ĐỊNH HẢI PHÙ SINH LỤC

Dưới lòng đất, trong cung Huyễn Ma.

“Ngô chủ… ngô chủ…” Linh hồn Vương Tử Dạ kêu thảm, chậm chạp lết về phía trái tim khổng lồ.

Công chúa Thanh Hà, Phùng Thiên Quân, Tiêu Sơn, một võ tướng cao to đội mũ giáp Tiền Tần che mặt, Vương Mãnh bị đứt tay, Tư Mã Vĩ, cộng thêm hủ lang to lớn vây quanh Vương Tử Dạ ở phía sau, Vương Tử Dạ chỉ còn hai hồn bảy phách, gã giãy giụa không ngừng trên đất, bò lên tế đàn vươn một tay về phía trái tim.

Chút máu Ma thần chảy ra, nhỏ xuống linh hồn Vương Tử Dạ, gã thét lên một cách quỷ dị, bóng linh hồn gợn sóng, chậm rãi tản ra, rồi tập hợp lại thành bóng người mơ hồ.

“Ta cần… nhiều… oán khí hơn nữa.” Vương Tử Dạ chậm chạp nói, “Sức mạnh tu luyện ngàn năm, thế mà bị Tâm Đăng đốt sạch…”

“Ngu không ai bằng!” Xi Vưu quát lớn.

Vương Tử Dạ rùng mình, bóng linh hồn quỳ rạp dưới đất.

“Tìm được trận pháp của ngươi rồi?” Xi Vưu lạnh lùng hỏi.

Vương Tử Dạ trả lời: “Vâng. Ở trong núi Long Môn, thực sự tìm được di tích cổ trận Triều Tịch.”

Xi Vưu: “Bày trận đi, dùng linh khí Định Hải châu huy động bảy pháp bảo, đến ngày Phù Kiên khai chiến thì tạo cơ thể cho cô.”

Vương Tử Dạ nói: “Nhưng Định Hải châu…”

Xi Vưu đáp: “Sẽ có.”

Vương Tử Dạ: “Các pháp bảo…”

Xi Vưu: “Tất nhiên sẽ có, quỷ vương đã ổn định rồi, ở đây đã có đủ bảy người hộ trận, ngươi lập tức thu xếp đi.”

Vương Tử Dạ nhìn vị tướng cao to được gọi là “quỷ vương” kia.

Xi Vưu nói tiếp: “Với sức mạnh của cô, có thể tạm thời ổn định hắn mấy tháng, phái hắn tới Cáp Lạp Hòa Lâm, đi đi.”

“Vâng” Vương Tử Dạ đáp, “thuộc hạ cần một cơ thể.”

“Tự tìm.” Xi Vưu trầm giọng.

Vương Tử Dạ quay đầu, nhìn các thủ hạ của mình, hai mắt Phùng Thiên Quân và Tiêu Sơn mập mờ, trong tim ẩn hiện tia sáng đỏ.

Giọng Xi Vưu dần trầm xuống: “Vì cứu Trần Tinh, nhất định hắn sẽ tới đây, nhưng trước đó không thể bòn rút sức mạnh của cô nữa…”

Vương Tử Dạ vội gật đầu.

Thái Nguyên năm thứ bảy, mười lăm tháng tám.

“Lần này lại ngủ bao lâu?” Trần Tinh lầm bầm, ngồi dậy thôi mà đau ghê gớm.

Sau cuộc chiến với Vương Tử Dạ, việc cậu còn sống quả là một điều khó tin.

“Hạng Thuật đâu rồi?” Trần Tinh lại lẩm bẩm, “Hạng Thuật! Huynh đang ở đâu?”

Hạng Thuật không trông cậu bên giường, Trần Tinh cúi đầu dòm, trên người chỉ mặc áo đơn, không khác gì mấy lần cậu hôn mê, thế rồi cậu xuống giường, đẩy cửa phòng ngủ, bây giờ đang là buổi tối. Gió đêm vương nét thu về, tiết trời mát mẻ.

Trên vòm trời là trăng tròn vành vạnh, ánh trăng đêm nay sáng vô ngần, sáng đến nỗi khiến người khác không nghĩ hiện giờ là ban đêm.

Trần Tinh nghe thấy tiếng cười đùa đằng xa, thế là cậu băng qua hành lang tiến vào hoa viên, khách đến đông đúc, Tạ An đang cùng Tạ Huyền và Vương Hy Chi uống rượu, ăn bánh, ngắm trăng, Tạ Đạo Uẩn thì lo lắng ngồi bên cạnh.

“Các ngươi…” Trần Tinh hơi bối rối.

“Tỉnh rồi!” Tạ Đạo Uẩn la lên.

“Tỉnh tỉnh!” Tạ An nhanh chóng bước tới đỡ Trần Tinh.

Khách khứa trong vườn nhất thời nhốn nháo, vội đứng dậy nghênh đón, Trần Tinh hỏi: “Mọi người đang mở tiệc à? Đợi chút, ta đi thay đồ…” nói đoạn, cậu bỗng thấy hơi choáng, Tạ Đạo Uẩn vội khuyên: “Mau quay về nghỉ ngơi, ngươi vừa mới tỉnh thôi.”

Vương Hy Chi nói: “Người đâu, mau báo cho Võ thần.”

“Hắn nói,” Tạ An giải thích, “dù không tỉnh, sáng ngày mốt cũng sẽ gấp rút trở về.”

“Hạng Thuật đâu?” Trần Tinh hoang mang, “Thiên Quân ca đâu? Tiêu Sơn nữa, đi đâu hết rồi?”

Tạ Đạo Uẩn kêu cậu về phòng rồi từ từ nói sau, Hoàn Y cũng ở đó, Vương Hy Chi, Tạ Huyền và những người khác đã vào trong.

Trần Tinh uống chút trà mới thấy tỉnh táo hơn, nâng mắt nhìn Tạ An có ý dò hỏi.

“Ta ngủ ba tháng ư?” Sau khi hay tin Trần Tinh bèn nói, “Ừm, không tệ, giống lần trước hôn mê, tốt hơn ta tưởng đấy. Đây là nơi nào?”

Tạ Đạo Uẩn đáp: “Huyện Thọ.”

“Sao mọi người đều ở đây?” Trần Tinh nghi hoặc, “Tất cả chạy tới huyện Thọ làm chi?”

Tạ An ngần ngừ muốn nói lại thôi.

“Để nói từng chuyện vậy.” Tạ An rốt cục lên tiếng, “Võ thần lần theo hành tung của Tư Mã Vĩ, truy tìm cung Huyễn Ma.”

“Ồ.” Trần Tinh nói, “Vậy chắc cũng phải ở gần đây, thảo nào hôm nay không ở cạnh ta, đã tra được tung tích gì chưa?”

Tạ Đạo Uẩn lắc đầu, Vương Hy Chi nói: “Mỗi tháng hắn sẽ về một lần, hắn nói dù ngươi có tỉnh lại hay không, gần tới ngày mười bảy tháng tám hắn vẫn sẽ về.”

“Ừm.” Trần Tinh nói, “Sau trận chiến lần trước thì mọi chuyện thế nào? Mọi người ra sao?”

Tạ Đạo Uẩn đáp: “Phùng Thiên Quân và sư phụ Tiêu Sơn đều mất tích. Thuật Luật Không nói hắn nhất định sẽ đưa họ về, dặn ngươi đừng lo.”

“Sao ta có thể không lo?” Trần Tinh uể oải.

Đây là kết quả Trần Tinh không muốn thấy nhất, nhưng nó vẫn xảy ra. Từ khi họ bắt đầu dùng oán khí để điều khiển pháp bảo thì cậu đã có dự cảm không hay rồi. Và cuối cùng, tia sáng đỏ phát ra từ tim họ đóng vai trò quyết định, nhưng họ đã uống máu Ma Thần bằng cách nào?

Trần Tinh càng nghĩ càng đau đầu, may mà cách đây rất lâu cậu đã gieo hạt giống Tâm Đăng vào lòng họ để phòng ngừa, có lẽ vẫn còn cơ hội đối kháng.

“Ba ngày sau trận chiến Y Khuyết, Phù Kiên trở về Trường An.” Tạ Huyền nói với Trần Tinh, “Các ngươi diệt sạch Bạt của hắn, nhưng Phù Kiên vẫn nhất quyết khai chiến.”

