ĐỊNH HẢI PHÙ SINH LỤC

Vừa trông thấy Phùng Thiên Quân, Trần Tinh thiếu chút nữa đã mừng như điên, cậu liến thoắng: “Sao ngươi tới đây?”

“Hạng huynh đệ đâu?” Phùng Thiên Quân không kịp trả lời, trước tiên nhanh chân vào phòng. Trần Tinh đáp: “Huynh ấy dưới gầm giường á! Chúng ta đi tìm ngựa trước đã! Phải rời khỏi Lạc Dương càng sớm càng tốt.”

“Đúng,” Phùng Thiên Quân nói, “phải tìm xe, hiện giờ hắn không tiện hành động…”

Phùng Thiên Quân kề mặt xuống gầm giường chào Hạng Thuật, sau đó xoay người cùng Trần Tinh ra sân.

Hạng Thuật: “???”

Trần Tinh theo Phùng Thiên Quân chạy ra khỏi phủ Thứ sử, Phùng Thiên Quân nói: “Mẹ nó rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Ta đang tắm sông đấy! Ai giải thích coi, vì sao một khắc trước chúng ta còn đang bắt Thi Hợi trong thành Trường An ở Âm Dương giám thì đột nhiên biến thành ta tắm sông ngoài Mạch Thành vào ba năm trước?”

Trần Tinh: “Chuyện cuối cùng ngươi nhớ là…”

Trần Tinh sực nhớ ra ngày bọn họ phục kích trong Âm Dương giám, Phùng Thiên Quân và Tiêu Sơn đồng thời bị Xi Vưu khống chế, sau đó bặt vô âm tín. Họ cũng chẳng biết gì về ba tháng sau đó, không chừng đã chết rồi? Khi Định Hải châu được phát động, thời gian đảo ngược, lúc này Phùng Thiên Quân đang trên đường tới Mạch thành, nên một ngày sau họ sẽ gặp nhau.

“Nửa đêm nửa hôm,” Phùng Thiên Quân nói, “ta chẳng rõ tình hình, bèn xông vào nhà dân hỏi thời gian, đột nhiên nhớ ra chẳng phải giờ này ngươi đang ở Tương Dương sao? Nên ta ra roi thúc ngựa tới đây…”

Phùng Thiên Quân đoán được tình hình rất nhanh, và ngay lập tức đưa ra quyết định cực kỳ khôn ngoan — tìm được Trần Tinh trước rồi nói.

“Thế ra ngươi cũng nhớ những chuyện đã xảy ra.” Trần Tinh nói, “Ta cũng nhớ! Kỳ lạ thật, tại sao Chu Tự và những người khác không nhớ? Tiêu Sơn thì sao? Tiêu Sơn hiện giờ đang ở Tạp La Sát ư? Tạm thời hẳn là nó vẫn an toàn… Phải tới tận mùa đông năm nay ta mới gặp nó… Tạ sư huynh thì ở Kiến Khang. Đợi đã, Tiêu Sơn đang ở Tạp La Sát, có phải Lục Ảnh vẫn còn sống không?!”

Nghĩ tới đây, rất nhiều chuyện mà Trần Tinh chưa kịp rõ đồng thời bùng nổ, lượng thông tin ồ ạt khiến cậu có chút choáng ngợp.

Phùng Thiên Quân nói: “Hẳn là anh ta vẫn còn sống, Vương Tử Dạ thì không biết, sau này các ngươi có giết gã không? Đợi đã, bây giờ việc quan trọng nhất là trốn đi, tìm một nơi bàn bạc thật kĩ!”

Trần Tinh la lên: “Có người tới!”

Một đội quân Tần xông về phía Phùng Thiên Quân, Trần Tinh định kêu Phùng Thiên Quân nhắm mắt để cậu chiếu Tâm Đăng vào chúng, chưa gì đã thấy Phùng Thiên Quân rút đao, sau đó phóng khoáng vung đao về phía đường phố.

Trong phút chốc, cây cối trên con phố dài đổ rạp xuống, khiến quân Tần người ngã ngựa đổ té đầy đất.

Trần Tinh: “!!!”

Phùng Thiên Quân nói: “Càng khiến ta ngạc nhiên hơn là, Sâm La đao đã khác trước.”

“Bởi vì Vạn Pháp phục sinh…” Trần Tinh nói, “tìm ngựa đã, chúng ta đã trì hoãn quá lâu.”

“Phải phải!” Phùng Thiên Quân tiếp lời, “Sau đó còn phải tìm ngươi suy xét kĩ càng…”

Hai người chạy về đám quân Tần bị Phùng Thiên Quân đánh ngã, bọn chúng thấy vậy thì hãi hùng, toàn bộ hoảng hốt leo lên ngựa chạy mất tăm.

“Đừng chạy!” Trần Tinh gọi, “Để ngựa lại coi!”

Phùng Thiên Quân thiếu chút nữa vấp cái cây do mình làm đổ, không đuổi kịp chiến mã, đành bó tay xoay lại dòm Trần Tinh,

“Sao hôm nay xui thế không biết?” Trần Tinh quay lại sân, hai người lại xuất hiện trong tầm nhìn của Hạng Thuật, lúc này họ chỉ có thể ôm Hạng Thuật chạy bộ khỏi thành, may mà có Phùng Thiên Quân.

