ĐỊNH HẢI PHÙ SINH LỤC

Hạng Thuật nói: “Cảm ơn ngươi đã tới cứu ta.”

Trần Tinh nhất thời hoảng sợ vì được người quan tâm, xem ra Hạng Thuật nào phải chó điên, chẳng qua do ban đầu mình dùng sai cách mà thôi. Cậu bắt đầu có lòng tin hơn rồi.

“Không biết vì sao,” Hạng Thuật nghiêng đầu nói với cậu, “ta luôn cảm thấy mình đã từng gặp ngươi ở đâu rồi, cứ như vừa trải qua một giấc mơ vậy.”

Trần Tinh đáp: “Ta cũng mơ thấy huynh, có lẽ kiếp trước đã định sẵn chúng ta gặp nhau chăng?”

Hạng Thuật: “……”

Hạng Thuật nói thật lòng, vậy mà khi nghe Trần Tinh đáp xong, bầu không khí giữa hai người chợt trở nên ái muội, chưa kể cậu còn đang ôm eo hắn, để hắn cưỡi ngựa chở đi. Hai người đột nhiên cảm thấy lúng túng, Trần Tinh vội dịch ra sau, Hạng Thuật cảm nhận được nhưng không nói gì.

“Huynh/Ngươi…” Trần Tinh và Hạng Thuật đồng thời mở miệng.

Hạng Thuật không biết vì sao mỗi khi ở riêng với Trần Tinh, hắn lại không kiềm được muốn trò chuyện với cậu. Dường như chẳng cầm nổi lòng, lại muốn quay đầu nhìn cậu.

Hạng Thuật hỏi thăm: “Vết thương đỡ hơn chưa? Cần dùng thuốc không?”

Trần Tinh đáp: “Không sao, bản thân ta cũng là đại phu. Huynh thì sao? Đã khỏe hơn chưa?”

Trần Tinh thầm nghĩ tôn trọng nhau như khách thế này cũng không tệ lắm, làm lại một lần, giờ đây Hạng Thuật đã trở nên dịu dàng hơn, còn biết quan tâm mình nữa kìa?

Hạng Thuật tận mắt chứng kiến Trần Tinh trúng tên vì cứu hắn, vậy nên sinh ra ý thức trách nhiệm.

Trước đây Trần Tinh ỷ được Tuế Tinh hộ thể, cộng thêm Hạng Thuật lúc nào cũng che chở cậu, bởi vậy nào có bị thương bao giờ. Song giờ hồi tưởng lại thì không biết nhờ Tuế Tinh mang lại may mắn cho, hay vì cậu tìm được Hạng Thuật, được hắn bảo vệ kín kẽ nên mới không bị thương. Ngẫm lại thì mỗi lần mình gặp nguy hiểm, luôn có Hạng Thuật chắn trước mặt, trong lòng không khỏi cảm động.

“Ngươi cho ta uống thuốc gì?” Hạng Thuật hỏi, “Cũng uống một viên đi.”

Trần Tinh nói thật: “Hết rồi, hồi đó sư phụ chỉ cho có một viên.”

Hạng Thuật: “Sư môn ngươi ở đâu? Xa không?”

“Sư phụ qua đời rồi.” Trần Tinh đáp, “Viên thuốc đó được truyền lại cách đây lâu lắm rồi.”

Một viên thuốc giúp khởi tử hồi sinh, Hạng Thuật dĩ nhiên biết nó đáng giá thế nào, cũng biết vì cứu hắn mà Trần Tinh đã phải đánh đổi những gì.

Trần Tinh nói: “Huynh ngồi tù đã lâu nên vẫn còn suy yếu, mấy ngày nay cố ăn nhiều chút, xem huynh gầy thành kiểu gì rồi này.”

Hạng Thuật im lặng.

Tiến vào khe núi Long Trung, ba người dừng chân nghỉ tạm một chốc. Phùng Thiên Quân dò đường xong thì quay về, thấy Hạng Thuật không biết tìm thảo dược gì, hai tay chắp lại vò nát, dùng nội lực thúc cho thảo dược nóng lên, tiếp theo bôi lên chỗ Trần Tinh bị trúng tên.

Hắn vẫn trầm tĩnh như trước, thấy Phùng Thiên Quân về bèn đứng dậy ra bờ suối rửa tay.

“Thuận lợi chứ?” Phùng Thiên Quân hỏi.

Trần Tinh gật đầu, trong mắt toát lên ý cười.

Phùng Thiên Quân hạ giọng: “Dù đã quên ngươi, nhưng hắn vẫn không quên tình cảm với ngươi, ngươi coi lúc mình ôm đùi hắn, có phải chỗ kia liền…”

“Dừng!” Trần Tinh chặn ngay, “Câm mồm cho ta.”

Phùng Thiên Quân vỗ vai Trần Tinh, quay đầu nhìn Hạng Thuật.

Hạng Thuật rửa sạch thảo dược trên tay, song không về chỗ cũ mà ngồi lặng người bên bờ suối.

Phùng Thiên Quân tiếp tục thấp giọng: “Ngươi khẩn trương lên, đẩy nhanh tiến độ, thu phục hắn cho ta! Lên giường được thì ngon. Cần thuốc gì cứ nói với Phùng đại ca, hợp hoan tán được không? Tới Trường An tìm cho ngươi nhé?”

Trần Tinh hạ giọng: “Không bằng chúng ta nói chuyện khác đi? Công chúa Thanh Hà và chị Cố Thanh, ngươi tính thế nào? Nghĩ tới đã thấy tuyệt vọng rồi.”

Phùng Thiên Quân dứt khoát câm miệng, đứng dậy bỏ đi.

Phùng Thiên Quân đi rồi, Hạng Thuật lập tức đứng dậy trở về, đưa mắt nhìn Trần Tinh, Trần Tinh nói: “Ta không sao, chúng ta đi thôi.”

Hạng Thuật nhận ra Phùng Thiên Quân thường nghe theo lời Trần Tinh, quan hệ giống thuộc hạ hoặc bạn bè hơn. Hắn ngờ vực nhìn Phùng Thiên Quân, song không hỏi nhiều. Trần Tinh chủ động giải thích: “Phùng đại ca cũng là thầy trừ tà, bọn ta quen nhau từ trước.”

“Ừm.” Hạng Thuật đáp.

Ba người dắt ngựa qua sạn đạo núi Long Trung một cách êm đẹp, đến địa điểm cắm trại lần trước của Trần Tinh và Phùng Thiên Quân.

“Phải chỗ này không?” Trần Tinh quan sát chung quanh.

Phùng Thiên Quân gật đầu, thoáng nhìn hai người, chỉ lên cao, ra hiệu mình lên đó điều tra. Trên đường đi Trần Tinh đã nói đại thể với Hạng Thuật về tình hình Thi Hợi, sự tồn tại của Bạt, cùng với mối họa ngầm của vùng đất Thần Châu.

“Máu Ma thần.” Hạng Thuật nghĩ đến loại thuốc mà Khắc Gia Lạp cho cha mình uống.

“Chút máu này có thể khiến người sống biến dị, huynh…” Trần Tinh suýt nữa đã nói toạc ra, may mà dừng kịp, cậu sửa lời: “Lần trước huynh gặp gã trong hoàn cảnh nào?”

Hạng Thuật còn đang thả hồn trong hồi ức, không trả lời Trần Tinh, lát sau thì hỏi: “Hiện giờ chúng ta làm gì ở trong này?”

“Chờ,” Trần Tinh nói, “chờ mặt trời lặn. Đêm xuống, chúng ta sẽ tới nơi khác chặn gã, khi ấy gã đang ở gần đó.”

Hạng Thuật ngờ vực: “Ngươi biết gã ở đâu?”

Trần Tinh gật đầu: “Tuyệt đối không được kinh động, bằng không gã có thể đào tẩu bất cứ lúc nào. Xinh huynh nhất định, nhất định phải nghe lời ta, xong việc sẽ giải thích rõ ràng với huynh.”

“Ngươi nhớ cẩn thận.” Hạng Thuật rõ ràng vẫn hết sức hoài nghi với người không có võ là Trần Tinh đây.

Trần Tinh nghĩ ngợi, bảo: “Mặc dù ta không có võ, nhưng có cách khác, lát nữa huynh phải tin tưởng ta.”

Lần này Trần Tinh nhất định phải bắt cho được kẻ đeo mặt nạ kia, phá hỏng kế hoạch hồi sinh Tư Mã Vĩ của bọn chúng, nếu để kẻ địch chạy thoát, Vương Tử Dạ sẽ biết ngay thầy trừ tà đã xuất hiện.

“Ta hiểu rồi.” Hạng Thuật đáp.

Trần Tinh nhận ra Hạng Thuật vẫn còn nghi ngờ, nhưng vẫn quyết định tạm thời tin họ. Không lâu sau, Phùng Thiên Quân vác một thi thể về đây, vứt xuống đất, đúng là xác binh sĩ được Hạng Thuật phát hiện vào lần trước.

“Quân Tấn.” Hạng Thuật lầm bầm.

Phùng Thiên Quân nói: “Phải đốt nó, bằng không nếu thả về Mạch thành, Bạt sẽ gây ra bệnh dịch.”

Trần Tinh thắp sáng Tâm Đăng trong tay, Hạng Thuật ngay lập tức nhìn cậu. Tiếp theo, Trần Tinh đặt tay lên trán thi thể nọ, đợt này không như lần trước, Tâm Đăng vừa truyền vào, oán khí trong thi thể từ từ tiêu tán như mặt trời hòa tan tuyết, dần dần thả ra từ thi thể quân Tấn.

“Xin hãy ngủ yên.” Trần Tinh thấp giọng.

Toàn thân Trần Tinh được bao phủ trong vầng sáng dịu nhẹ, như thể đã thay đổi thành một người khác cùng với Tâm Đăng của mình, gương mặt toát lên vẻ trang nghiêm và từ bi của một vị thần. Khi oán khí trong thi thể được xua tan, vài điểm sáng lấp lánh bay lên trời, linh hồn tiến về mạch Thiên đi vào luân hồi.

Hạng Thuật ngạc nhiên nhìn Trần Tinh, ánh sáng thu lại, Trần Tinh trở về với dáng vẻ ban đầu.

“Phòng hờ cho trót,” Phùng Thiên Quân châm chiết hỏa tử, nói, “vẫn phải đốt nó, còn mấy canh nữa trời sẽ tối hẳn, các ngươi nghỉ ngơi một lát đi, sau đó cùng nhau hành động.”

Trần Tinh đánh ngáp, từ đêm qua tới nay đã hơn hai ngày không ngủ rồi, cậu uể oải: “Ta ngủ đây.”

“Không sao chứ?” Hạng Thuật đột nhiên trở nên căng thẳng, hỏi, “Đó là pháp thuật à? Sẽ khiến ngươi buồn ngủ ư?”

Trần Tinh xua tay: “Ta buồn ngủ thật.”

Thế là cậu cuộn mình bên cạnh Hạng Thuật, tại nơi mà mặt trời không thể chiếu tới, cún con cũng chạy tới rúc vào lòng Trần Tinh. Hạng Thuật trầm tĩnh một thoáng, sau đó nằm xuống cạnh Trần Tinh, nghiêng đầu ngắm nhìn gương mặt ngây ngô đang say ngủ của cậu.

Hoàng hôn buông xuống, Phùng Thiên Quân lấy thức ăn ra, châm chút rượu, Trần Tinh ngáp dài ngồi dậy, Phùng Thiên Quân nói: “Nào, chúng mừng Hạng huynh đệ thành công thoát thân, mừng mọi người… có được cuộc sống mới!”

Trần Tinh sợ Phùng Thiên Quân nói sai khiến Hạng Thuật cảnh giác, Hạng Thuật nhìn chiếc cốc trong tay, gật đầu uống cạn. Đợi mặt trời lặn, Phùng Thiên Quân đưa một thanh kiếm cho Hạng Thuật, ba người cùng vào rừng, dọc theo đường nhỏ tới nơi lần trước kẻ đeo mặt nạ hồi sinh Tư Mã Vĩ.

Đây là ngày cuối cùng Tư Mã Vĩ phục sinh, đợt trước đợi tới tận lúc gà gáy Trần Tinh mới phát hiện ra manh mối, chuyến nay cậu tự tin trăm phần rằng mình có thể tập kích khiến gã trở tay không kịp.

“Ngươi nuôi con chim đó hả?” Hạng Thuật chợt hỏi.

“Gì cơ?” Trần Tinh ngạc nhiên, tiếp theo mới nhận ra hắn đang chỉ Trùng Minh, nghĩ thầm vậy mà cũng phát hiện! Ngay cả cậu còn chẳng nhận ra Trùng Minh đã bay theo họ suốt chặng đường.

“Phải…” Trần Tinh nói, “nhân sinh khổ đoản… nói ra thì rất dài dòng, sau này có dịp sẽ giải thích với huynh. Nó là yêu, nhưng tạm thời sẽ không làm được gì.”

Bọn họ dừng bước ngoài sơn thôn, khi mặt trời gần lặn hẳn, bốn bề yên ắng vô cùng, không có gì bất thường.

Hạng Thuật: “!!!”

Hạng Thuật thấy bắt đầu có hoạt thi đi lang thang ngoài thôn, Phùng Thiên Quân đã quen với cảnh này, lặng lẽ đi mai phục, Hạng Thuật định xách kiếm bỏ đi thì bị Trần Tinh kéo lại.

“Suỵt!” Trần Tinh nói, “Giải quyết đám này sau, tạm thời chờ ở đây.”

Tế đàn vẫn nằm chính giữa mộ viên, ánh sáng leo lắt, Trần Tinh và Hạng Thuật trốn một bên, Phùng Thiên Quân thì ẩn thân ở chỗ khác, họ không dám thiêu thi thể trong mộ viên, nếu không chắc chắn sẽ bị đối phương phát hiện.

“Tiếp theo,” tay trái của Trần Tinh cầm cổ tay Hạng Thuật, nghiêm túc nhìn hắn, “ta sẽ cho huynh sức mạnh Tâm Đăng, huynh phụ trách đối phó tên cầm đầu bên địch…”

Hạng Thuật và Trần Tinh nhìn nhau, sau đó giữa hai người chợt phát ra một vầng sáng ấm áp.

Trần Tinh: “……”

Tâm Đăng trong cơ thể Hạng Thuật vẫn còn, quá tốt rồi! Trần Tinh gần như không cần cố sức đã có thể đánh thức điểm sáng trong tâm mạch của hắn, như thể giữa họ có một sự cộng hưởng kỳ lạ. Hạng Thuật cúi đầu nhìn cổ tay mình, tay trái Trần Tinh đang ấn lên cổ tay hắn, tay phải bắn ra hào quang, vuốt dọc theo mu bàn tay, khoảnh khắc da thịt kề cận, hô hấp Hạng Thuật nhất thời trở nên dồn dập.

Nhờ vào sự cộng hưởng với Tâm Đăng, thanh kiếm trong tay hắn chợt sáng lên.

Sau đó cả người Hạng Thuật biến đổi, trên người thấp thoáng chiếc áo bào trắng lấp lánh ánh vàng của hộ pháp Võ thần, ánh sáng vàng lóe lên trên gương mặt.

“Sau đó thì sao?” Hạng Thuật chưa nhận thấy sự thay đổi của mình, chỉ cảm thấy pháp thuật của Trần Tinh khá huyền diệu.

Trần Tinh nhìn Hạng Thuật với vẻ ngạc nhiên, sau đó mỉm cười ngại ngùng, ánh sáng thu lại, giữa hai người lần nữa chìm vào bóng tối.

“Không có gì.” Trần Tinh nói, “Ánh sáng này có thể khắc chế nó, trông cậy hết vào huynh đấy, ta sẽ hỗ trợ huynh.”

Hạng Thuật gật đầu.

Trần Tinh xoay người ngồi xuống sau bia mộ, kiềm chế trái tim đang đập loạn, cầm lòng chẳng đặng mà nhìn Hạng Thuật. Do trời tối nên cậu không thể thấy phản ứng của Hạng Thuật, song cậu vẫn chưa buông tay, cõi lòng không khỏi xốn xang.

Hạng Thuật vẫn giữ im lặng trong tối, đến tận khuya, Trần Tinh ngáp dài rồi ngủ thiếp đi, dựa vào người Hạng Thuật.

Phùng Thiên Quân cúi người mò sang chỗ họ, hỏi: “Sao không có động tĩnh gì hết?”

Trần Tinh cũng không chắc lắm, hình như giờ Tý thì phải?

Hạng Thuật nói: “Sẽ tới.”

Phùng Thiên Quân hỏi: “Ngươi biết?”

Hạng Thuật cất giọng trong đêm: “Không rõ vì sao ta cảm thấy chuyện đêm nay dường như từng xảy ra trong mơ.”

Phùng Thiên Quân rời đi, Trần Tinh lại đánh ngáp, xáp lại chỗ Hạng Thuật, mò mẫm tới mu bàn tay của Hạng Thuật, Hạng Thuật tưởng cậu sợ bèn trở tay nắm chứng minh mình vẫn luôn ở đây.

Trần Tinh mở cờ trong bụng, thầm nghĩ thân mật quá đi! Sao lần trước không được như thế? Toàn kiếm chuyện chọc tức nhau!

Giờ Tý đã điểm, mộ địa chợt biến đổi một cách kỳ dị, hắc khí nổi lên, ba người cùng lúc xoay người, hồi hộp nhìn diễn biến từ sau tấm bia.

Phùng Thiên Quân vẫy tay, Trần Tinh quan sát một lúc, Hạng Thuật thì căng thẳng cùng cực, cau mày thật sâu, siết chặt trường kiếm.

Một bóng người mặc áo choàng đen đi tới tế đàn, giơ hai tay, hắc khí lượn quanh rồi tụ lại trên tế đàn, lộ ra bóng người mặc áo giáp. Hai tay bóng đen bắt đầu tuôn ra hắc khí, liên tục truyền vào thi thể Tư Mã Vĩ.

Trần Tinh ra hiệu ba, hai, một.

Ba người đồng thời lộ diện, Phùng Thiên Quân quát: “Đám các ngươi dám đào mộ tổ tiên người khác khắp nơi…”

Trần Tinh: “Chết đi!”

Hạng Thuật thấy không phải Khắc Gia Lạp nhưng cũng không muốn tha cho gã, hắn bước từng bước trên mộ rồi phi người tới, gầm lên, xoay trường kiếm trong tay chém ra một đường sáng!

Kẻ đeo mặt nạ hoảng hồn, vội bay lên trời, cất giọng lạnh tanh: “Kẻ nào?!”

“Không nói cho ngươi.” Trần Tinh vội bước lên tế đàn, kẻ đeo mặt nạ giơ tay phóng ra oán khí cuồn cuộn, muốn tiếp tục khống chế Tư Mã Vĩ, nhưng lại bị Trần Tinh tạo kết Đăng Ấn, chưởng về phía gã.

Tâm Đăng cắt đứt sự khống chế của kẻ đeo mặt nạ với Tư Mã Vĩ, Trần Tinh quyết định dứt khoát, ấn một tay lên ngực Tư Mã Vĩ còn chưa sống lại, bắt đầu xua tan hắc khí.

Kẻ đeo mặt nạ tên Chu Dực, là tâm phúc của Vương Tử Dạ, tận mắt chứng kiến oán khí mà mình nhọc lòng rót vào suốt bảy bảy bốn mươi chín ngày bị Trần Tinh xua đuổi cái một, gã nổi giận lao xuống chỗ cậu, xòe vuốt muốn chộp vào đầu Trần Tinh!

“Coi chừng!” Phùng Thiên Quân định nhảy lên cột đá đánh lén thì đã thấy gã đánh về phía Trần Tinh, không kịp cứu viện, đúng lúc này Hạng Thuật đuổi tới từ bên cạnh, vung kiếm!

Thân kiếm phát ra ánh sáng, Chu Dực hét thảm, cánh tay bị Hạng Thuật chém đứt bay giữa trời.

Hạng Thuật che chở trước mặt Trần Tinh, xoay trường kiếm, lạnh lùng hỏi: “Khắc Gia Lạp đang ở đâu?”

Chu Dực vừa sợ vừa giận, gã lơ lửng trên trời, trầm giọng hỏi: “Rốt cục các ngươi…”

Trần Tinh quát: “Túm gã xuống!”

Phùng Thiên Quân vung Sâm La đao, dưới áo choàng của Chu Dực trào ra hắc khí cuồn cuộn như thủy triều. Oán khí từ đại chiến thành Tương Dương, từ tất cả bách tính đã chết ở Kinh Châu được thu thập và tập trung tại đây – nắp quan tài trong mộ viên mở ra, hàng trăm con Bạt hiện thân.

Phùng Thiên Quân: “Để ta đối phó chúng, nơi này giao cho các ngươi!”

Dứt lời, Phùng Thiên Quân xoay người trở lại mộ viên, một tay xoay Sâm La đao, vô số bụi gai, dây leo và cây cỏ mọc lên từ mặt đất chung quanh hắn, khắp núi rừng rung chuyển, cây cối bật gốc lao thẳng về trung tâm mộ viên.

Hạng Thuật: “!!!”

Trần Tinh: “Đừng quan tâm, đó là pháp thuật của hắn, lo đối phó với tên này đi!”

Trần Tinh đặt một tay lên ngực Tư Mã Vĩ, truyền Tâm Đăng vào thi thể, bắt đầu xua tan oán khí, cảm nhận được trong tâm mạch hắn có một giọt máu Ma thần đang kháng cự lại sự xâm nhập của cậu.

Chu Dực lạnh lùng hỏi: “Thầy trừ tà?”

Dứt lời, oán khí lại bùng lên biến thành sương đen, Chu Dực cầm chủy thủ hiện thân giữa sương đen, đâm mấy nhát về phía Trần Tinh, Hạng Thuật hành động nhanh hơn gã, giơ kiếm chặn hết mọi đòn, bắn ra mấy tiếng ‘keng keng keng’ liên hoàn, triệt để chặn đứng Chu Dực. Chu Dực lạnh lùng nói: “Đánh khá lắm!”

Binh khí tầm thường trong tay Hạng Thuật dù sao cũng không bằng Bất Động Như Sơn, một nhát cuối chém tới, tiếng kim loại vang lên lanh lảnh, bị Chu Dực chém đứt. Trần Tinh nói: “Cố cầm cự thêm một lúc!”

“Không nhìn thấy!” Phùng Thiên Quân đang điều khiển Sâm La đao dùng cây cối trói lũ Bạt, chợt bị sương đen chắn tầm nhìn, cuống quít la lên: “Tối quá! Thắp đèn lên được không?”

Hạng Thuật quát: “Đừng nói chuyện!”

Chu Dực lẩn người vào sương đen, thầm trầm nói: “Hiện giờ vẫn còn thầy trừ tà…”

Ngay sau đó từ trong sương đen truyền ra tiếng tên lên nỏ, Trần Tinh cảm nhận được mối nguy hiểm khi bị nhằm vào, Hạng Thuật cầm thanh kiếm gãy chắn trước người cậu, cảm giác khủng hoảng khi bị nhằm vào chợt biến mất.

Trần Tinh sợ Chu Dực bắn tên từ trong sương đen, Hạng Thuật không chống đỡ được, đành tạm thời ngừng truyền Tâm Đăng vào cơ thể Tư Mã Vĩ, thu tay lại, giơ tay phải lên, phóng ra ánh sáng trắng xua sạch oán khí.

Ngay sau đó, ánh sáng trắng lóe lên từ tay cậu bùng phát dữ dội, chiếu cả núi Long Trung sáng như ban ngày.

Phùng Thiên Quân, Chu Dực gồm cả chính Trần Tinh đồng thời hét lên.

Phùng Thiên Quân la lớn: “Sáng quá! Ta sắp mù rồi!”

Gà trên núi tưởng trời sáng bèn liên tục cất tiếng gáy. Trước mắt Trần Tinh là một màn trắng xóa, cậu quên nhắm mắt nên bị chiếu cho váng đầu hoa mắt, Hạng Thuật vừa may đưa lưng về phía cậu, tay trái chắp lên cổ tay, tay phải cầm kiếm gãy, hai tay cầm chuôi kiếm, đoạn khom người.

Oán khí bị ánh sáng Tâm Đăng xua tan, luồng sáng mãnh liệt che trời ngợp đất ấy lập tức thu về cơ thể Hạng Thuật.

Trần Tinh lờ mờ trông thấy Hạng Thuật trong dáng vẻ hộ pháp Võ thần với sức mạnh của Tâm Đăng – võ bào trắng tuyết, áo giáp che nửa người, mang giày đăng vân, kim long uốn lượn trên cổ tay, bên thái dương dần sáng lên đôi cánh nhỏ, thanh kiếm gãy trong tay dài ra, biến thành trường kiếm bắn ra vạn luồng kim quang, đôi cánh che trời sau lưng xòe ra, biến thành cái bóng vàng vẽ ra một đường trên không như tia chớp. Bắn thẳng về phía Chu Dực trên trời!

Bấy giờ Chu Dực mới nhận ra mình không thể trêu vào đám người này, vì vậy gã bỏ mặc Tư Mã Vĩ, biến thành hắc hỏa bay về phía bắc.

“Đừng để gã thoát!” Trần Tinh hét lớn.

Song tốc độ của Hạng Thuật còn nhanh hơn gã, chớp mắt đã xuất hiện đằng sau Chu Dực, một kiếm chém tới. Áo choàng đen bị xé toạc, cơ thể tập hợp bởi oán khí bị chém thành hai, Chu Dực hét thảm, lập tức bị lửa thiêu trụi!

“Tại sao, ta lại bị ánh sáng này…” Chu Dực gào thảm thiết.

“Ngươi hẳn nên ngạc nhiên rằng,” Trần Tinh ngửa đầu nhìn oán khí tiêu tán trên không, “vì sao ngươi lại bảo ‘lại’“.

Hạng Thuật xoay người trên không, đáp xuống đất, cau mày nhìn Trần Tinh, cả người sáng rực tiến về phía cậu.

Trần Tinh ngơ ngác nhìn hắn, như thể trông thấy một võ thần cao lớn và dịu dàng bước ra từ ánh sáng và gió của tạo hóa.

Tâm Đăng thu về, Hạng Thuật trở lại dáng vẻ ban đầu.

“Sao ta lại cảm thấy chuyện này từng xảy ra?” Hạng Thuật hỏi với vẻ nghi hoặc.

Trần Tinh thất thần mấy giây, chung quanh lại chìm vào bóng tối, mộ viên đầy Bạt bị dây leo cuốn lấy, Phùng Thiên Quân đứng bên cạnh lên tiếng: “Giờ làm gì với Tư Mã Vĩ đây? Nhanh lên! Mau giải quyết! Đừng ngẩn người nữa!”

Bấy giờ Trần Tinh mới sực nhớ ra, vội ra hiệu sẽ giải thích với Hạng Thuật sau, cậu tập trung tinh thần xua đuổi oán khí trong thi thể Tư Mã Vĩ.

Trước uy lực của Tâm Đăng, oán khí trồi lên vì bị khuấy động, sau đó dần tiêu tán. Cùng lúc ấy gà cứ gáy liên hồi, Trần Tinh lấy làm ngạc nhiên: “Trời sáng rồi hả?”

Hạng Thuật bước lên tế đàn, cúi đầu nhìn thi thể Tư Mã Vĩ, hỏi: “Đây là Bạt mà Khắc Gia Lạp muốn hồi sinh?”

Trần Tinh: “Ầy… người này hình như là Tấn vương…”

“Tư Mã Vĩ.” Hạng Thuật lạnh lùng tiếp lời.

“Huynh nhớ…” Trần Tinh giật mình, “sao huynh lại biết?”

Hạng Thuật kêu Trần Tinh nhìn sang bên kia, chẳng phải trên bia mộ viết thế sao?

Được rồi, Trần Tinh nói: “Chúng ta cần chôn ông ấy lại, sau đó đốt trụi Bạt nơi này rồi mới đi được.”

Thi thể Tư Mã Vĩ đột nhiên cử động.

Hạng Thuật lập tức đè vai Trần Tinh che chở trước người cậu, Phùng Thiên Quân hoảng sợ, quay phắt sang nhìn Trần Tinh. Trần Tinh không ngờ Tư Mã Vĩ sẽ cử động! Sao lại thế này?! Chẳng phải mình đã phá hủy cả quá trình rồi sao?

Tư Mã Vĩ giãy giụa một hồi, Hạng Thuật đang định xuất kiếm thì bị Trần Tinh ngăn lại: “Đợi một chút, xem tình huống của ông ấy đã.”

Tư Mã Vĩ chậm rãi ngồi dậy, cởi mũ giáp xuống, lộ ra đôi mắt u ám cùng gương mặt trắng xám.

“Đây… là đâu?” Tư Mã Vĩ chậm chạp hỏi, “Ta… là ai?”

Bình luận

Truyện đang đọc