ĐỊNH HẢI PHÙ SINH LỤC

Trong tẩm điện cung Thái Sơ, Trần Tinh cau có ngồi thất thần trước pháp bảo.

Định Hải châu mà họ tìm thấy trên bờ Hồng Hồ đang được lót bằng vải mềm đựng trong hộp, có đốm sáng mờ hình rồng thong dong chuyển động trong hạt châu, lúc chưa truyền pháp lực, Định Hải châu có màu lam, lúc truyền Tâm Đăng vào, Định Hải châu liền biến thành vàng.

Sau khi trở về từ Xích Bích, Hạng Thuật nghe lời Tạ An đề nghị, đưa Trần Tinh vào cung, không vì lý do gì khác, bây giờ là thời điểm quan trọng nhất. Nơi an toàn nhất hiện giờ là cung Thái Sơ, nếu ngay cả Tư Mã Diệu dùng sức mạnh cả nước vẫn không bảo vệ được pháp bảo này, thì khỏi mong gì Vạn Pháp phục sinh nữa.

May mà sau khi đoạt xác Cố Thanh, Thi Hợi điều khiển ma giao lao xuống Trường Giang, đến nay vẫn bặt vô âm tín, xem ra tạm thời vẫn chưa có ý định cướp lấy Định Hải châu.

Âm Dương giám, Tranh cổ, Lạc Hồn chung, nhẫn ngọc bốn màu, cùng Bất Động Như Sơn, năm pháp bảo được đặt trên bàn, Trần Tinh lần lượt kích hoạt chúng bằng Định Hải châu, song vẫn vô ích.

Vào đêm đầu chiến đấu với Thi Hợi, nhờ có Tạ An làm tròn bổn phận một thầy trừ tà, để tránh kéo chân đám Trần Tinh nên lúc nào cũng đem theo thuốc ngủ cô đặc, không ngờ lần đầu đụng độ đã bỏ thuốc đầu sỏ bên địch, vang danh muôn đời.

Trần Tinh cố nhớ lại tình cảnh Hoàn Mặc ngã xuống.

“Định Hải châu, ta đã tìm ba trăm năm, ba trăm năm rồi.”

Nói vậy, viên bảo châu này chính là thứ bọn chúng luôn tìm. Trong ký ức của Hạng Ngữ Yên, lúc Trương Lưu cầm Định Hải châu nó đang phát sáng, họ không thấy rõ thực thể, còn Thi Hợi chắc đã gặp nó rồi.

Nhưng cớ gì hắn lại giấu Định Hải châu trên hòn đảo kia? Trần Tinh luôn cảm thấy khó hiểu.

Lúc này Hạng Thuật tiến vào, đứng trước bàn, chẳng buồn ậm ừ mà ngồi xuống. Hắn ngồi khoanh chân, tay đặt trên đầu gối, trầm giọng: “Nói thế nào?”

Không hiểu vì sao mỗi lần Hạng Thuật xuất hiện, cảm xúc phiền muộn của Trần Tinh được xoa dịu tức thì.

“Bọn Tiêu Sơn đâu rồi?” Trần Tinh hỏi.

“Phùng Thiên Quân, Tạ Đạo Uẩn và Tiêu Sơn đang tìm Cố Thanh,” Hạng Thuật nói, “lúc ngươi ngủ say, Tiêu Sơn muốn đợi ngươi dậy, nhưng ta đã kêu nó đừng chờ.”

Vì vậy, sở trừ tà chia ra hành động, Tiêu Sơn cùng Phùng Thiên Quân truy tìm tung tích ma giao, còn Tạ An, Trần Tinh và Hạng Thuật ở lại. Lẽ ra Trần Tinh cũng nên đi, sao cậu có thể bỏ mặc Cố Thanh cho được? Nhưng trước hết cậu phải giải quyết xong chuyện Vạn Pháp Quy Tịch.

Tạ An cũng tới đây, ngồi cạnh bàn dòm Định Hải châu.

Trần Tinh: “Cuối cùng cũng tìm thấy thứ chúng ta cần, kế tiếp ta sẽ nghĩ cách giải phóng linh khí bên trong, lúc ấy thiên địa sẽ khôi phục như trước.”

“Ngươi có chắc là nó không?” Hạng Thuật không hỏi nhiều, chỉ hỏi đúng vấn đề giống Trần Tinh, hắn duỗi ngón tay đẩy hạt châu lăn qua lăn lại trên bàn.

