ĐỊNH HẢI PHÙ SINH LỤC

“Không đủ nhân lực,” Tạ An chỉ lên bản đồ từ Trường An đến Lạc Dương, đến huyện Thọ và vùng Giang Nam, nói, “bệ hạ vốn không muốn khai chiến, trước khi lên đường ngài đã đặc biệt dặn dò, nếu được thì cố gắng đừng đánh.”

“Không đánh là không có khả năng,” Trần Tinh nói, “sớm muộn gì Nam Bắc cũng sẽ chiến một trận, Tạ sư huynh, hãy nghĩ theo hướng tích cực nhất, hiện giờ huynh đã có đồng minh.”

Xuân về rực rỡ chốn Lạc Dương, mùa Dương Hoa tháng hai bay khắp nơi, tết thường tỵ sắp đến, và rồi Trung Nguyên độ xuân sang sẽ trở thành khung cảnh đẹp nhất của nhân gian. Đã qua mấy ngày kể từ cái đêm uống máu ăn thề cùng Mộ Dung Xung, nay trời quang mây tạnh, sưởi ấm cả người Trần Tinh. Mùa hoa nở khiến lòng cậu không khỏi xuyến xao, muốn lãng quên chính sự, mặc sức rong ruổi dạo chơi, thế mà cứ bị Tạ An kéo đi nghiên cứu kế hoạch.

Hạng Thuật ném vụ này cho Tạ An xong thì chẳng định quan tâm nữa, song Tạ An suy tính đủ đường vẫn thấy lo.

“Mộ Dung Xung sở dĩ kết minh cũng vì nể mặt Võ thần,” Tạ An nói với vẻ bất lực, “nếu không, làm sao y có thể tin người Hán bọn ta? Năm xưa Hoàn Ôn và Vương Mãnh đã giết rất nhiều người Tiên Ti. Mà thôi, phần quan trọng nhất của kế hoạch này là làm sao dụ  được Phù Kiên và Vương Tử Dạ đến Lạc Dương, chỉ cần họ rời khỏi Trường An, mọi thứ vẫn còn hi vọng.”

Trần Tinh dần nhận ra vị sư huynh hời Tạ An này khá lợi hại, từ khi gia nhập sở trừu tà, mọi việc đều được sắp xếp có trật tự, y như một vị cố vấn thấu tỏ thời cuộc, không giống Trần Tinh suốt ngày ngắm hoa trong sương, chỉ liếc một thoáng đã tỏ tường biết bao mập mờ hiểm ác.

Y phủ quyết đề nghị phá hủy Bạt doanh, bởi lẽ một khi ba mươi vạn Bạt quân vượt tầm kiểm soát và thảm sát Lạc Dương, hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng, chưa kể có lẽ Vương Tử Dạ đã giăng bẫy tại núi Long Môn, chờ họ chui đầu vào rọ.

Cách tốt nhất là mọi người kiên nhẫn đợi, lùi một bước để đánh trả đối phương.

Tạ An đã nhiều lần bố trí binh lực, sẵn sàng cho tình huống đàm phán thất bại, Phù Kiên phẫn nộ điều quân xuôi Nam Trường Giang, thì sẽ cùng ngân kỵ quân do Mộ Dung Xung chỉ huy giáp công hai mặt, nhưng tính ra quân Bắc Phủ và ngân kỵ chỉ có mười vạn, số lượng chênh nhau quá nhiều.

“Huynh từ từ mà nghĩ.” Trần Tinh bị đường hành quân, điểm đóng quân, binh pháp quyết thắng thung lũng và binh nguyên làm cho đầu óc choáng váng, bèn quyết định đi tìm Hạng Thuật.

Hạng Thuật đang ngồi viết thư trong thư phòng của trạm dịch, Phùng Thiên Quân và một số hiệp khách dưới quyền đứng đợi bên cạnh, Trần Tinh tới đúng lúc Hạng Thuật mới vừa sáp bì thư, sau đó đưa ba phong thư cho họ.

“Huynh truyền tin về Sắc Lặc Xuyên à?” Trần Tinh hỏi.

Hạng Thuật không đáp, dặn người đưa tin: “Cho dù mất mạng cũng không được để thư này rơi vào tay kẻ khác.”

