ĐỊNH HẢI PHÙ SINH LỤC

Trận này có thể xem là đỉnh cao trong cuộc đời Hạng Thuật, một mình chiến sáu vạn người, có thể sánh với tuyệt thế võ thần "thất tiến thất xuất"(*) trên chiến trường Đương Dương cổ gần hai trăm năm trước, nhưng kỵ binh Nhu Nhiên có gϊếŧ kiểu nào cũng không hết, Hạng Thuật đánh tới mức một tay cạn sức, lúc nghe Trần Tinh bảo 'Đánh không lại thì ngươi chạy trước đi", lòng như nghẹn một búng máu, trái lại còn khơi dậy huyết tính trong người, dũng mãnh không sợ chết, tiếp tục liều mạng chém gϊếŧ dưới vách núi!

Trần Tinh dùng cả tay lẫn chân trèo lên, thấy Tiêu Sơn trên kia vẫn đang nạy cột đá, nhảy lên vuốt ra sức đạp, Xa La Phong lượm binh khí, bổ xuống đầu Trần Tinh đang trèo lên! Trần Tinh không dám la to, sợ Hạng Thuật dưới kia sẽ phân tâm, đành phải nghiến răng lắc mình trên vách đá.

Xa La Phong nghiến răng nghiến lợi: "Đồ chó Hán, giờ chết của ngươi..."

Cột đá bỗng đổ ầm xuống, chèn lên người Xa La Phong đang ở sân trời.

Trần Tinh còn chưa kịp rõ chuyện gì vừa xảy ra đã thấy hoa cả mắt, nhìn Xa La Phong dang hai tay, cây cột đá ở đằng sau bay thẳng tới trước mặt cậu, rồi sau đó Xa La Phong cùng gương mặt dữ tợn của hắn bị quẹt bay sượt qua người Trần Tinh.

Trần Tinh: "???"

Trần Tinh ngay lập tức ngẩng đầu, gọi với lên cao: "Tiêu——"

Còn chưa kịp nói tròn câu, cột đá nặng hơn nghìn cân kéo xích sắt, xích sắt lại kéo 'xoạt' Trần Tinh bay xuống vách núi! Cú kéo thình lình kia khiến mặt Trần Tinh muốn biến dạng luôn...

Trần Tinh: "Aaaaa——"

Tay phải Hạng Thuật phát run vì cạn sức, hắn đổi kiếm sang tay trái, định giục ngựa xông lên đỉnh núi thì thấy cột đá rung chuyển long trời lở đất đang lăn dọc theo vách đá, kéo theo xích sắt lẫn Trần Tinh lăn xuống hậu trận quân Nhu Nhiên!

"Coi chừng đá rớt..." Trần Tinh bị xích sắt kéo đi như diều trôi trong gió, la to từ đằng xa.

Chu Chân đang chỉ huy quân đội đột ngột ngoảnh đầu, trơ mắt nhìn cột đá rơi rầm rầm nghiền qua gần vạn kỵ binh Nhu Nhiên, thầm nghĩ không ổn, lập tức tung người sang một bên né cây cột khổng lồ rơi xuống từ đỉnh núi. Ngay sau đó, Tiêu Sơn đuổi theo cột đá, còn Tư Mã Vĩ mặc giáp đen rượt theo Tiêu Sơn, hai tên lao xuống từ đỉnh núi, trong lúc cấp bách, Tư Mã Vĩ quăng vèo một tấm khiên đen, khiên bay xoay tròn vừa khéo chèn dưới chân Trần Tinh.

"Ahhhhhhhhhh——" Trần Tinh suýt tí nữa bị gió to nuốt mất lưỡi, đạp khiên, bị cột đá kéo xuống bắt đầu trượt tuyết, trượt trái, né phải, tay vẫn bị xích sắt trói như cũ. Cột đá nọ lăn tới đâu liền đè bẹp tới đó, kỵ binh Nhu Nhiên không kịp trốn đi, để rồi cả người lẫn ngựa bị cột đá như chày cán bột ép thành bánh nhân thịt.

Hạng Thuật: "..........."

Trần Tinh choáng váng một lúc, Tiêu Sơn lao lên nhiều lần, mấy lượt suýt ngã, may mà cuối cùng cũng giữ được thăng bằng. Chu Chân chật vật né tránh, nhất thời quên béng Hạng Thuật còn đang ở sát bên, hắn hốt hoảng chạy vào khe núi, Hạng Thuật cũng nhảy lên ngựa đuổi theo Chu Chân.

Chu Chân giục ngựa quay đầu, đối mặt với Hạng Thuật.

"Tâm Đăng!" Hạng Thuật quát to.

Trần Tinh ngả nghiêng váng vất, mắt nổ đom đóm đầy trời, vừa nghe Hạng Thuật quát liền phát động Tâm Đăng theo bản năng.

Trong khe núi u ám, ánh sáng Tâm Đăng lóe lên, Hạng Thuật giơ trọng kiếm chỉ lên trời, ánh sáng trắng bùng nổ quét ra chung quanh, thân kiếm sáng rực, chín chữ chân ngôn lần lượt hiện lên ——

—— Chu Chân đột ngột trợn to hai mắt, giơ tay che mắt trước kiếm quang của Hạng Thuật.

"Từ đâu tới đây thì trở về đó." Giọng Hạng Thuật vang lên bên tai, chém kiếm xuống, khi tiếng nổ vang lên, Chu Chân tức khắc hóa thành bụi sáng rồi sau đó tản đi tứ phía.

Cùng lúc này, cột đá kéo Trần Tinh lăn vào rừng, đụng trúng tảng đá lớn rồi vỡ nát thành gần mười mảnh.

Suốt cả đoạn đường Trần Tinh không phải bị chặn bởi cành cây thì cũng là trượt tuyết, rơi tà tà xuống, đạp khiên tránh mọi nguy hiểm, không ngờ tới lúc ngừng hẳn lại không hề bị thương tí nào. Hiện giờ cậu đạp khiên, cầm xích sắt vẫn còn buộc vào cột đá đã đổ nát nặng sáu đến bảy mươi cân chưa được cởi ra, tái mặt thở hổn hển.

Cuối cùng hai người cũng hội hợp, Hạng Thuật thình lình chộp lấy tay cậu, cả người nhiễm đầy máu đen, cùng Trần Tinh nhìn nhau không nói gì.

"Ngươi... ngươi..." Trần Tinh nhìn Hạng Thuật, nhất thời không biết nên mở lời thế nào.

"Ta gì mà ta?" Hạng Thuật nắm cổ tay Trần Tinh mãi không buông, vô thức siết chặt làm Trần Tinh đau nhói, hắn nhìn dáo dác chung quanh, giữa chiến trường hỗn loạn, kỵ binh Nhu Nhiên đã bị Tuế Tinh của Trần Tinh xử lý quá nửa, số còn lại đang hốt hoảng tập hợp. Hắn bèn bảo: "Giờ không phải lúc nói chuyện, đi!"

Trần Tinh: "Tiêu Sơn..."

Hạng Thuật: "Nó có thể tự bảo vệ mình."

Trần Tinh ngẫm lại thấy cũng đúng, tốc độ Tiêu Sơn rất nhanh, Tư Mã Vĩ khó mà bắt kịp nên việc giữ mạng không thành vấn đề, điều quan trọng nhất hiện giờ là y không được tiếp tục rơi vào tay địch biến thành con tin, bằng không sẽ chỉ càng khiến Tiêu Sơn và Hạng Thuật trở nên bị động.

Trần Tinh chạy trốn muốn đứt hơi, vào sâu trong rừng thì phát hiện một hang động.

"A!" Trần Tinh chực bảo 'may quá' thì đã bị Hạng Thuật đè đầu, ra hiệu cậu cúi người đừng nói chuyện, hai người cùng chui vào đó.

Hang động tối đen phủ đầy băng sương, Trần Tinh dùng Tâm Đăng chiếu sáng một vùng nhỏ bên trong.

"Sao chỉ có hai người các ngươi?" Trần Tinh hỏi.

Hạng Thuật: "Ta có cho Tiêu Sơn theo đâu! Tự nó tới đó! Một mình ta còn chưa đủ cứu ngươi chắc?"

Hạng Thuật quả thực bị Tiêu Sơn làm tức chết, hắn đã chuẩn bi cứu người thỏa đáng hết rồi, vậy mà Tiêu Sơn bám theo, Hạng Thuật buộc lòng phải đổi kế hoạch, mình xông ra khiêu chiến thu hút sự chú ý của kẻ địch, còn Tiêu Sơn thì trèo lên đỉnh núi lặng lẽ giải cứu Trần Tinh. Kết quả lên đó xong, Tiêu Sơn lại làm mọi chuyện rùm beng tới mức này.

"Cáp Lạp Hòa Lâm thì sao?" Trần Tinh hỏi.

"Được canh giữ rồi." Hạng Thuật cầm tảng đá, dắt xích sắt đi đằng trước, cảnh giác quan sát môi trường trong hang động, đề phòng có mai phục.

Bấy giờ Trần Tinh đã bình tĩnh hơn, cau mày hỏi: "Ngươi liều quá, cứ vậy đơn thương độc mã tới đây?"

Hạng Thuật: "Ta không muốn vì theo ta tới cứu ngươi mà tộc nhân phải gặp nguy hiểm, thậm chí mất mạng, ngươi có ý kiến?"

Trần Tinh nghe vậy thì áy náy lắm, ngước nhìn Hạng Thuật, chẳng hiểu sao lại thấy buồn rầu, nghĩ bụng nếu ta không thủ thành giúp các ngươi, thì ta sẽ bị bắt chắc? Nhưng ý nghĩ này chỉ lướt qua trong chớp nhoáng, bởi khi thấy áo giáp của Hạng Thuật dính đầy máu đen, tóc tai rối bời, hệt như ác quỷ bò ra từ địa ngục, cậu không khỏi sinh lòng khó chịu.

Cậu rất muốn độp lại rằng 'Vậy cớ gì ngươi chạy tới đây', thế rồi nhận ra hàm ý khác qua lời Hạng Thuật, cảm giác nọ như khẩy dây đàn ngân lên thấp thoáng, rung động như có như không, cậu muốn tập trung lắng nghe, ngặt nỗi tiếng đàn đã biến mất từ lâu, và những gì còn sót lại chỉ là dư chấn mà mình đa tình thưởng thức.

Hai người nhất thời im lặng như cũ.

"Ngươi đỡ hơn chưa?" Hạng Thuật hỏi với vẻ mất tự nhiên.

"Gì cơ?" Trần Tinh ngơ ngác nói, "Ta vẫn luôn ổn mà."

"Láo!" Hạng Thuật xoay người, cả giận với cậu, "Ngươi hộc máu!"

Trần Tinh vỡ lẽ Hạng Thuật đang ám chỉ việc cậu dùng Tâm Đăng tới độ kiệt sức, trước khi bất tỉnh còn bị thương nặng, thành thử cậu vội nói: "Ta không sao, chẳng qua do dùng pháp lực Tâm Đăng quá mức nên nhất thời ngạt thở... Ngươi đi mau nha! Định đi đường quyền với ta đó hả?"

Hạng Thuật nhấc tảng đá kéo theo xích sắt, hai người nương theo hướng gió trong hang động, chưa đầy một khắc thì thấy được ánh sáng, hai người bước vào một hẻm núi rộng ở vùng nội địa của Âm sơn.

Trong khe núi chất ngổn ngang binh khí và áo giáp, Trần Tinh lầm bầm: "Đây là đâu?"

"Hố tội dân." Hạng Thuật nhìn xung quanh, nơi đây là khe núi hình bán nguyệt được bao bọc bởi nhiều ngọn núi, ở phía xa là rừng tuyết um tùm, hắn nói tiếp, "Phàm là người của Sắc Lặc minh có tội, thì phải thổ táng chứ không được thiên táng, đây chính là nơi thổ táng."

Trần Tinh ngước lên nhìn vòm trời xám xịt, không phân rõ được đông tây nam bắc, làm cách nào rời khỏi núi đây? Đương lúc cậu đắn đo lo nghĩ, bên cạnh phát ra tiếng đá rơi, Hạng Thuật chống kiếm xuống đất thở dốc khe khẽ, rõ ràng đã chiến đấu cạn sức nên đi hết nổi rồi.

Trần Tinh vội dìu Hạng Thuật ngồi xuống, giở áo giáp giúp hắn, trong ngoài cơ man là máu tụ, ngay cả áo đơn bên trong cũng bị máu tươi ngấm thành màu đen tím.

"Ngươi đã đánh bại bao nhiêu người?" Trần Tinh nhớ lại cảnh tượng rợn người đến giật mình khi ấy.

"Không biết nữa," Hạng Thuật nhắm hai mắt, dựa vào một gốc đại thụ, lạnh nhạt đáp, "ai rảnh mà đếm, cởi giáp giúp ta với."

Hạng Thuật mặc giáp nặng Thiết Lặc, vừa tiến vào hẻm núi không lâu là chiến mã đã không cầm cự nổi trước mưa tên, bộ giáp này được chế tạo bởi thợ thủ công Thiết Lặc và Nhu Nhiên, làm hoàn toàn từ thép, dẫu rằng đã biến dạng dưới mưa tên và đao kiếm, nhưng vẫn bảo vệ cơ thể hắn an toàn như trước.

Trần Tinh cởi trần người Hạng Thuật, Hạng Thuật hít sâu, rồi thở một hơi thật dài.

"Nghỉ lát đi," Hạng Thuật nhắm hai mắt, ngồi dưới tàng cây, dựa vào gốc cây, sau đó bảo, "cô vương mệt quá, mệt quá đi mất..."

Một tay của Trần Tinh vẫn bị khóa bằng xích sắt, tay còn lại gượng gạo cởi ngoại bào xuống, vắt ngay eo Hạng Thuật, nhìn Hạng Thuật thấm mệt, khuôn mặt đẫm máu đen, song vẫn anh tuấn như bao ngày, làm cậu không kiềm được vươn tay muốn chạm vào gương mặt ấy. Và chính vào lúc này đây, cậu nảy sinh một ý tưởng, như thể thôi thúc cậu làm một việc gì đó để bày tỏ lòng biết ơn của mình với Hạng Thuật.

"Nơi này cách Cáp Lạp Hòa Lâm bao xa?" Trần Tinh hỏi.

"Một ngày một đêm." Hạng Thuật đáp.

Trần Tinh thầm nghĩ, có phải kể từ lúc ta bị bắt ngươi một mạch ra roi thúc ngựa tới cứu ta không?

"Ngươi muốn ăn chút gì không?" Trần Tinh hỏi, "Đói bụng không?"

"Ăn gì?" Hạng Thuật hờ hững đáp, "Ngươi tìm thức ăn cho ta xem nào? Ăn ngươi hả? Ngươi được mấy lạng thịt?"

Trần Tinh đành phải bỏ cuộc.

Hạng Thuật hít thở đều đều, chẳng buồn nói nữa, rõ ràng đã thiếp đi, Trần Tinh ngồi cạnh hắn hơi dựa vào, chung quanh là một mảnh tĩnh lặng, chỉ có tiếng xào xạc khi gió thổi qua núi rừng, thảng như mọi nguy hiểm đã rời họ thật xa, cả thế giới chỉ đọng lại sắc tuyết an lành cùng xiết bao ngọn núi hùng vĩ.

Xin lỗi nhé, Trần Tinh thầm nói.

Nếu không phải tại ta tự tiện chủ trương bắt ngươi làm hộ pháp, ngươi đã không gặp nhiều rắc rối đến vậy rồi. Trần Tinh thở dài trong lòng, giữa cõi đời này cậu có lắm mê man, có lúc thậm chí xem Hạng Thuật là cọng rơm cứu mạng, lừa hắn chiến đấu anh dũng, vượt bao hiểm trở vì mình.

Trần Tinh nghiêng người dựa gần Hạng Thuật hơn, Hạng Thuật vẫn nhắm mắt, nhấc một tay khoác lên vai cậu, để cậu nép vào người mình. Động thái này tức khắc rót thêm chút dũng khí chưa cạn vào Trần Tinh, khiến sự chán nản thoáng qua của cậu tan thành mây khói.

Trần Tinh từ từ cúi xuống gối lên người Hạng Thuật, nhìn vào đống mộ hoang liêu trước mặt.

"Sao vậy?" Hạng Thuật đột nhiên hỏi.

"Gì cơ?" Trần Tinh mờ mịt đáp.

"Tâm Đăng." Hạng Thuật lời ít ý nhiều.

Trần Tinh nói: "Tâm Đăng? Ta vô dụng?"

Hạng Thuật mở mắt, hỏi với vẻ hoài nghi: "Ta nhận ra, dường như cả người ngươi đang phát sáng."

"Ta?" Trần Tinh ngẩng đầu, Hạng Thuật liền đè cậu xuống để cậu nằm lên người mình như cũ, Trần Tinh thỏa thích dựa vào, song không thể nói rõ tại sao.

"Ngươi gặp Xa La Phong rồi?" Hạng Thuật đổi đề tài.

"Ừ." Trần Tinh kể lại mọi chuyện cho hắn, Hạng Thuật cau mày: "Chu Chân sau khi chết không lâu liền biến thành hoạt thi, Do Đa cũng vậy, mấy năm qua họ đã trốn ở đâu?"

Đây cũng là điều Trần Tinh nghi ngờ nhất, nếu linh khí thiên địa vẫn còn thì dễ nói rồi, biết đâu chừng có thể hỏi đám yêu quái quanh sơn dã này.

"Phải làm gì với Xa La Phong đây?" Trần Tinh hỏi.

"Ta muốn bắt hắn về," Hạng Thuật trầm giọng, "hoặc kết liễu hắn ngay tại đây, là lỗi của ta."

Trần Tinh muốn bảo ngươi không nên giao trách nhiệm bảo vệ cho Xa La Phong, nhưng giờ nói ra thì còn có ích gì? Huống hồ trong hoàn cảnh ấy, cho dù Hạng Thuật không giao chức trách cho vị an đáp này, thì việc Xa La Phong mưu đồ công hãm Sắc Lặc xuyên và gϊếŧ người không ai có thể kiểm soát được. Hạng Thuật quyết định rời khỏi Sắc Lặc xuyên là một sai lầm, mà sai lầm ấy đều do cậu cả.

"Trước khi đi hắn đã đồng ý với ta rằng," Hạng Thuật thì thào, "sẽ không trả thù người A Khắc Lặc, sẽ thay ta bảo vệ Sắc Lặc xuyên. Đêm đó hai bọn ta đã thỏa thuận trước mặt tộc trưởng chư tộc rồi."

Trần Tinh bỗng nhớ tới cái đêm vua A Khắc Lặc chờ ngoài vương trướng đặng đưa mình lên Bắc, chắc hẳn cũng thấy cuộc tranh cãi của Hạng Thuật và Xa La Phong mãi không đến hồi kết, không muốn kéo cả Sắc Lặc xuyên vào hiểm cảnh chỉ vì cậu, càng không muốn Đại Thiền Vu bỏ mặc cả Sắc Lặc xuyên vì toàn thể tộc A Khắc Lặc, nên tự ý rời đi giúp đỡ Trần Tinh.

"Xa La Phong không phải người như thế, hắn chỉ nhất thời hành động theo cảm tính, sau khi tỉnh táo lại hắn sẽ nhận ra toàn bộ tình hình, là Chu Chân, Thi Hợi,..." Hạng Thuật thì thào, "là Thi Hợi cho hắn uống thuốc, nên tính hắn mới thay đổi lớn đến vậy."

"Đừng nghĩ nữa." Trần Tinh nghe mà khó chịu, bèn nói.

Hạng Thuật nói: "Ngươi cứu hắn một lần nữa được không?"

Trần Tinh đáp: "Không nói chắc được, nếu linh khí thiên địa vẫn còn, có lẽ ta sẽ thử xua tan tác dụng của máu Ma thần..."

Hạng Thuật: "Thế nào hắn cũng phải tạ tội rồi, ta chỉ muốn hắn tìm lại tôn nghiêm trước khi chết."

"Tạ tội gì?" một giọng nói khản đặc vang lên, "Thuật Luật Không, người nên tạ tội chính là ngươi."

Trần Tinh ngẩng phắt đầu, dường như Hạng Thuật đã nhận ra Xa La Phong tới đây từ lâu, tiện tay vỗ Trần Tinh kêu cậu ngồi dậy, rồi hắn chống kiếm đứng lên, nói: "Thôi được, sau cùng vẫn nên có một lời giải thích."

Xa La Phong đã bị đụng đến biến dạng, lúc ngã xuống vách núi, đầu hắn va đập lõm một khúc, áo giáp cùng y phục trên người bị vướng rách bươm, một tay gãy xương buông thõng xuống.

Xa La Phong trợn to hai mắt, nhìn lom lom vào Hạng Thuật: "An đáp của ta, phản bội lời thề sẽ có kết cục gì, ngươi phải luôn nhớ."

"Đừng rời khỏi gốc cây này quá một trượng." Hạng Thuật nhấc kiếm, chầm chậm vòng ra trước mặt Trần Tinh, phơi bày vết thương do tên để lại lúc chắn cho Trần Tinh ở thành Trường An không lâu trước đó, nửa người dưới như giáp sắt, đặt kiếm ngang hông chắn đường Xa La Phong.

Tiếng động khẽ vang lên từ bốn phương tám hướng, một luồng oán khí hùng mạnh lặng lẽ lan tràn trong cổ mộ.

Tư Mã Việt lộ diện trong rừng cây, cầm trượng sừng hươu đứng trên cao, quan sát ba người giữa đất mộ.

Trần Tinh ngẩng đầu liếc nhìn Tư Mã Việt, phát hiện trượng sừng hươu trong tay hắn đang dẫn dắt oán khí chung quanh dâng lên ào ạt, toàn bộ oán khí ở tái ngoại đều vọt về đất mộ này, hệt như nước chảy lấp đầy khe núi!

"Tư Mã Việt!" Trần Tinh trầm giọng, "Kêu chủ nhân ngươi ra nói chuyện!"

"Thầy trừ tà," Tư Mã Việt cất giọng lạnh lùng từ trên cao, "ngươi sẽ được gặp hắn nhanh thôi, ta cho ngươi một cơ hội, từ bỏ mọi kháng cự, đi theo ta, tự nhiên ngươi sẽ có cơ hội hỏi hắn mọi chuyện."

Nghe vậy Trần Tinh lập tức sinh ra một ý tưởng, nếu vờ thua bị bắt đi, hậu quả sẽ ra sao? Hai tên hoạt thi phục sinh được gọi là 'Bạt vương' này rõ ràng đã nhận lệnh bên trên, mục đích chính là bắt sống cậu.

Thế nhưng Trần Tinh bác bỏ suy nghĩ này ngay tức khắc, Thi Hợi muốn gặp cậu nên mới để cậu sống, nhưng Hạng Thuật thì lại không, làm vậy quá mạo hiểm, không đáng tí nào.

"Ta chẳng có hứng thú đàm phán với gã." Trần Tinh xách xích sắt, đối mặt với kẻ địch ở trên cao, xưa giờ chẳng nể nang ai, càng không hề sợ hãi, "Về nói cho gã biết, nhiệm vụ của ta là tiêu diệt gã, tiễn gã luân hồi, về nơi người vãng sinh nên đi."

Tư Mã Việt đột nhiên phá lên tràng cười khản đặc: "Chỉ bằng ngươi? Trái lại ta rất muốn xem, một thầy trừ tà tay trói gà không chặt có thể làm gì trong lúc Vạn Pháp Quy Tịch!"

Dứt lời, Tư Mã Vĩ dọng mạnh pháp trượng xuống đất, oán khí ngập trời bùng phát điên cuồng! Gió tà rít gào trên vùng mộ cổ, hệt như đang đứng trong địa ngục!

Trần Tinh vừa nhìn liền biết không ổn, pháp bảo này cũng bị oán khí luyện hóa giống như Âm Dương giám và Tranh cổ! Bấy giờ oán khí trên pháp bảo, cộng thêm phần lớn oán khí vừa sinh ra trong trận đại chiến gϊếŧ chóc ở Sắc Lặc xuyên đã bắt đầu lưu động về hướng âm của mạch Địa, trước tình cảnh này, nơi đây còn hung hiểm hơn thành Trường An gấp nhiều lần!

Ban đầu cậu đã quá xem thường, lầm tưởng vùng Sắc Lặc xuyên mênh mông không có quá nhiều dân cư trú, lại không xảy ra chiến tranh quy mô lớn trong nhiều năm qua, kể cả khi có oán khí, nó cũng sẽ tan biến rất nhanh, vậy mà không ngờ so với thành Trường An, nơi đây thiếu mất một yếu tố quan trọng nhất: con người.

Khi có quá ít sinh linh, dương khí sẽ giảm đi, và tốc độ trung hòa oán khí sinh ra khi có người chết sẽ chậm lại, không biết Tư Mã Việt lấy pháp bảo chứa oán khí hùng mạnh này từ đâu ra, vào lúc này, nó bị cưỡng ép thúc đẩy và giải phóng, vùng trời trên hẻm núi thoắt cái phủ đầy mây đen, thấp thoáng những tia chớp đỏ như máu.

Nhiều bóng ma lờ mờ xuất hiện giữa núi non trùng điệp, bao vây đại thụ che trời trong đất mộ.

"Thuật Luật Không..." Xa La Phong gào thét trong mây đen, "ta trao hầu như tất thảy cho ngươi, mấy năm qua ta có bao giờ ta nợ ngươi cái gì không..."

Xa La Phong từ tốn bước ra từ oán khí dày đặc, Trần Tinh nhìn khắp mộ, đột nhiên nhận thấy có vô số động vật bị oán khí ăn mòn — phần lớn động vật đã chết như hươu, sói, chó hoang, cáo, đại bàng... chúng lộ ra xương trắng chằng chịt, hai mắt đục ngầu nhìn họ lom lom, bước chầm chậm về giữa đất mộ.

"An đáp của ta đã chết," Hạng Thuật siết trọng kiếm, nghiêm túc nói, "quái vật đang đứng trước mặt ta chẳng là cái thá gì."

Trần Tinh gắng bình tĩnh lại, chứng kiến cơ thể móp méo bị đụng nát vụn của Xa La Phong dần dần được chắp vá trong màn sương oán khí. Cậu ngẩng đầu nhìn oán khí ngợp trời, thôi thúc Tâm Đăng, không ngờ trọng kiếm trong tay Hạng Thuật bị oán khí quấy nhiễu, ánh sáng từ từ mờ đi.

Oán khí quá nặng, nó đang liên tục ăn mòn sức mạnh của Tâm Đăng.

"Thuật Luật Không," Xa La Phong cất giọng run rẩy, "tên tiểu nhân vì tư lợi, vong ân phụ nghĩa, ta đã nhìn thấu ngươi rồi, chết đi! Trả lại những gì ngươi đã nhận từ ta!"

Trần Tinh dứt khoát hét to: "Hạng Thuật! Đừng xa ta quá! Pháp lực Tâm Đăng sẽ suy yếu!"

Trần Tinh tức tốc lao vào chiến trường, Hạng Thuật lùi về sau, oán khí quanh người Xa La Phong không gì bì nổi, còn lộ vẻ không cam lòng hơn lần đối đầu với Phùng Thiên Dật, hắn giơ tay trái, trên đó xuất hiện một cây roi xương, lao phăm phăm về phía Hạng Thuật!

_____

Chú thích:

(*) thất tiến thất xuất: Bảy lần tiến lui của Triệu Vân ở trận Đương Dương Trường Bản. Nhằm tìm kiếm My phu nhân và con trai Lưu Bị là A Đẩu lạc mất trong lúc hỗn chiến với đại quân Tào Tháo, ông đã phải gϊếŧ tới gϊếŧ lui, bảy lần ra vào giữa trăm vạn quân Tào, cứu được Cam phu nhân và My Trúc, gϊếŧ tướng của Tào Tháo là Thuần Vu Đạo, cướp thanh gươm báo Thanh Công của Hạ Hầu Ân. Trong trận này Triệu Vân mang được A Đẩu ra khỏi trận, chém gãy 2 lá cờ to, cướp 3 ngọn giáo, cướp thanh gươm báu của Tào Tháo, gϊếŧ được hơn 50 danh tướng của quân Tào. Nguồn: tham khảo từ wikipedia ↑

Bình luận

Truyện đang đọc