ĐỊNH HẢI PHÙ SINH LỤC

“Huynh đang làm gì thế?” Trần Tinh đứng ngoài nhìn dò vào phòng, Hạng Thuật vừa thay y phục xong, xỏ chân vào đôi dép bằng da trâu đế bệt hơi mỏng, được cố định bằng hai dây giống guốc gỗ. Hạng Thuật mặc võ bào, quần dài đến mắt cá, mang dép da như đi chân trần, nom hết sức anh tuấn.

“Ra ngoài,” Hạng Thuật đáp, “giải sầu.”

Trần Tinh bèn hỏi: “Đi một mình hả?”

Hạng Thuật: “Có vấn đề gì sao?”

Trần Tinh chủ động: “Ta muốn đi với huynh.”

Hạng Thuật: “Hôm nay nhiều người hẹn ngươi thế cơ mà, không đi gặp hoàng đế sao?”

Trần Tinh thầm nghĩ, huynh biết Tư Mã Diệu hẹn gặp ta cơ đấy? Cậu đáp: “Không đi.”

Hạng Thuật: “Phùng Thiên Quân? Tiêu Sơn thì sao?”

Trần Tinh: “Sao huynh dài dòng thế không biết? Nói nữa ta đi giờ.”

“Ngươi đi đi.” Hạng Thuật không mang trọng kiếm theo, hai tay để trống, mang đai quấn võ phục, đoạn xoay người rời khỏi phòng, Trần Tinh bèn theo sau Hạng Thuật lúc gần lúc xa, hôm nay Hạng Thuật đi khá chậm, trái với mọi lần toàn bắt cậu phải đuổi theo tới mức thở hồng hộc, họ di chuyển ra khỏi hẻm Ô Y.

Nhà nhà đều treo người ngựa tí hon được cắt từ giấy vàng, nhiều dải vải đỏ được treo trên cây phong, lá phong tung bay khắp thành Kiến Khang, trời thu không khí mát lành, trẻ con chơi diều, cảnh tượng khiến lòng người sảng khoái.

Trước mỗi nhà đặt một cái bàn, trên bàn chất đầy gạo nếp, đồ chiên, bánh hoa quế để người qua đường có thể ăn. Hạng Thuật thong thả rảo bước, đột nhiên dừng chân, hỏi Trần Tinh: “Họ cho người ăn hay bái thần vậy?”

Cuối cùng Hạng Thuật cũng nói chuyện với Trần Tinh, hai người sóng vai đi, Trần Tinh nói: “Đã bái thần rồi, bái thần xong thì mang cho người ta ăn, huynh muốn nếm thử không? Ta lấy cho huynh một ít nhé.”

“Không cần,” Hạng Thuật nói, “ta không ăn đồ ngọt.”

Trần Tinh tự mình ăn, sau đó đưa cho Hạng Thuật, hương hoa quế nồng nàn, bánh trong suốt óng ánh, Hạng Thuật cau mày nói: “Con nít mới ăn.” Thế mà vẫn ăn bánh ngọt Trần Tinh đưa cho, nghiêng đầu ăn hết không cho cậu thấy.

Trần Tinh hỏi: “Huynh muốn đi chỗ nào?”

“Không muốn đi đâu,” Hạng Thuật thản nhiên đáp, “đi dạo thôi. Giờ Mùi rồi, ngươi còn chưa về à?”

Trần Tinh bắt chước giọng điệu của Hạng Thuật: “Muốn ăn tết với huynh, có vấn đề?”

Hạng Thuật: “…”

Hai người tới chợ, khu chợ hôm nay náo nhiệt và phồn hoa vô cùng, nhưng nếu so với tiết mộ thu ở Sắc Lặc Xuyên thì đúng là không phô trương bằng. Văn nhân, bách tính nhà nhà khắp Kiến Khang đều ra cửa, người thì bán diều, người thì xem son phấn, Trần Tinh nổi lòng hiếu kỳ, chạy sang xem đồ chơi làm bằng đường, Hạng Thuật hờ hững đứng kế bên nhìn.

Cạnh quầy đồ chơi bằng đường có một cửa hàng bán chén sứ, cùng với đồ ngâm, hoa quả khô, hộp gỗ và tượng điêu khắc gỗ từ nam chí bắc. Trần Tinh xem hết một lượt, rồi lại ngắm mấy bức tranh được bày bán.

“Huynh muốn mua gì không?” Trần Tinh hỏi Hạng Thuật đang đứng đằng sau.

Hạng Thuật tưởng Trần Tinh muốn mua đồ, đang định móc tiền túi ra thì thấy Trần Tinh cầm một bình rượu lên nhìn, hắn đáp: “Không muốn.”

Trần Tinh: “Huynh muốn nếm thử loại rượu này không?”

Hạng Thuật: “Ta không muốn uống.”

Trần Tinh dòm Hạng Thuật, thấy hắn không nói năng gì, dạo phố cũng trưng cái vẻ lạnh nhạt thờ ơ, cậu nghĩ bụng, tên này sao vô vị thế không biết? Thu xã vui biết mấy, sao huynh có thể làm bản mặt nhàm chán giữa chợ lá phong hối hả và nhộn nhịp này huynh nói ta nghe thử coi?

“Huynh nghĩ sao về Giang Nam?” Trần Tinh hỏi.

“Vô vị.” Hạng Thuật đáp.

Trần Tinh hỏi: “Vậy mà huynh còn đến?”

Hạng Thuật hỏi ngược lại: “Chẳng phải ngươi muốn tới à?”

Trần Tinh tức khắc nghẹn họng, cậu biết lúc này chắc chắn Hạng Thuật đang cảm thấy Kiến Khang thực ra rất thú vị, bèn cầm trống bỏi từ quầy hàng ven đường lắc tùng tùng tùng trước mặt hắn, rồi trả lại, nghĩ bụng, chẳng qua huynh không muốn biểu hiện kinh ngạc và hứng thú thôi, để khỏi nghe ta kiêu ngạo vì Kiến Khang tốt hơn Sắc Lặc Xuyên chứ gì.

Hạng Thuật khẽ cau mày nhìn trống bỏi, Trần Tinh biết hắn nghĩ đến Tranh cổ.

Trần Tinh nói: “Ngày đó ta nghe huynh gọi ta là Tinh Nhi.”

Hạng Thuật hời hợt đáp: “Lúc nào cơ?”

Trần Tinh: “Đêm ở Cối Kê.”

Nghĩ đến Ngô Kỳ và cặp tình nhân kia là Trần Tinh lại thấy mất mát, Hạng Thuật hiểu được tâm trạng của cậu, hắn tiếp lời: “Ta không hề gọi thế.”

Trần Tinh: “Ta nghe thấy mà, nhưng sao huynh biết nhũ danh của ta là Tinh Nhi? Chỉ có cha nương và sư phụ ta mới gọi ta như thế. Ngay cả Vũ Văn Tân trước kia cũng không gọi ta thế đâu.”

Hạng Thuật: “Ồ? Sư phụ thường gọi ngươi như vậy à? Cô vương không biết.”

Trần Tinh: “Đừng giả ngốc… Ớ? Kia là gì?”

Hạng Thuật nương theo tầm mắt của Trần Tinh, bắt gặp trên đường có không ít nam nữ trẻ tuổi đang nắm tay nhau, trên cổ tay mỗi người đều đeo một sợi dây màu đỏ, một mảnh sò chạm khắc từ vỏ sò được buộc vào sợi dây. Vỏ sò có lớn có nhỏ song đều đi theo cặp.

Hạng Thuật bèn hỏi người qua đường: “Thứ trên tay ngươi từ đâu mà có?”

Nữ hài kia cười nói với Hạng Thuật: “Người khác tặng.”

Trần Tinh: “?”

Dường như hôm nay mọi người đều đeo một sợi dây thế này, dùng để trừ tà ư? Trần Tinh quan sát một chốc, bỗng thấy hai nam tử tuấn tú nắm tay nhau xem nghiên mực trước quầy hàng, trên cổ tay họ cũng đeo dây đỏ xuyên vỏ sò.

“Được tặng thứ này nữa à? Đẹp quá.” Trần Tinh thì thầm.

Hạng Thuật khều người nọ, hỏi: “Vỏ sò của các ngươi ở đâu ra thế?”

Hai nam tử kia ngoảnh đầu nhìn Hạng Thuật và Trần Tinh, một trong số họ là Tạ Thạch, hắn cười nói: “Ồ, sao lại là hai ngươi?”

“Có người tặng.” Nam tử trẻ tuổi còn lại giơ tay lên cho Trần Tinh xem.

Trần Tinh thốt lên: “Đẹp quá chừng, vì sao thu xã lại đeo cái này?”

Tạ Thạch chỉ cười không đáp, gương mặt đỏ bừng, nói: “Ngươi kêu người ta tặng đi.” Dứt lời, hắn vẫy tay rồi dắt thiếu niên kia đi.

Trần Tinh: “???”

Hạng Thuật xuôi tay bỏ mặc, không hỏi ra được ngọn nguồn, Trần Tinh đành tiến sâu vào chợ, dọc bên bờ sông Hoài phủ đầy lá phong, có lái thuyền dẫn nam nữ trử trẻ tuổi chèo thuyền cùng, không ít người mua đồ ngồi ăn dưới cầu, hình như đang chờ sự kiện nào đó. Ở phía xa, một hí đài được dựng bên bờ sông, bắt đầu hát hí khúc về “Chấp kim ngô” của Lưu Tú và Âm Lệ Hoa.

Nếu được làm quan, ta muốn trở thành Chấp kim ngô; nếu ta thành thân, ta muốn lấy Âm Lệ Hoa(1)…” Trần Tinh cười nói.

(1) Tham khảo bản dịch từ wiki.

Chấp kim ngô: quan viên lãnh đạo cấm quân bảo vệ kinh thành và cung thành

Âm Lệ Hoa: Hoàng hậu thứ hai Hán Quang Vũ Đế Lưu Tú

Hạng Thuật đứng bên bờ sông thưa thớt người, nhìn về hí đài qua mảng lá phong, Trần Tinh kể cho Hạng Thuật câu chuyện về Lưu Tú và Âm Lệ Hoa, hai người ngồi bên bờ sông nghe hí một lúc. Trong lúc nói chuyện, Trần Tinh phát hiện Hạng Thuật cứ thất thần, thầm nghĩ có lẽ hắn không mặn mà chuyện này lắm, lần nào cũng là mình hồ hởi liến thoắng, lại chưa từng để ý rằng Hạng Thuật đa phần chỉ lễ độ lắng nghe, nên cậu đành thôi.

“Sao không nói nữa?” Hạng Thuật hỏi với vẻ khó hiểu.

“Quên rồi.” Trần Tinh chán nản đáp, một lát sau cậu đổi đề tài, hỏi hắn: “Huynh thấy Mộ Dung Xung…”

Hạng Thuật mất kiên nhẫn: “Có thể đừng bàn chuyện xua ma không? Hôm nay ta chỉ muốn khuây khỏa ăn tết thôi.”

Trần Tinh đành nói: “Được rồi.”

Hạng Thuật: “Trong đầu ngươi ngoài mấy thứ này còn gì khác không?”

Trần Tinh: “Không, cho nên người thực sự nhạt nhẽo là ta.”

Hai người im lặng một lúc, sau đó Trần Tinh mỉm cười nhượng bộ.

“Có gì ăn không?” Trần Tinh nói, “Đáng nhẽ hôm nay nên đem theo chút gì ăn.”

Hạng Thuật đột nhiên đứng dậy bỏ đi không nói lời nào, Trần Tinh nghĩ chắc hắn đi mua đồ ăn nên không đi theo, một lúc sau cậu nhìn thấy một cây đàn ngũ huyền được đặt dưới gốc cây phong lót trên tấm vải bố, song không biết chủ nhân đã đi đâu, chắc có lẽ đi xem hát rồi, thế là cậu bèn đặt đàn lên đầu gối thử âm, phát hiện đây quả là một cây đàn vô giá.

Giàu thật đấy… Trần Tinh nghĩ bụng, cây đàn với giá trị mấy trăm lượng bạc thế mà vứt trên đất chẳng màng, thấy vậy, cậu gảy đàn, tấu lên một chuỗi âm thanh như nước chảy mây trôi.

Hạng Thuật mua bánh hấp lá sen và rượu trắng trong một cửa tiệm, lúc qua cầu trở lại bờ sông thì chợt nghe tiếng nhạc quen thuộc, ấy là khúc Phù Sinh mình thổi bằng sáo khương lúc đứng trên lầu cổng thành Cáp Lạp Hòa Lâm khi cáo biệt Sắc Lặc Cổ Minh. Tiếng đàn ngắt quãng như thể người chơi đàn không nhớ khúc chuyển và cầm phổ, sau vài lần biến âm, âm thanh còn du dương hơn cả tiếng sáo khương.

Hạng Thuật: “…”

Hạng Thuật đứng trên cầu nhìn Trần Tinh bên bờ sông đằng xa, trên gối là đàn cổ, lá phong tung bay, cậu vẫn đàn chăm chú, thi thoảng lại đăm chiêu, tạo nên một cảnh sắc tuyệt đẹp.

Một lúc sau, khúc Phù Sinh kết thúc, Hạng Thuật xoay người xuống cầu, chợt nghe một khúc mình chưa nghe bao giờ từ rừng phong bên bờ sông.

Khúc nhạc vừa tấu lên nghe xiết bao cô tịch quạnh quẽ, ấy vậy mà sau vài tiếng thưa thớt, tiếng đàn giao thoa giữa giục giã và chậm hoãn, từng vòng nối tiếp nhau tựa ngân châu vẩy tung trời, rồi lại thảng hoặc như tiếng búa tạ.

Tiếng đàn chợt thôi thúc, một cơn gió thoảng qua, trời xanh với muôn vàn lá phong bỗng bừng sáng, tựa khói sóng mênh mông, quần sơn bát ngát, chim di cư xuôi Nam ngược Bắc. Mà khi tiếng đàn du dương, trong âm thanh rủ rỉ ấy lại toát lên khí thế hùng vĩ như núi biển.

Hạng Thuật nghe đến độ say sưa, đến khi Trần Tinh phát hiện hắn đang đứng sau mình mới ngừng gảy đàn, cậu ngoảnh lại cười bảo: “Mua rồi à? Ta sắp chết đói rồi.”

“Bài gì vậy?” Hạng Thuật hỏi.

“Quy khứ lai”, Trần Tinh nói, “do Đào Tiềm sáng tác, không biết hôm nay hắn có đến không. Huynh mua gì thế? Chẳng phải đã nói không uống rượu sao?”

“Uống ít thôi,” Hạng Thuật nói, “ngươi mới uống đã say.”

Đúng lúc này chủ nhân chiếc đàn trở về, hóa ra là Vương Hi Chi mang theo gia quyến, đôi bên hành lễ gặp mặt, hàn huyên đôi câu, nom Hạng Thuật không được kiên nhẫn cho lắm, nên ăn uống xong Trần Tinh bèn lôi hắn đi.

“Ngươi thích khúc kia à?” Hạng Thuật đột nhiên hỏi.

“Hay mà,” Trần Tinh nói, “nhưng huynh thổi bằng sáo khương mới hay, huynh học sáo khương từ đâu thế, hồi trước ta đã muốn hỏi rồi.”

Hạng Thuật đáp: “Cha ta dạy, chừng nào rảnh ta dạy cho. Ngươi biết đàn tranh à?”

Hạng Thuật khá ngạc nhiên khi Trần Tinh biết đàn, cũng giống Trần Tinh bất ngờ khi phát hiện Hạng Thuật biết thổi sáo khương, dường như sự hiểu biết của đôi bên chỉ giới hạn ở mức thầy trừ tà và hộ pháp mà thôi.

“Đàn bừa đàn đại thôi,” Trần Tinh cười đáp, “lung tung lắm, do hồi trước không chịu học đàng hoàng.”

Cả hai qua cầu, Trần Tinh hỏi: “Huynh muốn thả diều không?”

“Nếu ngươi muốn, ta thả với ngươi.” Trần Tinh đáp.

Trần Tinh lại thấy hết hứng, nói: “Thôi quên đi.”

Sau khi qua cầu, Hạng Thuật nhìn diều nhưng Trần Tinh khuyên hắn đừng mua. Sang bờ bắc sông Hoài có một khu chợ khác lớn hơn, bên đây họ không bán nhu yếu phẩm mà sĩ tộc ngoài hẻm Ô Y hay dùng, mà chủ yếu phục vụ cho bách tính. Hạng Thuật dừng bước, nhìn sang dãy nhà chạy dọc bên sông, đâu đâu cũng là quán rượu và cửa hàng.

“Đây không phải dãy phố mà Đông Triết thế chấp cho huynh sao?” Trần Tinh sực nhớ ra.

“Ừ,” Hạng Thuật đáp, “bây giờ là của ta tất.”

Lúc này Trần Tinh mới phát hiện Hạng Thuật đã là người giàu có ở Kiến Khang rồi: “Huynh định làm gì?”

“Không làm gì hết,” Hạng Thuật nói, “hôm nay tính đến xem rồi chỉnh sửa lại chuyện khai trương, cơ mà sau này hẵng tính.”

“Sau này?” Trần Tinh cười hỏi, “Huynh định ở đây hả?”

Hạng Thuật im lặng nhìn Trần Tinh, Trần Tinh toan nói mới rồi ai còn bảo Giang Nam nhàm chán? Song ngẫm lại thì Hạng Thuật là một nửa người Hán, từ khi biết gia tộc mình vốn ở Cối Kê, Giang Nam cũng là cố hương của hắn, cớ sao lại không ở đây?

Trần Tinh: “Huynh sẽ mời ta đến nhà huynh làm khách chứ?”

Hạng Thuật đáp: “Nếu ngươi bằng lòng.”

Hai người rảo bước qua con phố dài, cập bên đường có không ít người bán hàng rong, tay cầm sào trúc treo đầy vỏ sò có đôi có cặp mà nãy giờ Trần Tinh không biết từ đâu ra!

“A, chính là nó!” Trần Tinh nói, “Bán thế nào? Sao ai cũng đeo nó thế?”

Ngươi bán hàng nghiêm nghị đáp: “Mua hai sợi? Một tặng cô nương, một tặng tình lang.”

Trần Tinh: “…”

Hèn gi ai cũng bảo người khác tặng!

Trần Tinh đã cầm một sợi trong tay, bỏ xuống hay cầm tiếp đều không ổn, tặng cho ai bây giờ? Huống hồ cậu cũng chẳng đem tiền.

Người bán hàng lại nói: “Thứ này là nguyệt bối, chỉ được tìm thấy trên bờ biển vào những đêm trăng tròn, đi theo cặp, khách quan là người phương Bắc à? Dân ở đây thường mua tặng cho người trong lòng vào ngày xã, theo cặp…”

“Ồ hay quá.” Trần Tinh cân nhắc, cầm sợi dây đỏ, ma xui quỷ khiến mà nhìn sang Hạng Thuật.

Hạng Thuật chịu thua, đưa ít bạc vụn cho người bán hàng, người bán hàng định thối tiền, Hạng Thuật bỗng nói: “Khỏi thối, cho hai sợi.”

Tim Trần Tinh bắt đầu đập loạn nhịp, sợi cậu cầm tình cờ cùng một cặp với sợi của Hạng Thuật. Người bán hàng được nhiều tiền bèn hớn hở nói: “Đa tạ hai vị, mãi bên nhau nhé.”

Huynh ấy muốn tặng mình ư? Trần Tinh cảm thấy hạnh phúc đến sao quá nhanh quá đột ngột, khiến tâm trí cậu choáng váng, Hạng Thuật đi đằng trước, thoáng quay lại nhìn cậu.

Hạng Thuật: “?”

Trần Tinh cầm sợi dây đỏ trong tay, sau một thoáng ngỡ ngàng ngắn ngủi, cậu tiếp tục theo sau Hạng Thuật.

Hạng Thuật cất sợi dây đỏ vào ngực, Trần Tinh cầm sợi dây đỏ kia lấy làm khó hiểu, họ quay lại cầu, Hạng Thuật vẫn không đưa vòng vỏ sò kia cho cậu, một lát sau Trần Tinh cũng cất vòng tay đi.

“Ngươi không đeo à?” Hạng Thuật hỏi.

“Thôi.” Trần Tinh mỉm cười.

Hai người đứng trên cầu nhìn dòng sông chảy trôi, Trần Tinh nói: “Hạng Thuật, huynh định tặng nó cho ai?”

Hạng Thuật không đáp, Trần Tinh nói tiếp: “Giờ cứ giữ đấy, sau này có thể đưa cho người huynh thích.”

Hạng Thuật hời hợt “ừm” một tiếng, lá phong chảy xuôi theo dòng nước, Trần Tinh nói: “Tương lai huynh muốn ở cùng một người thế nào?”

Hạng Thuật im lặng ngẩng đầu nhìn nền trời sập tối, chợt nói: “Trời tối rồi, về thôi?”

Trần Tinh biết nếu hắn đã không muốn nói thì tuyệt đối sẽ không nhiều lời, nếu cố chấp hỏi chỉ tổ khiến hắn bực thêm thôi, cậu đành nói: “Đợi chút, bên kia đang làm gì thế?”

Sắc trời dần tối, người bên sông nườm nượp hơn trước, trên sông có rất nhiều đèn nước thả nổi, Trần Tinh bảo: “Ta đi xem họ làm gì, xem xong sẽ về.”

Hạng Thuật theo Trần Tinh xuống cầu, sau khi màn đêm buông xuống, khu chợ dần đóng cửa, toàn thể bách tính Kiến Khang kéo ra hai bên bờ sông Hoài, bên sông có rất nhiều quầy hàng bán lồng đèn giấy. Trần Tinh hỏi thăm mới biết sau loạn Vĩnh Gia, thu xã Kiến Khang có một tập tục bất thành văn là thả một chiếc đèn lồng trên sông Hoài để tưởng nhớ người thân của mình.

“Ta cũng mua một chiếc,” Trần Tinh nói, “rất nhiều người đã chết vì ta.”

Hạng Thuật nói: “Vậy chắc ngươi phải mua hết đèn ở đây rồi.”

Trần Tinh thở dài: “Đúng vậy.”

Hạng Thuật chỉ định chọc cậu thôi, nào ngờ cậu nghe không hiểu, hắn không dằn được mà bảo: “Đến giờ ngươi vẫn còn tự trách ư?”

Trần Tinh cười đáp: “Ta hiểu chứ, nhưng lòng ta không nguôi được.”

Hạng Thuật đành mua tất cả đèn trên quầy hàng, mượn đồ châm lửa châm đèn giúp Trần Tinh, rồi Trần Tinh thả từng chiếc đèn trên sông. Xa phu và các bách tính ở thành Trường An, vua và vương phi A Khắc Lặc, người Hung Nô, người Hồ ở Sắc Lặc Xuyên chết trong tay thủ hạ của Xa La Phong,… và cả Ngô Kỳ cùng Trịnh Luân ở Cối Kê.

“Huynh có muốn đốt một chiếc cho Xa La Phong không?” Trần Tinh hỏi.

Hạng Thuật: “Đốt cho người nhà của ngươi trước đi.”

Thế là Trần Tinh nhận lấy, cúi người thả chiếc đèn cuối cùng lên sông, vừa ngẩng đầu lên thì chợt trông thấy Phùng Thiên Quân và Cố Thanh đang đứng cách đó không xa, họ cũng cúi người thả đèn.

Hạng Thuật huýt sáo, té ra Tiêu Sơn cũng ở đấy, Tiêu Sơn đang ngồi thuyền, Tạ Đạo Uẩn chống sào, cùng một nam nhân khác di chuyển qua cầu, Tiêu Sơn quỳ ở đầu thuyền thả một chiếc đèn xuống, chắc dành cho Lục Ảnh.

“Họ ở đằng kia.” Trần Tinh chỉ cho Hạng Thuật xem.

Hạng Thuật “ừ”, đứng sau lưng Trần Tinh, rồi đặt chiếc đèn cuối cùng trên tay xuống sông.

Trần Tinh trông thấy một người khác đang đứng bên kia vẫy tay với họ, ban đầu cậu không nhận ra, đến khi người nọ giơ đèn cách một khoảng mới thấy rõ mặt — hóa ra là Tất Hồn! Không ngờ Tất Hồn cũng tới Kiến Khang.

Thế là Trần Tinh cũng vẫy tay với gã, cậu hỏi Hạng Thuật: “Huynh còn nhớ hắn không?”

“Nhớ chứ,” Hạng Thuật bình thản nói, “hiệu úy thủ thành Cối Kê, người yêu của hắn đã chết.”

Trần Tinh nghiêm túc nói: “Hạng Thuật, huynh cảm thấy ta sống không có bản thân, cũng khuyên ta đừng sử dụng Tâm Đăng, sợ ta sẽ chết. Ta muốn nói có rất nhiều chuyện ta không có quyền lựa chọn, chỉ có thể chấp nhận số phận mà ông trời đã an bài, có lẽ thỉnh thoảng ta sẽ cảm thấy không cam tâm, nhưng mà, huynh xem đằng sau kìa…”

Tất Hồn thả đèn xuống, Trần Tinh giơ tay lên, ánh sáng Tâm Đăng phát ra từ tay cậu, người dân hai bên bờ đều ngoái lại nhìn.

Trần Tinh lặng lẽ quan sát họ, nhìn tường nhìn tận mảnh đất Thần Châu này với những “con người” có đủ đầy hỉ nộ ái ố không khác gì cậu.

Cậu chậm rãi giơ tay phải lên đặt trước người, làm một pháp quyết hướng về mọi người, đây là “đăng quyết” trong pháp thuật cậu học được khi còn nhỏ, nó có nghĩa thắp đèn soi rạng muôn nơi, xua tan bóng tối, rạng rỡ tứ phương, để thấy rằng trong đêm đen muôn trùng, ta sẽ không bao giờ ngừng bước, và tiếp thêm sức mạnh để mọi người vững tin.

Gió đêm thổi bay tóc cậu, Trần Tinh nhắm hai mắt, ánh sáng rực rỡ chiếu rọi lên gương mặt cậu.

“Ta nghĩ,” Trần Tinh mỉm cười, “bất kể ta trả giá vì ai, vì lý do gì, trả giá bao nhiêu, thì khi nhìn thấy họ, ta vẫn cam tâm tình nguyện.”

Tiêu Sơn, Phùng Thiên Quân, Cố Thanh, Tạ Đạo Uẩn, Tất Hồn,… cùng các bách tính hai bên bờ sông Hoài dường như hiểu được lời Trần Tinh, ngàn vạn người trông về hướng Tâm Đăng đang phát sáng, làm pháp quyết nhiên đăng(thắp đèn).

Hạng Thuật im lặng một thoáng, sau đó cũng cùng mọi người xoay lại, hướng mặt về phía Trần Tinh, tay phải tạo pháp quyết nhiên đăng, phản chiếu trong đôi mắt hắn là hình bóng Trần Tinh giữa bạch quang sáng ngời.

Tiếng vó ngựa chợt vang lên, Tạ An giục ngựa băng qua cầu sông Hoài, xuống bờ sông.

Trần Tinh và Hạng Thuật rời khỏi bờ sông, Tất Hồn cũng sang đó, định nói chuyện với họ thì Tạ An dừng ngựa bên đường, nói: “Cuối cùng cũng tìm được các đệ, huynh có một tin không biết tốt hay xấu, muốn nói cho đệ này, tiểu sư đệ.”

Trần Tinh có chút nghi hoặc, Tạ An nói tiếp: “Huynh vừa nhận được tin, ba ngày trước, Mộ Dung Xung xông vào Trường An nảy sinh xung đột với Vương Tử Dạ, Vương Tử Dạ chết rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc