho đến lúc Thần Châu bị hủy diệt.”
Hạng Ngữ Yên không còn hận thù, nàng khẽ cong môi rồi nghiêm giọng: “Sớm biết có hôm nay, trước kia hà tất làm điều ác?”
Tình cảnh này hết sức quái lạ, mục đích ban đầu của các thầy trừ tà là phán xét linh hồn Vương Tử Dạ, không ngờ cuối cùng lại trở thành một linh hồn tra khảo một linh hồn khác.
“Bất Động Như Sơn đã bị Binh chủ luyện hóa.” Vương Tử Dạ nghiêm giọng: “Các ngươi không còn cơ hội nào khác.”
Hạng Ngữ Yên quay đầu nhìn họ với ánh mắt kinh ngạc.
Hạng Thuật gật đầu, nói rõ: “Không sai, a mẫu, thần binh gia truyền đã rơi vào tay Xi Vưu.”
Hạng Ngữ Yên nhìn linh hồn Vương Tử Dạ rồi lắc đầu bảo: “Thi Hợi, ngươi không hiểu. Bất Động Như Sơn cũng chỉ là ‘khí’ của thế gian, còn đồng núi Thủ chỉ là vật đi kèm. Sau trận Phản Tuyền, Binh chủ vẫn chưa rõ vì sao mình bị Hiên Viên đánh bại ư?”
“Ngữ Yên, rốt cục ngươi muốn nói gì?” Vương Tử Dạ nghiêm túc nói, “Cuối cùng, chẳng phải ngươi cũng hiểu rằng, thiên địa hưng thịnh, vạn vật phồn vinh, cuộc sống yên bình êm ấm không phải là vùng đất Thần Châu mà ta và ngươi mong muốn. Người không rõ chỉ có Trương Lưu.”
Các thầy trừ tà yên lặng lắng nghe, Trần Tinh muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn quyết định không ngắt lời Vương Tử Dạ, mà im lặng nghe gã nói tiếp.
“Hiên Viên là tổ tiên loài người,” Vương Tử Dạ thoáng nhìn sang các thầy trừ tà, trầm giọng bảo, “máu Hiên Viên trao cho các ngươi sự lương thiện, niềm tin, lòng dũng cảm,… những thứ mà các ngươi cho rằng tốt đẹp. Binh chủ cũng thế, máu Xi Vưu trao cho các ngươi sự kích động, hiếu chiến, oán hận và không cam lòng.”
“… Nhưng giả như không có máu Ma thần, vùng đất Thần Châu này sẽ không còn giết chóc và hủy diệt. Thế giới bình yên, loài người không còn ham muốn, làm sao họ có thể đẩy bánh xe khổng lồ từ thế hệ này sang thế hệ khác lăn về phía trước?! Các ngươi coi máu Ma thần thấm vào mảnh đất Thần Châu này là một lời nguyền, nhưng trong mắt ta, vạn vật tạo nên sự cân bằng, âm dương biến hoá, máu Ma thần và máu Hiên Viên đã trở thành một phần không thể tách rời khỏi các ngươi.”
“Đất đai ngấm máu thai nghén vạn vật.” Vương Tử Dạ tiếp tục lầm bầm, “Binh chủ dùng hồn thứ ba làm Ma chủng, hấp thu oán hận nhân gian làm thức ăn, biến thành Thiên Ma, ngàn năm một lần luân hồi, tái sinh tại thế gian. Đó là sự không cam lòng sau khi bị đánh bại trong trận Phản Tuyền, lại bất ngờ trở thành một ải để tinh lọc bản thân trong mạch địa này.”
Nói đoạn, Vương Tử Dạ chắp tay ra sau lưng, quay sang cười nói với Trần Tinh: “Người ta truyền nhau rằng ánh sáng Tâm Đăng có thể soi rạng thế gian, nhưng nếu trần đời này không còn đêm dài, cũng chẳng còn ánh sáng, thế giới tối đen như mực, hoặc trắng mịt mù không trông rõ được gì, thế thì có khác gì nhau?”
Trần Tinh nghiêm túc đáp trả: “Nhưng những gì ngươi làm đã vượt quá giới hạn rồi! Ngươi đã ngăn cản Trương Lưu quay về ba ngàn năm trước, đáng lẽ phải nên dừng lại! Thế mà sau đó, ngươi lại hại chết biết bao nhiêu người vô tội?”
Tạ An trầm giọng: “Không sai, Vương Tử Dạ, ta thừa nhận ngươi nói có lý, nhưng những gì ngươi làm hiện giờ đã đẩy Thần Châu vào bóng tối vô biên! Ngươi chịu đau đớn nghìn năm, cớ sao còn lấy đó giày vò thêm chúng sinh?”
Vương Tử Dạ lắc đầu, thở dài đáp: “Các vị hậu bối, tận cùng bóng tối, không phải các ngươi cho rằng nó có ranh giới, là nó sẽ có. Binh chủ hồi sinh, tưởng như tình cờ, thực ra là điều tất yếu. Sau trận Phản Tuyền, ngài đã chờ ròng rã mấy nghìn năm. Máu của ngài ngấm vào đất, thai nghén ra loài người, loài người tàn sát lẫn nhau, máu tươi lại trở về lòng đất, tẩm bổ cho Binh chủ, giúp ngài chậm rãi thức tỉnh, đây là vòng tuần hoàn của nhân quả…”
“… Đánh thức ngài không phải ta,” Vương Tử Dạ nói, “mà là chính các ngươi. Từ lúc ngài ấy dùng vạn vật làm thể xác để hấp thu chất dinh dưỡng, thì nguồn gốc của những việc này đã được định sẵn. Chẳng phải Định Quang Nhiên Đăng và Bất Động Minh Vương đã để lại cho các ngươi một thanh kiếm để đâm Binh chủ sao? Đáng tiếc các ngươi vẫn bị Binh chủ khống chế, ngài ấy nhìn thấy các ngươi… bao gồm Hạng Ngữ Yên, Trương Lưu, Định Hải châu, người nắm giữ Tâm Đăng… và tự đáy lòng chúng sinh phàm trần không muốn dứt bỏ, hối hận và oán hận vướng mắc không ngừng. Các ngươi tưởng rằng mình đã đảo ngược mọi thứ và trùng sinh, mà không biết rằng mình lại bỏ lỡ cơ hội phong ấn Binh chủ.”
Vương Tử Dạ lắc đầu, nhìn họ với ánh mắt thương hại.
Hạng Ngữ Yên trầm giọng: “Việc này ngươi không cần quan tâm, Thi Hợi, mỗi người một số mệnh, con của ta sẽ đích thân chấm dứt mọi chuyện. Ta tin bọn nó sẽ thành công.”
Đúng lúc này, Tân Viên Bình lên tiếng: “Thi Hợi, ta không biết phải trừng phạt ngươi thế nào, bởi vì Thần Chân bây giờ đều do một tay ngươi gây nên, ngươi mang đến cho chúng sinh bể khổ tai ương. Sau khi suy xét kĩ lưỡng, bọn ta quyết định giam cầm linh hồn ngươi xuống lòng đất u ám không thấy mặt trời – sâu trong núi Tạp La Sát – tận cùng của phương bắc…”
Ôn Triệt tiếp lời: “Ngươi vĩnh viễn không thể rời khỏi thế gian, vào luân hồi mạch thiên địa, mãi mãi không được giải thoát. Vĩnh viễn, hẳn ngươi cũng từng nếm trải mùi vị cô độc này.”
Vương Tử Dạ hỏi: “Nguyên do? Bởi những gì ta đã làm sao?”
Vương Tử Dạ dùng ánh mắt thương hại nhìn sang bóng đen đang bị phù văn giam hồn nhốt ở bên kia pháp trận – hồn thứ ba đang điên cuồng run rẩy trong đó.
“Ta hoàn toàn chấp nhận, không có dị nghị gì.” Vương Tử Dạ thản nhiên nói, “Nhưng có đôi lúc suy xét kĩ càng, ta vẫn không mong Binh chủ sống lại… Thậm chí có đôi khi ta còn muốn thay thế ngài, trở thành kiếp số ấy.”
“Cái gì?” Trần Tinh biến sắc.
Vương Tử Dạ chậm rãi nói: “Cho dù bây giờ sống lại, Binh chủ vẫn mất hồn thứ ba, cũng là Thiên Ma chủng ẩn giấu dưới nhân gian. Lạ thật, ta vẫn chưa tìm ra tung tích của nó.”
“Nhưng chỉ cần nhân gian vẫn còn dày đặc oán khí, tới một mức nào đó…” Vương Tử Dạ khẽ nói, “sẽ thôi thúc Ma chủng biến đổi, không chịu khống chế và thoát ra ngoài, một lần nữa được Binh chủ hấp thu.”
“Đừng quên rằng hiện giờ Xi Vưu còn thiếu hồn thứ ba, chưa hề có ý định hủy diệt Thần Châu,” Vương Tử Dạ nói, “nhờ đó mà các ngươi mới có thể kéo dài hơi tàn tới giờ, một khi ba hồn tề tụ, ngài sẽ không còn là dáng vẻ bây giờ nữa. Bây giờ ngẫm lại, ta lấy đi quạt Thiên La, điều khiển oán khí, thật ra sâu trong lòng vẫn không muốn phá hủy Thần Châu này.”
Vương Tử Dạ ngây người lầm bầm: “Suy cho cùng, ta chỉ muốn quay về, nhìn nàng ấy từ xa… chỉ cần nhìn một cái là đủ.”
Vương Tử Dạ nhìn Hạng Ngữ Yên, đưa tay như muốn sờ lên mặt bà, chợt khẽ nói: “Ngày đầu tiên gặp ngươi, làm ta nghĩ ngay đến A Dao, ta…”
“…Chỉ tiếc rằng sau ngàn năm, thế sự xoay vần, đã sớm cảnh còn người mất.”
Trần Tinh nhạy bén nhận ra hàm ý khác trong lời của Vương Tử Dạ. Cậu hồi tưởng lại ký ức mà Trương Lưu để lại ở phương bắc, trong đó có nhắc lúc còn bé, Hạng Ngữ Yên đã uống máu Ma thần mà Vương Tử Dạ đưa cho… Thế là sao? Lúc mẹ Hạng Thuật còn bé, Vương Tử Dạ đã gặp bà ấy rồi sao?
Bởi vì bà ấy là người kế thừa Bất Động Như Sơn ư? Trần Tinh không dám nghĩ tiếp, dù sao đây cũng là chuyện nhà của Hạng Thuật.
“Nhưng ngươi vẫn còn cơ hội,” Tạ An cuối cùng cũng lên tiếng, “nếu ngươi bằng lòng nói cho bọn ta biết kế hoạch của Xi Vưu cùng với những cơ hội mà bọn ta có được, bọn ta sẽ…”
Nói đoạn, mọi người cùng nhìn sang Trần Tinh, đây là điều mà họ đã bàn bạc trước đó. Bọn họ thà thanh tẩy cho Vương Tử Dạ chứ cũng không muốn chôn gã xuống Tạp La Sát để chịu khổ mãi mãi, đề phòng một ngày nào đó có người bất cẩn đào gã lên, gây họa cho nhân gian.
Đối phó với hạng người này, chỉ có xử lý triệt để mới giải quyết được vấn đề mấu chốt.
Trần Tinh nói: “Ta sẽ thanh tẩy ngươi, tiễn ngươi vào luân hồi.”
Vương Tử Dạ lại bảo: “Ta bằng lòng chịu phạt, không có gì phải trao đổi. Cũng không còn gì để cung cấp cho các ngươi… kể từ khi Binh chủ đoán được Định Hải châu đã vỡ, Vạn Pháp phục sinh, ngài đã bắt đầu hoài nghi ta rồi.”
“Ta không còn được như trước,” Vương Tử Dạ nói, “lên kế hoạch từ nhỏ đến lớn cho ngài ấy, bởi vì nhiều manh mối cho thấy ta từng thất bại một lần.”
Trần Tinh cũng nhận ra sau khi họ xáo trộn số mệnh và trùng sinh, nhiệm vụ của Vương Tử Dạ rõ ràng đã ít hơn trước, đa phần là chạy đi hồi sinh Bạt vương, cuối cùng được ăn cả ngã về không mà tấn công sở trừ tà.
“Hiện giờ kẻ mà gã tin cậy là ai?” Hạng Thuật cau mày.
Vương Tử Dạ bình tĩnh đáp: “Ngài ấy không còn tin tưởng loài người, thay vào đó là mang sức mạnh hai hồn của mình vào mạch địa. Bây giờ thần thức của ngài ấy đã hóa thành xúc tu, trở thành một thể với mạch thiên địa, nhưng vẫn cần oán khí, một lượng lớn oán khí mới có thể khống chế nhân gian này. Tất nhiên đâu đâu cũng có oán khí, ngài ấy có thể chờ.”
Trần Tinh nhớ lại lúc mình cùng Hạng Thuật chạm mặt Xi Vưu trên biển, trong núi Tạp La Sát hay khi Vương Tử Dạ tấn công sở trừ tà, Xi Vưu đều hiện thân trong đất trời.
“Vậy thì càng khó đánh…” Trần Tinh cau mày.
Vương Tử Dạ chợt nhớ ra một chuyện: “Tuy nhiên, ngài ấy không phải không có điểm yếu… đối với Binh chủ, việc quan trọng nhất vẫn là tìm ra hồn thứ ba. Phục sinh dưới điều kiện thiếu đi Ma chủng chỉ là hạ sách, không thể phát huy toàn bộ sức mạnh… Đương nhiên, ngay cả ta cũng không biết hồn thứ ba đang nằm ở đâu, nghe bảo đã bị một đại yêu quái mang đi.”
Trần Tinh biết Khổng Tuyên trốn trong giấc mơ đang giữ Ma chủng, song cậu không nói ra.
“Thanh tẩy gã đi.” Hạng Thuật nói.
Trần Tinh gật đầu: “Từ nay về sau, thế gian này sẽ không còn ngươi nữa.”
Vương Tử Dạ ngạc nhiên, gã im lặng một lúc, sau đó chậm rãi gật đầu.
Các thầy trừ tà thu phép và đứng thẳng người, Tân Viên Bình cởi trói cho linh hồn.
Ngay khi hồn thứ ba mang theo oán hận của Vương Tử Dạ thoát ra thì tức tốc vọt tới hai hồn còn lại, nhưng Trần Tinh đã lập tức phóng ra cường quang, dùng hàng ngàn sợi ánh sáng trói gã lại.
Hồn thứ ba điên cuồng gầm thét, Trần Tinh nâng các phù văn bay lên, quát: “Phá!”
Ầm ầm, khoảnh khắc phù văn vỗ vào người gã, một biển ánh sáng tản ra, biến thành vùng đất cổ xưa với mùa xuân rực rỡ.
Đó là thời điểm cách đây rất lâu, đã lâu lắm rồi.
Trần Tinh trông thấy một nam nhân hoàn toàn xa lạ, hắn ta có vóc người cao lớn, diện mạo anh tuấn, trên người treo đầy phục sức thời
Ân Thương(*), vai để trần, cổ đeo vòng vàng, đang đi ngang qua bờ sông với trăm hoa đua nở.
Một cô nàng thân người đuôi rắn được chúng thị nữ vây quanh, đang tắm bên bờ sông, ngoại hình đúng là có đôi nét tương đồng với Hạng Ngữ Yên!
“Tứ Thủy.” Ôn Triệt khẽ nói.
Mọi người đứng quanh pháp trận đều trông thấy ký ức xa xưa bị thời gian ẩn giấu của Vương Tử Dạ.
“Gần hai cái cây kia,” Hạng Thuật nói với Trần Tinh, “còn nhớ không? Chúng ta đã từng qua đó.”