Hai người quay đầu, nhìn Hạng Thuật dưới gầm giường.

Hạng Thuật nhìn họ với ánh mắt đầy hoang mang, không thể mở miệng nói chuyện.

Phùng Thiên Quân hỏi: “Trời sáng rồi, phải mất bao lâu hắn mới cử động được?”

Trần Tinh: “Khỏi mong, phải mấy canh giờ nữa.”

Phùng Thiên Quân: “Không dễ ăn đâu, ta cõng hắn, sợ là không bảo vệ ngươi được, Tuế Tinh của ngươi đâu? Mau phái hai con ngựa tới đây.”

“Tuế… Tuế Tinh? Trần Tinh lẩm nhẩm, “Tuế Tinh! Tuế Tinh!”

Trí nhớ trong bóng tối của Trần Tinh dần rõ ràng, cậu đứng ngây ra, bật thốt: “Tuế Tinh đi rồi! Ta hiểu rồi! Vì y đi rồi! Nên vận may của ta trở lại bình thường!”

“Đi đâu?” Phùng Thiên Quân hoảng hốt, “Đừng giỡn chứ, ngươi nghiêm túc hả?”

Hạng Thuật: “???”

Trần Tinh: “Đi thật rồi sao?” Nói đoạn, cậu cúi đầu nhìn hai tay mình, lầm bầm: “Ta không phải chết nữa? Ta có thể sống ư?!”

Đúng lúc này, tên bay loạn xạ ngoài sân, quân Tần gào thét, rõ ràng là kéo tới đây hỗ trợ, song không dám xông vào phủ Thứ sử mà chỉ bắn loạn tên vào trong, tên ghim lập phập ngoài cửa phòng. Phùng Thiên Quân dặn: “Coi chừng trúng tên! Tên của quân Tần đều có bôi thuốc mê mạnh!”

Vừa nói xong tức thì, Trần Tinh đã mất cảnh giác bị một mũi tên bắn trúng đùi, cậu đau đớn kêu lên.

Hạng Thuật: “!!!”

Phùng Thiên Quân hét: “Vào trong trốn đi! Chỗ này giao cho ta!”

Trần Tinh:  “A! Ta trúng tên! A ha ha ha, ta trúng tên rồi!”

Phùng Thiên Quân muốn bùng nổ: “Cười cái mẹ gì đấy! Lo băng bó cho mình đi!”

Trần Tinh đi khập khiễng, bị vấp ngay bậc cửa, số mệnh khiến cậu tuyệt vọng cả đời không ngờ lại được cởi bỏ một cách kỳ diệu vào lúc này.

“Ta trúng tên rồi!” Trần Tinh quay đầu cười với Hạng Thuật, “Ta… Tuế Tinh đi rồi… mũi tên này… mũi tên…”

Và rồi nụ cười cậu chợt cứng dần trên mặt.

“Trên tên… có độc.” Trần Tinh ngã gục xuống đất.

Phùng Thiên Quân ra ngoài, chỉ nghe tiếng la không ngớt từ bên ngoài vọng vào. Hắn đã giải quyết sạch bọn binh Tần, bấy giờ mới về phòng, bắt gặp Trần Tinh ngấm thuốc mê đang nằm im, nụ cười trên mặt còn chưa tắt.

Phùng Thiên Quân vội vàng tiến lên lắc cậu: “Thiên Trì!”

Hạng Thuật: “…………………………………………………….”

Lại thêm một canh giờ trôi qua.

Phùng Thiên Quân cưỡi ngựa, ngồi sau là Trần Tinh trúng thuốc mê không thể cử động được trói vào người hắn, một con ngựa khác đèo Hạng Thuật được quấn trong chăn nằm vắt ngang, bọn họ cùng rời khỏi Tương Dương. Khi nắng mai ló dạng, phủ Thứ sử nổi lửa đến tận trời, sau khi bọn Mộ Dung Thùy xông vào phủ lập cứ điểm, nhờ Trần Tinh nhắc trước nên Chu Tự đã cho người đốt phủ Thứ sử, sau đó dẫn số binh sĩ ít ỏi còn sót lại chiến đấu một cách anh dũng. Kết cục không địch lại, bị bắt rồi đầu hàng Tần.

Năm Thái Nguyên thứ tư, mùng hai tháng hai, Tương Dương bị chiếm đóng.

Hai người cưỡi ngựa lao ra khỏi thành, xuyên qua làn khói đen hướng về phía nam. Một con chim màu đỏ vàng bay ra khỏi khói lửa ngợp trời, giương cánh đuổi theo Trần Tinh, bay về phía bắc.

Trường An.

Mây mù che trời, sấm nổ không dứt, đầu xuân trời đổ mưa dầm, dù là buổi sáng thì cả tòa thành vẫn bị bao phủ trong bóng tối.

Đây là một buổi sáng mùa xuân bình thường đến không thể bình thường hơn, các cửa hàng trên phố lớn ngõ nhỏ lần lượt mở hàng, các vị quan vào chầu sớm, mặt đất ẩm ướt, cỏ cây đâm chồi nảy lộc đương độ xuân về. Ngày này còn được người dân gọi là ‘rồng ngóc đầu’, là thời khắc rồng phương bắc tỉnh giấc.

Mọi thứ dường như không thay đổi, nhưng vào nửa đêm, Vương Tử Dạ chợt phát hiện tình hình đã đổi khác.

Canh bốn, gã gấp gáp đến đài sao, song trời thì âm u, không trông thấy gì mà còn đổ mưa nhẹ. Tinh giám nghe tiếng Vương Tử Dạ tới đây, dù còn ngái ngủ vẫn ráng đứng lên hầu, cùng đi lên bục cao trong đêm mưa: “Vương đại nhân?”

Vương Tử Dạ mê man, gã đứng trên đài duỗi tay đón mưa, lầm bầm trong miệng: “Hôm nay… là ngày mấy?”

“Rồng ngóc đầu,” người trông đài cười đáp, “địa khí thức tỉnh ạ.”

“Vạn pháp phục sinh rồi,” Vương Tử Dạ nói, “sao có thể? Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?”

Chỉ sau một đêm, linh khí đất trời biến mất đã hơn ba trăm năm đột nhiên trở lại mà không hề báo trước — hệt như lúc nó lặng lẽ mai danh ẩn tích, thậm chí không một ai cảm nhận được chính xác là khi nào.

Hình như là giờ Tý… Vương Tử Dạ bắt đầu nhớ lại, gã nhận ra có gì đó không ổn là vào giờ Tý mùng hai tháng hai. Đã xảy ra chuyện gì? Nguồn cơn do đâu? Không có thay đổi rõ ràng.

Định Hải châu vỡ rồi ư?! Không thể nào! Cho dù nó bị phá vỡ ở đâu, chắc chắn vẫn sẽ để lại vết tích linh khí tuôn trào! Rốt cục Hạng Ngữ Yên đã giấu nó ở đâu?

Vương Tử Dạ lập tức xoay người rời khỏi đài sao, trở lại xe ngựa.

“Thưa đại nhân, vào triều hay sao ạ?” Phu xe hỏi.

Vương Tử Dạ: “Đến Tùng Bách cư, ngay bây giờ.”

Giữa trưa, trong thôn Kinh Châu Hoàng, trước nhà dân bên bờ suối.

Một con chim màu đỏ vàng bay tới, đậu trên cây ngô đồng cạnh một ngôi nhà.

Thuốc mê hết tác dụng, Trần Tinh chỉ cần băng đùi đơn giản, đoạn dùng tay vốc nước rửa mặt cho Hạng Thuật. Phùng Thiên Quân bị giày vò tròn một đêm, mệt không tả nổi, hắn vét chút thóc gạo mà dân chạy nạn để lại trong thôn, bắt đầu nấu cháo.

“Quả là một viên ngọc đẹp.” Trần Tinh nhìn Hạng Thuật, càng ngắm càng thích.

Hạng Thuật hơi nhăn mày, trên mặt đã có chút biểu cảm, hắn nhìn chằm chằm vào Trần Tinh. Trần Tinh lén dòm Phùng Thiên Quân, thấy hắn không để ý thì muốn cúi đầu hôn Hạng Thuật một cái, nhưng cậu vẫn thấy mắc cỡ ghê, mặt đã đỏ bừng rồi này.

“Tác dụng thuốc còn bao lâu nữa mới hết?” Phùng Thiên Quân hỏi, “Nhiêu đây đảm bảo không đủ ăn, ăn tạm vậy, tới Mạch Thành lại cùng nhau vét Đông Triết một mớ.”

Trần Tinh loạng choạng một chút, đứng dậy thay nước cho Hạng Thuật, đề nghị: “Chờ Hạng Thuật khôi phục thì ăn chút gì đi, trước tiên chúng ta cần làm rõ mọi chuyện, quá nhiều chuyện vẫn chưa rõ ràng.”

Phùng Thiên Quân: “Không, khi ta đến đây, ta đặc biệt để ý một chuyện, tiền trang Đông Triết trong thành Tương Dương còn mở.”

Trần Tinh: “Đúng, nhưng…”

Phùng Thiên Quân: “Đây là manh mối quan trọng nhất.”

Trần Tinh: “?”

Trần Tinh giặt khăn xong thì tiếp tục lau mặt cho Hạng Thuật, ngoái đầu nhìn Phùng Thiên Quân với vẻ khó hiểu.

Phùng Thiên Quân: “Dựa vào việc tiền trang Đông Triết vẫn còn tồn tại, chúng ta có thể đoán ra mọi chuyện, Đông Triết còn, chứng tỏ Ôn Triệt vẫn còn ở nhân thế.”

Trần Tinh: “Đúng! Nếu không thì mọi chuyện sẽ không hợp lý!”

Mặc dù trên đường tới đây Trần Tinh bị trúng thuốc mê, song vẫn không ngừng suy nghĩ liệu Thi Hợi có còn sống không? Xi Vưu đang ở đâu? Nếu thực sự do Định Hải châu mà mọi người đều quay ngược về ba năm trước, vậy thì những người đã chết trong ba năm qua đều còn sống!

“Ôn Triệt còn sống,” Phùng Thiên Quân nói, “cũng có nghĩa những người khác vẫn còn sống.”

“Thanh Nhi còn sống!” Trần Tinh mỉm cười.

Vành mắt Phùng Thiên Quân ươn ướt, hắn gật đầu: “Thác Bạt Diễm cũng còn sống.”

Trần Tinh: “!!!”

Thác Bạt Diễm không chết!