Người đưa tin gật đầu thưa vâng, Phùng Thiên Quân cầm một phong, nói với Trần Tinh: “Hẹn gặp lại, Thiên Trì.”

“Hắn đi làm gì?” Trần Tinh ngơ ngác hỏi.

Hạng Thuật vẫn không trả lời, rửa tay rồi đứng dậy, hỏi: “Tiêu Sơn đâu?”

Tiêu Sơn đang nằm phơi nắng trong viện, Trần Tinh đuổi theo Hạng Thuật, truy hỏi: “Huynh kêu Phùng đại ca đi làm gì?”

Hạng Thuật: “Kêu hắn tìm cách cầm chân Phù Kiên. Sói con, dậy làm việc.”

Tiêu Sơn lười biếng lật người, trưng bản mặt hằm hè ngồi dậy, mọi hôm nó rất kiệm lời, chỉ ngoan với mỗi Hạng Thuật và Trần Tinh mà thôi. Thi thoảng Trần Tinh lại có cảm giác Hạng Thuật và Tiêu Sơn như hai cha con, sau này nếu Hạng Thuật có con trai, không chừng cũng chung sống với nhau kiểu này.

“Đi đâu thế?” Trần Tinh thấy Hạng Thuật cùng Tiêu Sơn leo lên ngựa của trạm dịch.

Hạng Thuật mất kiên nhẫn, dường như đang chờ cậu, Tiêu Sơn mù mờ đáp: “Không biết.”

Hạng Thuật: “Ngươi có lên không? Không thì ta đi.”

“Chờ đã!” Trần Tinh cuống cuồng đuổi theo Hạng Thuật, Hạng Thuật giục ngựa đi chưa xa, đứng chờ Trần Tinh, lúc Trần Tinh đuổi tới hắn lại đi tiếp. Trần Tinh đuổi theo một đoạn đâm ra cáu, đứng từ xa nhìn Hạng Thuật.

“Lên đi.” Hạng Thuật cuối cùng cũng nói.

Trần Tinh leo lên lưng ngựa ôm eo Hạng Thuật, được hắn chở ra khỏi Lạc Dương, dọc theo quan đạo hướng về phía Bắc.

“Quân bảo vệ thành đang giám thị chúng ta.” Trần Tinh nói.

Hạng Thuật: “Phát hiện từ sớm rồi, họ dám đụng vào ta xem?”

Trần Tinh đoán Hạng Thuật muốn lên núi Long Môn điều tra, quả nhiên ba người vừa rời khỏi Lạc Dương, phi ngựa thêm nửa ngày đã đến trước hẻm Long Môn. Trước đây Long Môn có tên là Y Khuyết, đầu xuân, núi rừng mù sương, hơi nước âm u và lạnh lẽo, dọc theo bờ đông sông Y, hai dãy đồi chia đôi tạo nên Y Khuyết. Nước sông chảy róc rách, dưới chân núi có ngàn dặm ruộng màu mỡ, cỏ vươn mình, oanh chao liệng, tiếc rằng sau nhiều năm chiến tranh, không còn ai cấy cày trên đồng ruộng phì nhiêu ấy nữa.

“Thấy gì không?” Hạng Thuật hỏi.

“Mạch địa,” Trần Tinh đáp, “nối liền các điểm quan trọng từ nam tới bắc của mạch địa Thần Châu.”

Hạng Thuật tiếp lời: “Từ Tạp La Sát, Cáp Lạp Hòa Lâm, đến Sắc Lặc Xuyên, là chuôi thìa của Bắc Đẩu thất tinh, sau đó đến Y Khuyết, nối với bốn nơi của Trung Nguyên.”

Trần Tinh đáp ngay: “Đúng vậy, đây là điểm kết nối giữa chuôi và thân thìa của trận Vạn Linh.”

Oán khí mơ hồ hội tụ dọc theo hai dãy Long Môn chọc vào mây trời, hình thành luồng gió âm thổi qua vùng nam bắc, nếu còn ở thời Vạn Pháp chưa quy tịch, đây tuyệt đối là động thiên phúc địa đệ nhất nhân gian.

Hạng Thuật gỡ hành lý xuống lưng ngựa, ba người ngồi bên bờ, trong hành lý có mang theo lương khô.

“Có chim.” Trần Tinh cứ cảm thấy bất an, họ đã chạy tới địa bàn của Vương Tử Dạ, vậy mà tên này vẫn không lộ diện, không biết đang mưu đồ chuyện gì.

“Tiêu Sơn.” Hạng Thuật gọi.

Tiêu Sơn lấy ná ra, tìm đá cuội muốn nhắm chim, song chim trên bình nguyên đã sải cánh bay đi tự đời nào.

“Đừng lo quá,” Trần Tinh nói, “không phải quạ đen. Ta không lo chúng ta bị giám thị, lực lượng của Vương Tử Dạ bị tổn hại quá nhiều, ta chỉ sợ…”

Trần Tinh nghĩ đến ‘cổng’ Vương Tử Dạ muốn mở mà Cố Thanh nhắc đến trước khi chết, tự hỏi cổng nằm ở đâu?

Hạng Thuật: “Ngươi ngay cả chết cũng không sợ, còn sợ Vương Tử Dạ à?”

Trần Tinh thầm nhủ, ta sợ kế hoạch thất bại cơ, song không muốn nhắc lại việc này. Ăn uống xong, một lớn Hạng Thuật và một nhỏ Tiêu Sơn đứng bên bờ sông, lượm sỏi ném trên mặt nước, Hạng Thuật nhặt mấy viên dẹt, bắt đầu dạy Tiêu Sơn cách dùng sức ném đá sao cho bay thật xa. Một năm qua Tiêu Sơn cao nhảy vọt, gần ngang lông mày Trần Tinh, sắp đụng tới vai Hạng Thuật luôn rồi.

Nhẩm tay tính thì Tiêu Sơn nay đã sắp mười bốn tuổi, xem chừng tới lúc mười bảy mười tám, có khi nó còn cao hơn cả Hạng Thuật. Những lúc rỗi rảnh, Hạng Thuật thường so mấy chiêu với Tiêu Sơn, ban đầu Tiêu Sơn toàn bị Hạng Thuật quay mòng mòng, thậm chí không chạm được vạt áo bào của hắn, thế mà giờ gần như đã có thể giao thủ với Hạng Thuật, tuy rằng cùng lắm được có hai ba chiêu.

Hai người đột nhiên trông thấy thứ gì bên bờ, đồng thời ngừng lại.

“Đừng chạm vào nó.” Hạng Thuật nhắc nhở.

“Trần Tinh!” Tiêu Sơn gọi, “Lại đây!”

Trần Tinh ngơ ngác đứng dậy, đi nhanh tới bờ sông, bắt gặp một thi thể rữa nát đang xuôi dòng.

“Vớt nó lên,” Trần Tinh nói ngay, “kẻo ô nhiễm nguồn nước, thôn trang ở hạ du sẽ bùng phát ôn dịch mất.”

Hạng Thuật dùng móc câu kéo thi thể nọ vào bờ, Trần Tinh cau mày quan sát, đây là xác của quân Tần, bị đập bể đầu, có vẻ bị cái gì nện trực diện vào.

“Có phải bị đá rơi trúng không?” Trần Tinh nhìn thượng du sông Y, cau mày hỏi.

Tiêu Sơn giơ nắm đấm ra dấu trên thi thể nọ, đoạn ngước nhìn Hạng Thuật. Hạng Thuật gật đầu, nói: “Là đấm tay, không biết sức ai mà lớn thế?”

Nói đoạn Hạng Thuật xoay người lên ngựa, huýt sáo, chở Trần Tinh đi về phía thượng du.

Càng gần sơn khuyết oán khí càng dày, hơi thở âm u lạnh lẽo lan tràn, mãi đến khi chân núi không còn đường, Hạng Thuật phát hiện một sơn đạo, thế là họ quay ngược lên sườn núi. Đến mô đất cao, oán khí gần như ngưng tụ thành sương trắng, một đội quân Tần đóng quân cách đó không xa, liên tục phát ra những tiếng ho khan ngắt quãng.

“Người sống.” Trần Tinh nói.

Trước đây có lời đồn rằng Vương Tử Dạ thiết lập Bạt doanh ở đây, được Phù Kiên phái người canh giữ, ngăn chặn thám báo nhà Tấn tiếp cận, có lẽ chính là nơi này. Xa xa là rừng núi bạt ngàn, oán khí hai bên bờ bốc cao ngất trời ở phía Bắc chân núi trông như “cổng rồng”.

“Đi thôi.” Hạng Thuật đã điều tra được vị trí cụ thể, không định tiến gần thêm nữa. Trần Tinh ngồi trên lưng ngựa, cau mày nhìn Y Khuyết như một cánh cổng cực lớn giữa hai dãy núi, suy ngẫm về ”cổng” mà Cố Thanh biết từ ký ức của Vương Tử Dạ trước khi chết.

“Thế nào?” Hạng Thuật hỏi, “Ngươi muốn vào xem à?”

Trần Tinh lắc đầu: “Không có gì.”

Cậu đột nhiên có một linh cảm táo bạo rằng, nếu pháp lực của đất trời vẫn còn, dưới ảnh hưởng của một pháp thuật đặc biệt nào đó, liệu có thể mở ra cánh cổng này với ánh sáng rực rỡ không?!

Hôm sau, kế hoạch của Tạ An ra lò, y giải thích với mọi người, Trần Tinh biết Tạ An là người đưa ra chi tiết, còn người quyết định tác chiến mới là Hạng Thuật.

“Theo phán đoán của Võ thần, chúng ta phải chiến đấu với Phù Kiên và Vương Tử Dạ ở Lạc Dương.” Tạ An nói, “Quan trọng nhất phải dụ Phù Kiên và Vương Tử Dạ tới đây, sớm hôm nay, Hách Liên Sảng phái người đến báo tin, Phù Kiên sẽ đến Lạc Dương vào tết Đoan Dương để gặp chúng ta.”

“Rất tốt.” Hạng Thuật ngồi trên ghế chủ ở trạm dịch lên tiếng.

Tạ An nói tiếp: “Phùng Thiên Quân vẫn chưa về, ba ngàn người của hắn phải tính sao?”

“Không cần chờ hắn,” Hạng Thuật đáp, “hắn sẽ trở về kịp lúc, cứ theo kế hoạch của ngươi.”

Tạ An: “Vương Tử Dạ thì có hai khả năng, một là đi cùng Phù Kiên, hai là lẩn trong tối. Trong quá trình đàm phán, chúng ta cần huy động binh lực, khống chế Phù Kiên bằng xu thế sét đánh không kịp bưng tai.”

Hạng Thuật đáp “ừ”, Trần Tinh thầm nghĩ, các ngươi chơi lớn thật đấy, dám giam lỏng vua một nước, không đùa được đâu. Việc này có khả thi không? Chẳng lẽ bên người Phù Kiên không có thủ vệ? Nhưng nếu ngẫm kĩ lại, Hạng Thuật có khả năng làm được điều ấy.

Trần Tinh lên tiếng: “Bằng cách này, Phù Kiên sẽ không bị bắt đi làm cơ thể của Xi Vưu, muốn khống chế hắn, nói thì dễ, nhưng ngươi phải tính đến cấm quân…”

Hạng Thuật: “Tin ở ta, không cần lo.”

Trần Tinh: “Phù Kiên đến Lạc Dương đàm phán, ít nhất cũng phải dẫn theo hai đến ba vạn người.”

Hạng Thuật: “Ta đã nói! Không cần lo! Ngươi nghe không hiểu hả?”

Tạ An vội chen lời: “Một khi thành công, Mộ Dung Xung sẽ dùng danh nghĩa ‘thanh quân trắc’, khai chiến với Vương Tử Dạ. Tiếp theo, chúng ta sẽ tiêu diệt Bạt quân của Vương Tử Dạ, đồng thời chia một phần nhân lực dẫn Phù Kiên rời đi…”

Hạng Thuật: “Chuyển tới Kiến Khang? Dẫn hắn dạo phố hả?”

Tạ An cười đáp: “Chuyện đã hứa với ngươi đương nhiên sẽ làm, không thể giao hắn cho bệ hạ, tạm thời giam ở huyện Thọ bờ nam Phì Thủy.”

Trần Tinh biết Hạng Thuật và Phù Kiên vẫn còn chút tình xưa nghĩa cũ, không mong phải chứng kiến Phù Kiên chịu nhục.

“Tiếp theo, Mộ Dung gia chỉ còn đường khởi binh theo Mộ Dung Xung,” Tạ An nói, “đây cũng là một phần trong kế hoạch của bọn ta nhằm thuyết phục Mộ Dung Xung liên minh. Chúng ta cần dùng quân đội của họ đối phó với Bạt quân trong núi Long Môn, không biết các ngươi…”

“Đã phát hiện vị trí cụ thể.” Hạng Thuật đáp.

Tạ An nói tiếp: “Trong lúc đàm phán, bí mật bố trí thủ hạ của Phùng Thiên Quân lẻn vào, thanh lý chúng bằng dầu hỏa và giác lửa, vì an toàn của bách tính, nếu cần thì phóng hỏa thiêu hủy cả núi Long Môn. Quá trình này có thể không suôn sẻ, cần chuẩn bị cho trường hợp Bạt quân chưa bị đốt trụi hoàn toàn. Lúc này, quân đội của Mộ Dung Xung nhất định phải hành động.”

“Nhưng còn Vương Tử Dạ? Gã cũng chẳng phải phường ăn chay, một khi phát hiện có điều bất ổn gã sẽ lập tức ra tay với chúng ta.” Trần Tinh nói, “Mặc dù giao long kia đã bị chúng ta tiêu diệt, nhưng ta hoài nghi rằng gã vẫn còn hậu chiêu, nhỡ đâu gã lại hồi sinh một con yêu quái ất ơ nào đó chúng ta chưa gặp bao giờ thì phiền to.”

Tạ An gật đầu: “Đúng, đây là vấn đề các ngươi cần đối mặt, hiện tại gã không còn Bạt vương nữa, theo tình báo, chúng ta vẫn không phát hiện có Bạt ngụy trang thành quan viên ở Lạc Dương. Theo suy đoán, binh tướng của Thi Hợi đã bị diệt hầu như không còn… quân doanh ở núi Long Môn là tài sản cuối cùng của gã, người duy nhất gã còn kiểm soát được chỉ có công chúa Thanh Hà.”

Nói đoạn, Tạ An có chút phiền muộn, cau mày nói: “Ngoại trừ Bạt doanh, thám báo của Phùng gia đã lần lượt ra vào núi Long Môn, không phát hiện sơn động hoặc tế đàn gì khả nghi, ‘cửa’ Vương Tử Dạ muốn tìm ở đâu mới được?”

Trần Tinh: “Ở trong Bạt doanh ư?”

Tạ An lắc đầu: “Bạt doanh ở một hẻm núi, ngoài oán khí ra chẳng có gì bất thường. Hiện tại biến số duy nhất chỉ có cánh ‘cổng’ kia. Cầu trời đừng có thêm yêu ma quỷ quái gì nhảy ra đúng phút chót.”

Hạng Thuật mở bản đồ có chữ viết của Trương Lưu, chính giữa là Y Khuyết của hai núi.

“Nếu là nơi Trương Lưu chọn,” Hạng Thuật lầm bầm, “hẳn là không có bất kỳ yêu tà nào, ta đoán nơi Vương Tử Dạ muốn vào có lẽ liên quan đến Định Hải châu.”

“Huống hồ, giả sử gã hồi sinh quái vật nào đó,” Hạng Thuật nói tiếp, “ta đoán sẽ còn khó đối phó hơn con giao kia.”

Trần Tinh suy tư một thoáng, nói: “Vậy chúng ta trả Định Hải châu lại cho gã bằng cách gì đây?”

Mọi người trong trạm dịch im lặng một hồi, Tạ An và Hạng Thuật liếc nhìn nhau, Tạ An đột nhiên lên tiếng: “Vì sao cứ phải nhất quyết giao Định Hải châu cho gã?”

Trần Tinh đáp: “Nếu không làm vậy, sẽ không thể giải phóng pháp lực, tiêu diệt Xi Vưu.”

Tạ An: “Mục đích của chúng ta là xóa sổ Vương Tử Dạ, không để gã tạo thêm Bạt, Võ thần chắc chắn sẽ tiêu diệt được Vương Tử Dạ trong trận chiến này, huynh thấy không cần phải trả giá thảm như thế…”

Hạng Thuật ngắt lời Tạ An: “Lúc ấy ta sẽ tùy cơ ứng biến, “có thể thử dùng Định Hải châu, rồi giả vờ bất tỉnh vì cạn kiệt hồn lực. Vương Tử Dạ nhất định sẽ cướp Định Hải châu, vì Phù Kiên bị giam, Bạt quân bị giết, Mộ Dung gia coi gã là kẻ thù truyền kiếp, Vương Tử Dạ không còn thủ đoạn nào nữa. Pháp bảo này đã là hy vọng duy nhất của gã.”

“Ừ.” Trần Tinh nghe tới đây thì cảm thấy khá đáng tin, bèn tiếp lời, “Lấy được Định Hải châu, gã sẽ trở về cung Huyễn Ma hồi sinh Xi Vưu, bởi gã đã cùng đường. Vậy thì làm sao chúng ta xác định được cung Huyễn Ma ở đâu? Bằng không phải tới đó thế nào?”

Rõ ràng Hạng Thuật vẫn chưa nghĩ đến chuyện này, mà Trần Tinh mơ hồ cảm thấy Hạng Thuật đang dỗ dành mình mà thôi. Cậu luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy. Quả nhiên Hạng Thuật chưa bao giờ cân nhắc đề nghị đêm hôm đó, kể cả khi chính hắn là người đề nghị trước tiên.

“Các ngươi cứ nghĩ thêm đi.” Trần Tinh thì thào.

Tạ An nhìn Hạng Thuật, Hạng Thuật biết Trần Tinh đã đoán được tâm tư của mình nên đành im lặng. Trần Tinh cũng không nói gì nghiêm trọng, cậu biết để đưa ra quyết định này, Hạng Thuật có thể còn khó xử hơn mình, nhưng hắn buộc phải làm vậy.

Thấm thoát đã đến dương xuân tháng ba, chỉ còn chưa đầy một năm rưỡi nữa là cậu tròn hai mươi rồi.

“Theo nhưng gì các ngươi thấy, Vương Tử Dạ đã trốn thoát mấy lần bằng mạch Địa.” Tạ An nói, “Hồn của gã có thể thoát ly cơ thể, bám vào người khác, nhưng nếu muốn cầm Định Hải châu, gã buộc phải dùng cơ thể mình.”

“Cung Huyễn Ma nằm ở Phì Thủy,” Hạng Thuật trầm giọng, “trước khi chết, Cố Thanh bảo Vương Tử Dạ sẽ không cho bất kỳ ai tiến vào ngoại trừ thủ hạ của mình… cầm Định Hải châu, đôi khi ta hoài nghi nó chẳng phải Định Hải châu gì cả.”

Tạ An: “Nếu ngươi cân nhắc kỹ đề nghị của ta, mặc dù mạo hiểm nhưng vẫn khá khả thi.”

Hạng Thuật cất giọng lạnh lùng: “Ta sẽ không để Trần Tinh rơi vào tay gã, mặc dù bị đưa vào cung Huyễn Ma, ta vẫn có thể hội hợp với y bằng cảm ứng từ Tâm Đăng, nhưng nhỡ y chết, những việc ta làm hiện tại còn nghĩa lí gì?”

Tạ An nghiêm túc nói: “Nhưng đây là hy vọng của sư đệ, Đại Thiền Vu, nhiều năm qua người Hồ chưa từng chân chính đặt chân vào Nam, ngươi có biết tại sao không?”

Hạng Thuật nhìn Tạ An với vẻ cáu kỉnh.

Tạ An cười nói: “Bởi vì Phù Kiên không lay chuyển được thứ gần như là tín ngưỡng này.”

Nói đoạn, Tạ An thở dài, đứng dậy bảo: “Sau loạn Vĩnh Gia, cho dù tương lai mù mịt đưa tay chẳng thấy năm ngón, những vẫn còn hơn một người Hán đang lặng lẽ thắp đèn, dẫn lối bọn ta. Dù là trừ tà hay khôi phục đất nước, chẳng phải đều giống nhau ư? Ánh mắt của sư đệ, ta đã từng thấy nó từ rất nhiều người, không chỉ riêng y, bọn họ sinh ra vì lý tưởng, cũng chết vì lý tưởng, liều mình vì lý tưởng, hy sinh vì chính nghĩa.”

Một tiếng rầm vang lên, Hạng Thuật lật bàn, vọt ra ngoài như một cơn gió. Song ngay lúc Hạng Thuật muốn hủy thứ gì đó để trút giận, hắn đột nhiên ngừng lại, thì thào: “Rời đi bằng mạch Địa?”

Đêm đó.

“Của ngươi này.” Tiêu Sơn đưa một lá thư cho Trần Tinh.

Trần Tinh: “???”

Thế mà có người gửi thư cho mình? Trần Tinh mở thư, trên đó viết vài dòng chữ Hán trúc trắc, lạc khoản là Thác Bạt Diễm. Cậu không khỏi hồi tưởng về cuộc sống ở Trường An, lần đầu Thác Bạt Diễm học viết chữ Hán chính là bài《 Đi mãi lại đi mãi》.

Giờ đây hắn đã học được rất nhiều chữ Hán, viết được một bức thư hoàn chỉnh.

“Ngươi xem, chữ của sư huynh ngươi đẹp hơn ngươi nhiều.” Trần Tinh đưa cho Tiêu Sơn xem.

Tiêu Sơn hỏi: “Ngươi có đi không?”

Trần Tinh: “…”

Thác Bạt Diễm viết thư muốn hẹn gặp cậu.

“Bây giờ ư?” Trần Tinh hoang mang, thực ra cậu không muốn đi lắm.

Tiêu Sơn ra hiệu cho Trần Tinh nhìn ra ngoài, Thác Bạt Diễm tới đây luôn rồi.

“Ta đi nghe xem hắn muốn nói gì,” Trần Tinh nói, “chỉ một lát thôi, không sao đâu.”

Tiêu Sơn hơi ngần ngừ, Trần Tinh đã bước ra ngoài, Tiêu Sơn toan đứng dậy đuổi theo, nhưng Hạng Thuật đã bước thoăn thoắt từ thính đường tới đây, Tiêu Sơn không yên lòng, nhìn bóng lưng Trần Tinh rời đi, Hạng Thuật cau mày, cũng xoay người ra ngoài.

Ánh trăng dịu dàng chiếu xuống Lạc Dương, Thác Bạt Diễm đứng đợi cậu dưới một gốc cây, một nam nhân cao ráo đội đấu lạp đứng cạnh hắn, y hạ thấp mép mũ che khuất nửa gương mặt, song Trần Tinh mới nhìn lướt qua đã nhận ra Mộ Dung Xung.

“Tới rồi.” Mộ Dung Xung nói, “Ta đi đây.”

Thác Bạt Diễm lập tức ngoảnh đầu mỉm cười với Trần Tinh.

“Ta biết ngươi sẽ đến mà.” Thác Bạt Diễm mỉm cười đứng bên bờ sông Lạc, tạo nên một cảnh đẹp nên thơ.

Trần Tinh nói: “Xem ra ngươi đã khá hơn.”

“Ngươi nói đúng,” Thác Bạt Diễm đáp, “kể từ đầu xuân, ta đang dần khỏe lại.”

Thác Bạt Diễm gầy hơn nhưng vẫn rất điển trai, mặt mày cũng hồng hào hơn, Trần Tinh bắt đầu nghi ngờ kết luận trước đó của mình, chẳng lẽ Tâm Đăng thực sự giúp Thác Bạt Diễm khá hơn?

Trần Tinh nắm cổ tay Thác Bạt Diễm, truyền Tâm Đăng vào cơ thể hắn, không phát hiện có gì tốt hơn, cậu lập tức cau mày.

Dọc bờ sông, những bông dương hoa bay lượn trong gió đêm như tuyết, Trần Tinh buông tay Thác Bạt Diễm, chợt nhìn thấy một bóng người, là Hạng Thuật đang nói chuyện với Mộ Dung Xung cách đó không xa.

Sao huynh ấy lại ra đây… Trần Tinh bất an, vội nói với Thác Bạt Diễm: “Ngươi muốn nói gì?”

“Đi dạo chút nhé?” Thác Bạt Diễm chủ động mời.

Sau khi Mộ Dung Xung rời đi, Hạng Thuật lập tức tới đây, Trần Tinh đứng yên, toan nói đôi câu với hắn, Hạng Thuật đã cất giọng lạnh lùng: “Ta không nghe các ngươi nói chuyện, giữ khoảng cách hai mươi bước.”

“Huynh về trước đi,” Trần Tinh nói, “một lúc thôi, không có gì hết đâu!”

Hạng Thuật vẫn cố chấp đi theo hai người, Trần Tinh biết hắn nhất quyết phải giám sát mình trong phạm vi an toàn, tránh bị bắt đi bất ngờ nên cậu đành mặc hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc