ĐỊNH HẢI PHÙ SINH LỤC

Gió đầu đông thổi qua vùng hoang vu, cả vùng U Châu ngập trong sương mù trắng xóa. Bên bờ nam sông Đại Liêu, trong thôn làng bỏ hoang nay đã có người sinh sống.

Đây là một thôn trang nơi người Tiên Ti, người Hán cùng người Cao Câu Ly cư ngụ cùng nhau, Trần Tinh cùng Hạng Thuật đi ngang qua, tạm thời tá túc tại đây.

Không ai nhận ra thân phận Hạng Thuật, dù là người Hồ hay Hán cũng đều cực kỳ khách sáo, chỉ coi họ là khách qua đường. Thôn trưởng dùng tiếng Hán hỏi thăm Trần Tinh “Các ngươi tới đây làm gì?”. Trần Tinh đáp: “Bọn ta là anh em, huynh ấy là anh của ta. Huynh ấy là con vợ cả, nên mới vừa cao vừa đẹp trai lại còn giỏi đánh đấm, còn ta là con thứ, không đủ dinh dưỡng thành ra mới yếu thế này.”

Hạng Thuật: “Đừng nghe y nói bậy, ta là gia nô của y, y là thiếu gia, là người đọc sách.”

Trần Tinh ra hiệu kêu Hạng Thuật đừng phá, Hạng Thuật nói bằng tiếng Thiết Lặc: “Anh em không thể thành thân, đệ hiểu không?”

Trần Tinh dở khóc dở cười, thôn trưởng sắp xếp cho họ nán lại đêm nay, trong thôn vẫn còn nhiều nhà trống đã được quét tước sạch sẽ, góc tường chất đầy củi mới đốn chuẩn bị cho mùa đông, Trần Tinh lấy củi thông trong nhà đốt lửa. Hạng Thuật săn được vài con thỏ rừng mang về làm bữa tối. Hầm thịt trong nồi, cả phòng ấm lên, Hạng Thuật đã thay đồ lúc ở nhà, ngồi một bên uống trà, Trần Tinh thì mặc áo chiếc, đang chuẩn bị bữa tối.

Một thế giới nho nhỏ tràn ngập ấm áp và hòa hợp.

Khung cảnh này cũng giống bao gia đình bình thường của người Thiết Lặc, Cao Câu Ly, Tiên Ti hoặc Hán.

Trần Tinh nghĩ thầm đôi khi sống thế này cũng không tệ, chỉ cần được ở bên Hạng Thuật, đâu đâu cũng là chốn đào nguyên.

“Huynh đang nghĩ gì đấy?” Trần Tinh cười hỏi, cho rằng hắn vẫn còn nghĩ đến chuyện Tiêu Sơn.

Hạng Thuật thoáng nhìn sang Trần Tinh, bỗng dưng đỏ mặt.

“Không có gì, nghĩ tới bá tánh ở đây.” Hạng Thuật mất tự nhiên đáp.

“Bá tánh?” Trần Tinh nghi hoặc, “Bá tánh thì sao?”

Hạng Thuật: “Đệ không để ý à? Ở đây tộc nào cũng có, được tự do lấy nhau.”

“Phải nhỉ.” Trần Tinh nói, “đây là giáp giới U Châu của ba nước Hán, Hồ và Cao Câu Ly, ta nghe có cả người nói tiếng Thiết Lặc, bọn họ dời tới đây khi nào?”

“Không chừng họ đã xuôi nam từ mấy chục năm trước rồi. Năm người Thiết Lặc mười sáu tuổi,” Hạng Thuật nhìn bếp lửa chăm chú, sau đó liếc sang Trần Tinh, bảo, “cũng là lúc tính chuyện thành thân.”

Trần Tinh cười: “May mà huynh đợi ta bốn năm.”

Hạng Thuật: “Dù ta có phải Đại Thiền Vu hay không vẫn sẽ xuôi nam tìm đệ, nhưng đệ trốn xa quá, muốn tìm đệ chẳng dễ dàng gì.”

Trần Tinh hớn hở: “Một pháp bảo muốn tìm một pháp bảo khác ư? Mặc dù ban đầu ta không biết huynh là ai, huynh không biết ta ở đâu, nhưng số mệnh vẫn sẽ an bài hai ta tìm được nhau.”

Hạng Thuật uống cạn chén trà, đưa cho Trần Tinh, Trần Tinh rót đầy cho hắn, ngón tay hai người vô tình chạm vào nhau, rõ ràng đêm đó đã ôm nhau ngủ, thế nhưng Hạng Thuật vẫn tỏ ra sốt sắng, bảo: “Con trai Thiết Lặc thường không thích thành thân với người cùng tộc, thỉnh thoảng sẽ xuôi nam, vào Trường Thành lang bạt, nhưng không hề cướp bóc.”

Trần Tinh: “Vậy là bọn huynh thành thân với người ngoại tộc cũng vì tập tục.” Nói đoạn, cậu nhớ ra hầu hết vợ con trong gia đình Thiết Lặc mà cậu gặp qua đều là người ngoại tộc. Vùng tái ngoại có khá nhiều tộc ít người, ví dụ như người A Khắc Lặc, tổng cộng chỉ có vài ngàn người, hôn nhân cận huyết trong thời gian dài dễ sinh ra nhiều vấn đề về huyết thống và thừa kế.

Bên cạnh đó, tiên tri Thiết Lặc còn quan sát được nhiều dấu hiệu từ việc nuôi ngựa, hầu hết ngựa lai từ ngựa trong tộc cùng ngựa hoang núi Âm đều là giống tốt, trong khi ngựa con được sinh sản trong vòng khép kín thì vàng thau lẫn lộn.

Mấy trăm năm trước, người Thiết Lặc nảy ra ý tưởng này trước tiên, bèn khuyến khích người trong tộc thành thân với ngoại tộc. Họ hy vọng thông qua kết hôn có thể kế thừa trí tuệ và học vấn của người Hán, nước da trắng của người Tiên Ti và hằng hà huyết thống từ các Hồ. Sau khi dung hợp thêm dòng máu Hồ Hán, tộc Thiết Lặc nhanh chóng quật khởi chỉ trong vòng trăm năm, trở thành bộ tộc hùng mạnh nhất phía bắc Trường Thành.

“Ừ.” Hạng Thuật thừ người nhìn Trần Tinh qua bếp lửa, đón lấy trà sữa cậu đưa tới, “Thỉnh thoảng, họ sẽ lập nhóm xuôi nam, tới nơi của các đệ, gặp được người thương liền đem sính lễ tới cầu hôn, nếu người ấy bằng lòng đi theo, cả hai lập tức về Sắc Lặc xuyên thanh lư giao bái. Còn nếu không đồng ý, thì ở lại phía nam cũng không hề gì.”

Sự di cư vào trong này diễn ra vô cùng chậm, nhưng lại mang tính thâm nhập. Nếu so với đám người Lưu Uyên, Diêu Trường, Phù Kiên, Mộ Dung Hoảng xâm chiếm lãnh thổ người Hán, đốt nhà và coi họ như nô lệ, thì cách thức này mềm mỏng và mạnh mẽ hơn nhiều.

Trần Tinh nói: “Người Hán bọn đệ hiếm khi thông hôn với ngoại tộc. Không phải tộc ta, tất có dị tâm, ngay cả người Hán kết hôn với nhau cũng có chủ ý, nói chi là với người Hồ.”

“Giữa sĩ tộc có sự khác biệt,” Hạng Thuật bảo, “vì ngọn nguồn môn hộ, người Hán các đệ luôn xem thường người không cùng tộc, nên mới rước lấy kết cục bị Lưu Uyên giày xéo tới tình cảnh này.”

Trần Tinh nghe tới đây liền mất hứng, nói cậu thì được, nhưng nói tộc nhân cậu thì có chuyện ngay, cậu bèn đáp trả: “Bọn ta không như thế.”

Hạng Thuật không muốn tranh luận thêm, nhướng mày hỏi làm bữa tối xong chưa?

Trần Tinh múc đồ ăn cho hắn, đột nhiên nghĩ đến cư dân trong ngôi làng này, người Hán, Hồ thậm chí là Cao Câu Ly đều đang sống cùng nhau. Trần Tinh như nhìn thấy bản thân mình và Hạng Thuật từ họ, phải chăng đây cũng là số mệnh ám chỉ từ hằng hà người ở Thần Châu? Cho dù căm hận nhau đến tận xương tủy, nhưng rồi một ngày nào đó, tất cả đều sẽ qua đi, như vùng đất đầy tàn tích trước mắt bị ngọn lửa chiến tranh thiêu rụi, trên mảnh hoang tàn ấy vẫn có sinh mệnh mới đang bừng sáng, khôi phục sức sống mạnh mẽ.

Rồi một ngày không xa, người Hồ và Hán sẽ lại sinh sôi trên mảnh đất này, từ thế hệ này sang thế hệ khác, kết hôn với nhau, sinh ra đời sau, và trăm ngàn năm sau, thông qua huyết thống dung hợp, cư dân Thần Châu sẽ không còn phân biệt với nhau nữa.

Đến tối, hai người giữ lại đống lửa tàn, ngủ lại trong gian nhà này. Chăn đệm bé tí, hai người muốn đắp trọn thì phải ôm sát vào nhau, cọ xát qua lại mấy bận, thân thể Trần Tinh và Hạng Thuật lại trở nên nóng rực.

“Ta… ta không nhịn được.” Hạng Thuật thì thầm, dồn dập mà bảo, “cho ta đi, Trần Tinh… ta nhất định sẽ thành thân với đệ. Ngoài đệ ra, đời này ta sẽ không ở bên bất kỳ ai, ta sẽ không để đệ rời xa ta, vĩnh viễn không, cho… cho ta đi.”

Trần Tinh cảm nhận được bàn tay Hạng Thuật đang mơn trớn cơ thể mình, đoạn nghiêng đầu hôn hắn ngăn trở mọi câu từ, sốt sắng gật đầu, hồi hộp mà xoay người lại, cảm giác lạ lẫm ấy khiến cậu vừa phấn khích vừa tràn trề mong đợi.

Nhưng Hạng Thuật còn cấp bách hơn cả Trần Tinh, ngay khi dán vào nhau, Trần Tinh cảm thấy nhịp tim cậu nhanh đến mức sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Vâng… được.” Trần Tinh lí nhí.

Không lâu sau, Trần Tinh kêu thảm một tiếng.

“A ——! Đau quá!”

Hạng Thuật cuống cả lên: “Làm sao? Đau lắm hả?”

“Đau chết đi được!!!” Trần Tinh gần như phát cuồng mà hét lên, Hạng Thuật liền bảo: “Tạm thời… đừng nhúc nhích! Sắp gãy tới nơi rồi! Được, được, ta rút ra vậy!”

Trần Tinh: “…”

Hạng Thuật: “…”

“Đau quá… đau lắm.” Trần Tinh suýt nữa bật khóc, Hạng Thuật đành phải ngừng lại.

“Ta còn chưa vào nữa,” Hạng Thuật sầu gần chết, “đau lắm sao?”

Trần Tinh gật đầu lia lịa, mặt mày đỏ bừng, nhưng cậu đau lắm: “Không được đâu!”

Hạng Thuật thấy Trần Tinh hét lên như bị thần binh thọc trúng, đành từ bỏ ý định, vội sửa lời: “Rồi rồi, đành gác lại vậy.”

“Không không,” Trần Tinh lại không chịu, “ta ổn rồi, huynh tiếp tục đi, ta… nhịn một chút là được.”

“Bỏ đi.” Hạng Thuật không dám thử nữa, sợ bị thứ cứng rắn của mình làm đau Trần Tinh, mặc dù trong thâm tâm rất muốn, nhưng vẫn đau lòng cho cậu, vì vậy hắn lật người cậu lại, ôm vào lòng mình như trước, cơ thể kề sát vào nhau, đồng thời kéo quần lót lên giúp cậu.

Trần Tinh nghĩ lại vẫn còn sợ chuyện vừa rồi, quả thực còn đau hơn lần bị tên bắn, dù gì thì đời này cậu chưa bị thương nặng bao giờ, đau nhất vẫn là lần bị trúng tên tẩm thuốc mê trong thành Tương Dương, không ngờ làm chuyện này lại đau nhường ấy! Rốt cuộc có gì tốt! Tại sao thành thân đều phải làm?! Một trăm ngày thanh lư giao bái là muốn tra tấn người ta hay sao?

“Huynh y chang Hốt Lôi Sơn,” Trần Tinh thở dốc, “đã lớn mà còn cứng!”

“Cái gì?!” Hạng Thuật khó thể tin, “Hốt Lôi Sơn là tên nào?! Đệ… trước đó đã…”

Trần Tinh: “Con ngựa của vua A Khắc Lặc, huynh chưa gặp nó à?”

Hạng Thuật: “…”

Hốt Lôi Sơn là ngựa vương mà tộc A Khắc Lặc chuyên nuôi, uy phong lẫm liệt, cao to hơn mấy loài khác, tính tình hung hãn, đi lại như gió, không bao giờ để ai cưỡi, muốn phối giống cho nó còn phải coi nó có vui hay không. Có lần Trần Tinh vô tình trông thấy ‘thần khí’ của nó, lập tức hốt hoảng, cứng đờ ngay tại chỗ.

Hạng Thuật: “……………………”

Trần Tinh chuẩn bị miêu tả lại cảm thụ ban nãy của mình, Hạng Thuật lộ ra vẻ mặt thất bại: “Ngủ đi.”

“Hay là…” Trần Tinh cảm thấy hết sức có lỗi với Hạng Thuật, “ta cắn răng nhịn một tí, quá trình phối… phối giống này, bình thường mất bao lâu?”

Hạng Thuật: “Đệ coi ta là ngựa hay gì? Ngủ! Đừng nhiều lời!”

Trần Tinh: “Huynh giận ư?”

“Không có,” Hạng Thuật đáp, “sau này lại nói, thực sự không giận.”

Mặc dù ngoài miệng nói không, Trần Tinh nhận thấy hắn vẫn rất để tâm chuyện này. Hôm sau thức dậy, Trần Tinh rửa mặt bên giếng, thấy Hạng Thuật mặt mày hậm hực đi ra, rõ ràng đêm qua ngủ không ngon.

“Nơi này gọi là gì nhỉ?” Trần Tinh nhìn chung quanh, mùa đông non xanh nước biếc, cảnh ban ngày càng giống chốn bồng lai hơn.

“Ngõa Luân Nô.” Hạng Thuật rửa mặt, bấy giờ tinh thần mới khá khẩm hơn.

“Ngõa Luân Nô!” Đây không phải nơi lần trước Hạng Thuật lùng theo tung tích của Vương Tử Dạ, lần đầu giao chiến với gã sao?

“Không sai.” Hạng Thuật đáp, “Trước đây cư dân nơi này đều hóa Bạt, bị ta châm lửa thiêu sạch.”

Lần trước Hạng Thuật tới đây, đúng lúc gặp phải Vương Tử Dạ đang chuyển hóa hoạt thi trong thôn, sau đó hắn hoả thiêu toàn bộ Bạt, lần theo dấu vết của Vương Tử Dạ xuôi nam. Khi đó U Châu là vùng hẻo lánh, dân cư thưa thớt, trước kia Tiên Ti quản lý nơi này, sau khi Phù Kiên lật đổ Đại Yến, Tấn đế Tư Mã Diệu đã thúc đẩy một số quận huyện U Châu tự lập, mưu đồ phản Tần phục Tấn, đưa không ít quân Tấn tới đây theo đường biển, hỗ trợ U Châu kháng Tần.

Mặc dù nơi này ngoài tầm tay Phù Kiên, song làn sóng phản đối không lớn, lại mẫn cảm nằm ngay giáp giới bốn thế lực Sắc Lặc Cổ Minh, Cao Câu Ly, Tần và Hán, không thích hợp dẫn quân đàn áp, bèn theo Vương Mãnh kiến nghị, tạm thời gác lại, biến nó thành khu vực bốn phe mặc kệ, đợi sau này diệt Tấn rồi lại ra tay xử lý.

Đợt đó gần khu vực này có một đội Tấn quân hoạt động với quy mô nhỏ, sau khi phát hiện thôn trang bị hủy liền tiến hành vây công Hạng Thuật, Hạng Thuật vùng thoát khỏi lớp lớp vòng vây, dọc theo đường cổ U Châu xuôi nam, lúc tiến vào ranh giới Sơn Đông với Tứ Thủy thì thình lình cạn sức, thế là bị bắt…

“Tứ Thủy!” Trần Tinh thốt lên, “Là nơi Tân Viên Bình chém hắc giao!”

“Ừ.” Hạng Thuật cưỡi ngựa rời thôn, quay lại nhìn cậu, bảo, “Theo ta.”

Hạng Thuật không nóng lòng tới Cao Câu Ly, mà vòng qua Ngõa Luân Nô Bộ, đi theo hướng đông bờ nam sông Liêu.

“Mình đi đâu vậy?” Trần Tinh không nhịn được mà hỏi.

Hạng Thuật: “Khi rời khỏi Sắc Lặc xuyên, ta chợt nghĩ đến một vấn đề, vì sao lần trước Vương Tử Dạ lại tới Ngõa Luân Nô Bộ?”

Trần Tinh: “Có lẽ gã cần Bạt?”

Thời điểm ấy, Vương Tử Dạ hóa thành Khắc Gia Lạp, dùng máu Ma thần hồi sinh lão Đại Thiền Vu Thuật Luật Ôn, nhưng đã bị Hạng Thuật thiên táng.

Sau đó gã đi đâu? Được Hạng Thuật nhắc nhở, Trần Tinh mới nhận ra vấn đề này.

“Sau khi sư huynh Vương Mãnh của ta chết không lâu,” Trần Tinh ngờ vực, “Vương Tử Dạ liền xuất hiện bên cạnh Phù Kiên, vậy là gã tới Trường An làm quan?”

“Ừ,” Hạng Thuật nói, “nhưng sau một thời gian, gã lại lần nữa xuất hiện ở phương bắc.”

Mấy năm sau cái chết của Thuật Luật Ôn, Hạng Thuật vẫn không tháo được gút mắc này, bèn cử do thám truy lùng tung tích Khắc Gia Lạp. Sau khi có được manh mối, hắn một mình lên đường, cuối cùng cũng tìm thấy mục tiêu.

“Đệ không thấy lạ lắm à?” Hạng Thuật hờ hững nhìn vùng núi gần đó, nói, “Tại sao gã phải vượt dặm đường xa chạy tới đây? Chỉ vì chuyển hóa một ngàn người sống thành Bạt thôi ư?”

“Được thêm một mớ ai lại chê bao giờ, có lẽ gã quá nhàm chán, nên hành động khắp nơi?” Trần Tinh suy đoán, “Hoặc gã muốn hồi sinh vương gia Tư Mã? Không chừng nơi này có mộ Tư Mã Việt hay Tư Mã nào đó?”

“Nếu thật là thế gã sẽ phái thuộc hạ đi.” Hạng Thuật nói, “Đệ xem chỗ này, có phải giao điểm của mạch địa không?”

“Không,” Trần Tinh cũng thấy khó hiểu, “không dính dáng tới mạch địa.”

Hạng Thuật: “Muốn đánh bại kẻ địch, phải hiểu rõ kẻ địch của mình. Suốt mấy ngày qua, ta luôn tự hỏi, rốt cục Vương Tử Dạ là thứ gì? Gã đã sống ở thế gian này bao lâu? Tại sao lại trở thành thủ hạ của Xi Vưu?”

Trần Tinh chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, thông qua mấy lần giao thủ đứt quãng với Vương Tử Dạ và lời của Hạng Thuật, họ cũng có chút hiểu biết sơ bộ về Vương Tử Dạ — gã đã sống rất lâu, gã không cam lòng, như Cố Thanh nói, gã từng là một người phàm, bị chặt thành nhiều mảnh, vùi chôn dưới đất, không ngừng chịu giày vò suốt trăm ngàn năm qua.

Lúc còn sống, gã từng thích một cô nương.

“Chẳng lẽ đây là cố hương của gã?” Trần Tinh bỗng nói, “Hạng Thuật, huynh thông minh quá, huynh nghĩ ra thật nhiều!”

Hạng Thuật cùng Trần Tinh phóng ngựa vòng qua mỏm núi, phát hiện một tòa am bỏ hoang kỳ lạ được các phương sĩ xây dựng trên sườn núi bên bờ sông Liêu.

Sau am có hai gốc đại thụ chọc trời, cành lá trơ trọi giữa trời đông giá rét, dưới tàng cây có một tấm bia đá.

Tòa am này hoàn toàn khác với các kiến trúc của bất kỳ quốc gia nào trên Thần Châu, như thể đã tồn tại ở chỗ này từ rất lâu rồi.

“Lần đầu tìm thấy gã,” Hạng Thuật nói, “gã đứng ở đây.”

Trần Tinh chợt nhớ tới lần bất ngờ đụng độ Vương Tử Dạ trong Thương Lãng Vũ(*), hôm nay gã sẽ không xuất hiện nữa chứ?

(*) được nhắc đến ở chương 70

“Gã làm gì ở đây?” Trần Tinh hỏi.

“Hình như đang cúng tế.” Hạng Thuật nói, “Đệ biết nhiều chuyện xưa hơn ta, nơi này trước đây là đâu?”

Trần Tinh: “Tam quốc dưới sự cai trị của Viên Thuật.”

Hạng Thuật: “Sớm hơn.”

Trần Tinh ngẫm lại, nói: “Quận Hán U Châu? U Châu thời Chiến Quốc, thời Chu cũng được gọi bằng tên này.”

Hạng Thuật: “Sớm hơn nữa thì sao?”

Trước cuộc chiến Mục Dã, thời đại lịch sử còn mơ hồ, Trần Tinh sực nhớ tới một cái tên hiếm ai biết vào thời Sơn Hải thượng cổ mà cậu từng thấy trên Sơn Hải kinh.

“Nước Hữu Dịch.” Trần Tinh nói.

Hạng Thuật bước tới gốc cây, dùng tay lau bia đá, văn bia bên phải khắc hai chữ đại triện, Hạng Thuật ra hiệu với Trần Tinh, Trần Tinh đi lại xem, đọc: “Khương Dao.”

“Bên này thì sao?” Hạng Thuật lau văn bia bên trái.

“Vương Hợi.” Trần Tinh đọc thầm, thình lình nhận ra Hạng Thuật đã tìm thấy điểm mấu chốt.

“Đây là mộ của người yêu gã.” Trần Tinh nói, “Muốn đào ra xem à?”

Đào mộ là hành động đáng bị thiên lôi đánh, song vì khắc chế Vương Tử Dạ, Trần Tinh bằng lòng hy sinh số mệnh của mình, đào mộ Khương Dao âu cũng vì ngăn cản hành vi quật mộ khắp nơi của Vương Tử Dạ.

“Đào mộ không có ý nghĩa.” Hạng Thuật bác bỏ đề nghị của Trần Tinh, ngây người nhìn cậu một lúc.

Trần Tinh: “?”

Hạng Thuật quay đầu, cau mày bảo: “Đi thôi, ta chỉ không rõ, gã đã có khả năng hồi sinh người chết, tại sao không giúp người yêu của mình sống lại?”

Không hiểu sao Trần Tinh luôn cảm thấy Hạng Thuật như có điều giấu mình, cậu cảm nhận được tình yêu của hắn, hắn rất yêu rất yêu cậu, nhưng có đôi lần, ánh mắt hắn sẽ gợi cậu nhớ về khoảng thời gian còn chưa thấu hiểu lòng nhau, Hạng Thuật phát hiện ra ý nghĩa tồn tại của Tuế Tinh.

Như thể một khắc sau họ sẽ chia ly bất kỳ lúc nào, loại tương lai mập mờ này khiến đáy mắt Hạng Thuật luôn mang theo vẻ chấp nhất, cố gắng phá vỡ số mệnh đáng hận này.

Trần Tinh càng cảm nhận được điều này khi Hạng Thuật luôn miệng nhấn mạnh “Ta vĩnh viễn sẽ không để đệ rời xa ta”. Nếu tràn ngập hy vọng về tương lai, hắn đã không nói ra lời này, nói vậy chẳng khác nào cậu vẫn không thể thoát khỏi vận mệnh tử thần. Song không phải hiện giờ mọi chuyện đều ổn thỏa rồi sao? Bọn họ thực sự ở bên nhau, tương lai nay đã xán lạn hơn, cho dù không giết được Xi Vưu, chí ít hiện giờ cũng có cơ sở để đối kháng.

Không biết huynh ấy đang nghĩ gì nữa? Trần Tinh lấy làm khó hiểu, nhưng không hỏi ra miệng, nhiều lần tự nhủ với mình rằng cậu lo toan quá nhiều, không nên chỉ nhận định mọi chuyện bằng trực giác.

Trần Tinh và Hạng Thuật xuống núi, Trần Tinh ngẫm nghĩ rồi bảo: “Việc này khác, nếu gã hồi sinh Khương Dao, nàng không còn là người mà Vương Tử Dạ yêu nữa.”

Thực tế Hạng Thuật vẫn chưa rõ lũ Bạt mà Vương Tử Dạ hồi sinh rốt cục là thứ gì, bảo là chính họ, nhưng lại không phải họ. Mà nói không phải, thì cả đám dùng cái tên trước đây của mình hoạt động khắp nơi lại là thế nào. Chẳng hạn như Tư Mã Vĩ, vì sao khi được hồi sinh, ông ta lại nói “Ta cũng không biết mình là ai”?

Bình luận

Truyện đang đọc