Từ lúc Âm Dương giám vỡ nát, họ không còn biết tung tích của Vương Tử Dạ. Sau khi về Trường An, Phù Kiên không nói không rằng đã tập kết toàn bộ quân lực, tiến quân về huyện Thọ, chuẩn bị khai chiến theo kế hoạch trước đó nhằm rửa sạch mối nhục này. Mộ Dung Xung từ bỏ ngân kỵ, rời khỏi Lạc Dương, tạm thời không biết đang ở đâu.

“Lạc Hồn chung đâu?” Trần Tinh hỏi.

Tạ An đáp: “Pháp bảo đều do Võ thần giữ, chắc chắn không có việc gì.”

Vương Hy Chi ngồi bên cạnh, gật đầu: “Bọn ta tới đây thăm An Thạch, mấy ngày nữa sẽ khai chiến, mọi người đều phải trở về.”

Trần Tinh gật đầu, nhất thời cau mày, hỏi: “Thác Bạt Diễm đâu?”

“Đi rồi.” Tạ An nói.

“Đi đâu cơ?” Trần Tinh hỏi, “Đi cùng Mộ Dung Xung à?”

“Chết rồi.” Tạ An bổ sung, “Để tránh thi thể bị lợi dụng, trước khi đệ tỉnh, Võ thần đã hỏa táng hắn trên hồ Sào rồi.”

Tạ Đạo Uẩn đứng dậy, đưa chiếc hộp trên giá sách cho Trần Tinh, Trần Tinh mở ra, bên trong là chiếc nhẫn Thác Bạt Diễm từng tặng cậu.

“Quân của Phù Kiên tới đâu rồi?” Trần Tinh hỏi tiếp.

“Hiện đang đóng quân ở Hạng Thành,” Tạ Huyền đáp, “chưa có dấu hiệu khai chiến. Huyện Thọ đã trở thành tiền tuyến, theo lý các ngươi nên rút trước, nhưng vì chưa chính thức khai chiến nên mọi người cảm thấy không cần phải quá kinh hoảng.”

Trần Tinh gật đầu, nói: “Mấy ngày qua, là ai chăm sóc ta?”

Tạ An: “Đa phần là huynh, Đạo Uẩn biết đệ bệnh, nên lo lắng tới đây thăm.”

Trần Tinh gật đầu cảm ơn, Vương Hy Chi nói: “Ngươi nghỉ thêm đi, ngủ lâu mới tỉnh, tự nhiên không có tinh thần.”

Vì vậy đám người Tạ An lui ra ngoài, Trần Tinh choáng váng, một lúc sau lại thiếp đi, nhưng lần này tỉnh dậy rất nhanh. Tạ Đạo Uẩn từ bên ngoài mang cháo vào, Trần Tinh lại hỏi nàng vài câu, Tạ Đạo Uẩn đáp lại từng ý, sau trận chiến sông Y, Vương Tử Dạ và Bạt của gã như mai danh ẩn tích, không có tin tức.

Song Trần Tinh cho rằng sự tình không đơn giản như thế, mặc dù Vương Tử Dạ bị Lạc Hồn chung rút mất một hồn, nhưng Xi Vưu vẫn còn sống, sự thực chứng minh việc xem thường Xi Vưu đã khiến họ thất bại trong gang tấc, vì tên Ma Thần này hầu như chưa bao giờ ló mặt, gây cho họ lỗi giác rằng Vương Tử Dạ mới là mục tiêu hàng đầu.

Nhưng Ma Thần đã chia năm xẻ bảy bị hạn chế hành động, bằng không gã đã đích thân ra tay chứ không trông cậy mọi chuyện vào Vương Tử Dạ rồi. Hạng Thuật đi điều tra chỗ bọn chúng ẩn náu rồi ư? Chỉ mong tìm được cung Huyễn Ma, giải quyết việc này trước cuộc chiến tranh Tần Tấn.

Hy vọng Phùng Thiên Quân và Tiêu Sơn không gặp chuyện gì, nếu Xi Vưu đã mang họ đi ắt có việc cần dùng, cho nên trước mắt họ sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng.

Chỉ còn một năm nữa thôi là đến kỳ hạn cuối cùng của mình rồi.

Buổi chiều, Trần Tinh yên lặng suy nghĩ rất nhiều chuyện, lại bắt đầu lo cho Tiêu Sơn và Phùng Thiên Quân, càng nghĩ càng phiền muộn, nếu biết họ ở đâu, việc đầu tiên ngay sau khi tỉnh dậy sẽ là đi cứu người, khổ nỗi cậu lại chẳng có tin tức, ngay cả Xi Vưu trốn đi đâu cũng không biết.

Cậu thử dùng Tâm Đăng, mọi thứ vẫn bình thường, sức mạnh linh hồn đang say ngủ dần dần hồi phục.

Ngay khi cậu dùng Tâm Đăng, dường như cảm ứng được thứ gì đó ở phương xa, kèm theo đó là đốm sáng chớp tắt.

Là Hạng Thuật! Trần Tinh ngay lập tức cảm nhận được hắn, song không đoán được hắn cách mình bao xa, hệt như cái ngày cậu tìm thấy Hạng Thuật ở thành Tương Dương, ba năm qua, họ sống chết có nhau, kinh qua bao trận chiến đẫm máu, mối liên kết ngày càng bền chặt hơn.

“Huynh đang ở đâu?” Trần Tinh thì thầm, lại phát động Tâm Đăng.

Hạng Thuật ở phương xa cảm ứng được, Tâm Đăng cũng theo đó lóe lên. Trần Tinh lại thôi thúc Tâm Đăng, nhưng bị Hạng Thuật phớt lờ, có lẽ vì sợ cậu sẽ kiệt sức sau giấc ngủ dài.

Hôm sau, Trần Tinh ăn khá nhiều, nhờ vậy mới cảm thấy cả người có tinh thần hơn, Tạ Đạo Uẩn nấu canh sâm giúp cậu bổ sung khí huyết đã mất, giúp mặt cậu hồng hào hơn một chút. Trần Tinh quấn cẩm bào lên người, ngồi trong sân ngắm trời thu mênh mông.

Đột nhiên cậu nghe thấy tiếng ồn bên ngoài, tưởng Hạng Thuật trở về, nhưng ra xem thì thấy đó là một người Hán mặc quan phục nhà Tần, hắn cầm theo công văn tiến vào phủ thái thú huyện Thọ.

Sứ thần của Phù Kiên chăng?

Người của Tạ An đều tránh không gặp, tránh để sứ thần biết quan lớn của Đại Tấn đang ở đây, vì vậy Tạ Huyền ra tiếp đãi.

“Ai thế?” Trần Tinh thấp giọng hỏi.

“Chiêu hàng.” Một quan viên trẻ nói với Trần Tinh, “Bọn Tạ đại nhân đang trốn sau bình phong, nếu Trần đại nhân muốn nghe thì theo ta, ta đưa ngài qua đó.”

Dầu gì lúc tế trời, tên tuổi thầy trừ tà của Trần Tinh đã lan rộng khắp Giang Nam, và hầu như Tạ An chưa bao giờ tránh mặt cậu. Trần Tinh vốn không định nghe, nhưng mơ hồ cảm thấy người Hán dẫn đầu đến chiêu hàng trông quen quen, vì vậy cậu theo quan viên ra phía sau bình phong ở đại sảnh.

“Đã lâu không gặp.” Tạ Huyền cười nói, xem ra là người quen cũ với quan chiêu hàng.

Trần Tinh vòng ra sau bình phong, bắt gặp Tạ An và Vương Hy Chi đang đứng đây, thế là ba người gật đầu chào nhau. Trần Tinh nương theo khe hở của bình phong nhìn góc nghiêng của người nọ, song không tài nào nhớ nổi đó là ai.

“Bệ hạ biết rõ binh lực của quân Bắc Phủ.” Quan văn trung niên vuốt râu, nói, “Mộ Dung Thùy đã dẫn quân đến Phì Tây…”

Trần Tinh nghe giọng người này, kết hợp với diện mạo, lập tức nhớ ra: Thứ sử Lương Châu – Chu Tự đây mà!

Trần Tinh liền ra hiệu rằng cậu quen người này, Tạ An gật đầu, ra dấu bằng mắt với Vương Hy Chi, Trần Tinh chỉ bên ngoài, lại chỉ mình, dùng khẩu hình bảo – muốn tâm sự với hắn.

“… Vài ngày nữa sẽ công thành.” Chu Tự thản nhiên nói, “Tạ Huyền, đây là cơ hội cuối cùng ta giành được cho cố quốc, thiên vương bệ hạ không muốn gây ra thương vong không đáng có, ngài bảo ta nhất định phải truyền câu này cho các ngươi, ‘tiên lễ hậu binh’, các ngươi sẽ tự nhiên hiểu.”

Tạ Huyền cười hỏi: “Sau khi Tương Dương bị phá thành, không biết hắn có để ý tới bách tính không?”

Chu Tự chỉ có thể giả vờ nghe không hiểu ý giễu cợt của Tạ Huyền, thực tế gần ba năm trước, Mộ Dung Thùy công phá thành Tương Dương, không những không tuân theo thỏa thuận đầu hàng với Chu Tự, trái lại còn bắt người cướp giật, tàn sát khắp nơi trong thành.

“Đó là vì đại tướng quân Mộ Dung muốn trả thù,” Chu Tự nói, “nếu không phải gã gặp việc ngoài ý muốn khiến nửa gương mặt bị hủy, chắc chắn ta có thể bảo vệ bách tính trong thành.”

Trần Tinh nghĩ thầm, thế thành ra lỗi của ta rồi, vì ta phóng hỏa đốt mặt của Mộ Dung Thùy, khiến gã lên cơn tàn sát dân trong thành, nói vậy mà coi được.

Tạ An nói khẽ: “Muốn tới thì tới đi, có đấu võ mồm cũng vô dụng.”

Chu Tự: “Ngày mai huyện Thọ sẽ bị cuốn vào chiến hỏa, Tạ Huyền, thứ cho ta nói thẳng, tám vạn người các ngươi đúng là không biết tự lượng sức mình.”

Tạ Huyền cũng là người thích đấu võ mồm, xem ra chế giễu kẻ địch là truyền thống nhà họ Tạ, đám văn nhân từ Tạ An đến Trần Tinh này chưa bao giờ nể nang kẻ nào, hắn vừa cười vừa nói: “Phù Kiên ở Lạc Dương trị bệnh điên chưa?”

Chu Tự im lặng nhìn Tạ Huyền, Tạ Huyền hạ giọng: “Chu đại nhân coi chừng tâm trạng hắn không tốt chọt cho một kiếm chết bây giờ. Người đâu, tiễn khách!”

Chu Tự thấy chiêu hàng không có kết quả, biết cuộc chiến này tất phải đánh, từ xưa người Hán đã cứng cỏi, nếu năm đó đổi là hắn trông giữ thành Tương Dương, chính hắn cũng không đầu hàng. Cuối cùng bị bắt cũng đành hết cách, không muốn tử tiết nữa. Phái hắn truyền câu ‘tiên lễ hậu binh’, chẳng qua do Phù Kiên vẫn còn ghi thù lần trước bị Tạ An chế giễu uy hiếp trên sông Y mà thôi.

“Vậy thì cáo từ.” Chu Tự đáp lời khách sáo, “hẹn mai gặp trên chiến trường.”

Tạ Huyền ngồi đó, không đứng dậy tiễn khách, Chu Tự để thư chiêu hàng lại, nói: “Ngươi không xem ư?”

Tạ Huyền: “Cũng có phải Lan Đình tập tự(*) đâu, chữ của mọi rợ chắc có đẹp, mất hứng, lăn nhanh đi.”

(*) Tác phẩm của Vương Hy Chi.

Chu Tự: “…………..”

Chu Tự một mình rời khỏi phủ thái thú huyện Thọ, người vừa đi Tạ Huyền lập tức đứng dậy, đi họp cùng bọn Tạ An và Vương Hy Chi. Chu Tự đi ra từ đình viện, dợm ngồi ngựa rời khỏi huyện Thọ thì đột nhiên có người gọi hắn từ đằng sau.

“Chu đại nhân,” Trần Tinh cười chào, “đã lâu không gặp.”

Chu Tự nghi hoặc quay đầu lại, do trời sẩm tối nên phải mất một lúc mới nhận ra Trần Tinh, hắn ngạc nhiên: “Là ngươi?!”

Trần Tinh hành lễ với Chu Tự, Chu Tự cũng trả lễ, ba năm sau gặp lại, hồi tưởng lại năm xưa như thể đã trôi qua mấy đời, nhất thời thổn thức không thôi. Sau khi đầu hàng nhà Tần, Chu Tự bị giam một thời gian, một năm trước mới được bổ nhiệm làm quan. Trong khoảng thời gian đó, hắn đã nghe rất nhiều tin đồn thần kỳ về hoạt động của Trần Tinh ở Thần Châu, ban đầu còn nghĩ là bịa, mãi đến trận chiến sông Y hắn mới tin Trần Tinh năm đó không lừa mình.

Trần Tinh quan sát biểu hiện của Chu Tự, bỗng nhiên tim đập hẫng nhịp, bèn kéo tay hắn truyền Tâm Đăng vào cơ thể, xác nhận Vương Tử Dạ không bám vào mới thở phào nhẹ nhõm.

Pháp thuật “mượn xác hoàn hồn” của Vương Tử Dạ khiến cậu không lúc nào thôi nghi thần nghi quỷ.

Nhưng ngay lúc Tâm Đăng lưu chuyển, Trần Tinh chợt phát hiện trong tâm mạch của Chu Tự thế mà có hạt giống của Tâm Đăng?

Có phải ngày đó sau lần gặp đầu tiên giữa cậu và Hạng Thuật, cậu đã vô tình gieo nó trên đài cao ở phủ thành chủ chăng?

“Lần cuối chúng ta gặp nhau, đã qua ba năm rồi.” Chu Tự thở dài, “Nghe nói ngươi đã làm rất nhiều chuyện, còn nhớ hoài bão to lớn của mình năm đó là khôi phục đại nghiệm xua ma ở nhân gian không, hiện tại đã làm xong chưa?”

“Vẫn chưa,” Trần Tinh cũng bùi ngùi thay, “tương lai vẫn dày đặc sương mù.”

Chu Tự nói: “Cả triều đều đồn rằng Vương Tử Dạ là yêu nhân có thể hồi sinh người chết, còn khống chế được bệ hạ, cuối cùng bị ngươi tiêu diệt ở Y Khuyết, Bạt quân không công cũng tự hủy. Thần Châu gặp nguy nan mà ngươi nói vào ba năm trước, nay cũng đã được giải trừ.”

Trần Tinh cười khổ: “Còn lâu mới xong, giải quyết được chuyện này chuyện khác lại ập tới, hơn nữa Phù Kiên xâm lược phía nam, không biết sẽ lại chết thêm bao nhiêu người nữa đây… chỉ sợ Vương Tử Dạ… tro tàn lại cháy. Oán khí đất trời dễ loại, song oán khí trong lòng người lại khó trừ.”

Chu Tự cân nhắc một thoáng rồi đáp: “Ta có thể giúp gì cho ngươi? Không dối gạt ngươi, tiểu huynh đệ, kể từ khi ta đầu hàng Tần, thì bị ngàn người chỉ trỏ, vạn người thóa mạ, ta đã sớm nghĩ thông rồi.”

Trần Tinh khẽ cau mày, hỏi: “Tình hình Phù Kiên thế nào?”

Đây mới là mục đích thực sự cậu tìm Chu Tự, Chu Tự đáp: “Sau khi trở về từ sông Y, hắn bình thường hơn lúc trước rồi. Nhưng càng quyết tâm xâm lược phía Nam.”

“Vương Tử Dạ chưa từng xuất hiện à?” Trần Tinh nghi hoặc, “Công chúa Thanh Hà đâu? Còn động tĩnh của những người khác thì sao?”

Chu Tự nói tóm lược về tình hình trong triều, thân phận hắn vốn bị bài xích, không thể tiếp cận trung tâm quyền lực, nên điều hắn biết rất ít. Song có thể chắc chắn sau khi Phù Kiên trở về, gã không hề đả động hay trách phạt gì người Mộ Dung thị, hệt như đã khôi phục bình thường, nhưng vẫn kiên quyết Nam chinh, điều động một trăm mười hai vạn quân hùng hổ kéo tới.

“Hơn một trăm vạn?!” Trần Tinh khó thể tin nổi.

Chu Tự trả lời: “Nhiều người như thế chen ở Phì Tây, ngay cả xoay người cũng khó.”

Trần Tinh mường tượng một trăm mười hai vạn người này đánh nhau sẽ sinh ra bao nhiêu oán khí, Chu Tự lại nghĩ đến vấn đề khác, từ xưa tới nay ngay cả Gia Cát Lượng cũng không dám điều động bấy nhiêu binh, mà danh tướng duy nhất dám khoác lác “càng nhiều càng tốt” chỉ có Hàn Tín. Muốn tiếp tế, chỉ huy số lượng người như thế đã là một vấn đề nhọc nhằn rồi.

“Hộ pháp của ngươi đâu?” Chu Tự hỏi, “Lần trước ở trong lao không biết đó là Đại Thiền Vu phương Bắc, thay ta xin lỗi hắn nhé.”

Trần Tinh cười đáp: “Huynh ấy ra ngoài làm việc rồi, sẽ không so đo đâu.”

Chu Tự: “Nhưng hắn giết người Hán, ta không hề hối hận vì đã bỏ tù hắn. Nhưng sau này đi cùng ngươi, hắn đã cứu rất nhiều sinh linh vô tội, xem như lập công chuộc tội.”

Trần Tinh: “Mọi người nói oan cho huynh ấy rồi, huynh ấy không phải kẻ lạm sát người vô tội.”

“Ồ?” Chu Tự ngạc nhiên.

Sắc trời nhá nhem tối, Trần Tinh không tính giữ Chu Tự lại quá lâu, muốn giải thích thì lại quá phức tạp, nên cậu cười bảo: “Trong thời loạn lạc này, huynh ấy hoàn toàn xứng đáng là anh hùng.”

Chu Tự gật đầu: “Vậy ra trách lầm hắn… thôi, ta phải đi đây…”

Tạm biệt xong, một người đang đứng đợi ở cửa. Trần Tinh ngước lên nhìn hắn.

Là Hạng Thuật thật rồi!

Trần Tinh: “!!!”

Trần Tinh nhất thời không kiểm soát được, chạy nhanh về phía hắn. Hạng Thuật phong trần trở về, ngoài võ bào có khóa da quấn quanh vai, hắn xách theo một cái túi da, bên trong có lẽ đựng vài pháp bảo, lưng đeo Bất Động Như Sơn cùng một thanh trường cung, tay đeo bao cổ tay bằng da, đôi ủng săn dính đầy bùn đất, mặt hơi gầy nhưng vẫn đẹp trai ngời ngời, râu như được cạo qua quýt, mang hơi thở sau khi dãi nắng bạc gió, trèo đèo lội súi.

“Huynh về rồi!” Trần Tinh cười tươi, tiến lên ôm chầm lấy Hạng Thuật.

Hạng Thuật giơ tay xoa đầu Trần Tinh, lại nhìn sang Chu Tự với vẻ hoài nghi, đoạn gật đầu.

Chu Tự cười: “Là ngươi à, không nhận ra đấy.”

Khi bị bắt về Tương Dương, Hạng Thuật chỉ nhìn lướt qua Chu Tự một lần nhưng vẫn còn nhớ rõ, hắn trầm giọng: “Chu Tự?”

Chu Tự gật đầu, nói: “Không ngờ hai ngươi vốn không biết nhau, giờ đây quan hệ lại tốt đến vậy. Trong lúc loạn lạc, ngày tháng bấp bênh, cố mà sống an yên.”

Hạng Thuật ra hiệu với Trần Tinh rằng khách vẫn còn đây, tiễn người đi đã, vậy nên hai người cùng tiễn Chu Tự ra phủ, giữa những tán lá phong khắp trời, Chu Tự xoay người lên ngựa, gật đầu với họ rồi rời khỏi huyện Thọ.

Người vừa đi, Trần Tinh lập tức kéo tay Hạng Thuật hỏi han.

“Ba tháng qua huynh đã đi đâu?” Trần Tinh nghi hoặc, “Sao lại gầy thế này? Tìm được chỗ họ chưa?”

“Đã tìm được.” Hạng Thuật đáp, “Nhưng muốn cứu người cần phải mất vài tuần, khi nào có thì giờ sẽ nói với ngươi sau, ta cần gặp Tạ An đã.”

_____

Bình luận

Truyện đang đọc