“Lục Ảnh còn sống…” Trần Tinh lầm bầm, “bên phía vua A Khắc Lặc cũng còn sống…”

Trần Tinh đột nhiên nghĩ đến Xa La Phong vẫn còn sống, lập tức mất hứng, nhìn Hạng Thuật với vẻ oán giận.

Hạng Thuật: “???????”

Trần Tinh liền búng tay vào trán Hạng Thuật, để lại một vệt đỏ nhạt. Phùng Thiên Quân nói tiếp: “Thanh Hà cũng còn sống.”

Trần Tinh biết Phùng Thiên Quân gặp rắc rối to rồi.

“Khả năng cao Thi Hợi cũng còn sống.” Phùng Thiên Quân nhướng mày.

“Phải.” Trần Tinh gật đầu, lần nữa đứng dậy đi đổi khăn, cậu ỉu xìu vì đói: “Cháo chưa chín nữa à? Ăn rồi nói, còn nhiều việc phải làm lắm…”

Một bé cún chạy tới vì ngửi thấy mùi cháo, vẫy đuôi lia lịa với Trần Tinh, bắt đầu sủa ‘gâu gâu gâu’.

Trần Tinh như bị sét đánh.

“Phùng đại ca ơi?” Trần Tinh thì thào.

Phùng Thiên Quân đưa mắt nhìn, đột nhiên hét lớn: “Ơ! Là Hạng Thuật đây mà!”

Hạng Thuật được bọc trong chăn, đang nằm phơi nắng dưới chân tường lập tức lộ ra biểu cảm khó tả.

Hạng Thuật: “……………………………….”

“Hạng Thuật ơi ——!” Trần Tinh hét to, “Hạng Thuật! Mi vẫn ở đây! Ôi trời ——!!!”

Vì bảo vệ Trần Tinh, cún con bị công chúa Thanh Hà đã nhập ma đâm chết, Trần Tinh vừa trông thấy nó, tất thảy thi thư học được xưa nay đều không thể biểu đạt cảm xúc kích động này, thế là cậu trực tiếp lao tới!

“Hạng Thuật! Đừng chạy! Mi nhận ra ta không?” Phùng Thiên Quân nhanh chóng đặt muôi nấu cháo xuống, chạy sang đó.

Cún con bị sự nhiệt tình của Trần Tinh làm cho hoảng sợ, nó lập tức quay đầu bỏ chạy. Trần Tinh bị trúng tên ngay đùi, do bị thương nên chạy khập khiễng không nhanh hơn được. Hai người nhất thời quên bẵng Hạng Thuật thực sự vẫn đang nhìn, trong mắt chỉ có cún con, Trần Tinh vội vàng ra lệnh: “Mau bắt lấy nó! Đừng để nó chạy!”

Phùng Thiên Quân cũng gấp gáp đuổi theo: “Nó tưởng ngươi đang chơi với nó đó! Ngươi đừng chạy nữa!”

Trần Tinh: “Ta không kiểm soát được mình! Hạng Thuật! Mau lại đây! Ta nhớ mi chết mất!”

Thế là hai người chạy lòng vòng trước mặt Hạng Thuật, đuổi bắt chặn đường bé cún khắp nơi. Cún con chạy tới chạy lui, chơi với Trần Tinh đi cà nhắc một hồi thì chạy tới nồi cháo, cuối cùng được Trần Tinh bế bổng lên.

Trần Tinh ôm cún con, vừa khóc vừa cười vừa ra sức hôn nó.

Thực sự là ôm đầu gào khóc với chó.

Phùng Thiên Quân đứng bên cạnh nhìn Trần Tinh mỉm cười, đột nhiên hai mắt tối sầm, sau đó ngã gục.

Trần Tinh: “!!!”

Trần Tinh vừa ngoảnh đầu, hai mắt cũng tối sầm theo, bị Hạng Thuật bổ vào gáy, cuối cùng cũng ngã xuống.

Một khắc sau, Phùng Thiên Quân và Trần Tinh lần lượt bị trói lại, ném vào một góc trong nhà dân. Cún con thì đi lòng vòng quanh chân Hạng Thuật.

Hạng Thuật cầm chủy thủ, vừa soi mặt xuống nước vừa cạo râu, xong xuôi thì xoay người ra suối múc nước.

Phùng Thiên Quân không tin nổi: “Hắn không nhớ gì hết ư? Tại sao ngươi không nói?”

Trần Tinh bị đả kích lớn hơn, đầu óc trống rỗng: “Ta nghĩ… sao ta nghĩ ra được?! Sao huynh ấy lại quên? Vì huynh ấy là Định Hải châu ư?”

Phùng Thiên Quân gào lên: “Cái gì?! Hắn là Định Hải châu!”

Trần Tinh: “Hạng…”

Phùng Thiên Quân: “Suỵt!”

Trần Tinh liếc nhìn Phùng Thiên Quân, rồi đưa mắt nhìn Hạng Thuật đang đi xa, Phùng Thiên Quân hạ giọng:  “Nghe ta nói! Ngươi nghe ta nói này Trần Tinh!”

Trần Tinh hít sâu, suy sụp nhìn dây thừng trên người mình.

Phùng Thiên Quân khuyên: “Ngươi định nói cho hắn biết hắn mất trí nhớ? Ngươi có chắc hắn sẽ chấp nhận tất cả những gì ngươi nói không? Nói hắn biết những gì đã xảy ra trong quá khứ?”

Trần Tinh hoang mang nhìn Phùng Thiên Quân, lắc đầu.

“Còn chưa kịp nói xong huynh ấy sẽ cho rằng ta đang bịa chuyện, sau đó chặn mồm ta luôn.” Trần Tinh đáp.

Phùng Thiên Quân: “Vậy trước tiên đừng nói chi hết, ta tìm cách cởi trói đã, hai chúng ta hợp sức bắt hắn… À thôi, ngươi ngồi yên đấy khỏi nhúc nhích, để ta.”

Lúc này Trần Tinh cũng dần tỉnh táo hơn, nhưng kéo theo đó là sự tuyệt vọng: “Ngươi giữ chân được Hạng Thuật à? Bắt được huynh ấy thì sao? Ép huynh ấy nghe cho xong chuyện của chúng ta? Huynh ấy sẽ không tin đâu!”

Nếu Hạng Thuật thực sự mất trí nhớ trong một khoảng thời gian, có lẽ sẽ nghi ngờ những gì họ nói, sau đó tìm cách kiểm chứng. Song người trước mặt họ chưa bao giờ bị đứt đoạn ký ức, sao có thể tin họ?

“Ngươi thoát được không?” Trần Tinh thấp giọng.

Phùng Thiên Quân: “Sợi dây này không trói được ta, nhưng cần chút thời gian, có điều ta muốn tạm thời quan sát cái.”

Làm sao đây? Trần Tinh đắn đo, không lâu sau, Hạng Thuật cạo râu bên bờ sông chợt quay đầu lại, rõ ràng không hề nghe thấy cuộc nói chuyện của Trần Tinh và Phùng Thiên Quân về Định Hải châu. Lúc này khuôn mặt tuấn mỹ của hắn lộ ra, Hạng Thuật ngồi uống cháo do Phùng Thiên Quân nấu, cún con đứng kế bên kêu không ngừng, Hạng Thuật lạnh lùng nhìn nó, đợi chốc sau cháo không còn nóng nữa mới chia non nửa bát cho nó.

“Ngươi chừa cho bọn ta miếng với, huynh đệ!” Phùng Thiên Quân gào lên, “Bọn ta sắp chết đói tới nơi rồi!”

Hạng Thuật im thin thít, quan sát Phùng Thiên Quân và Trần Tinh với vẻ hoài nghi, cuối cùng dừng lại trên gương mặt Trần Tinh, ánh mắt ấy khiến Trần Tinh lập tức nhận ra, chính là huynh ấy đây mà! Như thể chỉ lướt qua một ánh nhìn, sự ăn ý ngầm ngày trước được đánh thức trong tích tắc, ngặt nỗi Hạng Thuật chẳng nhớ gì cả.

Trông cái điệu hắn muốn nói lại thôi, dường như không kiềm được muốn nói gì đó với Trần Tinh.

Phùng Thiên Quân: “Huynh đệ, ngươi mở trói cho bọn ta trước, có chuyện cần bàn với ngươi.”

Trần Tinh: “Ngươi muốn nói gì thì nói đi.”

Phùng Thiên Quân hạ giọng: “Ta đang khiến hắn tạm thời buông cảnh giác, tiếp theo thuyết phục để hắn lơi lỏng hơn, đây gọi là nghệ thuật ngôn từ.”

“Tai huynh ấy thính lắm đó,” Trần Tinh nói, “chúng ta nói với nhau kiểu này, chẳng khác gì đang kề vào tai huynh ấy đâu.”

Phùng Thiên Quân ngẫm lại thấy cũng đúng, bèn nói tiếp: “Huynh đệ, ta làm ảo thuật cho ngươi xem nhé, chúng ta cược đi? Cược không?”

Hạng Thuật vẫn không lên tiếng, tránh tầm mắt của Trần Tinh, nhìn nồi cháo trước mặt mà tâm tư không đặt trên cháo, nét mặt cũng đầy ắp vẻ nghi hoặc, chừng như có quá nhiều việc không tìm được đáp án.

Cuối cùng, hắn đứng dậy lên ngựa, cún con nhìn Trần Tinh, lại ngó sang Hạng Thuật, sau một thoáng do dự, nó không đuổi theo mà chạy ngược về chỗ Trần Tinh, kêu mấy tiếng với Hạng Thuật ở đằng xa.

“Jia!” Hạng Thuật phóng ngựa bỏ đi hệt như lần trước.

Trần Tinh: “………..”

Phùng Thiên Quân: “………….”

Trần Tinh: “Thế mà lần này không thèm cởi trói cho chúng ta luôn.”

Phùng Thiên Quân: “Chắc hắn thấy ta tự cởi được… giờ làm gì đây? Tới Mạch thành chặn người hả? Hạng Thuật, ngậm đao lại đây, đao, nó đó, đi đi, ngậm lại đây.”

Bây giờ Trần Tinh cũng hết cách, cún con bắt đầu cắn dây thừng trên người cậu, Phùng Thiên Quân nằm nghiêng, cuộn người như sâu róm, bắt đầu nhích về phía Sâm La đao đang được để cạnh giếng, chỉ cần lấy được đao là sẽ cắt được dây.

Trần Tinh phiền lòng hết sức: “Ta đói, phải ăn gì đó đã. Sao huynh ấy lại quên cơ chứ?!”

Giọng một nam nhân chợt vang lên: “Bởi vì Định Hải châu vẫn còn tàn dư long lực của Chúc Âm.”

Hai người đồng thời giật mình, chú chim màu đỏ vàng đậu trên cây ngô đồng cạnh nhà dân chợt vỗ cánh, phừng lên liệt hỏa rừng rực, biến ra dáng của một người đàn ông lõa thể. Tiếp theo liệt hỏa quanh người thu về, quấn trên người rồi biến thành vương bào.

Hắn có mái tóc đỏ như lửa, vương bào trông như một ngọn lửa đang bập bùng dưới ánh nắng chói chang, lại trông như ánh ban mai lượn vòng. Thắt lưng là hai chiếc lông đuôi chim màu vàng đỏ, dài chấm đất.

Vương bào khá rộng, khoát hững hờ trên vai, để lộ cơ thể trần, làn da trắng nhẵn cùng cơ bắp cường tráng.

“Phượng hoàng?” Phùng Thiên Quân từng nghe về phượng hoàng, hoa văn vàng thêu trên vương bào người này chính là phượng hoàng lửa bay cao! Hai người đồng thời nhận ra một vấn đề — Vạn Pháp phục sinh, linh khí đất trời quay về, cũng đồng nghĩa yêu lại xuất hiện trên thế gian!

“Oa,” Trần Tinh cảm thán, “sao ngươi mặc ít thế? Hơi không hợp thuần phong mỹ tục lắm.”

Phượng hoàng: “………..”

Lúc trông thấy phượng hoàng, Trần Tinh không khỏi nghĩ, nếu là Hạng Thuật mặc bộ này, không biết sẽ chấn động cỡ nào.

“Ngươi đừng có chọc hắn,” Phùng Thiên Quân vùng vẫy dữ dội hơn, bò về phía Sâm La Vạn Tượng, nói, “ta cảm thấy chúng ta không phải đối thủ của đại yêu quái này đâu.”

“Không sao.” Phượng hoàng nói, “nể tình các ngươi khôi phục Vạn Pháp, giúp cô vương phục sinh trong liệt hỏa, ta vẫn nên khoan dung một chút.”

Phượng hoàng này có thái độ rất tốt, Trần Tinh giật khóe miệng: “Ngươi… tìm được bọn ta khi nào… ngươi chính là con phượng hoàng kia!” Trần Tinh sực nhớ tới miếng hổ phách phong ấn tro phượng hoàng mà Lục Ảnh cho mình!

“Chính là con đó!” Trần Tinh thốt lên, “Là ngươi! Ta thường cột ngươi trên eo.”

“Thế gian này chỉ có một con phượng hoàng,” phượng hoàng chẳng buồn nhìn Phùng Thiên Quân, đi về phía Trần Tinh, chắn ánh nắng, nhìn Trần Tinh từ trên cao, đáp, “chính là cô vương.”

“À…….” Trần Tinh nghĩ cả buổi vẫn không biết nên nói gì, xem ra phượng hoàng này không có ý gây phiền phức cho cậu, mặc dù trước đây hắn bị niêm phong trong hổ phách, song cũng theo mình vào nam ra bắc khắp muôn nơi, trái lại có một chút gì đó thân thuộc và gần gũi.

“Chờ đã,” Trần Tinh nói, “vì sao… vừa nãy ngươi bảo Hạng Thuật không nhớ được?”

Phượng hoàng xoay người bước vào chỗ nắng, nhìn chú cún con kia, nó hoảng sợ nấp sau lưng Trần Tinh, rúc thành một cục, động vật tầm thường trước mặt hắn quả thực nhỏ bé như kiến.

Phượng hoàng phất một bên tay áo, vầng sáng vàng đột nhiên xuất hiện trước mặt, cảnh tượng cuối cùng trong khe hở thời gian trước khi vòng xoay luân hồi chuyển động hiện ra trong trí nhớ, lúc ấy Trần Tinh đã hôn mê, giờ nhìn mới biết sau khi Vạn Pháp phục sinh, người tái tạo cơ thể cho Hạng Thuật lại là phượng hoàng lửa dục hỏa trùng sinh!

“Cô vương đã đồng ý một chuyện,” phượng hoàng nói, “ai có thể khôi phục linh khí đất trời, cô vương sẽ làm ba việc cho y. Định Hải châu không ở trong nhân quả, cho nên khi nó vỡ, cô vương đã tự tiện chủ trương tái tạo cơ thể cho Thuật Luật Không, coi như việc đầu tiên, chắc ngươi sẽ không từ chối chứ.”

“Không.” Trần Tinh như vừa tỉnh khỏi cơn mơ, “Cảm ơn! Cảm ơn ngươi! Cảm ơn ngươi rất nhiều!”

“Nếu ngươi không làm việc này,” Phùng Thiên Quân hỏi, “sẽ xảy ra chuyện gì?”

Trần Tinh lầm bầm: “Nhân quả luân chuyển, nhưng Định Hải châu không ở trong nhân quả, huynh ấy sẽ biến mất hoàn toàn, nếu không có các ngươi, dù quay về hiện tại, ta sẽ không gặp được Hạng Thuật trong địa lao!”

Phượng hoàng đáp: “Không sai, dù hiện giờ hắn đã không còn là Định Hải châu nữa, nhưng long lực vẫn còn quấn lấy linh hồn hắn. Khi đưa các ngươi trở về, Tuế Tinh cũng không ở trong nhân quả, bèn dùng Lạc Hồn chung rút ký ức của Thuật Luật Không, ngươi, Phùng Thiên Quân, Tiêu Sơn, Tạ An, bảo vệ bằng bí pháp rồi gửi về hiện thế, vậy thì nó vẫn có thể quay trở lại với linh hồn, cho nên các ngươi mới nhớ được tất cả những chuyện xảy ra trước khi Triều Tịch.”

Cuối cùng Trần Tinh cũng hiểu, cậu hỏi: “Thế vì sao Hạng Thuật không nhớ?”

Phượng Hoàng giải thích: “Ký ức được sinh ra từ sức mạnh linh hồn, bài xích với long lực trong cơ thể Thuật Luật Không, ngăn chặn ký ức quay trở về cơ thể, tạm thời không thể nhớ lại, nhưng sau một thời gian chậm rãi dung hợp, có lẽ sẽ từ từ nhớ ra, việc này vào dựa vào chính các ngươi.”

Phùng Thiên Quân và Trần Tinh nhìn nhau, nói cả buổi vẫn chẳng có tác dụng gì nhiều.

Trần Tinh gật đầu, nói: “Ngay cả Chu Tự còn bảo có cảm giác ‘như đã từng quen’, chắc là… ta cho rằng Hạng Thuật sẽ nhớ được thôi.”

Phượng hoàng nói tiếp: “Không quan trọng, sở dĩ cô vương tới đây vì nhắc nhở các ngươi, việc quan trọng nhất.”

Phùng Thiên Quân hỏi: “Việc này… bệ hạ, nếu là chuyện quan trọng, có thể cởi trói cho bọn ta trước không?”

Phượng hoàng tiếp tục phớt lờ Phùng Thiên Quân, nói với Trần Tinh: “Mặc dù Định Hải châu khiến nhân quả thay đổi, Vạn Pháp cũng phục sinh, nhưng các ngươi không được lơ là. Bởi vì số mệnh vẫn sẽ tiếp tục điều chỉnh theo hướng đã định, trở lại quỹ đạo ban đầu…”

Trong lòng Trần Tinh đánh thót, cậu hỏi: “Cho nên Thi Hợi còn sống, Xi Vưu vẫn sẽ sống lại, bọn ta cần coi chừng chuyện ba năm sau sẽ được lặp lại, đúng không?”

“Thực ra cũng không hẳn.” Phượng hoàng suy nghĩ một thoáng, đáp, “Theo lý thì nếu không có bất kỳ biến số nhỏ nào, rất có khả năng sẽ quay trở lại con đường ban đầu. Nhưng trước tiên có hai chuyện — Tuế Tinh rời khỏi mệnh ngươi và cô vương phục sinh, đã tạo ra biến số trước tất cả. Tuế Tinh rời đi đã giúp các ngươi lưu giữ ký ức ban đầu, cô vương giúp Hạng Thuật tạo lại cơ thể.”

“À!” Trần Tinh cùng Phùng Thiên Quân đồng thời hiểu ra.

Nếu không có ‘biến’ theo lời phượng hoàng, thì khi nhân quả xoay chuyển về ba năm trước, đám Trần Tinh sẽ không hề nhớ gì về chuyện Vương Tử Dạ, cũng hoàn toàn quên Hạng Thuật đã từng tồn tại. Tình huống sẽ trở thành cậu không tìm được hộ pháp Võ thần, nhưng nhờ Vạn Pháp phục sinh, cậu vẫn có sức mạnh chống lại Xi Vưu, có lẽ mọi người vẫn sẽ lần lượt chết đi, mà sau cùng Trần Tinh sẽ tập hợp các thầy trừ tà trên thế gian, đối đầu với Xi Vưu, tìm ra Bất Động Như Sơn, mượn sức mạnh của nhân tộc và yêu tộc khai chiến với gã.

Kết quả cuối cùng, ai thắng ai thua, khó mà nói trước được.

Song giờ đây, vì hai việc mà Tuế Tinh và phượng hoàng cùng làm, tình hình đã khác hẳn đi.

“Ta hiểu rồi,” Trần Tinh đáp, “ta sẽ hết sức cẩn thận.”

Phượng hoàng nói: “Ngươi cần cố hết sức thêm biến vào nhân quả, tập hợp vô số biến sẽ dấy lên cơn sóng thời gian, lúc đó mới có thể thực sự đánh bại Ma thần.”

“Cảm ơn ngươi.” Phùng Thiên Quân nói.

“Đừng khách sáo.” Phượng hoàng đáp, “Cô vương không muốn yêu tộc bị Xi Vưu khống chế, càng không muốn người của mình biến thành cái xác không hồn.”

Trần Tinh gật đầu, hỏi: “Vậy tiếp theo ngươi định làm gì?”

Phượng hoàng đáp: “Cô vương tới đây để thực hiện lời hứa ba điều ước. Cái đầu tiên đã dùng rồi, còn lại hai, chúng phải nằm trong khả năng của ta, thực hiện xong cô vương cơ thể yên tâm rời đi.”

Trần Tinh: “Thả ta ra trước, rồi mình bàn tiếp?”

Phượng hoàng vừa giật mày, búng ngón tay, ‘pặc’, dây thừng trên người họ bị đốt, cuối cùng cũng được cởi trói.

“Xong chuyện thứ hai.” Phượng hoàng giục, “Còn cái cuối cùng, nhanh nào.”

“Đợi đã!” Phùng Thiên Quân và Trần Tinh cùng phẫn nộ la lên.

Trần Tinh xoay cổ tay, nổi đóa: “Có ai như ngươi không hả?”

Phượng hoàng vẫn điềm nhiên, làm động tác ‘mời’, bắt đầu mất kiên nhẫn.

Trần Tinh nói: “Việc thứ hai không tính, ta chưa có nói chính thức.”

Phượng hoàng: “Không thể do ngươi nói không tính thì không tính.”

Trần Tinh: “Nếu ngươi đã muốn vội đi, cần gì nói cho ta biết chuyện ba nguyện vọng? Nếu ngươi không nói sẽ không ai biết, nói xong là đi được rồi.”

Phùng Thiên Quân: “Đúng, hoặc ngươi chỉ cần nói ‘một tâm nguyện’ thôi cũng được mà?”

Phượng hoàng đáp: “Cô vương không muốn tự dối mình.”

Phùng Thiên Quân: “Nếu ngươi đã quyết không tự dối mình, thì phải hoàn thành hẳn hoi…”

Phùng Thiên Quân chưa kịp dứt lời thì phượng hoàng đã giơ tay, một nguồn sức mạnh va vào ngực Phùng Thiên Quân, may mà Phùng Thiên Quân phản ứng cực nhanh, trong tích tắc đã xoay người, ngã nằm xuống đất, một ngọn lửa bỏng rát sượt qua người hắn bay về phương xa, gây ra một vụ nổ kinh trời động đất.

Phùng Thiên Quân: “…………..”

Trần Tinh: “…………”

Phượng hoàng tiếp tục búng tay, sáu quả cầu lửa quay xung quanh Phùng Thiên Quân, hắn lịch thiệp nhìn Trần Tinh, đáp: “Nói đi.”

Trần Tinh bắt đầu cân nhắc, phượng hoàng thoáng nhìn sang Phùng Thiên Quân đang bị nhốt, nói: “Cô vương không muốn giết người tùy tiện, sau khi phục sinh, người đầu tiên bị giết phải có giá trị hơn một chút.”

Trần Tinh nói: “Nếu ngươi dùng tính mạng của Phùng đại ca để ép ta, vậy thì chuyện thứ ba chắc chắn sẽ là hồi sinh hắn.”

Phượng hoàng: “……….”

Sắc mặt của phượng hoàng thay đổi nhanh chóng, quả cầu lửa biến mất.

Trần Tinh như hiểu ra điều gì, hỏi: “Bây giờ ngươi còn hồi sinh được người khác không?”

“Chỉ có thời khắc trùng sinh,” phượng hoàng cất giọng lạnh lùng, “chia lửa chân nguyên ra mới có thể tái tạo cơ thể cho con người, về phần linh hồn, ta không kiểm soát được, may mà khi ấy có Tuế Tinh. Cô vương phải nhắc nhở ngươi, đừng coi thường mạng mình, nếu lần sau còn chết, không có Tuế Tinh, sẽ không còn cách nào nữa.”

“Ồ ———” Trần Tinh ra chiều đăm chiêu, nói thật chân thành, “cho nên ngươi hồi sinh Hạng Thuật, cũng tổn hại đến tu vi của mình, ngươi tốt quá, cảm ơn ngươi, phượng hoàng.”

Phượng hoàng: “Nói.”

Hai người nhìn nhau một lúc, sau một hồi im lặng.

Trần Tinh nở nụ cười hài lòng.

“Thực tình nghĩ không ra.” Trần Tinh nghiêm túc nói, “Không bằng khoảng thời gian này ngài đi cùng bọn ta đi? Không chừng lát nữa sẽ nghĩ ra.”

Có sẵn tay chân ở đây mà không dùng, thả ngươi đi? Ngươi coi ta là tên ngốc chắc? Trần Tinh nghĩ bụng, ta biết ngươi không thể giúp bọn ta chiến đấu, nhưng ngươi phải bảo vệ ta, bằng không ta chết rồi, việc cuối cùng ngươi muốn hoàn thành cũng ngâm nước nóng luôn nhé!

Phượng hoàng đưa mắt nhìn Trần Tinh thật lâu, quay đầu đi há mồm chửi gì đó, cuối cùng xoay người lại, gật đầu với cậu: “Được.”

Phùng Thiên Quân hiểu ra, lập tức giơ ngón cái với Trần Tinh.

Nửa canh sau, Trần Tinh tìm được một chiếc áo bông từ trong thôn, mặc tạm vào người để chống lạnh.

Thế là đồng bạn của cậu biến thành một người, một phượng hoàng và một chó.

Cậu nhìn trời xanh và mảnh đất chung quanh, cảm nhận linh khí ngập tràn bao trùm khắp đất trời.

“Mấy cái trước đó không tính,” Trần Tinh ôm hy vọng tràn trề, “làm lại toàn bộ nào, xuất phát!”

Bình luận

Truyện đang đọc