Trần Tinh: “Chắc…”

Nói đoạn, cậu nhẹ nhàng cố định pháp bảo nọ, ngước lên nhìn Hạng Thuật, đáp tiếp: “… Vậy nhỉ?”

Trần Tinh không hôn mê ba tháng như lần trước, lúc xuống nước cậu rõ ràng cảm nhận được linh khí mạnh mẽ do hạt châu này phóng ra, góp phần duy trì Tâm Đăng vận chuyển, nên lần này cậu chỉ ngủ một ngày đã tỉnh, ngoài Định Hải châu chứa linh khí thiên địa thì còn khả năng nào khác đâu?

Tạ An: “Ta nhớ khá rõ, Võ thần, lúc đó Thi Hợi đã nói ‘Tạ An Thạch, phải cảm tạ các ngươi, giúp ta mở khóa tháp linh, lấy…’, kết hợp với nửa câu sau các ngươi nghe được, ừm.”

Trần Tinh: “Đúng vậy, không còn nghi ngờ gì nữa.”

Hạng Thuật khoanh tay, tiếp tục trầm tư, lại hỏi: “Tạ An, Bạt vương kia thế nào?”

“Nhốt trong lao,” Tạ An nói, “được canh phòng nghiêm ngặt đề phòng cướp ngục. Bệ hạ hạ lệnh, lúc tra khảo cũng để ngài ngồi nghe.”

Hạng Thuật: “Vậy thì tối nay.”

Tạ An gật đầu, đứng dậy cáo từ, còn lại Hạng Thuật và Trần Tinh ngồi ở hai đầu bàn, Trần Tinh khều Định Hải châu, búng một phát, nó liền xoay vòng vòng qua các pháp bảo rồi lăn tới trước mặt Hạng Thuật.

Hạng Thuật vẫn dán mắt lên mặt Trần Tinh, năm ngón tay hơi xòe ra, Định Hải châu lại lăn ngược về chỗ Trần Tinh. Hai người cứ búng hạt châu tới lui hệt như hai đứa trẻ.

“Huynh… tâm trạng hôm nay có vẻ rất tốt.” Trần Tinh quan sát nét mặt của Hạng Thuật, nói.

Hạng Thuật nhướng mày: “Ngươi muốn đập vỡ nó không?”

“Phải xét đến việc đập nó xong linh khí sẽ trào ra, san bằng cả Kiến Khang.” Trần Tinh nói, “Giả sử chúng ta tìm một nơi không có ai trong vòng trăm dặm, có thể thử một lần, nhưng dùng gì phá vỡ nó đây?”

Hạng Thuật đề nghị: “Bất Động Như Sơn?”

Trần Tinh cân nhắc, ngần ngừ nói: “Huynh cảm thấy thần binh của Bất Động Minh Vương đối chọi với long châu đã có từ thuở khai thiên lập địa, cơ hội thắng được bao nhiêu?”

“Thương Khung Nhất Liệt?” Hạng Thuật nói tiếp, “Sâm La Vạn Tượng?”

Trần Tinh: “Thương Khung Nhất Liệt do long trảo Chúc Âm biến thành, thấp hơn nội đan ngưng kết từ long lực một bậc. Sâm La Vạn Tượng chứa thanh mộc khí, tương truyền do Mộc thần Câu Mang tạo ra, hiển nhiên cũng không bằng… thần long khai thiên lập địa.”

Hạng Thuật dang tay, nói: “Còn một bước nữa là thành công.”

“Đây là pháp bảo chưa được sách sử nào ghi lại,” Trần Tinh thoáng ngẫm một hồi, cuối cùng nói, “tìm được cách Trương Lưu hấp thu linh khí thiên địa là ổn thỏa nhất, sau đó đảo ngược quá trình thi pháp, phóng thích linh khí.”

Hạng Thuật: “Ta nhớ lúc ở bờ hồ ngươi thiếu chút nữa đã thành công.”

Trần Tinh: “Lúc đó ta cũng suýt nổ chết mình luôn, kể cũng lạ, chỉ đúng một lần đó, huynh xem? Giờ lại không có động tĩnh gì.”

Trần Tinh thử truyền pháp lực vào Định Hải châu, khác với lần thi pháp ở Thương Lãng Vũ, Tâm Đăng chỉ phát ra ánh sáng xuyên qua hạt châu, không thể phát động nó.

Hạng Thuật nhíu mày: “Hiện giờ ngươi cảm thấy thế nào?”

Trần Tinh: “Không sao, chút ảnh hưởng đó không là gì.”

“Giờ làm gì đây?” Trần Tinh nghĩ mãi không ra, đau đầu không thôi, hai người ngồi ngó Định Hải châu cả buổi chiều. Mãi đến hoàng hôn, dùng cơm tối xong thì Hạng Thuật đem Định Hải châu theo, nói: “Để ta giữ nó, khi nào cần cứ tới tìm ta lấy.”

“Huynh căng thẳng thế làm gì?” Trần Tinh mỉm cười, Hạng Thuật đã ra ngoài huýt sáo.

Tuy vẫn chưa tìm được giải pháp, nhưng tâm trạng Trần Tinh đã tốt hơn, sau cùng thì họ đã tiến rất gần đến mục tiêu cuối cùng rồi.

“Đợi đã!” Trần Tinh nói, “Huynh đi đâu đó?” Dứt lời, cậu bật dậy đi theo Hạng Thuật, sực nhớ tối nay sẽ tra khảo Tư Mã Vĩ, tâm trạng không khỏi bồn chồn. Tổ tiên hoàng tộc Tư Mã nhà Tấn sống lại, còn trở thành tay sai cho Thi Hợi, đây không phải chuyện nhỏ, Tư Mã Diệu đã phong tỏa tin tức, khi các thầy trừ tà mang hài cốt Tư Mã Vĩ từ bờ Hồng Hồ về đã nhốt ngay vào địa lao.

Hoàng hôn buông xuống, tại một nơi lạnh lẽo trong cung, binh lính canh gác cẩn mật ngoài điện, đề phòng quạ đen giám thị. Trần Tinh và Hạng Thuật yên vị, Tư Mã Diệu nấp sau bình phong, Tạ An đích thân dẫn người áp giải Tư Mã Vĩ tới.

Đây là vương sau cùng trong sáu vương được Thi Hợi hồi sinh, cơ thể Tư Mã Vĩ bị vùi dập tơi tả, xích sắt trói chặt, tóc tai rối bù, vẫn là gương mặt sạm màu của người chết, trên người còn đeo một bộ cùm sắt.

Tạ An nói: “Ta định đúc hắn trong nước thép, song chúng ta vẫn chưa biết Bạt sinh tồn thế nào nên tạm thời xử lý thế này.”

Trần Tinh đáp: “Không sao, chỉ cần ông ấy không thể nhúc nhích là được, một khi rời khỏi oán khí của Thi Hợi, sức mạnh của ông ấy sẽ bị ức chế.”

Mỗi lần các Bạt vương xuất hiện đều mang theo oán khí, oán khí càng mạnh Bạt vương cũng càng mạnh. Tương tự với Hạng Thuật phát huy sức mạnh dựa vào ảnh hưởng của Tâm Đăng.

Trần Tinh nhìn Tư Mã Vĩ, Tư Mã Vĩ hơi ngẩng đầu, nhìn Trần Tinh bằng cặp mắt vẩn đục.

Song hắn không hề nói “cứu ta” hay gì khác.

“Nhận ra vật này không?” Hạng Thuật lên tiếng trước, lấy Định Hải châu ra.

Tư Mã Vĩ quay đầu nhìn, đáp: “Ta không biết đây là thứ gì.”

Trần Tinh: “Ông còn nhớ lời mình nói ở Bình Nhưỡng không?”

“Nói gì?” Tư Mã Vĩ hỏi: “Các ngươi sẽ cứu ta ư?”

Tạ An: “Vậy phải xem biểu hiện của ngươi, ngươi thân là tiên vương Đại Tấn, hồn thiêng tổ tiên đã không bảo vệ hậu bối mà còn nối giáo cho giặc giết hại con cháu, ngươi còn mặt mũi nào xuống cửu tuyền gặp Vũ đế Đại Tấn ta?!”

Tư Mã Vĩ khẽ nhếch môi, như thể xem thường lời Tạ An châm biếm. Trần Tinh nhíu mày quan sát, Tư Mã Vĩ có ngũ quan hài hòa, dáng người uy nghiêm, sau khi chết cũng không thay đổi nhiều, thời chư vương tác loạn, Tư Mã Vĩ chết khi mới hai mươi, chết gần trăm năm vẫn không được ngủ yên, Trần Tinh nghĩ mà thấy thương cảm thay.

Tư Mã Diệu nhìn Tư Mã Vĩ từ sau bình phong, đột nhiên biến sắc, nín thở không dám nói.

“Tại sao Thi Hợi đến Giang Nam?” Trần Tinh nghiêm túc nói, “Tư Mã Vĩ, đây là cơ hội cuối cùng của ông, ta cam đoan bất kể ông nói gì, Thi Hợi sẽ không thể nào biết được.”

Tư Mã Vĩ chậm rãi nghiêng đầu, nhìn Trần Tinh, nói: “Thầy trừ tà, dù sao cũng phải trao đổi rõ ràng, ngươi có thể làm gì cho ta? Nếu không phối hợp liền giết ta? Nhưng ta đã chết.”

Hạng Thuật: “Ta có thể giết ngươi lần nữa, giống như giết các huynh đệ của ngươi.”

Tư Mã Diệu nhấp môi với Tạ An từ sau bình phong: “Làm đi.”

Tạ An khó xử, không trả lời.

Tư Mã Vĩ nói: “Vậy giết đi, hồn về thiên địa, xem như được giải thoát, ta không còn nhớ mình là ai.”

“Ông muốn gì?” Trần Tinh nhíu mày hỏi.

“Thả ta,” Tư Mã Vĩ nói, “cắt đứt sự khống chế của Thi Hợi với ta, thả ta.”

Tạ An hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”

“Ta không biết.” Tư Mã Vĩ chậm rãi lắc đầu, đáp, “đất rộng trời cao, sau khi bị Thi Hợi hồi sinh, ta muốn đi ngắm thế gian này, ta không phải người như các ngươi nghĩ, cho dù…”

Nói đoạn, Tư Mã Vĩ giơ tay kéo xích sắt, chậm chạp chọc vào đầu mình, trả lời: “Ta nhớ không ít ký ức của chủ nhân cơ thể này, nhưng ta cảm nhận được ta chính là ta. Mặc dù bị Thi Hợi đánh thức, nhưng nói đúng ra ta chỉ là vật được tạo ra mà thôi.”

Câu trả lời đột ngột này khiến mọi người có chút bất ngờ, Trần Tinh nhận ra trước giờ mình đã đánh giá sai Tư Mã Vĩ, người này rốt cục là ai? Họ chỉ biết thân phận duy nhất của hắn là người chết, không ngờ Tư Mã Vĩ hình như không phải Tư Mã Vĩ, vậy hắn là thứ gì?

Trần Tinh giơ tay kêu mọi người chờ, hỏi: “Cho nên, ông dùng cơ thể Tư Mã Vĩ, có được một phần ký ức của hắn, bản chất là ‘Bạt’ do Thi Hợi tạo ra, đúng không?”

“Là ngươi cùng Xi Vưu tạo ra, Thi Hợi chỉ là tay sai cho Xi Vưu.” Tư Mã Vĩ đáp, “Hôm ở núi Long Trung ngươi đã dùng Tâm Đăng, vì vậy sức mạnh Tâm Đăng và sức mạnh ma thần giống như hai cực âm và dương, hai luồng lực bài xích nhau này đã ảnh hưởng đến sự thức tỉnh của ta.”

Dứt lời, Tư Mã Vĩ lại giơ tay, chỉ ngón tay gãy vào ngực mình: “Nơi này, có hạt giống của Tâm Đăng. Thi Hợi vẫn chưa phát hiện.”

Sau trận chiến ở Cao Câu Ly, cuối cùng Trần Tinh cũng có được đáp án, không ngờ Tư Mã Vĩ tỉnh táo hơn dự đoán, cậu không biết nên trả lời thế nào, bèn nhìn Hạng Thuật, Hạng Thuật hỏi tiếp: “Nếu ngươi đã không muốn bán mạng cho Thi Hợi, tại sao lại hành động cùng gã?”

“Ta không thoát được,” Tư Mã Vĩ nói, “ta thường không kiểm soát được mình, bị oán khí chi phối hành động, tập kích các ngươi theo bản năng, ta không cách nào lựa chọn, Tâm Đăng quá yếu, không đánh thức được ta.”

Tạ An hỏi: “Thi Hợi cất công tới đây nhằm mục đích gì?”

Tư Mã Vĩ đáp: “Ban đầu gã định bắt Trần Tinh, luyện hóa Tâm Đăng của y thành ký thể cho ma thần, bằng cách này, Tâm Đăng mới có thể gieo rắc hạt giống chấp niệm vào lòng sinh linh khắp Thần Châu, ép tất cả sinh linh thần phục gã.”

Trần Tinh nhớ mang máng mình đã nghe vụ này ở mạch Địa, giờ được xác minh lần hai giúp cậu nhớ rõ hơn, bèn hỏi: “Thế vì sao gã tạm thời buông tha ta?”

Tư Mã Vĩ: “Vì gã tìm được pháp bảo thích hợp hơn, chính là Định Hải châu, muốn dùng nó đắp lại cơ thể Xi Vưu. Định Hải châu chứa linh khí thiên địa, là nội đan Long thần có thể cải biến nhân quả, thích hợp hơn Tâm Đăng.”

“Sau khi lấy được Định Hải châu, gã muốn làm gì?” Hạng Thuật hỏi tiếp.

“Quay về trận Phản Tuyền, sửa lại vận mệnh thua bởi Hiên Viên thị.” Tư Mã Vĩ đáp.

Trần Tinh hỏi Tư Mã Vĩ thêm mấy câu, song Tư Mã Vĩ chỉ biết có hạn, rất nhiều chuyện Thi Hợi không nói với hắn, chỉ khi Thi Hợi trao đổi với Ma tâm trong cung Huyễn Ma hắn mới nhớ được vài phần. Song họ đã thu hoạch được rất nhiều, đầu tiên Trần Tinh biết Ma tâm trốn trong cung Huyễn Ma, mà cung Huyễn Ma lại nằm tại nơi giao nhau của mạch Địa dưới lòng đất một nơi nào đó.

Song Tư Mã Vĩ không biết chính xác gã ta đang ở đâu, bởi vì lần nào Thi Hợi cũng đưa các Bạt vương vào bằng truyền tống thông qua mạch Địa. Ban đầu bắt Trần Tinh về chắc cũng truyền tống bằng mạch Địa vào cung Huyễn Ma.

Có hỏi thêm nữa cũng chẳng có kết quả, nhưng Hạng Thuật vẫn kiên nhẫn hỏi rất nhiều chi tiết, phù hợp với suy đoán trước giờ của họ, hỏi lần cuối: “Rốt cục Thi Hợi có bản lĩnh gì?”

Tư Mã Vĩ: “Ba hồn bảy phách của gã có thể rời khỏi thể xác hành động.”

“Không thể nào,” Trần Tinh nói, “ngay cả yêu quái hùng mạnh cũng không làm được, ông nghĩ mạch Thiên Địa là thứ vô bổ chắc? Thứ duy nhất trên đời không có hình thể chỉ có ma mà thôi.”

Tư Mã Vĩ: “Gã có hồn lực rất mạnh, có thể mượn xác hoàn hồn bất kỳ lúc nào, chỉ cần phàm nhân có hồn lực hơi yếu sẽ bị gã đoạt xác khống chế ngay. Vương Tử Dạ chỉ là một thể xác gã ta vừa ý, Tâm Đăng là khắc tinh duy nhất của gã.”

Gã này rốt cục là thứ gì? Trần Tinh cảm thấy không thể xem thường sức mạnh của Vương Tử Dạ, hôm giao thủ ở Hồng Hồ, hắc khí thoát ra từ gã luôn bị mình áp chế, song đối với những người khác, tên này chẳng sợ đao thương, gần như bất khả chiến bại.

Trần Tinh nghĩ thầm, ngoài miệng thì hỏi: “Hồn rời xác hành động, có vẻ ung dung tự tại, nhưng rất nguy hiểm. Cho dù không có Tâm Đăng, chỉ dùng Lạc Hồn chung ta vẫn có thể thu hai hồn của gã. Nếu linh khí bùng nổ, sẽ trực tiếp phá hủy ba hồn bảy phách của gã. Tư Mã Vĩ, thực ra ông không cần sợ gã.”

Thấy không hỏi tiếp được nữa, Tạ An nhìn Trần Tinh với vẻ khẩn cầu.

“Vấn đề cuối cùng,” Hạng Thuật hỏi, “tại sao muốn phục sinh Xi Vưu?”

“Ta không biết.” Tư Mã Vĩ đáp.

Trần Tinh và Hạng Thuật đã thảo luận chuyện này rất nhiều lần, không rõ lai lịch Thi Hợi, nhưng chí ít gã đã “sống” mấy trăm năm bằng cách đặc biệt nào đó, có lẽ tên yêu quái này sống càng lâu, cầm cự qua Vạn Pháp Quy Tịch, có chút dã tâm âu cũng là lẽ thường. Từ chuyện phục sinh Xi Vưu chứng minh bản lĩnh Thi Hợi có hạn, không thể một mình thống trị Thần Châu.

Theo nguyên lý biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, Hạng Thuật vẫn chưa bỏ cuộc, tiếp tục hỏi nữa, song không thu được kết quả.

Tư Mã Diệu mong đợi nhìn Tạ An từ sau bình phong, Tạ An cân nhắc, nói: “Ta thấy không bằng tối nay…”

“Nhốt lại.” Hạng Thuật không đợi Trần Tinh mở lời đã ra lệnh, đây cũng là điều Trần Tinh muốn nói, “Đợi bọn ta giải quyết Thi Hợi, sẽ quyết định ông ta nên đi hay ở.”

Tư Mã Diệu cau mày, binh sĩ đưa Tư Mã Vĩ đi, Hạng Thuật lịch sự gật đầu với hắn, rồi nắm tay dắt Trần Tinh đi.

“Huynh đắc tội Tư Mã Diệu rồi.” Trần Tinh thì thầm.

“Tổ tông hắn còn bị ta trảm thành năm, cô vương chắc quan tâm hắn?” Hạng Thuật quay về tẩm điện, bắt đầu sắp xếp lại cuộc thẩm vấn đêm nay. Hắn trầm tư, đặt bút xuống, cau mày bắt đầu phân tích.

Trần Tinh nhận thấy tâm trạng Hạng Thuật hôm nay rất tốt.

“Coi Định Hải châu của ngươi đi,” Hạng Thuật, “thừ người ra đó làm gì?”

“Quan trọng là ta không nhìn ra gì hết!” Trần Tinh đỡ trán.

“Mệt thì ngủ sớm.” Hạng Thuật nói.

Sau khi vào cung, dưới sự yêu cầu của Hạng Thuật, Tư Mã Diệu sắp xếp cho hai người một tẩm điện, ngoài trông chừng Định Hải châu, hắn còn phải bảo vệ Trần Tinh tránh việc bất trắc. Thành thử cung nhân dùng bình phong ngăn thành hai gian, Hạng Thuật ngủ trên địa tháp gian ngoài, Trần Tinh thì ngủ nhuyễn tháp bên trong.

Ngoài trời đổ mưa lất phất, hơi lạnh kéo đến.

“Vì ta ư?” Trần Tinh nằm trên giường, hỏi hắn.

Hạng Thuật cũng nằm xuống, ngậm một tờ giấy, giơ bản đồ lên xem, khó hiểu hỏi lại: “Gì cơ?”

Trần Tinh ngẩng đầu nhìn bóng Hạng Thuật gác chân nằm sau bình phong.

Trần Tinh: “Hạng Thuật, vì tìm được Định Hải châu, huynh cảm thấy ta đã an toàn, nên hôm nay mới vui thế?”

Hạng Thuật không đáp, cất giấy đi, búng tay dập đèn, ánh trăng hắt đầy đất.

“Thuật Luật Không.” Trần Tinh gọi.

Hạng Thuật vẫn im thin thít, nhoài người dậy ngồi trên địa tháp, thò tay xuống gối.

“Huynh là người, quan tâm ta nhất trên đời này.” Trần Tinh xót xa thủ thỉ.

Hạng Thuật vẫn chẳng nói gì, tay luồn dưới gối, dường như đang đắn đo, Trần Tinh nói tiếp: “Nhưng mà, ta không hi vọng huynh, sợ ta gặp nguy hiểm, lại…”

“Câm miệng.” Hạng Thuật cuối cùng cũng lên tiếng, rút tay trái khỏi gối.

Trần Tinh: “Hạng Thuật, ta nghĩ chúng ta nên nói chuyện…”

Hạng Thuật đứng dậy, mặc áo đơn quần ngắn rời khỏi tẩm điện, Trần Tinh ngồi bật dậy hỏi: “Huynh đi đâu thế?”

“Hóng gió,” Hạng Thuật đáp, “đừng đi theo, bằng không đánh ngươi.”

Trần Tinh đành nằm xuống, nghe tiếng Hạng Thuật mở cửa đi, Trần Tinh đang tìm lý do gọi hắn về, ngộ nhỡ kêu lớn có người tới bắt mình thì sao, Hạng Thuật vẫn chưa đi xa, tiếng sáo Khương vang lên ngắt quãng, hóa ra hắn đang thổi sáo trong viện.

Những hạt mưa nhỏ giọt dưới mái hiên.

Nghe mưa thu rả rích quét sạch tàn sen úa, tiết trời bỗng chốc lạnh dần, cổ khúc bằng sáo Khương nghe xiết bao tiêu điều. Lại một đêm lạnh ùa tới mảnh đất phương Nam này, Trần Tinh không biết đây là khúc gì, nghe một lúc thì bất giác say giấc. Hạng Thuật nhìn màn mưa, đến tận khuya mới buồn ngủ, nghe tiếng Trần Tinh cục cựa không yên trên giường, nhìn sang thì thấy cậu đang cuộn mình vì lạnh.

Thế là Hạng Thuật leo lên nhuyễn tháp nằm cùng, Trần Tinh cảm nhận được hơi ấm bèn vô thức dán tới như một con thú kiếm tìm sự ấm áp, ngủ say sưa trên vai hắn.

Kiến Khang sắp vào đông, một tháng đã qua, Trần Tinh tìm đủ mọi cách vẫn không thể giải phóng linh khí trong Định Hải châu, từ khi trở về từ Hồng Hồ pháp bảo này không còn động tĩnh gì nữa. Phùng Thiên Quân, Tạ Đạo Uẩn cùng Tiêu Sơn cứ năm ngày lại nhận được thư báo từ các trạm dịch khắp Giang Nam về tình hình thủy vực từng vùng.

“Ma giao nhất định vẫn chưa rời khỏi phương Nam,” Trần Tinh lại đọc xong một phong thư, nói, “Thi Hợi và nó đang trốn đâu đó, gã định làm gì?”

Theo tin tình báo từ Tạ An, phía Nam đã huy động nhân lực và tài lực lớn nhất bủa kín khắp nơi, mặc dù tàu bè không thể bao quát hết các tuyến đường thủy, song vấn đề giám sát cửa khẩu không quá nghiêm trọng, nếu ma giao trốn tới Lạc Dương qua đường thủy chắc chắn sẽ bị phát hiện.

Đám Phùng Thiên Quân vẫn tập trung điều tra ở Kiến Khang.

“Định Hải châu,” Hạng Thuật nói, “Thi Hợi sẽ không bỏ cuộc, gã đang chờ cơ hội cướp nó.”

Hạng Thuật dẫn Trần Tinh lên núi Nam Bình thêm lần nữa, hi vọng có thể khởi động Định Hải châu ở đàn thất tinh, nhưng vẫn không hữu dụng.

Thời gian dần trôi, Hạng Thuật bực dọc, họ quay lại đảo nhỏ bên bờ Hồng Hồ, Trần Tinh mô phỏng lại lần mình phát động Định Hải châu nhưng vẫn hoài vô ích.

“Đặt đó.” Hạng Thuật nói.

Trần Tinh đặt Định Hải châu lên đá.

“Tập trung.” Hạng Thuật nói, sau đó giơ Bất Động Như Sơn lên thử nghiệm.

Cuối cùng cả hai quyết định đập Định Hải châu bằng Bất Động Như Sơn, ánh sáng Tâm Đăng lóe lên, cậu ôm Hạng Thuật từ đằng sau, Hạng Thuật chém Bất Động Như Sơn xuống!

Một tiếng vang rền phát ra, Định Hải châu lõm xuống, đá bị nghiền nát, pháp bảo vẫn toàn vẹn.

“Không được.” Trần Tinh chán nản.

Hạng Thuật buông kiếm, quan sát tình trạng của Trần Tinh, Trần Tinh thở hổn hển, Hạng Thuật nói ngay: “Nghỉ ngơi đi.” Rồi hắn lấy nước cho Trần Tinh uống.

“Sao lại khó như vậy!” Trần Tinh nói, “Rõ ràng đã có trong tay! Nhưng nhìn không giống có linh khí thiên địa! Phải nhận chủ ư? Nhưng sao hôm đó dùng được?”

Hạng Thuật bật cười nhìn Trần Tinh, Trần Tinh mất bình tĩnh rồi.

“Muốn vứt luôn cho rồi.” Hạng Thuật thản nhiên nói, cất Định Hải châu, cúi người về trước nửa bước, rồi đứng thẳng, vung tay ném vào Hồng Hồ.

“Đừng!” Trần Tinh sợ hết hồn, một tiếng ‘tõm’ vang lên, bọt nước dập dờn.

“Aaaaa——!” Trần Tinh phát điên, túm Hạng Thuật lắc lia lịa, Hạng Thuật cười ha ha, Trần Tinh cả giận, “Huynh còn cười! Cười cái gì!”

“Đi thôi.” Hạng Thuật không cười, nghiêm túc nói.

“Đi đâu?!” Trần Tinh không tin nổi, muốn khóc tới nơi, “Tìm được không? Hy vọng duy nhất rồi!”

“Đi Sắc Lặc Xuyên,” Hạng Thuật đề nghị, “đến hồ Ba Lý Khôn, ta biết một con đường, dọc theo đường đó có thể rời khỏi Trung Nguyên.”

Dứt lời, hắn quay đầu nhìn trời thu trải dài trên mặt Hồng Hồ.

“Đi tiếp nữa,” Hạng Thuật hờ hững nói, “qua Sa Châu, qua Lâu Lan, còn có thể đi xa hơn nữa, ta nghĩ nơi ấy không có Bạt, cũng không có Định Hải châu, không có linh khí thiên địa, không có thầy trừ tà, cũng chẳng có yêu ma quỷ quái. Không có gì cả, và ngươi chẳng cần phải cứu bất kỳ ai.”

Và rồi Hạng Thuật đột nhiên ngơ ngác nhìn Trần Tinh, lâu thật lâu, mới tiếp: “Mặc kệ hết, mai này Trung Nguyên gặp chuyện cũng chẳng quan tâm. Gật đầu, ta liền dẫn ngươi đi. Ngươi đi không?”

Nghe hắn nói, đôi mắt Trần Tinh hoen đỏ chẳng rõ nguyên do, cậu nghẹn ngào nhìn Hạng Thuật, thở hổn hển không ngừng. Chuyến hành trình này của cả hai đã trải qua biết bao lần hoạn nạn, sinh tử, gian khổ có nhau, từng hình ảnh lần lượt hiện lên trong tâm trí cậu. Muôn vàn cảm xúc khó hiểu, khó giải bày nuốt chửng cậu như những đợt sóng.

“Không, Hạng Thuật,” Trần Tinh đáp, “chúng ta đã đi được tới đây, ta không muốn bỏ cuộc, dù có tan xương nát thịt, mai này chết đi, chỉ cần hôm nay ta còn sống, chúng ta vẫn còn hy vọng, đúng không?”

Hạng Thuật nghiêm túc nhìn Trần Tinh, ánh mắt trở nên dịu dàng vô ngần, giữa sóng nước dập dờn nối tiếp từng đợt trên Hồng Hồ, họ lặng lẽ nhìn nhau. Sau cùng Hạng Thuật khẽ cong môi, mở tay trái ra, trong tay vẫn là Định Hải châu, vừa rồi hắn chỉ ném đá vào hồ mà thôi.

“Chọc ngươi thôi.” Hạng Thuật thản nhiên nói.

Trần Tinh nhoẻn cười: “Ta biết mà.”

“Về thôi, tuyết sắp rơi rồi, từ từ nghĩ cách.” Hạng Thuật thờ ơ nói, ra hiệu cho Trần Tinh đón lấy Định Hải châu.

“Để chỗ huynh đi.” Trần Tinh nói.

Gió lạnh phà tới, tuyết rơi khẽ khàng bên bờ Hồng Hồ, trận tuyết mùa đông đầu tiên sau cùng cũng đến, toàn bộ vùng Giang Nam đều bị tuyết bao phủ sau một đêm, tuyết ở Giang Nam rất khác tuyết ở tái ngoại, tuyết ở Sắc Lặc Xuyên làm lu mờ mọi màu sắc, còn tuyết Giang Nam lại in một màu trắng xóa như tranh thủy mặc. Đường nét lầu các đình đài lộ rõ hơn dưới tuyết, tựa như Vương Hi Chi vung một bút mạnh mẽ lên đất trời.

Trong vài tháng qua, Trần Tinh đã lật tất cả sách cổ ở Kiến Khang, Tạ An tập hợp tất cả tuấn kiệt Giang Đông, đệ tử trẻ tuổi mưu trí của Tạ gia và Vương gia, thậm chí lớp trẻ của Tư Mã gia cũng tới không ít, trở thành một tụ điểm lớn của người đọc sách khắp thiên hạ, song vẫn không thu hoạch được gì.

Bình luận

Truyện đang đọc